Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủ đô Bangkok kinh tế phát triển tương đối phồn thịnh, ngày bình thường khắp nơi đều đông vui náo nhiệt, cuối tuần loại tình huống này lại càng tăng lên rõ rệt.

Boun cùng Prem đến một trung tâm thương mại. Prem vào khu Dụng cụ gia đình, muốn chọn một cái đệm dùng mùa hè. Boun mặt không biểu tình theo sát phía sau, ngẫu nhiên cũng cùng Prem bàn luận vài cái.

Prem nghiêng đầu nhìn một chút, nam nhân cao lớn lạnh lùng đứng ở xung quanh tràn đầy các vật dụng gia đình, mặt nghiêm túc suy nghĩ chọn hình hoa in trên đệm, một bầu không khí quỷ dị ngập tràn, nhịn không được cười thầm một tiếng. Cái này thực sự không phải là Boun Noppanut của ngày thường.

"Cậu cười cái gì? Hôm nay nhìn cậu có vẻ rất vui." 

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Boun từ phía sau truyền đến.

Prem xoay người, cố gắng bày ra biểu tình đoan chính: "Không có việc gì", trong tâm giật mình, cậu hôm nay thực sự cười nhiều đến vậy, đáy lòng có chút mừng rỡ phảng phất không thể áp chế, không ngừng muốn vỡ òa ra.

Prem đưa tay che mặt, lặng lẽ nhắc mình không được biểu hiện ra quá rõ ràng, vừa định mở miệng trước mặt đã xuất hiện một tấm đệm màu xanh nhạt tao nhã, lịch sự.

"Cái này thế nào?" 

Boun tay cầm đệm mặt không biểu tình hỏi.

Prem nhịn không được cười rộ lên, khuôn mặt tuấn tú giãn ra, không biết là tư vị gì, nói: "Ây, em cũng thích cái này", đoạn thuận tiện cầm thêm một cái nữa bỏ vào giỏ.

Tìm hơn nửa ngày mới đầy đủ các vật phẩm.

Sau đó hai người cất lên xe, đi ô tô đến nhà hàng ăn cơm. Đồ ăn rất hợp với khẩu vị Prem, tâm tình tựa hồ lại tốt hơn một chút.

Sau khi ăn xong, Boun nói muốn đi mua thêm một thứ. Prem thoáng hỏi hắn địa chỉ, phát hiện ra căn bản cũng không quá xa nhà hàng, liền cùng hắn đề nghị không bằng đi tản bộ, vừa vặn tiêu hóa chỗ thức ăn trong bụng.

Boun gật gật đầu, đơn giản cùng Prem sóng bước trên phố.

Thủ đô Bangkok trồng rất nhiều Ngân Hạnh (cây rẻ quạt), mùa này hoa hầu hết đều đã tàn nhưng tán cây vẫn xanh um tươi tốt.Tháng năm trời tuy nóng bức, nhưng mấy ngày nay mưa nhiều, lại có sấm chớp, nhiệt độ cũng không còn quá nóng. Hai người cùng nhau tản bộ trên con đường xanh mướt, tươi tốt Ngân Hạnh, ngẫu nhiên còn có gió nhẹ thổi qua, cảm giác thích thú không nói lên lời.

Prem lén nhìn nam nhân bên cạnh vẫn không có biểu tình gì, thầm nghĩ nếu ngày nào cũng như vậy thì thật tốt.

Không bao lâu hai người đến một cửa hàng đồng hồ. Boun dừng lại, gật đầu ý bảo: 

"Chính là nơi này, cậu có muốn vào cùng không?"

Prem nhìn qua các thiết bị được lắp đặt tinh xảo, mặt tiền nhã nhặn, cũng gật đầu nói: 

"Nhìn qua thực không tồi."

Boun vừa cùng Prem đi vào, quản lí cửa hàng đã niềm nở ra chào đón.

"Boun tổng, ngài đã tới." 

Quản lí hướng Boun cười cười, sau đó mới quay lại chào Prem.

Quản lí dẫn họ đến quầy chuyên doanh, vừa đi vừa nói: 

"Boun tổng sao lại đến đây? Không phải đã giao hẹn chúng tôi sẽ cử người mang đến cho ngài."

"Tôi nghĩ tự mình đến lấy cũng được." 

Boun từ tốn trả lời, lại ẩn ẩn ôn nhu không dễ gì phát giác.

Prem không khỏi kinh ngạc nhìn lên, Boun vẫn như trước bộ dáng nhàn nhạt không biểu tình.

"Đây, Boun tổng" Quản lí đứng ở quầy trước, bảo nhân viên đem đồng hồ lấy ra, "Cái này được làm hoàn toàn theo ý của ngài, ngài xem liệu có hợp ý?"

Đó là một đồng hồ loại dành cho nam, chỉ nhìn đơn thuần bên ngoài cũng đoán được giá trị xa xỉ của nó, chính là được đặt làm tinh tế, mặt đeo màu lam nhạt tươi mát lại tao nhã, lịch sự.

Boun nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ cong lên, xem ra cực kì thỏa mãn.

Quản lí rất có mắt nhìn người, vội vàng đến gần nói: 

"Đây là mẫu mới nhất, mặt đeo màu lam hoàn toàn khác mặt đeo trắng, vàng thông thường, có thể đeo ngày thường hay trong dịp quan trọng, lại mang lại cảm giác lãng mạn, tươi mát, cùng với khí chất của vị tiên sinh này thực sự rất hợp."

Boun dừng lại, nói khẽ: 

"Không phải, là quà sinh nhật cho một vị bằng hữu khác của tôi." 

Nói xong lại cúi đầu xem xét đồng hồ, ánh mắt nhẹ nhàng thấm đẫm ôn nhu.

Sinh nhật bằng hữu? Prem nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ, đột nhiên có cảm giác hít thở không thông.

"A, là tôi hiểu lầm, thật thất lễ!" 

Quản lí cũng hiểu được có điểm đường đột, liên tục xin lỗi.

"Không có việc gì, tôi lấy cái này, giúp tôi bọc lại."

Boun mang theo hộp đựng đồng hồ cùng Prem đi ra, biểu lộ có chút sung sướng.

Prem cảm thấy có chút quay cuồng, nhịn không được hỏi: 

"Anh hôm nay chính là thuận tiện mua cái này?"

"Ừm, sắp đến sinh nhật của Tom." 

Boun đáp, ngữ khí không biết giấu được ấm áp vốn cùng hắn bất đồng.

Prem vụng về "Krap..." một tiếng, sau đó liền trầm mặc.

Trên đường về nhà, Prem ngồi ở ghế phó lái, buông mắt không nói gì thêm nữa, tâm tình cậu hiện tại so với ban sáng thực giống từ trên mây ngã xuống.

Prem trong lòng đầy chua xót, đột nhiên cảm thấy bị chính sự mừng rỡ cả ngày của mình châm chọc.

Boun nói thuận tiện đi mua cái gì đó, thật ra chỉ là thuận tiện cùng cậu dạo phố cả nửa ngày. Trong lòng thở dài, cậu cũng không hẳn là không mừng thầm, cậu thực ra đã có nửa ngày dạo phố được cùng hắn bầu bạn.

Dứt khoát không suy nghĩ gì nữa, cậu nhắm mắt tựa vào ghế tranh thủ chợp mắt.

Chỉ là, thâm tâm vẫn không tự chủ được mà hiện lên bốn chữ: Thì ra là thế!

Thì ra là thế a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro