PHIÊN NGOẠI 3 : TỪ BỎ LÀ HẠNH PHÚC ( 6 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, quản lý của Thế Vinh đến. Cô lịch sự chào mẹ của Du Cầm và gửi đến bà một túi quà.

" Thật xin lỗi bác! Mấy ngày qua cậu ấy đã làm phiền bác rồi "

" Không sao, không sao. Bây giờ thằng bé cũng là con trai của bác, sau này công ty của bác có ra sản phẩm nào mới thì sẽ nhờ thằng bé quảng bá giúp rồi "

Bà cười tươi, cô cũng gật gật đầu.

" Cháu chắc chắn sẽ bảo cậu ta tận tình quảng bá cho bác ạ "

" Haha Cảm ơn cháu nhé! "

Bà cười nhẹ nhận lấy món quà.

Hắn thì cứ ôm lấy cậu mà không buông, mặt mếu máo

" Không muốn đi đâu~ huhu! "

" Buông tôi ra cái tên biến thái. Anh không định đi làm à "

Cậu cố gắng dùng sức đẩy hắn ra, hắn nhìn cậu với đôi mắt cún con.

" Hic! Khi nào đến nơi anh sẽ điện cho Tiểu Cầm đó, em phải bắt máy đó nha "

Hắn khóc lóc.

" Biết rồi, biết rồi! Đi mau lên "

Cậu thở dài bất lực. Hắn buông cậu ra đầy tiếc nuối, quay qua hướng bà hắn cúi người lễ phép.

" Khi nào con được nghĩ con sẽ đến thăm mẹ và Du Cầm ạ. Mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ nha! "

Hắn vẫy vẫy tay rời đi. Cậu thở dài, dù chỉ mới ở cùng nhau có hai hôm nhưng lúc hắn đi vẫn khiến cậu cảm thấy có chút trống rỗng.

" Ai dô! Có ai kia đang buồn kìa~ "

Bà trêu ghẹo cậu, Du Cầm đỏ mặt hờn dỗi.

" Không có mà! Với cả tên ngốc đó gọi mẹ ngọt ghê "

Cậu cũng trêu lại bà, bà cười lên khoái chí.

" Hố hố! Mẹ bây giờ sẽ trở thành người của chúng cho xem, mẹ nuôi của diễn viên đình đám Thế Vinh "

Cậu nhúng vai bất lực, bà cũng là bị nhan sắc của cái tên biến thái ấy mê muội rồi.

________

Từ ngày hắn quay về Phía Tây thành phố thì ngày nào cũng ngoan ngoãn hoàn thành tốt công việc diễn xuất của mình. Đêm về không ngừng call video đến cho cậu, riết rồi việc call video ấy cũng trở thành thói quen của cả hai người.

" Alo! Em đã ăn tối chưa? "

Hắn vui vẻ ngắm nhìn cậu qua màn hình. Du Cầm đang chỉnh lại cái mặt nạ dưỡng ẩm trên mặt.

" Ăn lâu rồi! Tên biến thái nhà anh ăn chưa? "

Cậu quay ra nhìn hắn, hắn liền cố gắng nhịn cười.

" Tiều Cầm! Em đứng yên "

Cậu nghe hắn nói thì ngơ ra đứng yên vài phút, hắn khoái chí chụp lại ảnh màn hình.

" Rồi xong chưa? Mà anh bảo tôi đứng yên làm gì đó "

Cậu phụng phịu nhìn hắn, hắn cười ngố lên.

" Hehe không nói đâu "

" Tên ngốc! "

6 tháng dài đằng đẵng cũng trôi qua. Tên ngốc Thế Vinh đó cứ cách 1 tháng lại đến thăm cậu. Mà mỗi lần đến thì điều ở tận cả tuần, những lúc ấy hắn điều như chú cún mà lôi cậu đi hết chỗ này đến chỗ kia ăn uống. Có lần cậu bệnh hắn vậy mà bỏ luôn đoàn phim chỉ để chạy qua mang thuốc và chăm sóc cậu. Còn lâu lâu vì vài lời nói đùa của cậu mà mua cái lẩu to đùng để cả nhà tụ lại ăn.

Mẹ Du Cầm thì lúc nào cũng bật phim của hắn diễn lên mà xem, xem riết cậu thuộc luôn cả lời thoại.

Tháng này thì hắn không đến vì hiện tại Thế Vinh đang đóng một bộ phim mới tên là " Tình yêu vĩnh hằng ". Thời gian quay bộ phim rất dài nên tháng này hắn cũng điện báo trước với cậu.

Cậu bây giờ cũng không hiểu bắt đầu từ khi nào mà có thói quen luôn lướt vào xem những tin tức liên quan đến hắn.

" Chụp ảnh poster cũng đẹp trai lắm đấy "

Cậu cười hắn, mặt có chút tự hào. Điện thoại đột nhiên rung lên, là số không lưu tên nhưng cậu nhìn vào liền biết là của ai.

" Alo "

Lòng ngực cậu thấp thỏm.

" Là tôi! Gặp nhau một chút đi "

Cậu tắt máy, bây giờ đột nhiên cảm thấy không còn buồn bã hay muốn khóc nữa. Có lẽ bản thân cậu đã dần quên đi mọi thứ rồi.
________

Bước đến công viên, cậu ngồi xuống hàng ghế. Ngọn gió buồi chiều tàn thổi nhẹ qua đung đưa mái tóc xanh của cậu. Cảm giác bây giờ không hề có chút xót xa hay đau đớn mà lại cảm thấy nhớ Thế Vinh.

" Không biết khi nào tên biến thái đó đến  nhỉ? Hôm nay chắc bận lắm nên không điện cho mình! "

Cậu cứ mãi mê suy nghĩ mà không nhận ra anh đã đi đến trước mặt cậu.

" Lâu rồi không gặp "

Cậu chợt giật mình, rời khỏi dòng suy nghĩ về hắn. Cậu nhìn anh với biểu cảm bĩnh tĩnh.

" Ừm! Anh gọi em ra đây có chuyện gì không? "

Cậu lạnh nhạt nói. Đột nhiên anh cảm thấy khó chịu

" Tôi . . Tôi cũng không biết! Chỉ là đột nhiên tôi nhớ em, muốn gặp em "

Anh Duy gục khuôn mặt xuống. Suốt 6 tháng qua anh đã không thể làm gì nên hồn, lúc rảnh anh ta lại lén lút đi theo dõi cậu. Cuối cùng thì không thể kìm được mà điện thoại để gặp cậu.

" Đừng đùa nữa. Em đọc báo rồi, tuần sau anh kết hôn đúng không? Dương Nhi rất xinh đẹp, trong cũng hiền lành nữa. Em chắc chắn anh sẽ hạnh phúc khi ở bên cô ấy "

Cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh ta nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay cậu lại.

" Đừng đi! "

Anh ôm cậu vào lòng.

" Suốt thời gian qua anh nhớ em. Bây giờ anh sẽ chấp nhận quay lại và cho em cơ hội "

Cậu thở dài đẩy anh ra, khuôn mặt cậu bây giờ trong vô cùng lạnh lùng.

" Đó là chuyện của 6 tháng trước rồi! Lúc đó em đã hạ lòng tự tôn của mình để cầu xin anh . . Nhưng bây giờ nhận ra thật may mắn vì lúc đó anh đã từ chối em "

Cậu quay lưng lại.

" Vậy thôi! Em đi trước, tạm biệt "

Cậu từng chút, từng chút rời xa anh. Lòng ngực anh đột nhiên thắt lại, loại cảm giác đau thấu tim này anh cũng là lần đầu phải trải qua.

" Khó chịu quá! Đau đớn quá! "

Hắn siết chặt tay, đôi mắt ấy tròn lên nhìn cậu. Cậu không hề ngoảnh đầu lại nhìn lấy anh dù chỉ một lần.

" Em yêu tên đó rồi sao?  "

________

Cậu thở dài đi đến cửa nhà thì đột nhiên một tin nhắn hiện lên.

Người gửi : tên biến thái 😛
Tiêu đề : không có
Tiểu Cầm ơi hãy đến công viên nước đi , anh ở đó đợi em. Đến nhanh đó nha O^O!

Cậu liền phụt cười vì mấy cái icon đáng yêu của tên ngốc đó.

" Định làm cái trò gì đây ! "

Cậu quơ tay bắt một chiếc Taxi gần đó đi đến công viên nước

Xung quanh công viên không có một bóng người, đột nhiên đài phun nước ấy bắn lên khiến cho cậu có chút ngạc nhiên. Kế tiếp là những ánh đèn chiếu vào đài phun nước ấy tạo nên một màu sắc hệt như cầu vòng, những ngọn nước nhỏ cũng bắn lên trong cứ như một màn hợp tấu.

Du Cầm chăm chút ngắm nhìn mà không nhận ra đang có ai đó đến.

" Tiểu Cầm "

Cậu quay người lại, hắn cười nhẹ.

Trông Thế Vinh bây giờ vô cùng điển trai, hắn diện một bộ vest màu trắng. Trên tay là một bó hoa Lan được trang trí thêm vài đoá cẩm chướng đỏ thẫm. Hắn tiến đến gần cậu, nhẹ khụy gối

" Làm.  .  Làm gì-gì đấy? "

Cậu lúng túng nhìn hắn, mặt cũng đỏ dần lên. Trái tim cậu cũng rạo rực đầy hồi hộp

" Anh gọi em đến đây là có một việc mà anh đã luôn muốn nói với em  "

Hắn nắm tay cậu.

" Anh yêu em! Từ lúc được nhìn thấy em thì đã luôn yêu em cho đến tận bây giờ. Anh biết 6 tháng vừa qua để anh cố gắng theo đuổi em thật sự không dài nhưng. . Những việc anh làm, những gì anh nói điều là từ tận đáy lòng của mình. Anh từ trước đến giờ điều chưa yêu bất kì ai, đây cũng là lần đầu yêu em. Em có thể tin anh hay là từ chối lời tỏ tình này cũng được . . Nhưng xin em đừng trốn tránh anh hay là đẩy anh ra xa. Anh không muốn phải bị em ghét đâu "

Hắn cụp tại cún xuống. Cậu phụt cười

" Haha Tên ngốc này . . Không có lãng mạn gì hết "

Cậu cười lên dịu dàng, nhẹ ngồi xuống, mặt đối mặt với hắn.

" Em đã từng cảm thấy bị tổn thương rất nhiều trong chuyện tình cảm lúc trước. Và rồi đột nhiên một tên biến thái nào đó xuất hiện trong cuộc sống của em, còn nhận mẹ em làm mẹ nuôi hắn. Tên biến thái đó đến lấp lại những tổn thương trong trái tim em bằng sự chân thành và có chút ngốc nghếch . . Tên đó là anh! Tuy ngốc nghếch nhưng lại tốt bụng và rất đáng yêu. "

Cậu nhẹ nhéo vào mũi hắn.

" Tên ngốc đó còn biết giúp mẹ em quảng bá sản phẩm này nọ. Bây giờ bà ấy đi đồn khắp cả công ty anh là con nuôi của bà, bà còn tự hào về anh hơn cả em nữa. Nghĩ thử xem em nỡ bỏ cái cục nợ như vậy sao hả? "

Hắn mừng rỡ ôm chặt lấy cậu.

" Vậy là . . Vậy là em sẽ làm người yêu của anh? "

" Không của anh thì là của ai? "

Cậu hôn nhẹ lên môi hắn.

" Hức . . Mừng quá đi! Em cũng yêu anh làm anh vui lắm "

Hắn vỡ oà ôm chặt cậu, cậu cười tươi xoa xoa đầu hắn.

" Haha thiệt là . . Lớn già đầu rồi đó "

Xoẹt!

Cậu đột nhiên cảm thấy có điều không lành, nhìn ngó xung quanh.

" Sao vậy? "

Hắn nhìn cậu tò mò.

" À . . Chắc do em đa nghi thôi "

Anh Duy cười nhẹ tắt điện thoại.

" Tấm ảnh này sẽ hot lắm đây! "

_______ Còn Tiếp ____

Mẹ Du Cầm said : Ảnh chụp màn hình mà con rể tui nó chụp nè ! Giận dễ sợ á trùi  -_-

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro