Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chia tay với Prem, Boun dọn ra khỏi tiểu khu, tìm một nơi khác để chuyển vào sống cùng Mek.

Mek hỏi hắn tại sao lại phải rời đi, căn hộ đó vốn đã lắp đặt đầy đủ các thiết bị cần thiết, giao thông lại thuận tiện, xét trên phương diện nào cũng vô cùng tốt. Boun không trả lời, đột nhiên hắn lại không muốn giải thích gì hết. Hắn chỉ nghĩ đơn giản là để Prem có thể tiếp tục lưu lại trong ngôi nhà của hai người, xem như đền bù tổn thất nhiều năm như vậy cho cậu, dù sao giá thuê phòng bên ngoài bây giờ cũng rất đắt.

Căn hộ mới mua cũng được Boun chuẩn bị đồ dùng tinh xảo, trên sân thượng còn có hồ nước nhân tạo, bên trong đặt một hòn non bộ thanh tịnh mà mê người.

Cùng với Mek, Boun cũng trải qua một đoạn thời gian thoải mái.

Mek và Prem là hai người hoàn toàn khác biệt, cậu nhóc trẻ trung lại căng tràn sức sống. Mek mới mười tám, mười chín tuổi, mới tốt nghiệp Đại học cách đây không lâu, so với tuổi tác lúc Prem gặp Boun cũng không sai biệt lắm nhưng cậu lại là kiểu người hoạt bát, thích chuyện ầm ĩ; chuyện ân ái, tình cảm cũng cởi mở hơn, ở trên giường xinh đẹp như một đóa hoa hồng kiều mị.

Boun thầm nghĩ, khi ở cùng Mek quả thực hắn cảm nhận được một loại cảm giác mới mẻ mà trước đây chưa từng có. Chỉ có điều cụm từ "cảm giác mới mẻ" này thật sự kì quái, nhưng hắn cũng không lo lắng để tâm tìm từ khác diễn đạt.

Mek không biết nấu cơm, Boun cũng không quá để ý đến việc đó. Hắn thuận tiện thuê một người giúp việc lo chuyện vệ sinh và bếp núc. Người nọ tay nghề không tồi, mùi vị cũng ổn nhưng Boun cảm thấy có điểm không quen, trong ấn tượng của hắn, mọi hương vị đồ ăn làm ở nhà giống như đều bị Prem đồng hóa. Bất quá hắn cũng không cưỡng cầu, có lẽ ăn một thời gian rồi sẽ quen.

Mek cũng là người thích lãng mạn, ngày kỉ niệm tháng đầu tiên hai người ở chung còn tỉ mỉ chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, món ăn đều đặt từ nhà hàng cao cấp, phòng khách trong nhà cũng bày biện cẩn thận. Lúc Boun về đến nhà, cảnh tượng có phần quen thuộc khiến hắn hơi sửng sốt, không nhịn được hỏi:

"Hôm nay có chuyện gì mà thịnh soạn vậy?"

Mek giả ý vỗ lồng ngực Boun một cái, động tác giống như nữ nhân bị chọc giận, hờn dỗi nói:

"Hôm nay là kỉ niệm tròn một tháng chúng ta chuyển nhà, anh không nhớ sao?"

Boun thầm nhớ lại, hóa ra là đã một tháng rồi sao, sau đó ôn nhu nói:

"Khó trách cậu chuẩn bị như vậy."

Cười nhạt một tiếng, cả khuôn mặt đều trở nên nhu hòa. Khi cùng với Mek hắn rất ít khi lạnh mặt giống bên ngoài, có lẽ sức sống của cậu cũng có thể khiến núi băng của hắn tan chảy.

"Quà của em đâu?"

Mek ghé vào bả vai hắn, vươn tay hỏi, bộ dáng nhất quyết phải lấy cho bằng được.

Boun thuận tay cầm lấy tay cậu nhóc, cúi đầu hôn:

"Ngày mai sẽ bù cho cậu."

Bữa cơm này cực kì ấm áp, khuôn mặt Mek dưới ánh đèn da cam cười rạng rỡ.

Hai ly rượu đỏ chạm vào nhau, Boun đột nhiên nhớ tới ngày đó, hình như chiếc ly của mình và Prem còn chưa được cụng.

Sau khi ăn xong, Boun ngồi trên ghế cùng Mek xem chương trình cậu nhóc thích nhất, hắn rất ít xem thể loại này, lúc này xem cũng dễ dàng thất thần. Thất thần nhớ tới bữa tối lần đó, đêm nay là kỉ niệm một tháng hắn và Mek ở chung, vậy lần ấy Prem bày biện long trọng như vậy, rốt cuộc là để kỉ niệm cái gì?

Đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ kì quái, hắn không biết cảm giác này là gì nhưng nó khiến hắn không thoải mái. Tuy thắc mắc về ngày hôm đó, nhưng dường như hắn lại không có can đảm muốn biết sự thật. Boun khẽ lắc đầu, ép mình chuyên tâm xem ti vi cùng Mek.

Hai tháng nữa chầm chậm trôi qua.

Thời gian hắn nghĩ về Tom ngày càng ít, cho dù có nhớ tới cũng không còn quá hưng phấn hay xúc động như trước. Thương thế của Tom khá nặng, mấy ngày nay mới hoàn toàn khỏi hẳn. Ngày ra viện, Tom mở một bữa tiệc nhỏ mời hắn và bạn bè tham gia. Boun đương nhiên sẽ đi, thế nhưng hắn lại không có ý định mang Mek đi cùng. Hắn có thể để Prem làm quen với bạn bè của mình, nhưng hắn lại không thích Mek xuất hiện ở những chỗ như vậy.

Bữa tiệc đêm hôm đó dù nhỏ nhưng vẫn rất náo nhiệt. Boun nhìn Tom và Hami trước mặt mọi người cười nói vui vẻ, không hiểu sao trong lòng lại cực kì bình tĩnh.

Hắn đã thật sự buông xuống tình cảm của mình với Tom, thậm chí còn có thể mặt không đổi sắc trêu ghẹo và chúc phúc cho bọn họ, có lẽ cũng là nhờ Mek.

Một năm trôi qua, mùa đông lạnh lẽo dần bao trùm lên tất cả.

Mek dù sao cũng là người trẻ tuổi, ngoại trừ lúc cùng Boun một chỗ thì cậu nhóc còn rất thích du lịch và trò chơi vận động. Đối với những việc đó Boun đều không có hứng thú, liền để một mình Mek đi chơi với bạn bè của cậu.

Dù năm nay lạnh hơn mọi năm nhưng ở Thủ đô Bangkok vẫn không có tuyết rơi, Mek thông tri cho Boun biết kế hoạch đi đến thành phố khác trượt tuyết trong mấy ngày nghỉ của mình. Boun gật gật đầu, không nói gì. Hắn rất ít khi can thiệp vào cuộc sống của Mek, cậu nhóc làm gì hắn đều biết, nhưng sẽ không tham dự.

Cho nên đến khi chỉ có một mình trong căn phòng trống rỗng, chiều nào cũng ăn đồ ăn người giúp việc làm, hắn lại cảm thấy khẩu vị có phần không quen. Ngẫu nhiên cũng có lúc muốn ra ngoài cùng bạn bè nhưng cơ thể lại không chịu chuyển động, mùa đông năm nay tựa hồ càng rét hơn năm ngoái, động tác cũng dần chậm chạp hơn, đến cả tâm cũng lung lay, hoang lạc.

Nhiệt độ trong phòng được chỉnh lên tương đối cao nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó. Đưa mắt nhìn tạp chí kinh tế tài chính trong tay, những dòng tin tức mỗi ngày đột nhiên trở nên uốn lượn hỗn độn, đầu óc bắt đầu mơ màng nghĩ tới những mùa đông trước mình làm gì. Hình như là ở trong nhà ăn bánh trôi, đốt lò sưởi, chỉ cần nhớ lại đã có một loại cảm giác đặc biệt ấm áp bủa vây. Lơ lơ đãng đãng, không nhịn được mà nhớ bánh trôi Prem làm, kĩ thuật của cậu cực kì tốt, nước lèo cũng có hương vị rất đặc biệt.

Lại mấy ngày qua rồi đến tất niên, những năm trước hắn đều cùng Prem đón năm mới. Năm nay Mek phải trở về nhà, hắn không định về cùng cha mẹ nên chỉ có thể một mình đứng trong căn phòng của hai người.

Bên dưới tiểu khu truyền đến chút âm thanh vui vẻ, hân hoan, những lời chúc tụng nồng đượm hạnh phúc, nơi nơi đều náo nhiệt, hò reo.

Thế nhưng hắn lại cảm thấy phiền chán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro