Chương 53: Lúc Nào Thì Hết Bận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tổng giám đốc, đây là hồ sơ 'vườn hoa BP ' Chúng ta đã chọn nguyên liệu, thiết kế, tô son trát phấn, lắp đặt thiết bị và các phương diện khác đều đã thống nhất với Thương gia. . . . . ."

"Tổng giám đốc, đây là báo cáo thuốc chống ung thư mới mà chuyên gia ' thần thoại ' đã nghiên cứu, cụ thể đã áp dụng vào. . . . . ."

"Tổng giám đốc, đây là phương án trong quý tới. . . . . ."

. . . . . .

Phòng họp to như vậy, tinh anh 'tập đoàn Thần Thoại ' đang hồi báo nghiệp vụ trong tuần với Boun, mặc dù mọi người run run rẩy rẩy nhưng so với tuần trước đã có cải tiến, có lẽ anh đã an bài công việc trong lúc đi du lịch.

Sáng sớm hôm nay, hội nghị đã khai triển gần một nửa, đợi đến toàn bộ cán bộ cao cấp báo cao xong công việc, cả phòng họp trừ thanh âm Boun nhịp tay trên bàn, còn lại đều an tĩnh đến mức nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.

Tất cả mọi người chờ đợi Boun phán xét, thời gian trôi dần, các cán bộ cao cấp đã toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng suy đoán, chẳng lẽ bọn họ làm chưa đủ tốt, cho nên tổng giám đốc giận đến mức không muốn nói chuyện.

Tút tút tút. . . . . .

Loại không khí quỷ dị này bị một hồi chuông điện thoại di động cắt đứt, mọi người cùng nhau nhìn về phương hướng tiếng chuông phát ra.

Ngồi bên cạnh Boun, sắc mặt thư lý Sam bất an nhìn anh, thấy chân mày anh khẽ nhíu, trong lòng biết anh nhất định không vui, từ trước đến giờ vào phòng họp mọi người đều tự động tắt máy, để tránh thời điểm họp có điện thoại làm phiền, bởi vì tổng giám đốc không thích trong lúc họp bị cắt đứt, Sam kinh hãi nhẹ nhàng đứng lên, nhanh chóng ra ngoài phòng họp.

Đều do vừa rồi chuẩn bị tài liệu hội nghị, quên tắt điện thoại, mới chọc tổng giám đốc không vui, lúc này tốt nhất nên có chuyện hết sức trọng yếu, ánh mắt cô thoáng qua lạnh như băng, biết số điện thoại này đều là người trong công ty, hiện tại toàn bộ công ty trên dưới ai không biết đang có cuộc họp, còn không biết chết sống gọi tới, rõ ràng muốn nhìn cô bị bêu xấu.

Đi ra ngoài cửa, Sam nặng nề thở ra một hơi, giọng điệu không vui đè xuống điện thoại.

"Này, chuyện gì?"

"Sam thư ký, lầu dưới có người muốn gặp tổng giám đốc."

Tiếp tân dưới quầy nghe điện thoại truyền tới giọng nói không vui, lúc này mới nhớ Sam thư ký bây giờ đang họp, trong lòng cô ảo não, nhưng tên đã lắp vào cung không bắn không được, vừa nãy cô gọi điện cho phòng thư ký, không nghĩ tới không có ai nghe, cô cho là Sam thư ký đi rửa tay, cho nên mới trực tiếp gọi số di động của cô, bây giờ nhìn lại là cô đắc tội Sam thư ký rồi.

"Tổng giám đốc đang họp, hơn nữa tôi đã nói không cho phép người ngoài bước vào, nhất là phụ nữ, cô không có lỗ tai sao? Hay cô ngại phần công tác này quá dễ dàng."

Sam trong lòng một hồi lửa giận, những người này làm việc như thế nào, đã thông báo rõ ràng, còn gọi điện tới hỏi chẳng lẽ đầu óc bị hư.

Sam cực kỳ tức giận cúp điện thoại, xoay người vào phòng rửa tay sửa sang lại dung nhan, cô tuyệt đối không để cho mình trong tình trạng mặt mũi vặn vẹo xuất hiện trước mặt tổng giám đốc.

Tiếp tân lầu một ngơ ngác nhìn đã điện thoại đã tắt, cô còn chưa kịp nói với Sam thư ký dáng dấp đối phương chẳng những xinh đẹp, hơn nữa khí chất giỏi vô cùng, rất có thể là khách hàng trong công ty, mặc dù biết khả năng này xác suất vô cùng thấp, bởi vì chàng trai kia mang theo hộp giữ ấm, dễ nhận thấy là muốn đưa cho tổng giám đốc, cô gặp qua người cầm hộp giữ ấm tới nói chuyện làm ăn sao? Cô chưa gặp qua.

Tiếp tân đảo mắt nhìn người xinh đẹp ngồi đối diện cách đó không xa, bước nhanh tới trước mặt cậu, áy náy nói:

"Thiếu gia, rất xin lỗi, tổng giám đốc bây giờ đang có việc, này. . . . . ."

"Vậy tổng giám đốc các cô lúc nào thì có thể hết bận?"

Prem nhìn đồng hồ báo thức trên tường, cười hỏi, sắp đến giờ ăn cơm trưa, cậu cũng không vội, có thể ở đây chờ anh, chỉ là cô gái trước mắt này lộ ra thần sắc khó xử, chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy.

"Này. . . . . . Tôi cũng không xác định, nếu không anh hôm sau trở lại."

Tiếp tân thử dò xét nói, cô làm việc ở đây ngay cả một chút cơ hội nhìn thấy tổng giám đốc cũng không có, bởi vì tổng giám đốc cho tới bây giờ chưa từng rời đi từ cửa chính, hơn nữa họ cũng không biết cụ thể lúc nào tổng giám đốc sẽ tan việc.

"Như vậy a, vậy mượn điện thoại của cô một chút được không?"

Prem chỉ điện thoại cố định trên quầy, có thể ông xã thân ái không biết cậu tới tìm anh, cho nên chỉ còn cách tự mình gọi điện thoại cho anh thôi, chỉ là lúc ra cửa cậu quên mang điện thoại di động, thật may Boun luôn buộc cậu nhớ kỹ số đtdđ của anh, nếu không lúc này thật tốn công.

"Dĩ nhiên có thể, anh cứ tùy ý."

Tiếp tân hiền hoà nói, dẫn Prem đến quầy điện thoại riêng.

"Cám ơn, cô cứ làm việc đi! Không cần để ý đến tôi."

Prem cười nói, trong lòng khen ngợi thái độ nho nhã của cô tiếp tân nho nhỏ này.

Tiếp tân mặc dù thắc mắc cậu muốn gọi điện thoại cho ai, nhưng đối phương đã nói cô làm chuyện của mình rồi, cô cũng không tiện dò hỏi người khác, huống chi bây giờ là giờ làm việc, cho nên chỉ đành chăm chỉ thôi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Trương quản lý, hồ sơ 'Vườn hoa BP ' để xuống, ông làm những dự án khác đi, công việc cụ thể, tôi sẽ thông báo sau. . . . . ."

Trong phòng họp rộng rãi, chỉ có thanh âm lạnh như băng của Boun không hề phập phồng, làm cho người ta không nghe ra tâm tình chân thật của anh, tất cả mọi người đều thận trọng, e sợ xảy ra chuyện không may.

Từ lời nói đến các giải quyết của Boun, tất cả mọi người có thể thấy anh có tài hoa kinh người và năng lực lãnh đạo đặc biệt, không dám chất vấn quyết định của anh.

Tút tút tút. . . . . .

Hội nghị tiến hành được một nửa, một tiếng chuông điện thoại dễ nghe cắt đứt cuộc nói chuyện của Boun, mọi người khẩn trương nhìn nhau, trong lòng nóng nảy, mới vừa của thư ký hiện tại thư ký không ở phòng họp, là ai to gan như vậy.

Tất cả mọi người nhìn thấy thương hại trong mắt đối phương, lần thứ nhất có lẽ tổng giám đốc sẽ tha thứ, dù sao anh không nói nhưng lần thứ hai rất khó nói, hơn nữa không được chết tử tế, dám cắt đứt sự lên tiếng của tổng giám đốc, người gọi cú điện thoại sẽ phải gặp họa, mọi người nhất trí nói, chỉ hy vọng tổng giám đốc không cần vì vậy mà giận chó đánh mèo đến bọn họ.

Boun nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, thấy số gọi tới, chân mày nghi ngờ cau lại, anh còn tưởng số điện thoại này chỉ có bảo bối và trong quản gia biệt thự có, nhưng số điện thoại xa lạ trước mắt trước mắt, chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì? Anh lo lắng đè xuống nút trả lời, lạnh như băng nói:

"Chuyện gì?" .

"Ha ha ha. . . . . ."

"Prem?"

Boun nghe được tiếng cười duyên từ đầu bên kia, nghi ngờ xuất khẩu, cậu sao sẽ dùng khác điện thoại gọi tới, mấu chốt không phải cái này, mà là hiện tại cậu ở nơi nào? Gọi cho anh có phải đã xảy ra chuyện gì, trong lòng Boun giờ phút này có thể nói cực kỳ nóng nảy.

"Tan họp!"

Boun ngẩng đầu lên, mắt lạnh quét một vòng cán bộ cao cấp, lạnh như băng mở miệng nói, anh hiện tại có chuyện quan trọng phải làm, không rãnh bồi bọn họ ở chỗ này, lãng phí thời gian.

Nếu những lời này trong lòng anh bị đám kia biết, đoán chừng phải hộc máu, dù sao bọn họ vắt hết óc nghĩ ra được phương án bị cho là công việc nhàm chán.

Toàn bộ cán bộ nghe được câu này, tất cả đều chạy thật nhanh ra phòng họp, không để ý hình tượng hay không hình tượng, bị pháo của tổng giám đốc oanh tạc so với bị người chê cười còn tệ hơn. Mặc dù bọn họ vô cùng kinh ngạc vì sao điện thoại của tổng giám đốc lại vang lên, càng kinh ngạc là ai gọi điện thoại tới, tại sao đại tổng giám đốc băng sơn của bọn họ nhận điện thoại lại có ánh mắt dịu dàng như vậy, cho bọn họ can đảm bọn họ cũng không dám nghe lén điện thoại tư của anh.

Không cần năm giây, phòng họp rộng rãi chỉ còn lại Boun, anh cưng nói với điện thoại:

"Bảo bối, thế nào?"

"Anh chừng nào thì hết bận?"

Prem nũng nịu dò hỏi, nghĩ thầm cậu còn phải chờ anh bao lâu, để tránh quấy nhiễu đến công việc bình thường của anh.

"Bây giờ đã xong, em đang ở đâu? Thế nào không mang điện thoại di động gọi cho anh?" Boun dịu dàng hỏi.

Nếu như anh nhớ không lầm, đây không phải số trong nhà, có thể nói rõ hiện tại cậu không ở nhà, theo bình thường thì lúc này cậu vừa ngủ dậy, huống chi tối hôm qua trễ như vậy mới ngủ, hôm nay cậu phải thức dậy muộn mới phải, làm sao lại chạy ra bên ngoài?

Anh rõ ràng cũng đã phân phó quản gia, không cho phép cậu ra ngoài chơi, những người đó đều coi lời của anh như gió bên tai sao? Boun tức giận nhưng lời nói vẫn là nhu tình mật ý, anh không đành lòng nói với cậu nửa câu nặng lời.

"Em ở đại sảnh công ty anh."

Prem nghe anh lo lắng, cười nói, cậu muốn cho anh một kinh hỉ hiện tại đủ vui mừng đi! Chờ một chút còn có chuyện vui mừng hơn.

Sau ba giây không còn nghe được lời của anh, Prem cười híp mắt bổ sung lại một câu " tập đoàn Thần Thoại ", liền nghe bên đầu kia truyền đến tiếng cốc cốc cốc và một tiếng rầm vang khổng lồ. . . 

Mọi người cho mình xin 1 bình chọn và 1 theo dõi nha ❤️

By@tientien721

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro