Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

....................Hồi tưởng......................

Sau đêm ấy, Boun dường như đã dễ chịu hơn với Prem. Và nếu cậu không lầm, ánh mắt hắn còn có một chút yêu thương.

Ngẩng đầu nhìn đám mây trắng, Prem nở một nụ cười. Những lời cậu nói đêm đó, cậu cũng chẳng hiểu tại sao lại nói thế nữa, lại càng không hiểu tại sao mình lại khóc. Sợ hắn bỏ đi thật sao? Chỉ là chút quan tâm, tại sao cũng khó nghĩ đến thế?

Bên cạnh chợt có tiếng động. Thân ảnh kia nhẹ nhàng nằm xuống, chắp hai tay lên đầu, im lặng nhìn những đám mây ấy. Từng cử động mang theo hương thơm dìu dịu, nhẹ nhàng.

Prem cũng chẳng thèm quay lại. Việc Boun đột nhiên xuất hiện thế này cũng đã thành thói quen.

"Thích nơi này lắm sao?" – Boun nhỏ giọng, giống như tự thì thầm với mình.

"Ừm. Anh không thấy dễ chịu khi ở đây à?"

"Khi ở đây...........hay ở đây cùng cậu?"

Boun đột nhiên xoay người, nhìn vào mặt Prem.

Dưới ánh nắng sớm, hắn thấy rõ mi mắt Prem có chút run run, gương mặt đỏ dần.

Cậu biết hắn đang nhìn mình nhưng vẫn ngoan cố không quay mặt lại.

"À.........ở đây?" – Prem ấp úng.

"Ở đây? Vậy thì không..........không dễ chịu" – Boun vẫn đưa mắt nhìn khắp khuôn mặt Prem, khoé môi hiện lên một nụ cười thú vị.

"Vậy còn cái kia?"

Prem buộc miệng hỏi. Ngay khi câu hỏi vừa dứt, cậu lập tức cảm thấy ngu ngốc. Sao có thể lộ liễu muốn biết câu trả lời như vậy chứ?

Nghe câu hỏi, Boun chỉ cười cười, không nói gì. Hắn không trả lời lại khiến Prem tò mò, trong lòng lại nổi lên cảm giác khó chịu không tả được. Cậu vặn vẹo hai bàn tay, tiếp tục hỏi, cố gắng ra vẻ tự nhiên nhất.

"Em đang hỏi anh đấy......Không trả lời là bất lịch sự nha............."

Chụt.

Một nụ hôn được đặt lên gò má cậu. Trong nháy mắt, Prem có thể cảm nhận được độ nóng nơi làn môi hắn và một chút hương thơm mát. Cậu đột nhiên im bặt, thấy cả người nóng rần, ngây ngốc.

"Anh....làm..........làm cái gì........." – Prem lắp bắp, vẫn không dám xoay đầu sang nhìn hắn, hai mắt đột nhiên nhắm tịt lại.

"Đóng dấu" – Boun cười cười – "Rất ít thứ khiến tôi cảm thấy dễ chịu nên những thứ ấy tôi phải đóng dấu để biết nó là của tôi".

Nghe tiếng cười thoải mái của hắn, mặt Prem lại càng đỏ. Nhưng cậu lại đột nhiên mở mắt, xoay đầu nhìn hắn.

Của anh?

Em là của anh?

"Còn nhìn nữa là tôi hôn tiếp đấy......." – Boun đưa mặt lại gần, lên tiếng trêu chọc.

"À, không không......." – Prem vội nhắm tịt mắt.

Chụt.

Lại một nụ hôn tiếp đặt trên môi cậu. Chỉ là nụ hôn phớt nhưng dường như Boun rất nhẹ nhàng, kìm nén mình không được đặt trên môi cậu quá lâu. Hắn cũng không hiểu sao mình làm vậy nữa. Đóng dấu? Buồn cười, rồi bây giờ là cái gì? Hắn không biết. Chỉ là bỗng nhiên muốn hôn thôi.

Prem ngay lập tứ mở mắt, trợn trừng nhìn hắn, ngạc nhiên há cả miệng. Hắn...........lại đóng dấu tiếp à?

"Anh.....sao lừa em......"

Boun cười cười, nhìn bộ dáng như muốn khóc của Prem. Hắn ngồi dậy, một tay chống xuống thảm cỏ mềm mại từ trên nhìn xuống cậu. Prem đang mếu máo như uất ức lắm, nước mắt sóng sánh trên mi.

Ashhh, hắn lại muốn hôn rồi.

"Tôi.........Ashhhhhh, tôi xin lỗi" – Boun nhăn mặt xoa xoa đầu Prem – "Tại sợ cậu chạy mất nên đóng dấu thêm cái nữa......"

"Vậy à?" – Prem mở to mắt nhìn hắn – "Nhưng chúng ta mới 12........"

"Cậu mới 12 ấy, tôi 15 tuổi rồi".

".........."

"Nên tôi được làm vậy chứ sao".

Boun lè lưỡi giải thích với Prem. Cậu nằm yên, ngay ngắn nghe hắn nói, cảm thấy có chút đúng đúng. Ba cũng làm thế với mẹ mà, chắc cũng không sao. Nghe xong, Prem lau lau nước mắt, ngồi dậy, cười cười.

"Em biết rồi".

"Ngoan......."

Boun cười cười, xoa đầu cậu. Hắn đột nhiên muốn như thế này mãi. Chỉ hắn và Prem. Và thế là Boun thả lỏng mình, hưởng thụ cảm giác ấm áp mà Prem mang lại.

Nhưng Boun đâu biết, số phận hắn đã định là hắn không thể hưởng hạnh phúc thật sự.........

................Kết thúc hồi tưởng...............

Prem hung hăng ném bản báo cáo lên bàn tổng giám đốc, không khách khí ngồi xuống trước mặt Boun. Sau chiếc laptop, Boun vẫn gõ đều tay, mắt dán vào màn hình, không để ý đến người đối diện. Cảm thấy không khí có phần nặng nề, Prem lên tiếng.

"Xem đi, báo cáo của tập đoàn Chawalittrujiwong anh yêu cầu đấy".

"Tập đoàn Guntachai........." – Boun từ tốn lên tiếng nhắc, giọng điệu mang chút uy quyền.

Mặt Prem xám lại, mắt hằn lên tia tức giận. Cậu nắm chặt bàn tay lại, cố gắng không để nó vung vào mặt hắn. Lúc nào ngồi tại đây luôn có một sự nhục nhã bao trùm lấy Prem.

Chỉ mới tuần trước, cậu cũng ngồi tại đây mở miệng cầu xin hắn cứu lấy công ty. Và thứ ngu ngốc nhất là cậu đồng ý điều kiện ở bên cạnh hắn.

Khốn kiếp.

Boun Noppanut dám thu mua công ty cậu, biến thành chi nhánh của tập đoàn hắn. Tên khốn. Cậu đã quá ngu ngốc khi tin lời hắn.

Nhưng có một điều kì lạ. Khi đối diện hắn, Prem luôn cảm giác cậu mắc phải thứ gì đó còn ngu ngốc hơn. Nó là gì vậy?

"Còn gì nữa sao?" – Boun nghiêng đầu, nhíu mày hỏi.

"Hả?" – Prem giật mình, miệng mở to kêu lên một tiếng. Nhận ra mình mới chính là người vô duyên, cậu vội vàng đứng dậy – "À, không. Tôi đi đây".

Prem nhanh chóng đứng dậy, bộ dạng kiên định như thể cậu vừa gặp đối tác ngang hàng chứ không phải tổng giám đốc công ty. Cậu không hề muốn có ý nghĩ cậu làm việc dưới trướng hắn chút nào. Nhưng Prem biết, phải lùi một bước để tiến ba bước.

Nhìn bộ dạng của Prem, Boun bỗng bật cười. Bộ dạng đó thật khiến hắn muốn ôm vào lòng, trêu chọc cho đến khi cậu bỏ chiếc mặt nạ ấy đi, xấu hổ thì thôi.

"Prem........."

Boun bỗng kêu tên cậu, thanh âm dịu dàng đến mức Prem phát run. Cậu chậm rãi xoay người lại, đưa mắt nhìn thẳng vào hắn.

"Cậu, tối nay dọn qua nhà tôi" – Hắn cười nhạt, ra lệnh.

"Anh bị điên à?" – Prem gần như gào lên, nắm chặt nắm đấm tay – "Tôi có nhà sao phải qua nhà anh ở?"

"À.....hẳn là cậu không biết. Căn nhà đó cũng là thứ cậu thế chấp trong cổ phần công ty. Thu mua nó, tất nhiên nó là của tôi".

Boun ngưng cười, chậm rãi giải thích. Mắt hắn thích thú quan sát khắp người Prem, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của cậu. Vẫn cảm giác ấy, thú vị như tám năm trước.........

"Vậy cũng chẳng tới lượt tôi đến ở nhà anh" – Prem lạnh lùng nói – "Đừng tưởng tôi sẽ ở cạnh anh vì mấy lời hù doạ rẻ tiền đó".

"Cậu......" – Boun nhăn mày, hơi khó chịu đứng dậy – "Hù doạ rẻ tiền?"

"Đừng dùng thủ đoạn bỉ ổi đó nữa. Buông tha cho tôi khó với anh như vậy sao?"

Prem mạnh miệng trả lời nhưng chân lại vô thức lùi lại, tránh khỏi người hắn đang bước tới. Thân ảnh màu đen đã nhanh chóng đứng trước mặt cậu, cái nhíu mày trên gương mặt hoàn mỹ rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Cậu thật sự muốn tôi buông tha?"

"Đúng. Giờ anh mới hiểu tiếng người sao?" – Prem nhìn thẳng vào cặp mắt mờ sương của hắn, có chút sợ hãi.

"Nếu tôi không buông thì sao?"

Boun lại gằn từng tiếng, áp Prem sát hơn vào tường.

Trên người hắn toả ra hương thơm mát dễ chịu. Nhưng lúc này Prem thực sự không cảm thấy vậy. Thứ đau đớn vô hạn đang hoành hành trong tim cậu như lúc gặp lại hắn vậy.

Tại sao lúc nào cũng ép tôi?

"Thì anh sẽ hối hận, Boun Noppanut" – Prem lạnh giọng – "Tôi sẽ giết anh".

"Hahaha..........."

Boun bỗng bật cười, cười một lúc càng lớn. Hắn xoay lưng bước tới chiếc bàn, kéo ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó. Có được không gian thoải mái, Prem thả lỏng một chút, cố ổn định thứ đau đớn trong người lại. Bên kia, Boun lấy ra một con dao rọc giấy cỡ lớn, bước lại chỗ cậu.

"Cầm lấy đi" – Hắn nhét vào tay Prem – "Tuy nhỏ nhưng đâm đúng chỗ thì không tệ nha".

"Anh.....anh muốn làm gì?" – Prem cảm thấy tay cầm dao của mình run lên lạnh buốt. Hắn muốn gì?

"Làm thứ cậu muốn đi. Giết tôi".

Ánh sáng từ ngoài hắt vào làm sáng lên nửa khuôn mặt ngạo mạn của Boun. Mái tóc hắn phủ xuống một bên mắt, nhưng không khó để đoán được tia tự tin ẩn sâu. Dường như những điều hắn bảo cậu làm là thật, nhưng hắn không tin Prem dám đâm hắn. Vì có một thứ Boun chắc chắn, chắc chắn còn hơn việc cậu không thể thoát khỏi hắn.

"Cậu không dám phải không?" – Boun cười nhạt, nắm lấy bàn tay Prem đặt lên tim mình – "Đừng sợ. Chỉ cần cậu dám làm, tôi dám đảm bảo chẳng ai quy cho cậu tội giết người cả".

Prem đưa mắt nhìn con dao trong tay rồi nhìn sang bàn tay hắn. Nhiệt độ nóng bỏng từ tay hắn phủ lên tay cậu khiến nó ấm hơn, nhưng khi cảm nhận được nhịp đập trái tim hắn, Prem lại cảm thấy lúng túng. Cậu hận hắn như thế mà, sao ngay lúc này không giết hắn đi? Một dao thôi, mọi thứ sẽ kết thúc.

Cậu sẽ được tự do, mãi mãi thoát khỏi hắn.........

Đó có phải là cái kết hạnh phúc nhất mà Prem từng mong muốn không?

Kí ức tám năm trước bỗng ùa về choáng hết tâm trí Prem. Cơn đau nhức trong tim lại tiếp tục hành hạ. Bàn tay cầm dao vẫn run rẩy. Prem thấy thân ảnh trước mắt nhoè đi, ngập nước mắt.

Nụ cười nhàn nhạt của hắn vẫn hiện trên môi.

Vui vậy sao? Tôi không dám giết anh, anh vui vậy sao?

Boun vẫn nắm lấy bàn tay cầm dao của Prem đặt trên tim mình. Thấy tay cậu có chút run rẩy, hắn cũng thả lỏng ra. Hắn biết cậu không dám đâu.

Prem yêu hắn mà........

Nhưng trước mắt Boun, tay Prem khẽ động đậy. Trong chốc lát, cậu dứt khoát kéo con dao lên, đưa trước mặt hắn. Mắt Boun thoáng dao động, cố gắng nhìn vào đôi mắt ngập nước của cậu, nhưng chỉ riêng lúc này, hắn không biết cậu nghĩ gì.

Trong lúc Boun còn bận suy nghĩ, con dao đã hạ mạnh mẽ xuống cổ tay Prem, cứa mạnh. Máu bắn ra tứ tung.

Mọi thứ sẽ kết thúc ngay bây giờ, Boun Noppanut........

Boun chợt khựng lại, nụ cười trên môi biến mất.

Cảm giác đau đớn xuất hiện

Tại.......tại sao?

Nhìn ánh mắt dao động của Boun, Prem khẽ cười lạnh lùng. Cậu nhấn mạnh con dao, rạch thêm vài đường ở cổ tay mình. Cậu biết, cậu không dám giết hắn nhưng hắn cũng chẳng thể đoạt được những gì hắn muốn.

Sao anh không tiếp tục cười? Sao anh không vui vẻ để tôi hận anh?

Máu nóng ấm vẫn tiếp tục lan ra từ cổ tay. Cảm giác choáng váng nhanh chóng ập tới, cả thân người Prem ngã xuống sàn nhà lạnh. Nước mắt rơi, vỡ tan.

Dừng lại....Prem. Tôi.....

Thân ảnh màu đen chợt cử động. Trước mắt Prem, hắn ngồi xuống, đôi tay lúng túng cởi chiếc vest đen. Gương mặt hắn có chút hoảng hốt, môi khẽ co giật. Dừng như hắn phải chịu nổi đau nào lớn lắm.

Prem cảm thấy đôi tay Boun run run đỡ lấy cậu nằm trong người hắn. Hương thơm dịu mát xộc vào mũi, dễ chịu tới lạ. Máu của Prem thấm ướt áo hắn.

"Cậu....cậu......điên sao?" – Giọng hắn khàn khàn, hắn dường như hoảng sợ thật sự.

"Anh......." – Prem nén đau, cố gắng nở một nụ cười – " Không vui sao?"

"Ngu ngốc".

Boun gào lên, cảm thấy tim thắt lại. Tại sao lại dùng cách này để hành hạ hắn? Hắn điên cuồng nhìn máu không ngừng chảy ra từ cổ tay Prem. Làm sao đây? Hắn không thể mất cậu được..........

Boun xé một mảnh áo sơ mi nhanh chóng băng chặt tay cậu lại cho máu ngưng chảy. Hắn lấy điện thoại ra gào một tiếng.

"Gọi xe cấp cứu, nhanh lên............"

Nhanh lên, nếu không tôi sẽ hối hận...........

Boun bế xốc Prem lên, chạy ra ngoài. Prem thấy mặt mình tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, nghe thấy tiếng tim hắn đập loạn xạ. Dường như mọi cảm giác đau đớn chợt biến mất, chỉ còn lại cái ngọt ngào của tám năm trước quay về, ngọt đến không thật.

Hắn phải vui mới phải...........

End Chap 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro