Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua hai ngày, Boun đến bệnh viện thăm Tom. Prem tỏ ý muốn đi cùng, cậu tuy không gặp y nhiều nhưng vẫn ẩn ẩn tồn tại mối quan hệ bằng hữu.

Boun gật gật đầu, không nói gì cùng cậu ngồi vào xe.

Tom sau tai nạn một ngày đã tỉnh dậy, lúc này khí sắc có phần tốt hơn. Y nằm tại phòng đơn cao cấp, các loại phương tiện đều rất tốt.

Khi Prem cùng Boun đến, Tom đang nằm trên trên giường cùng mẹ của y nói chuyện, trông thấy hai người đẩy cửa vào, khẽ giãy giụa muốn ngồi dậy chào.

Chào hỏi mẹ Lin xong, Boun liền đem thuốc bổ trong tay đặt xuống, hướng Tom nói:

"Cậu đừng ngồi dậy, nhìn xem giờ còn bộ dáng gì nữa, còn không ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi."

Ngữ khí có phần vội vàng, nghe khiến người ta cảm thấy giữa bọn họ có mối quan hệ mờ ám.

Tom cười cười, không cố ngồi dậy nữa, quay sang Prem đứng cạnh Boun nói:

"Prem, cảm ơn cậu đến thăm."

Prem đem hoa cắm vào bình, mỉm cười nói:

"Anh khỏe không? Hai ngày nay cảm thấy thế nào?"

"Nhờ phúc của hai người, phục hồi cũng không tệ lắm."

Đoạn nhìn Prem nói lời cảm tạ:

"Cảm ơn cậu đã truyền máu cho tôi, nhờ có cậu tội mới sống được."

"Nói gì vậy, anh không sao là tốt rồi." Prem đáp.

Lúc nhìn thấy mẹ Lin ngồi bên cạnh giường đứng lên, đi đến bên cạnh Prem, cảm kích nói:

"Nguyên lai là Prem tiên sinh truyền máu cứu Tom, thực sự cảm tạ cậu."

Mẹ Lin âm điệu không khỏi có phần cao lên:

"Ngày đó ta rất sợ hãi, lúc biết tin cả người cũng không thể động, có rất ít người có nhóm máu đó."

"Gọi cháu Prem được rồi. Bác sao lại nói vậy, Tom với cháu là bằng hữu, đương nhiên nếu trong khả năng cháu nhất định sẽ giúp." Prem trả lời.

Mẹ Lin không để ý tới, vẫn tiếp tục nhắc lời cảm kích, tiện đà nói:

"Boun Noppanut cũng đã vất vả không ít. Nhà chúng ta không ở đây, nước xa không cứu được lửa gần, cũng may nhờ Boun một tay chuẩn bị mới có thể kịp thời an trí."

Boun sắc mặt như trước không chút biểu lộ, nhưng có phần nhu hòa hơn nhiều:

"Bác Lin, bác không cần khách khí. Tom là bạn tốt của cháu, cái này tính cái gì, huống hồ cháu trước kia cũng được bá mẫu chiếu cố rất nhiều, hiện tại đó cũng là việc cháu nên làm."

"Đứa nhỏ này, hai ngày nay cháu ở trong bệnh viện bề bộn thu xếp bá mẫu cũng nhìn thấy, lo phòng bệnh cho Tom, mời bác sĩ, lo cả sinh hoạt hằng ngày. Cẩn thận như vậy vất vả cho cháu rồi."

"Đều là việc cháu nên làm, sau này có việc gì đều có thể tìm cháu." Boun đáp.

Mẹ Lin vừa định mở miệng, Tom lại cướp lời nói:

"Không cần, Boun cậu bận rộn như vậy không cần lo lắng cho tớ!"

Âm điệu thoáng cái cất cao không ít, mọi ngươi chung quanh đều có điểm kinh ngạc, thần sắc không đồng nhất, Boun cả khuôn mặt thoáng cái lạnh xuống.

Tom cũng phát giác được mình thất thố, áy náy nói:

"Boun cậu mấy ngày nay đều ở phòng bệnh của tớ chạy tới chạy lui, chắc hẳn làm lỡ mất không ít việc đi. Cậu có việc của công ty bận rộn, thật sự không cần lúc nào cũng phải tới thăm, tớ đã có mẹ ở đây, hơn nữa còn có..."

"Ai, tất cả mọi người đều đến thăm Boun sao?"

Thanh âm người con gái thanh thúy chợt vang lên phía sau lưng.

Mọi người cùng lúc quay đầu hướng ra cửa, người tới là Hami.

"Hơn nữa Hami đã trở lại, hai ngày trước cô ấy đi công tác nước ngoài, hôm nay mới trở về. Đã có cô ấy ở đây không cần quá phiền toái cậu, cậu cũng có thể an tâm xử lí chuyện ở công ty hơn." 

Tom nói tiếp lời còn chưa xong ban nãy.

Hami đem theo một chiếc túi lớn đến, cùng mọi người trong phòng chào hỏi, sau đó lấy ra một bình thủy đặt lên đầu giường:

"Em nghe nói hai ngày nay đều là Boun tiên sinh quán xuyến mọi việc, may thay em về kịp lúc, mong rằng không trì hoãn quá nhiều việc của anh. Thật sự cảm ơn các anh!"

Boun thanh âm vẫn lãnh đạm trả lời: 

"Chúng tôi là bằng hữu, không cần khách sáo như vậy." 

Bất quá cũng không nói thêm gì nữa, xem như ngầm đồng ý với Tom.

Prem đứng ở bên nhìn Boun, người khác có thể không nhận ra, nhưng cậu biết hắn đang rất không vui. Nhìn lướt qua bàn tay dần nắm chặt thành quyền, trầm mặc không nói.

Hami từ bình thủy rót ra một chén đưa cho Tom:

"Uống nào, người ta đều nói ăn gì bổ nấy, anh mau uống cái này cho em, bồi bổ móng heo của anh nha~"

Tom cũng không đỡ lấy, tay chỉ chỉ chân phải bó bột trắng xóa của mình:

"Chân đều bị thương như vậy, em không cần chà đạp thêm tâm hồn yếu đuối của anh. Muốn bón cơ!!!"

Lúc này mẹ Lin vỗ yêu lên đầu Tom nói:

"Hami cô nương sáng sớm ra đã đến đây thăm, con còn muốn làm bộ làm tịch."

Đoạn hướng Hami cười cười:

"Cháu cũng đừng chiều hư tiểu tử này."

Lời tuy thế nhưng nụ cười trên mặt hãm sâu, ánh mắt nhìn Hami thập phần ôn nhu thân thiết.

Hami cầm chén về, dùng thìa khuấy một chút:

"Khó được có dịp Tom biến thành móng heo, cháu mới không cùng con nít so đo ạ."

Cúi người ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, giơ thìa lên:

"Nào móng heo Tom, a~~~~"

Tom dựa vào đầu giường, hé miệng nuốt thìa súp, cười ngọt ngào:

"Còn muốn nữa."

Hami hướng mấy người bên cạnh cười hối lỗi, đối với đứa trẻ cố tình gây sự trước mặt lại múc một thìa nữa.

Có qua có lại, chiếc chén rất nhanh liền thấy đáy.

Rồi lại thêm một chén nữa.

Boun bình tĩnh từ tốn nói với Prem:

"Tom đã không có việc gì, chúng ta về trước thôi."

Prem gật đầu, cùng Boun hướng bọn họ chào từ biệt.

Hami cùng mẹ Lin nói lời cảm ơn cuối cùng, Tom nằm trên giường khẽ mỉm cười thăm hỏi.

Hết thảy nhìn đều vô cùng hòa hợp.

Từ lúc rời khỏi phòng bệnh, hắn đều không để ý tới Prem yên lặng theo sau.

Boun ngồi vào xe, Prem ngồi vào ghế phó bên cạnh.

Boun không nói lời nào, Prem cũng không mở miệng. Cậu đang nghĩ, tình huống này là tình huống gì? Cậu có thể hiểu Boun, nhưng cậu lại không phải là Boun. Độ ấm trong vòng tay ngày đó của Boun dường như cậu vẫn cảm nhận được, nhưng mọi chuyện đang xảy ra hôm nay phải xem như thế nào?

Nghiêng đầu nhìn cảnh thành phố lướt nhanh qua cửa sổ, cậu thả người chìm vào ghế da mềm mại, nhẹ nhàng thở dài.

Boun Noppanut, rốt cuộc anh để em ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro