PHIÊN NGOẠI 3 : TỪ BỎ LÀ HẠNH PHÚC ( 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Cầm ủ rũ đi về nhà, trên con đường đầy lạnh giá ấy cậu không ngừng se se hai tay lại để giảm bớt cơn lạnh.

" Haizz .  . Khi nãy quên mang áo khoác theo rồi "

Cậu đi đến gần cửa dự định bước vào thì đột ngột có một kẻ lạ nào đó nắm lấy vai cậu

" AAAAAH! "

" AAAAHH! "

Cậu hét lên, hắn cũng hoảng hốt hét theo

" Gì? Sao tên biết thái nhà anh lại ở đây? "

Cậu vung tay tạo thành nắm đấm phòng thủ.

" Em bình tĩnh! Tôi đến để trả em điện thoại cho em thôi "

Hắn đưa điện thoại về phía cậu, cậu cầm lấy. Đôi mắt dè chừng nhìn hắn

" Rồi sao không đi đi. Ở đây làm gì? "

  Hắn cụp hai tay cún xuống, khuôn mặt đầy đáng thương nhìn cậu.

" Chuyện là .  . Tôi khi đến đây á! Trong lúc cao hứng có đi thăm quan chút .  . Sau đó thì bị móc mất bóp và điện thoại rồi nên không có tiền thuê khách sạn. Em cho tôi ngủ nhờ vài đêm được hông? "

" Hả??? Anh là con nít chắc. Lớn già đầu rồi mà "

Cậu đơ người trước độ ngố của tên này, hắn thiệt sự là diễn viên đình đám đó hả?

" Đi mà! Em nỡ nhìn tôi ngủ giữa trời đêm lạnh giá như vậy sao? Tôi cũng đã lặn lội 7 tiếng đồng hồ từ lúc sáng để đến đây chỉ để gặp .  . À- không chỉ để trả điện thoại cho em thôi đó "

Hắn bĩu môi, đôi mắt đáng thương như chú cún bị bỏ rơi nhìn cậu. Du Cầm cũng hết cách.

" Vào nhà ăn nói cho cẩn thận, có mẹ tôi nữa đó "

" Vâng! "

  Thế Vinh vui vẻ lẽo đẽo theo chân cậu. Vừa bước vào trong mẹ cậu liền tròn mắt

" Ôi trời đây không phải là diễn viên Thế Vinh đang nổi tiếng gần đây sao? "

Bà trầm trồ.

" Vâng. Con tên là Cao Thế Vinh rất vui được gặp bác  "

Hắn cười tươi, hào quang sáng chíu lấp lánh bắn tứ tung khắp nhà. Du Cầm nhăn mặt trước cái hào quang khó chịu này.

" Cháu cho bác xin chữ ký nha "

" Ôi trời ! Mẹ mê anh ta dữ vậy. Con chả thấy chỗ nào đẹp trai "

Cậu phụng phịu.

" Sao con nói như vậy với bạn chứ? Mẹ tét mông con bây giờ "

Bà trách móc

" Rồi rồi! Con xin lỗi  "

Cậu đi vào bếp.

" Hôm nay ăn gì vậy ạ? "

" Là món lẩu ngọt con thích đó "

Bả cười nhẹ nắm lấy tay Thế Vinh.

" Con cũng vào ăn đi. Bác nấu nhiều lắm "

Hắn gãi gãi tóc ngượng ngùng.

" Vậy có được không bác? "

" Được hết, được hết! "

Hắn rạng rỡ đi đến bàn ăn, lúng túng cầm đũa.

" Ai cho ăn?! "

Cậu chọc ghẹo hắn, hắn như chú cún nhỏ nghe lời chủ mà buông đũa xuống.

" Cái thằng này "

Bà tán cái bốp lên vai cậu, sau đó gấp lấy miếng tôm tươi ngon vào chén cho hắn.

" Con kệ Tiểu Cầm đi. Cứ ăn tự nhiên nha con "

Hắn lại tiếp tục mừng rỡ như mùa xuân mà nhận lấy. Bửa cơm vui vẻ này Thế Vinh cũng là rất lâu rồi mới được ăn. Từ lúc mẹ hắn mất, hắn ngày nào cũng chỉ ăn cơm một mình hoặc là cùng vài anh chị trong ekip của đoàn làm phim dùng bữa chung mà thôi.

" Tiểu Cầm à con đem chăn này đưa cho Thế Vinh nha con. Tội nghiệp thằng bé, đêm đến mà ngủ bên dưới như vậy sẽ rất lạnh "

Bà dịu dàng mang chiếc chăn đến.

" Mẹ quý cậu ta quá vậy  "

" Thằng bé dễ thương mà .  . Với lại trông thằng bé rất tốt bụng~ "

Bà cười nhẹ xoa xoa đầu cậu.

" Mẹ thấy dạo này con trông rất buồn .  . Nhưng khi ở gần Thế Vinh lại trông đỡ hơn nên mẹ nghĩ cậu ấy sẽ giúp con vui vẻ trở lại "

Du Cầm im lặng, cậu quay người vào phòng. Bà cũng cười trừ vẫy vẫy tay

" Chăn nè tên vô lại! "

Cậu vứt xuống người hắn.

" Cảm ơn nha "

Hắn cười tươi.

" Ừ "

Cậu đi đến, trèo lên giường.

" Nè nè Du Cầm! "

" Gì? "

Hắn chồm lên, đôi mắt cún con nhìn cậu.

" Em nói em là quý tộc mà. Sao gia đình em lại đơn giản quá vậy? Theo tôi biết gia đình quý tộc điều rất phức tạp mà . . Với cả ba của em đâu? "

Nhắc đến ba, đôi mắt của cậu liền đượm chút buồn.

" Tò mò lắm hạ? "

Hắn gật gật đầu. Cậu ngồi dậy chéo hai chân lại, nhìn hắn

" Tôi đúng là sinh ra trong dòng dõi quý tộc nhưng mà gia đình tôi thuộc ngoại khu nên rất khó khăn. Ba tôi sau đó đã lập ra công ty riêng .  . Gia đình tôi cũng sống yên ổn .  . Nhưng rồi "

Cậu gục khuôn mặt xuống.

" Nhưng rồi tôi come out. Ba tôi ông ấy đã không chấp nhận chuyện đó nên đã xảy ra xung đột với mẹ tôi, hai người li dị và tôi ra sống với mẹ "

  Hắn ngơ ngác, cảm giác tội lỗi hiện lên trong lòng. Tội lỗi vì nghĩ cậu cũng giống như những tên quý tộc độc ác khác mà không hề suy nghĩ thấu đáo.

" Xin lỗi em  "

" Tôi có đọc báo và biết rằng tên biến thái nhà anh rất ghét quý tộc đúng không? Nhưng anh không hiểu rằng đâu phải ai cũng được lựa chọn nơi mình sinh ra chứ .  . Tôi chả hề muốn làm quý tộc một chút nào cả "

Cậu thở dài nằm phịch xuống giường.

" Ngủ thôi "

Cậu nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc ngủ. Đêm nay cậu đã không mơ thấy Anh Duy nữa mà lại mơ thấy cái cảnh tên biến thái đó bóp vào chỗ ấy của cậu.

" Tên khốn! "

Du Cầm bật dậy.

" Ưm- em dậy rồi? "

Hắn dụi dụi mắt thức giấc, mơ mơ màng màng không biết gì thì đột nhiên ăn một cú đấm rõ đau lên đầu.

" Ể? Sao em lại đánh tôi "

" Thích! "

Cậu lườm hắn, hắn cũng cầm lòng cam chịu.

" Hứ! Do em đẹp nên tôi sẽ tạm tha thứ đó "

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cậu và hắn đến bàn ăn sáng. Du Cầm nhấn vào tin tức gần đây

" Tin nóng : Lâm Anh Duy chuẩn bị kết hôn với Gia thị. Đúng là trời sinh 1 cặp! "

Cậu im lặng tắt đi điện thoại trên bàn, đôi mắt mang chút phức tạp. Hắn nhìn cậu như vậy liền nổi lên lo lắng hỏi han.

  " Sao vậy? Em bị đau ở đâu hạ? "

" Không! Rồi anh định nào về? Ở nhà tôi ăn cơm ké hoài à "

Cậu khó chịu nhìn hắn, bị cậu mắng nên hai tai cún của hắn cụp lại.

" Hic! Người ta cũng không phải không muốn về .  . Tại không có chứng minh thư thì làm sao qua trạm kiểm soát được "

" Haizz vậy rồi anh tính sao? "

Hắn đan xen hai tay lại ấp úng.

" Ngày mai quản lí của tôi đến đem chứng minh thư bản photo cho tôi dùng đỡ á! Nên em cho tôi ở nhờ hôm nay thôi được không?  Bù lại tôi chở em đến trường nha "

Hắn vẫy vẫy đuôi. Du Cầm cũng thở dài bất lực

" Ừ! Xem như làm công đi "

" Tuân lệnh "

Chiếc xe trắng của Thế Vinh dừng lại, Du Cầm mở cửa bước xuống. Hắn tươi tắn chào tạm biệt cậu

" Khi nào học xong tôi đón em nha "

" Không cần "

Cậu lạnh nhạt từ chối.

" Đi mà~~ "

Ánh mắt cún con đầy dụ dỗ của hắn nổi lên.

" Haizz!  Vậy đưa số đây. Nào về tôi điện "

Hắn gật gật đầu, ngoan ngoãn bấm số vào máy cậu.

" Vậy thôi tôi về nha "

Hắn mừng rỡ tạm biệt cậu. Du Cầm vẫy tay tạm biệt hắn. Cậu đi vào trong, vừa đi cậu vừa suy nghĩ nên lưu tên trong danh bạ là gì đây.

" Hừm! Lưu cái này vậy "

Cậu cười nhẹ lên vui vẻ nhấn vào điện thoại.

  Số điện thoại : xxx-xxx-xxxx
  Tên danh bạ : Tên biến thái 😛

________

Chiếc xe đen đậu gần trường cũng dần rời khỏi.

" Mẹ nó! Tại sao mình lại đến đây  .  . Còn bực bội khi thấy cậu ta đi với người khác "

Anh đấm mạnh vào cửa kính của xe, lòng ngực anh ta bây giờ đột nhiên hiện lên cảm giác khó chịu đến kì lạ. Cảm giác ấy chỉ xuất hiện khi nhìn thấy cậu đi cùng với người khác.

" Không thể nào có chuyện mình yêu cậu ta được "

Hắn cắn chặt môi đầy tức giận, bản thân hắn không thể nào chấp nhận nổi cái cảm giác yêu này. Hắn phải loại bỏ nó nếu không hắn sẽ điên cuồng lên mà tìm cậu mất.

____ còn tiếp ____

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro