Chương 5: Thi lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết quả thi được công bố, toàn trường bùng nổ.

Mọi người đều biết Tống Hạo Hiên là một học tra chính hiệu. Thế mà lần này thi được những 690 điểm, còn lọt hẳn top 10 của khối, đúng là một việc khó có thể tin được.

Cùng lúc đó, không biết ai đã up lên diễn đàn cao trung Viễn Đông một bài viết với dòng caption: Giàu thì đi du học, cũng có thể chuyển sang trường Quốc tế sẽ thoải mái về mặt cho điểm hơn, cớ gì phải vào đây rồi mua đề gian lận, làm khổ những con người cày ngày cày đêm như chúng tôi vậy?

Bên dưới còn đính kèm hai hình ảnh. Tấm đầu tiên là kết quả bài thi hiện tại của Tống Hạo Hiên. Tấm thứ hai là kết quả những đợt thi trước của cậu.

Lượt like của bài viết vượt mốc một ngàn người trong vòng chưa đầy hai phút. Mọi người comment vô cùng sôi nổi, những ý kiến đồng tình hay những ý kiến trái chiều liên tục ào ạt tràn ra màn hình.

[Bắp không hạt: Đề nghị nhà trường kỷ luật bạn học Tống Hạo Hiên, kỷ luật luôn người vô đạo đức đã bán đề.]

[Hai trong một: Sao có thể mua đề được nhỉ? Cậu ta còn liêm sĩ không?]

[Cá ướp muối vẫn ươn: Không còn mới mua chứ? Lầu trên hỏi câu ngu thế?]

[Viễn Đông mãi đỉnh: Còn chưa có chứng cứ Tống Hạo Hiên gian lận mà, mấy người nói thế không thấy trái lương tâm à?]

[Bánh sừng bò: Không!]

[+1]

[+1]

[+1]

[Lớp phó 11-1: Rõ ràng không có chứng cứ Tống Hạo Hiên mua đề, cậu ấy có xứng bị các bạn ném đá như thế không?]

[Bánh sừng trâu: Xứng!]

[Hoa ban mai: Như lầu trên.]

[+1]

[Viễn Đông mãi đỉnh: ...]

[Lớp phó 11-1: ...]

[Nói một, không nói hai: Chỉ những người thất bại mới không muốn công nhận kết quả của người khác!]

Và đó là câu chấm dứt cuộc bàn tán ở diễn đàn cao trung Viễn Đông.

Dương Khải Trạch đọc hơn ba ngàn comment, cậu ta tức lộn ruột, còn muốn tìm người up bài viết đó để tẩn cho một trận, may mà Tống Hạo Hiên kịp thời ngăn cản.

Sở Tiêu nãy giờ im lặng như đang suy nghĩ gì đó, chốc chốc lại cười lạnh một cái, Dương Khải Trạch và Tống Hạo Hiên nhìn nhau, không ổn rồi!

Quả nhiên, câu đầu tiên Sở Tiêu mở miệng là: "Thủ tiêu nhé?"

Mặt Tống Hạo Hiên tái xanh, đm, nhân vật trong này máu chiến vcl.

Dương Khải Trạch giật giật khóe môi: "Ê Tiêu, mày... không cần đến mức đó đâu."

Sở Tiêu nhìn cậu ta, có vẻ như đã suy nghĩ lại, nó gật gật đầu: "Cũng đúng, chôn sống là được rồi, đỡ mất sức."

Dương Khải Trạch and Tống Hạo Hiên: "..." Ý bọn tao không phải thế!

Đm kinh dị vãi.

Gia đình Sở Tiêu làm kinh doanh. Trước kia khi ba mẹ nó chưa lấy nhau, bên nhà ngoại Sở Tiêu từng buôn "hàng trắng", dính líu tới xã hội đen không ít. Đến khi Sở Tiêu ra đời mới dừng việc buôn bán "hàng trắng" lại, đi theo con đường kinh doanh hợp pháp.

Nhà Sở Tiêu vẫn hoạt động trong xã hội đen, nên ngay từ lúc nhỏ, nó đã chứng kiến không ít các màn chém chém giết giết, dần dần cũng thành thói quen. Vì thế tính tình Sở Tiêu có thể nói là "rất cực đoan".

Tuy vậy, Sở Tiêu không bao giờ đánh người mà không có Tống Hạo Hiên và Dương Khải Trạch bên cạnh, bởi Sở Tiêu sợ nó sẽ đánh người ta chết.

Nhưng đối với Dương Khải Trạch và Tống Hạo Hiên, Sở Tiêu không bao giờ dùng vũ lực để nói chuyện, nhất là đối với Tống Hạo Hiên, Sở Tiêu luôn cho cậu là đúng, đúng thì đúng, mà nếu có sai thì vẫn đúng. Sở Tiêu lạnh lùng với người ngoài thôi, chứ đối với người của nó, nó luôn chiều chuộng một cách vô điều kiện.

-

Nhà trường phải mở một cuộc họp khẩn để thảo luận về trường hợp của Tống Hạo Hiên. Bây giờ giữ nguyên điểm số, 100% nhà trường sẽ mang tiếng là bán đề. Nhưng nếu để Tống Hạo Hiên thi lại thì rất không công bằng cho cậu bé.

Tống Hạo Hiên lường trước được sự việc. Nếu đặt cậu vào trường hợp của những người xung quanh, cậu cũng sẽ không có cái nhìn tốt về kết quả của "Tống Hạo Hiên". Cuối cùng, cậu liên hệ trực tiếp với nhà trường, xin phép thi lại. Để chứng minh cho mọi người thấy, cũng để chứng tỏ bản thân, đây là cách tốt nhất rồi.

Lịch thi rất gấp gáp, hôm nay có kết quả, ngày mai đã phải kiểm tra.

Tối đó Tống Hạo Hiên thức trắng đêm, môn tự nhiên cậu tự tin bản thân có thể làm full được, còn môn xã hội thì cứ cày nát đống sách này rồi tính.

Tống Hạo Hiên không biết, không chỉ có mình cậu ôn thi, mà ông bà Tống và anh trai cũng mất ngủ vì cậu.

-

Sáng nay có nắng nhẹ, bầu trời trong vắt không một chút gợn mây.

Vừa ngồi xuống ghế, Tống Hạo Hiên lại lôi đống sách xã hội ra đọc. Quyển sách chằng chịt những dòng chú thích, chồng chất nhiều màu mực khác nhau của bút highlight.

"Hạo Hiên, tôi tin ông làm được." Một nam sinh bước tới vỗ vai Tống Hạo Hiên. Cậu ta cắt tóc layer ngắn, mắt đeo kính cận nửa gọng, một thân đồng phục quy củ. Cậu ta hướng tới cậu, rồi bật ngón cái lên.

Cách ăn mặc này, đầu tóc này, cặp kính này... cậu ta hẳn là vị lớp phó - người đã đứng về phía cậu ở trên diễn đàn ngày hôm qua nhỉ? Theo như cậu nhớ khi nhìn lướt qua ảnh đại diện của cậu ta thì là như vậy.

Cơ mà, cậu ta tên gì ấy?

"Cảm ơn ông, Triết... Hào?"

Nụ cười trên môi nam sinh bỗng cứng đờ, một giây sau, cậu ta lao tới lắc lắc người Tống Hạo Hiên.

"Là Hiệu, Triết Hiệu, hiệu trong quốc hiệu, nhớ chưa?" Vừa lắc Triết Hiệu vừa chửi một tràng, cái gì mà cậu ta không khóc, rồi gì mà tuy ngày bé mít ướt nhưng giờ thì không còn.

*Hào với Hiệu là hai từ viết giống nhau trong tiếng Trung. Nhưng Hào phiên âm là /háo/, có nghĩa là khóc to, gào khóc. Còn Hiệu phiên âm là /hào/, có nghĩa là quốc hiệu.

Tống Hạo Hiên cười cười, nhớ lại thời cấp ba, cậu không có khoảng thời gian vui vẻ như vậy. Cả ngày cố gắng học hành, tối đến lại cố gắng kiếm tiền ở chỗ làm thêm, chẳng có thời gian đâu mà quan tâm những thứ khác. Vì thế, bây giờ đã có được rồi, cậu phải trân trọng nó thôi!

Lớp học dần đông đúc, cứ một người vào lớp lại có thêm một lời chúc dành cho Tống Hạo Hiên. Mặc dù Tống Hạo Hiên là giáo bá, học tra gì gì đó, nhưng cậu đối xử với bạn học trong lớp cực kỳ tốt. Các kỳ thi trước, tuy không làm được bài, bạn học trong lớp cũng chưa từng thấy cậu quay cóp hay có bất kỳ hành vi gian lận nào, nên họ cực kỳ tin tưởng Tống Hạo Hiên.

Tống Hạo Hiên liếc nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ vào học. Cậu đứng dậy, chuẩn bị những vật dụng cần thiết mang sang phòng giáo viên.

Vừa bước ra khỏi cửa, cậu chạm mặt Hứa Vĩnh Kỳ. Tống Hạo Hiên nhìn Hứa Vĩnh Kỳ, Hứa Vĩnh Kỳ cũng nhìn lại cậu. Ánh mắt Hứa Vĩnh Kỳ sâu thẳm, con ngươi màu đen mực, rất khó có thể đoán được anh đang nghĩ gì. Tống Hạo Hiên như bị cuốn sâu vào ánh mắt ấy, đứng ngẩn cả người.

"Tránh ra."

Tống Hạo Hiên kéo hồn về lại, à, cậu đứng chắn cửa của anh ta. Vội vàng bước sang một bên, nhường đường cho vị "bạn cùng bàn khó tính" của nguyên thân này.

Trước khi Hứa Vĩnh Kỳ đi mất, Tống Hạo Hiên đã kịp kéo áo anh lại.

"Nếu tôi được hạng nhất, bạn học Hứa Vĩnh Kỳ ngồi cùng bàn với tôi nhé?"

Hứa Vĩnh Kỳ xoay người nhìn cậu, ánh mắt anh lại một lần nữa xoáy sâu vào mắt Tống Hạo Hiên. Anh nhìn cậu rất lâu, cho đến khi chuông vào học vang lên, anh mới rũ mắt, nhẹ giọng đáp: "Được."

Mãi đến lúc thân ảnh Tống Hạo Hiên biến mất khỏi hành lang, Hứa Vĩnh Kỳ mới bước vào lớp, có chút mong chờ mà nhếch môi.

Thử xem.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro