Chương 2: Hứa Vĩnh Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết Sở Tiêu đã chạy về lớp từ lúc nào. Chân ngắn mà chạy nhanh thật.

Vào học.

Tống Hạo Hiên sắp xếp lại sách vở trên bàn. Từ nãy đến giờ cậu dọn được năm cuốn, y như rằng có năm tờ giấy rơi ra. Đều là bản vẽ ký họa.

Cả năm bức đều vẽ duy nhất một cảnh, là về lớp học, và hướng nhìn từ chỗ cậu lên bục giảng. Nhưng sắc thái và màu sắc không giống nhau. Ánh sáng lúc tối lúc sáng, lúc rõ lúc mờ, cứ như vẽ theo mùa, cũng như vẽ theo tâm trạng của chính nguyên thân. Lúc vui thì ánh nắng chan hòa, màu sắc tươi sáng. Lúc buồn thì không có tắt nắng, màu sắc âm u.

Tống Hạo Hiên chú tâm phân tích về các bản vẽ mà không để ý có một người đứng bên cạnh cậu từ nãy đến giờ.

Nam sinh kia gõ gõ lên mặt bàn vài cái, chờ cậu quay sang thì đặt lên bàn cậu một tờ giấy: "Phiếu bài tập, mai nộp."

Nam sinh nhìn vào bản ký họa trên tay cậu vài lần, đến khi Tống Hạo Hiên úp mặt giấy xuống bàn, cậu ta mới rời đi.

Cậu ta trông có vẻ hơi lạ, hình như tiết vừa rồi không có trong lớp thì phải. Tống Hạo Hiên khá ngạc nhiên đối với nhan sắc của cậu bạn này. Đẹp trai thì khỏi phải nói, quan trọng là khí chất cậu ta... rất áp bức. Giây phút chạm phải ánh mắt của cậu ta, cậu liền cụp mắt xuống, có chút không dám nhìn thẳng. Nhưng đến khi cậu ta đi sang nơi khác, Tống Hạo Hiên lại không ngại mà nhìn thêm một lần.

Bắt đầu giờ học, Tống Hạo Hiên không để ý nữa. Cậu đã tự hứa là sẽ cứu vớt nguyên thân, nên phải thay đổi hoàn toàn bộ dáng vốn có của nguyên thân, trở thành một người có ích hơn, chứ không phải là một công tử suốt ngày chỉ biết lêu lổng nữa.

Vậy trước hết, bắc đầu từ việc chép bài đi. Tống Hạo Hiên nhìn lướt qua cuốn vở của nguyên thân. Trang đầu tiên, môn Lịch Sử, có vẻ đây là vở Sử. Sang trang thứ hai, môn Địa Lý, chép nhầm vở à? Trang thứ ba, môn Hóa Học, trang thứ tư, môn Toán. Tổng cộng chép bốn trang, mỗi trang là một môn khác nhau. Đề mục của cuốn vở là: Môn Ngữ Văn.

Tống Hạo Hiên: "..."

Cậu xé bốn trang giấy đó đi, bắt đầu lại một cuốn vở mới, một cuộc đời mới.

Kết thúc buổi học, cậu chép gần năm trang, hơn hẳn số trang nguyên thân chép tất cả các môn từ đầu năm học tới bây giờ.

Ra về, xe nhà Sở Tiêu đã đậu sẵn trước cổng nên nó về trước, chỉ còn Dương Khải Trạch đứng lại đợi Tống Hạo Hiên cùng về.

"Hôm nay mày có vẻ lạ. Ba mẹ lại phát hiện mày vẽ tranh à?"

Sở dĩ Dương Khải Trạch hỏi thế cũng chẳng có gì là lạ. Gia đình nguy thân vốn không muốn cậu ta đi theo con đường mỹ thuật. Lúc đầu chỉ là nhắc nhở, sau này thì cấm hoàn toàn. Họ luôn cho rằng, mỹ thuật không có tương lại, tốt nhất nguyên thân nên học hành tử tế để sau này phụ giúp gia đình, phụ giúp anh trai tiếp quản sự nghiệp.

Tuy bị ba mẹ cấm đoán, nhưng với niềm yêu thích nghệ thuật của mình, đôi lúc nguyên thân sẽ lén lút vẽ. Đến khi ba mẹ phát hiện, nguyên thân bị mắng cho một trận, phải đóng cửa sám hối hai tiếng. Ngày sau đến trường thì cố gắng tập trung học, nhưng được một thời gian, mọi thứ lại trở về như cũ.

Điều này Dương Khải Trạch và Sở Tiêu đã chứng kiến rất nhiều, nên cũng không lạ gì. Lần này cũng giống bao lần, Dương Khải Trạch hiển nhiên cho rằng cậu lại bị phát hiện lúc đang lén ký họa.

"Không có, ba mẹ tao không phát hiện. Tao chỉ muốn bản thân cố gắng hơn thôi." Tống Hạo Hiên lắc đầu, vài sợi tóc rủ xuống trước trán, trông cậu đặc biệt ngoan hiền.

Dương Khải Trạch đưa tay vén sợ tóc đó ra sau tai Tống Hạo Hiên, nhìn cậu một hồi: "Ừ, giỏi lắm, cố lên."

-

Vừa bước vào cửa chính, Tống Hạo Hiên thấy một người con trai đang từ trên cầu thang đi xuống. Khuôn mặt người kia có đôi nét giống cậu, là tất cả mới đúng, chỉ khác đôi mắt. Mắt cậu khá to, lại có hai mí. Còn mắt người kia một mí, khá hẹp và dài, trông cứ như mắt phượng, lại đặc biệt quyến rũ.

Đây hẳn là anh trai của nguyên thân. Trong truyện đề cập đến người anh này khá nhiều. Anh ấy tên Tống Hào Kiên, hơn nguyên thân bốn tuổi, hiện đang là sinh viên năm ba đại học. Lúc nhỏ, mối quan hệ của nguyên thân và anh trai rất tốt. Cho đến năm cậu ta chuẩn bị thi cấp ba, mong muốn được vào một trường mỹ thuật, ba mẹ phản đối kịch liệt, anh trai không nói lời nào. Khi đó, nguyên thân cho rằng Tống Hào Kiên cũng giống ba mẹ, sẽ phản đối cậu ta, vì vậy mà mối quan hệ hai anh em kém dần.

Nhưng nguyên thân không biết, anh trai luôn âm thầm đứng sau giúp đỡ và cổ vũ cậu ta. Nhiều khi Tống Hào Kiên lén vào phòng nguyên thân, ngắm những bức tranh cậu ta vẽ, khỏi phải nói, lúc đó ánh mắt Tống Hào Kiên tràn đầy vẻ tự hào như thế nào. Hay đôi lúc, anh trai còn lén rửa những khay đựng màu cho nguyên thân, tránh cho ba mẹ phát hiện cậu ta vừa vẽ xong.

Tống Hào Kiên vốn là kiểu người trầm tĩnh ít nói, lại không thích thể hiện ra bên ngoài, nên chưa bao giờ lên tiếng bào chữa cho mình. Cũng vì thế, cho đến sau này lúc đã tan gia bại sản, nguyên thân mới nhận thấy được tình yêu thương của anh trai dành cho cậu ta, lúc đó đã quá muộn.

Nguyên thân không muốn anh trai làm lụng cực khổ, nên âm thầm đem số tranh của mình bán đi. Khi biết chuyện, Tống Hào Kiên đã mắng cậu một trận. Bảo cậu chỉ cần ở nhà và vẽ mà thôi, còn chuyện kiếm tiền cứ để anh trai lo. Tống Hào Kiên yêu thương và chiều chuộng nguyên thân như vậy, ắt hẳn khi cậu ta qua đời, Tống Hào Kiên rất đau lòng.

Ở thế giới của Tống Hạo Hiên, cậu luôn muốn có một người anh trai. Nên khi đọc tuyện, cậu rất ngưỡng mộ với "Tống Hạo Hiên". Cậu ta có một người anh yêu thương và bảo vệ như vậy, quả thật rất may mắn. Hiện giờ cậu đang là "Điền Chính Quốc", hiển nhiên anh ấy cũng là anh trai của cậu. Mà Tống Hạo Hiên cũng rất có thiện cảm đối với người anh này, tuy người ta còn bé tuổi hơn cậu, nhưng cậu nhất định sẽ xem Tống Hào Kiên như một người anh trai ruột của bản thân.

"Anh ơi..." Tống Hạo Hiên gọi nhỏ, cậu thấy Tống Hào Kiên thoáng chốc sững người.

Sau lần hiểu nhầm trước đó, nguyên thân không còn gọi Tống Hào Kiên là "Anh ơi" hay "Anh trai" nữa. Mỗi thấy lần mặt anh trai là cậu ta bỏ đi thẳng. Nếu bắt buộc phải nói chuyện, nguyên thân sẽ gọi đủ họ tên của anh trai ra. Đứa em mà mình cưng chiều cuối cùng lại đối với mình như người xa lạ, nếu nói không buồn thì là nói dối.

Nhưng hôm nay đây, dường như Tống Hào Kiên nhìn thấy, em trai ngày xưa của mình đã trở lại. Y bước nhanh xuống cầu thang ôm chầm lấy cậu, nói nhỏ: "Anh đây."

-

Vào được phòng đã là hai tiếng sau. Cậu nhận ra, tính cách Tống Hào Kiên với cậu rất giống nhau, nói chuyện cũng rất hợp. Tống Hào Kiên là một người rất biết lắng nghe, cũng am hiểu rất nhiều vấn đề, lĩnh vực.

Y có nói: "Dù cho em có thích vẽ, thích hát, hay nhảy múa đi chăng nữa, anh đều sẽ ủng hộ em. Em chỉ cần là em, mọi thứ còn lại anh lo được."

Lúc cậu nghe xong, đột nhiên sống mũi cay cay. Nếu nguyên thân nhận ra sớm hơn, có lẽ đã không dẫn đến tương lai đen tối như thế này.

Tống Hạo Hiên nhìn một vòng quanh phòng. Nguyên thân có vẻ là một người rất bừa bộn, trên giường là chăn mềm chưa xếp, dưới đất là những cục gấy bị vò đến nhàu nát. Nơi cậu ta ngồi vẽ còn đặc biệt bừa bộn hơn nhiều. Khay vẽ chồng chất, các hộp màu nằm lăn lóc trên sàn nhà. Giấy vẽ đặt trên bàn, xếp lộn xộn theo nhiều kích cỡ khác nhau.

Tống Hạo Hiện chú ý một chỗ, là ở góc phòng, nơi ánh nắng dễ chiếu vào nhất, cực kì sạch sẽ, thậm chí còn chẳng có hạt bụi nào, hẳn là nguyên thân rất thích hoặc thường xuyên qua lại chỗ này.

Ở đó đựng một giá vẽ, phía trên có một tấm vải che phủ toàn bộ khung hình. Cậu lật tấm vải mỏng lên, ẩn sau đó là một bức tranh.

Ở bức tranh này, nét cậu ta vẽ mềm mỏng hơn rất nhiều, còn rất tỉ mỉ, khác xa hoàn toàn so với những bức vẽ cậu xem qua lúc trước

Tống Hạo Hiên đã hiểu tại sao nguyên thân lại đặt giá vẽ ở chỗ hút sáng như vậy. Không phải vì ở đây sạch sẽ nên cậu ta mới đặt. Mà vì cậu ta đặt nó tại chỗ này, nên ở đây mới sạch sẽ. Và cũng vì, người con trai trong tranh sẽ càng tỏa sáng hơn nữa nếu được đặt ở đây.

Trong tranh là một cậu nam sinh đang chống cằm nhìn ra cửa sổ. Nhìn từ góc nghiêng, không có chỗ nào có thể chê được. Thật sự rất đẹp trai, còn có vẻ rất lạnh lùng. Nhưng nụ cười ở môi đã đánh tan vẻ lạnh lùng ấy. Tuy chỉ là nhếch môi một nét rất nhỏ mà cậu ta cũng có thể tạo nên một bức tranh hoàn hảo như thế, đúng thật là con nhà người ta.

Hình như cậu bạn này có chút quen mắt. À, là cậu bạn đưa phiếu bài tập cho cậu lúc chiều.

Ngắm thêm một chút, cậu để ý tay của nam sinh kia đặt trên một cuốn vở, bên trên có dòng chữ rất nhỏ, lại còn rất mờ, nhưng vẫn có thể đọc được, "Hứa Vĩnh Kỳ, 11-1"

Hứa Vĩnh Kỳ? Hứa Vĩnh Kỳ! Là bạn cùng bàn của nguyên thân!

"Tình bạn giữa cậu ta và bạn cùng bàn có vẻ rất tốt." Tống Hạo Hiên nghĩ, nghĩ xong rồi lại cảm thấy không đúng lắm.

Khoan, lúc này hai người kia đã ngồi với nhau đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro