Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi cô nhi viện, ở trong bệnh viện nghỉ ngơi khoảng hai tuần, sau đó được đưa đến một tòa nhà tráng lệ, trong khoảng thời gian này, Trương Hán chỉ dám im lặng đi theo bên cạnh Hàn Lạc Đình, cho dù cho người khác trêu chọc cậu thế nào, dụ dỗ cậu ra sao, cậu cũng không nói một câu, hoặc là xem xét trước thái độ của Hàn Lạc Đình, sẽ quyết định.

Hàn Lạc Đình có một cái đuôi nhỏ đi theo, nhưng một chút cảm giác bất tiện cũng không có, theo lý thuyết, anh thật sự nên cảm thấy không thuận tiện cùng không vui, nhưng anh thích cậu bé bướng bỉnh này, thích sự cố chấp của cậu, hơn nữa thích sự kiên trì của cậu đối với đối tượng phải bảo vệ.

Chỉ có như vậy, anh mới có thể yên tâm, khiến cậu trở thành người quan trọng nhất bên cạnh mình.

Nắm bàn tay nhỏ bé của Trương Hán, anh đi về phía tòa nhà, vừa đi vào phòng khách, một cô bé trắng trẻo mũm mĩm giống như tên bắn chạy về phía bọn họ, chạy vào trong ngực anh, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng vui mừng kêu: "Đình Đình, Đình Đình!"

Anh buông tay Trương Hán ra, đưa tay bế cô bé kia lên.

Cô bé này, là thiên sứ đã cứu anh ra khỏi địa ngục sâu thẳm, anh đã thề, nhất định sẽ dùng sinh mạng của mình, bảo vệ cô đến cùng.

Tay Trương Hán bị buông ra, theo bản năng đưa tay về phía anh, nghĩ có thể nắm lấy tay anh, được bàn tay thật to của anh nắm chặt, cậu không hiểu sao lại có cảm giác an toàn, giống như sẽ không bao giờ có người nào đó có thể làm cậu thương tổn, cướp đi con gấu bông của cậu, hay là kéo tóc của cậu nữa.

Thế nhưng, tay cậu tìm rất lâu, cũng không nắm được bàn tay anh, ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn về phía người thiếu niên đang ôm một cô gái xinh đẹp đáng yêu giống tiểu thiên sứ.

"Anh. . . . . ." cậu khẽ gọi, hi vọng anh sẽ dời sự chú ý từ trên người tiểu thiên sứ kia qua mình.

Hàn Lạc Đình quay mặt lại, thấy sự chờ mong trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, lòng anh khẽ động, kéo tay tiểu thiên sứ xuống, một lần nữa nắm lấy tay cậu dắt đến trước mặt mình, làm hai cậu bé, cô bé trắng trẻo mũm mĩm đứng đối mặt với nhau.

Tiểu Long Hồ nhìn thấy cả hai cao gần bằng nhau, nhưng cậu bé này rõ ràng gầy yếu hơn mình, ngay sau đó, đôi mắt cô tỏa sáng, tiến lên trước ôm Trương Hán, "Cậu chính người bạn nhỏ đến đây chơi đùa cùng Tiểu Hồ có đúng hay không? Cậu rất tốt, Tiểu Hồ sẽ bảo vệ cậu!"

Lời nói trẻ con của cô, chọc mọi người xung quanh cười, mà Trương Hán, lại ngây ngốc được cô ôm.

Ngực của cô thật là ấm áp, cũng giống như Hàn Lạc Đình, nhưng cậu vẫn cảm thấy thật là ấm áp, thật thoải mái, hơn nữa tiểu thiên sứ này còn nói sẽ bảo vệ cậu.

Nhưng mà, cậu biết rõ "Nhiệm vụ" của mình, từ ngày đầu tiên được mang đi Hàn Lạc Đình đã nói rõ với cậu, nguyên nhân cậu được đưa đến tòa nhà này, việc cậu phải làm, là bảo vệ tiểu thiên sứ trước mặt, dùng sinh mạng của cậu bảo vệ tiểu thiên sứ của anh.

Trên thực tế, cậu không hiểu cái gì gọi là bảo vệ, cậu chỉ biết, Long Hồ cũng giống như con búp bê thỏ của cậu, cậu sẽ không cho ai cơ hội làm tổn thương Long Hồ, cậu sẽ bảo vệ Long Hồ thật tốt.

Trong nháy mắt này, cậu cũng đã quyết định.

"Lạc Đình, cậu bé này gầy yếu quá đi." Hơn nữa gân cốt lại kém, không có tư chất làm Ảnh Vệ, yêu cầu của Long gia, đã nói, sẽ không đồng ý.

Mấy ngày nay, Trương Hán nghe được rất nhiều người nói cậu như vậy, nhưng trên thực tế, cậu cũng bắt đầu đồng ý "Huấn luyện" , không giống với những đứa trẻ khác cũng được huấn luyện, cậu rõ ràng là một người vô dụng, cơ thể không tốt, không đủ nhạy bén.

Nhưng, cậu phải bảo vệ tiểu thiên sứ, nếu không Hàn Lạc Đình sẽ thất vọng về cậu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lấy hết can đảm đi về phía người đàn ông rất nghiêm túc kia nói: "Trương Hán sẽ cố gắng bảo vệ Tiểu Hồ, cũng giống như khi bảo vệ gấu bông thỏ." Tiếng nói non nớt, mềm mại, ngọt ngào, lại không ai kiên quyết bằng.

Hàn Lạc Đình có chút kinh ngạc nhìn cậu, anh đã nhìn thấy cậu bảo vệ con gấu bông kia như thế nào, nhưng anh vẫn rất kinh ngạc, tại sao cậu trong một thời gian ngắn như vậy, lại quyết định phải bảo vệ Long Hồ?

Thật ra mà nói, anh đối với quyết định của mình cũng nghi ngờ, để cho một chàng trai gầy yếu như vậy làm Ảnh Vệ, thực sự thích hợp sao? Hơn nữa trong mấy ngày huấn luyện vừa qua, anh thông qua người huấn luyện ở đó lấy được một ít dữ liệu, có thể thấy được, cơ thể cậu hoàn toàn không thể đáp ứng được những yêu cầu cơ bản nhất, sau này huấn luyện sẽ càng cực khổ hơn, càng cố gắng hết sức, như vậy càng làm anh lo lắng, quyết định của mình có hại cô hay không?

Nhưng trong mắt cậu là sự kiên quyết, làm anh không thể thu hồi quyết định này.

Sự thật, lời của cậu..., cũng làm người của Long gia chấn động.

Một đứa bé còn nhỏ tuổi, nên ngây thơ giống như Long Hồ, vậy mà trong mắt Trương Hán, ngoài hồn nhiên ra, còn có sự chín chắn hoàn toàn không phù hợp với tuổi của cậu.

Bọn họ tin tưởng cậu.

Chỉ có Long Hồ kháng nghị, "Tiểu Hồ sẽ bảo vệ cậu, cậu không cần bảo vệ Tiểu Hồ! Tiểu Hồ có ba, mẹ, có anh trai, còn có Đình Đình cùng các chú, bác bảo vệ, cậu không cần bảo vệ Tiểu Hồ, cậu hãy cho Tiểu Hồ bảo vệ cậu!" Trong nhà mọi người đều bảo vệ cô, cô rất muốn giống như những người khác, bảo vệ Trương Hán thật tốt.

Trương Hán rất vui mừng, cậu không biết làm sao hình dung cảm giác xúc động trong lòng, sau khi cha mẹ mất, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được cảm giác này, nhưng cậu kiên quyết lắc đầu, "Trương Hán sẽ bảo vệ người ."

Vì cậu biết như vậy, Hàn Lạc Đình sẽ rất vui mừng.

Tiểu thiên sứ, là người quan trọng nhất với anh.

Vì anh, cậu sẽ không tiếc bất cứ giá nào, sẽ bảo vệ tiểu thiên sứ thật tốt.

Vì suy nghĩ này, cho dù sau này phải chịu khổ, huấn luyện khó khăn, cậu sẽ cắn răng chịu đựng.

Cậu vẫn không biết, cảm giác của mình là gì, cho đến khi xuân về hoa nở rộ(đến thời điểm thích hợp), cậu cuối cùng cũng nhận ra, thì ra là, từ lúc Hàn Lạc Đình ôm cậu ở cô nhi viện, hình bóng của anh đã ở sâu trong tim cậu, mọc rễ.

Vậy mà vào cùng một ngày, cậu lại biết thêm một chuyện, cậu với anh mà nói, chỉ là một thuộc hạ.

Anh, từ đầu đến cuối chỉ có Long Hồ, cô gái kia tốt đẹp hồn nhiên làm người khác không thể không yêu quý, không cách nào căm ghét tiểu thiên sứ.

Từ ngày đó trở đi, cậu che giấu tình cảm của mình, chỉ có thể ở một nơi rất xa nhìn anh, âm thầm yêu anh.

Cậu không cần anh biết, cũng không cần anh chấp nhận, cho đến khi được anh ôm chặt nhưng tên người anh gọi cũng không phải là cậu.

Một giây kia cậu biết rõ, cậu nên tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro