Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prem biết rõ cái này không phải là mộng, đáy lòng run rẩy, đầu óc lại dị thường rõ ràng. Rất nhiều chuyện từng bị cậu xem nhẹ chợt nhảy ra khỏi tâm trí.

Boun đi sớm về khuya, thái độ kháng cự của Tom nhưng lại cùng Hami ngọt ngào, Boun gần đây đối với mình thay đổi.

Cậu cho rằng vì hắn quá bận rộn, lại thêm khó chấp nhận chuyện của Tom và Hami, nên mới một mực không để tâm tới.

Cho đến bây giờ Prem mới hiểu được, rốt cuộc loại vô tâm này lại là sai lầm lớn nhất của mình.

Cảm giác khó thở, ngực trái đau đến tê dại, Prem hít sâu một hơi, đè xuống lồng ngực đang quay cuồng, chậm rãi trở về phòng, nhìn đến vali còn chưa kịp dỡ ra của mình, chợt cảm thấy như thế thật tốt, mọi việc đều trở nên đơn giản hơn.

Prem một lần nữa đem vali kéo ra trước cửa, rồi vào phòng khách ngồi ngay ngắn. Nhớ lại những ngày tháng trước đây cùng Boun một chỗ, có đau đớn, có ngọt ngào, có bi ai, có ấm áp, nhưng chưa một lần Boun nói thương cậu.

Lấy tay đỡ trán, Prem nghĩ, lần này cậu đã hiểu rõ tất cả, nguyên lai Boun  đã nhiều lần như vậy tỏ rõ thái độ, chỉ là chính cậu tự lừa dối bản thân quá lâu, lâu đến mức sinh ra ảo tưởng.

Cậu thua rồi, thua với chính mình, thua triệt để. Boun không hề lừa gạt cậu, Tom vĩnh viễn là bằng hữu của hắn, nhưng Boun cũng không hề nói, không có Tom thì sẽ cùng Prem suốt đời.

Từ đầu đến cuối, là cậu đắc chí, là cậu, tự cho là đúng.

Nhưng là nhiều năm như vậy, Boun cũng chưa từng nói nửa câu kháng cự việc cùng mình một chỗ. Boun Noppanut a, anh cũng thật nhẫn tâm.

Bất giác nhận ra, cậu vẫn còn có tâm tình để suy nghĩ mọi việc.

Thả tay xuống, một lần nữa đoan chính ngồi trên ghế, Prem xoa xoa mặt, cảm xúc dần ổn định trở lại.

Vừa vặn đúng lúc Boun bưng một cái chén cùng thiếu niên từ phòng bếp đi ra, Boun đặt chén lên bàn đẩy về phía cậu trong khi thiếu niên không nói lời nào, trên mặt đầy tiếu ý.

"Boun Noppanut, anh là một kẻ hỗn đản."

Prem không nhìn chén trà trên bàn, lưng thẳng tắp nhìn vào mắt Boun, mỉm cười nói. Cậu vốn dĩ quật cường,những năm tháng bên nhau đều vì Boun mà không nghĩ cho bản thân, thế nhưng hôm nay cũng không cần thiết nữa.

"Cậu biết."

Boun bối rối, bất quá cũng chỉ là một cái chớp mắt rồi khôi phục, hắn xưa nay đều rất tỉnh táo, chỉ duy nhất khi Tom gặp tai nạn mới thật sự bối rối.

Prem nghĩ, lại là hai chữ nhẹ nhàng mà minh bạch, giống như đáp án mà năm đó cậu nhận được khi biết đến sự tồn tại của Tom, Boun rõ ràng với cậu như vậy, duy chỉ mình cậu không hiểu ý của hắn.

"Chúng ta chia tay đi, tuy tôi cũng không chắc liệu chúng ta đã từng được tính cùng một chỗ."

Prem chậm rãi nói, lời kịch xáo rỗng này, cậu cũng không thể hiểu rốt cuộc trong lòng mình đang cảm thấy gì. Nhưng là cậu biết rõ, không thể không nói ra, nhiều năm khổ sở như vậy, cũng nên kết thúc rồi.

Không phải tại Boun Noppanut.

Mà là vì chính mình.

Boun tựa như do dự, nhưng không bao lâu liền gật đầu nói: "Ừ."

Chúng ta chia tay, tuy tôi cũng không chắc liệu chúng ta đã từng được tính cùng một chỗ.

"Ừ"

Tình cảm suốt sáu năm, đến đây liền chấm dứt bằng một chữ "Ừ".

"Tôi đi đây."

Prem đứng dậy, cũng không quản Boun trả lời như thế nào, đi thẳng đến cửa lấy hành lí mang đi.

Con đường quen thuộc, nhớ tới tâm trạng khi xưa, còn tưởng rằng cuộc đời này có thể cùng Boun đi đến thiên trường địa cửu, vậy mà ngày hôm nay, tất cả chỉ như một trò hề.

Còn chưa đi đến cổng của tiểu khu thì điện thoại vang lên, là Boun Noppanut. Prem nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, tay ấn nút nghe, coi như là lời cuối cùng cáo biệt.

"Prem, căn phòng này lưu lại cho cậu. Tôi sẽ chuyển ra ngoài."

"Không cần. Anh cứ giữ lại đi."

Đoạn cúp máy, tắt nguồn điện thoại.

Prem đem túi hương liệu đặc biệt mà mình mua về, tiện tay ném vào thùng rác ven đường. Cậu nghĩ, có lẽ Boun cho tới bây giờ cũng không cần hương liệu này, chỉ cần cậu rời đi mới có thể khiến hắn nhẹ nhõm.

Tự giễu tự cười, cố gắng khắc chế không nghĩ đến sau khi mình rời đi, Boun cùng với thiếu niên kia trong căn phòng mình đã từng ở mà cười nói vui vẻ. Đáy lòng quẩn quanh chua xót, tình cảm nhiều năm như vậy, làm sao nói không đau là có thể không đau được.

Boun Noppanut, em cho rằng dù anh không thương em, nhưng em vẫn là người thay thế duy nhất. Em biết em đê tiện, si tâm vọng tưởng tự cho là đúng, cho rằng rồi sẽ đến một ngày, anh sẽ quên được Tom để yêu em. Rốt cuộc lại không thể tưởng tượng ra anh đã có một thay thế phẩm mới. Anh yêu Tom Cruise, coi em như vật thay thế tạm thời. Anh bị Tom ngoảnh mặt, quay đầu lại đã tìm một kẻ khác hoàn toàn bất đồng với y để thế chỗ.

Chính là, liệu anh có bao giờ nghĩ đến, em cũng biết thế nào là đau?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro