Chương 15: Em thật to gan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tuấn Triết ôm cậu vào lòng, để cậu lắng nghe tiếng trái tim đập chân thành của anh. Lục Tuấn Triết không giỏi biểu hiện tình cảm bằng lời nói, nhưng trái tim của anh thì không vậy. Mỗi giây, mỗi phút bên cạnh Thiệu Huy nó luôn đập rất rộn ràng. Luôn khao khát hòa chung nhịp đập với đối phương.
"Anh, anh có buồn ngủ không, chúng ta nói chuyện một chút được không ạ?"
Lúc này Thiệu Huy thực sự muốn được nói chuyện nhiều hơn với anh. Bọn họ cũng đã xa nhau tận nửa tháng rồi mà. Quãng thời gian đó may mà có công việc lấp đầy, chứ không Thiệu Huy không biết mình phải trải qua thế nào nữa.

Từ lúc ngủ dậy cậu đã nhớ anh rồi, cũng may có cái ảnh nền điện thoại làm cậu nguôi ngoai được phần nào. Những lúc ăn cơm trưa Thiệu Huy thẫn thờ nhớ tới anh, không biết Lục Tuấn Triết của cậu đã ăn cơm chưa, đồ ăn có hợp khẩu vị anh không. Rồi đến lúc đi ngủ nỗi nhớ ấy lại cồn cào như nhói vào tim gan cậu. Thiệu Huy thực muốn chạy qua ôm anh thật chặt. Có những hôm cậu chạy sang nhà anh thật nhưng đúng hôm Lục Tuấn Triết không về nhà. Thiệu Huy đành phải dặn lòng, kiềm chế nỗi nhớ nhung ấy lại.
Anh thực sự đang bận mà. 'Có lẽ mình thế này sẽ ảnh hưởng đến anh ấy' Thiệu Huy nghĩ vậy.
Cứ ngày qua ngày trôi đi, những lúc thực sự quá nhớ, cậu chỉ còn biết lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh mà thôi. Thời gian đó cậu cảm thấy chờ đợi tin nhắn của người mình yêu thương cũng thật hạnh phúc.
"Được, em muốn nói chuyện gì đây?" Lục Tuấn Triết dĩ nhiên là không thấy buồn ngủ gì cả. Chỉ cần ở cùng Thiệu Huy, bảo anh thức cả đêm anh cũng nguyện lòng thức cùng cậu. Đối với Thiệu Huy muốn bao dung thế nào anh bao dung thế đó.
"Anh có thể cho em biết vì sao anh thích em được không ạ" Câu hỏi này Thiệu Huy đã lấn cấn bảo nhiêu lần muốn hỏi anh. Cậu không hiểu mình có gì đặc biệt mà anh lại để ý đến cậu mà yêu thích cậu. Cậu thấy mình quá bình thường trong vô số con người bình thường khác. Mặt khác Lục Tuấn Triết lại quá ưu tú, anh như mặt trời sáng chói mà biết bao các hành tinh khác phải vậy quanh nhưng không dám lại gần vì nếu gần quá sẽ bị sự chói sáng của anh thiêu trụi. Cậu cảm thấy mình quá may mắn, thực sự vô cùng may mắn
Lục Tuấn Triết ngồi dậy đối diện ánh mắt với Thiệu Huy, anh đưa tay chỉnh chỉnh vài sợi tóc không an phận trên trán cậu, vô cùng nghiêm túc mà nói
"Em có biết là em vô cùng đặc biệt không? Em đặc biệt hơn những con người khác. Từ trước đến giờ anh chưa từng yêu thích ai, kể cả nam hay nữ. Lúc trước khi chưa gặp em, anh thực sự không biết mình có thể có tình cảm với một người khác. Lúc đó anh chỉ biết mỗi chiếc máy tính, hàng ngày anh ôm lấy nó mà gõ code. Anh cảm thấy không ai có sức hấp dẫn hơn chiếc máy tính. Nhưng từ lúc vô tình nhìn thấy em, trái tim anh, nó đã đập điên cuồng, đập không kiểm soát, anh không thể khống chế nổi nó. Khi đó anh biết mình đã bị em hấp dẫn. Lúc nào, ở đâu anh cũng luôn tìm kiếm dáng vẻ của em. Anh không biết tình cảm của em thế nào. Em liệu có thích đàn ông hay không? Mà có thì em cũng đâu có khả năng thích anh. Chúng ta cũng chỉ gặp nhau được một lần." Nói đến đây Lục Tuấn Triết dừng lại, anh chăm chú nhìn ngắm con người trước mặt. Thật hạnh phúc giờ đây Thiệu Huy cũng ở bên anh. Lục Tuấn Triết ôm Thiệu Huy chặt vào lồng ngực. Rồi anh nói tiếp
"Dù có nguyên tắc thế nào thì anh vẫn là con người, lý trí của anh cũng không thắng nổi trái tim mình. Anh tìm hiểu tất cả về em. Anh tìm xem em khi đó đã có người yêu chưa, giới tính đối tượng của em thế nào. Cũng không biết lúc đó anh vui hay buồn khi biết em chưa từng yêu ai nữa. Chẳng biết em thích nam hay thích nữ. Tìm hoài một vòng thì lại phát hiện ra em rất ưu tú, luôn đạt thành tích xuất sắc kể từ khi học tiểu học. Lại còn là một người tốt bụng, giàu lòng vị tha. Lúc đó anh thực sự cảm thấy mình thật kém xa em. Em có rất nhiều bạn bè. Em luôn toát ra ánh sáng thu hút mọi ánh nhìn của người xung quanh. Anh nghĩ mình thông đủ tốt để phá tan ánh hào quang đó của em."
"Không, anh quá ưu tú, ưu tú hơn em rất nhiều" Thiệu Huy vội vàng giơ tay che miệng anh lại. Ý muốn nói anh đừng đánh giá thấp bản thân mình vậy. Nếu như cậu tốt đẹp mười thì anh tốt đẹp hai, ba mười lần. Trong cuộc đời Thiệu Huy, cậu chưa từng gặp ai phát ra ánh hào quang như thế.
"Với lại em chỉ tốt bụng với anh thôi" Thiệu Huy ấp úng phủ nhận vấn đề "Mình tốt bụng này". Cậu chỉ muốn Lục Tuấn Triết biết rằng đối với cậu anh là tất cả, và lẽ dĩ nhiên cậu sẽ đối tốt với anh.
Lục Tuấn Triết lắc đầu, hôn lên trán cậu nói tiếp "Anh biết, em đối xử tốt với anh nhất."
"Còn người khác có lẽ là giàu lòng vị tha phải không nào? Em có nhớ năm cuối đại học, em phải trải qua cuộc thi bắn súng không. Môn bắn súng nhẽ ra phải là môn đạt thành tích xuất sắc nhất của em, nhưng đến cuối cùng em lại chỉ đủ điểm để qua môn." Đúng vậy, khi đó cậu bị bạn học hãm hại. Người bạn học đó tráo cây súng bị thiếu mất một viên đạn cho cậu nên khi bắn dù những viên trước điểm số tuyệt đối thì bị mất một viên đạn cũng không thể cứu vớt nổi. Thiệu Huy phát hiện ra ngay nhưng cũng không đi mách giáo viên. Vì nếu điều tra ra kẻ tráo súng kia bạn học cậu thì chắc chắn người kia sẽ bị đuổi học và vĩnh viễn không được khoác trên mình bộ quân phục.
"Ể, mà sao anh biết vậy, cái này không có ghi trong học bạ" Thiệu Huy nhướn mày, tò mò nhìn Lục Tuấn Triết
Lục Tuấn Triết biểu hiện một mặt chính nhân quân tử, không có gì hổ thẹn mà tường trình lại hành vi phạm pháp của mình "Anh vô tình xem qua lịch thi của em, trùng hợp hôm đó anh rảnh nên có xem qua camera lúc em thi bắn súng chút xíu"
"Chút xíu mà anh biết được súng của em thiếu một viên đạn" Thiệu Huy mỉm cười đầy dung túng.
"Anh biết em biết người hãm hại mình, nhưng em vẫn tha thứ cho người đó, không vạch trần, vậy nên anh mới nói em tốt bụng" Lục Tuấn Triết nói ra nhận xét của mình
Thiệu Huy xiết cánh tay của Lục Tuấn Triết mà dựa người vào "Em không tốt bụng đâu, thực ra lúc đó em cảm thấy có lỗi với cậu ta nên không vạch trần, là để bù đắp lại mà thôi"
Lục Tuấn Triết cau mày không nói gì "..."
Thiệu Huy tiếp tục giải thích
"Anh chắc nhìn thấy có một cô gái rất hay đi cùng với em, cô ta là bạn học cùng lớp em với cậu bạn kia"
"Biết" Anh đáp
"Cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của cậu bạn kia. Lúc em ra hỏi nguyên nhân vì sao cậu ta muốn hãm hại em thì cậu ta khóc lóc nói ra chuyện này. Trước đó hai người rất ăn ý trong mọi chuyện từ khi đi học đến khi chọn cùng một trường nhưng từ khi gặp em, cô gái ấy lại thay đổi, quay sang thích em nên cậu bạn kia khó chịu. Khi đó em cùng nói rõ với cô gái ấy là em không thích cô ấy. Cô ấy khi đó cũng hiểu và mong muốn được làm bạn bè thôi, dĩ nhiên làm bạn bè thì không thành vấn đề. Nhưng cậu bạn kia lại cứ hiểu lầm thành ra mới có vụ việc như thế. Có lẽ em cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này. Nên từ ban đầu dứt khoát từ chối, không bạn bè gì cả"
"Em không có lỗi, cậu bạn kia quá ích kỷ. Trong tình yêu mà ép buộc nhau sẽ không có kết quả tốt. Vậy nên dù không có em thì bọn họ cũng không thể đến được với nhau" Lời Lục Tuấn Triết nói rất đúng, Thiệu Huy cũng hiểu được nhưng bản thân mình đứng giữa vòng xoáy cũng không biết nên cư xử sao cho đúng. Tốt nhất là mặc kệ bọn họ.
"Vì vậy anh còn biết gì về em nữa nào?" Thiệu Huy mỉm cười nhìn con người phạm pháp trước mặt. Tư liệu của học viện cảnh sát nhân dân mà anh cũng dám hack.
Dĩ nhiên con người trước mặt cậu không cảm thấy mình phạm lỗi gì cả, tư liệu về người yêu của anh thì đương nhiên anh cần phải biết "Cái gì của em anh cũng đều biết cả" Lục Tuấn Triết mỉm cười đầy ý gian nói tiếp
"Kể cả thời trung học em đi hẹn hò mấy lần, anh cũng đều biết."
"Em không có, khi ấy chỉ là cùng đi thư viện hay cùng đi về nhà mà thôi" Thiệu Huy vội vàng xua tay giải thích. Đúng là vậy, Thiệu Huy quá đẹp trai, lại xuất chúng như vậy, bạn nữ nào nhìn thấy đều muốn cậu làm người yêu. Nên dĩ nhiên lên thư viện hay lấy cớ cùng đường về nhà là chuyện hết sức thường xuyên.
"Mà, anh... thật bất công. Cái gì về em anh đều biết hết. mà em lại chẳng biết gì về anh" Thiệu Huy uất ức nhìn Lục Tuấn Triết
"Sao lại không biết" Lục Tuấn Triết nghi ngờ nhìn Thiệu Huy. Anh nói tiếp "Em nhờ bạn tìm hiểu về anh rồi còn gì, sao còn nói không biết"
"Anh... anh biết?" lần này Thiệu Huy không còn tự nhiên như trước, cậu bất giác đỏ mặt
"Có tìm kiếm thông tin của anh, nhưng mà chẳng có gì nhiều, chỉ toàn thông tin cơ bản, cái em muốn biết về anh còn nhiều hơn thế" Thiệu Huy tủi thân nhìn anh. Cậu thực sự muốn biết tất cả về con người này. Muốn biết con người này từ nhỏ đến lớn trải qua như thế nào. Có bình lặng như con người anh hiện giờ hay không.
Lục Tuấn Triết trượt xuống ôm eo Thiệu Huy, đầu áp vào bụng cậu mà làm nũng "Lúc nào anh cũng chỉ có một mình. Vậy nên em ôm anh đi"
Thiệu Huy bật cười, lần đầu thấy Lục Tuấn Triết không nghiêm túc lại đáng yêu như vậy. Nếu không tận mắt chứng kiến thì Thiệu Huy không thể tưởng tượng ra bộ dạng làm nũng của Lục Tuấn Triết lại như con nít như thế.
Thật khiến người khác mềm lòng.
"Có thật không? Hay bởi vì anh quá cao lãnh, làm người khác không muốn lại gần" ánh mắt dò hỏi nhìn Lục Tuấn Triết.
"..."
"Em nghe ai nói vậy?" Lục Tuấn Triết oan ức nhìn Thiệu Huy.
Thiệu Huy ngồi dựa vào thành giường vuốt vuốt từng sợi tóc của Lục Tuấn Triết.
Tóc anh ấy thật mềm mượt.
"Thực ra từ cái lần vô tình gặp anh trước cửa nhà, em...em đã để ý anh nhiều lần. Lần nào cũng đứng từ xa nhìn anh, trên người anh luôn tỏa ra hàn khí lạnh như băng, làm người khác không dám tới gần. Kể cả ánh mắt anh khi đó nữa đều không có một tia dư thừa cho người khác. Anh không biết đâu, khi đó tâm trạng của em cũng giống như bao cô gái khác ngây ngẩn về vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh, nhưng không hề có chút dũng khí nào lại gần mà làm quen. Mọi hành động cử chỉ, ánh mắt của anh đều như bài tiết người lạ vậy. Muốn làm quen với anh thật khó. Em cảm tưởng khó hơn leo lên đỉnh Panxibang luôn ấy. Một người ưu tú lại đẹp trai như anh chính là đối tượng lựa chọn hàng đầu để làm bạn, để hẹn hò."
"Khi đó em thực sự muốn vô tình lọt vào ánh mắt của anh. Nhưng mà lần nào anh cũng không hề nhìn đến em. Có phải anh thắc mắc vì sao em không mạnh dạn tỏ tình với anh phải không? Cũng tại lúc đó em quá trẻ con, em sợ anh sẽ chê em còn nhỏ quá nên em quyết định khi đi làm rồi sẽ trực tiếp thổ lộ với anh. Nhưng rồi một năm, rồi thêm một năm nữa, em cũng không đủ dũng khí. Em sợ anh có người mình thích rồi, em không muốn phá hoại hạnh phúc của anh. Nhưng khi nhìn thấy anh hiểu lầm em, em thực sự đã không thể chịu đựng được cái cảm giác đó. Nó khiến em không thể thở nổi. Vậy nên em quyết định tìm cơ hội giải thích rõ cho anh, cùng như tìm hiểu về cuộc sống của anh"
Thực ra khi đó em đã lập kế hoạch tán anh. Nhưng mà em không nói ra đâu. Mất mặt lắm.
Ánh mắt dịu dàng nhìn người phía dưới, Thiệu Huy từ từ nói ra tâm sự trong lòng mình. Vì Lục Tuấn Triết quá ưu tú, anh hoàn mỹ về mọi mặt nên Thiệu Huy lo được, lo mất. Nếu anh không thích con trai mà cậu lại tỏ tình như vậy có khi nào Lục Tuấn Triết sẽ ghê tởm cậu không? Mà nếu anh thích con trai đi, thì liệu một người bình thường như cậu có khi nào anh để ý đến cơ chứ.
Lục Tuấn Triết vẫn nằm nghe Thiệu Huy nói ra suy nghĩ của mình. Anh biết những lời này của Thiệu Huy là thật lòng. Vì khi đó anh cũng vậy. Anh cũng sợ Thiệu Huy sẽ ghê tởm anh, nghĩ anh là kẻ biến thái. Vậy nên anh đã nhiều lần kiềm chế không đi gặp Thiệu Huy. Ngày Thiệu Huy tốt nghiệp anh cũng chỉ dám chia vui với cậu qua màn hình máy tính. Thiệu Huy quá ưu tú nên có rất nhiều bạn bè, ngày hôm đó anh thấy Thiệu Huy của anh thật sự rất vui. Đối với anh như vậy là quá đủ. Nếu Thiệu Huy không lấy cớ sửa máy tính để làm quen với anh thì thật sự cả đời này có lẽ anh cũng không dám bước vào cuộc sống của cậu. Anh không nỡ phá hoại hạnh phúc của Thiệu Huy.
Lục Tuấn Triết ngồi dậy, nâng cằm Thiệu Huy lên mà hôn tới, anh nhẹ nhàng hôn từng chút một, như đang nâng niu chân bảo của đời mình.
"Thiệu Huy"
"Cảm ơn em, cảm ơn vì đã bước vào cuộc sống của anh"
"Cảm ơn vì đã mạnh dạn nắm lấy tay anh"
"Cảm ơn vì đã yêu anh"
Thiệu Huy chủ động vòng tay lên cổ Lục Tuấn Triết hôn tới. Cậu đè Lục Tuấn Triết dưới thân mà làm sâu sắc nụ hôn của mình. Thực ra từ lúc Lục Tuấn Triết nằm xuống bụng cậu thì cậu đã nổi lên phản ứng rồi. Hiện giờ thì cậu cũng cảm nhận rõ ràng phần thân dưới của Lục Tuấn Triết cũng đã cứng lên và nóng hổi. Phản ứng này của Lục Tuấn Triết cho Thiệu Huy biết rằng anh cũng như cậu cũng muốn được làm tình, được yêu thương về thể xác. Vì vậy Thiệu Huy mạnh bạo sờ vào phần dưới thân đang cương cứng của Lục Tuấn Triết thông qua một lớp quần mà vuốt ve.
Tay của Lục Tuấn Triết cũng không an phận tẹo nào. Anh đưa tay vào trong lớp áo ngủ của Thiệu Huy mà vuốt ve da thịt cậu. Dục vọng chiếm hữu lý trí của cả hai khiến nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, Thiệu Huy cảm thấy nước bọt của mình bị Lục Tuấn Triết hút cạn sạch mất rồi. Cậu thở hổn hền mà ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong ánh mắt không hề giấu diếm dục vọng muốn được yêu thương nhiều hơn nữa, cậu nói
"Anh,... Em muốn làm chuyện đó với anh" thực ra trước đó cậu muốn hỏi Lục Tuấn Triết là làm chuyện đó có được không, là một câu hỏi cơ nhưng hiện tại cậu không muốn hỏi mà cậu muốn mạnh mẽ khẳng định cho Lục Tuấn Triết biết rằng cậu đã sẵn sàng, cậu thực sự rất muốn.
Nghe Thiệu Huy nói vậy, Lục Tuấn Triết bỗng lật người giành thế chủ động về mình. Anh mỉm cười nhìn người dưới thân "Em thật to gan"
Nói xong cũng không để Thiệu Huy kịp phản kháng gì lập tức đè người mà hôn tới. Lần này thực sự là nụ hôn xâm chiếm. Thiệu Huy không còn biết quần áo của mình được cởi ra như thế nào, cậu chỉ biết hiện giờ cậu thực sự khao khát được lấp đầy. Lấp đầy mọi chỗ. Từ lúc tìm hiểu trên mạng Thiệu Huy đã nhiều lần thử cho tay vào hậu huyệt để xem cảm giác khi ấy sẽ thế nào. Thực sự rất chặt, còn vô cùng đau nữa. Nhưng nghĩ đến thứ kia của Lục Tuấn Triết hòa dung hòa vào cơ thể mình thì Thiệu Huy lại chẳng sợ đau chút nào. Đường đường là nam nhân một chút đau đớn đó tính là gì.
Trong không gian mờ ảo, yên tĩnh đến mức Thiệu Huy có thể nghe rõ tiếng thở dốc của hai người. Lục Tuấn Triết rời môi Thiệu Huy, anh hôn xuống yết hầu cậu, rồi dần dần trượt xuống hai hạt đậu trên ngực Thiệu Huy. Anh liếm láp, cắn mút làm của riêng. Từng cử chỉ động tác của anh đều thật dịu dàng, chậm rãi. Lần đầu tiên được nếm trải cảm giác ấy, cảm giác khoải cảm sắp vượt đỉnh điểm, đến mức Thiệu Huy phải kiềm chế sung sướng muốn bắn ra. Cơ thể run lên, cổ họng không kiểm chế được phát ra tiếng "ừm, ư, a" khiêu gợi lòng người.
Lục Tuấn Triết mỉm cười,
Cậu nhóc nhà mình quá mức nhạy cảm.
Anh trượt người xuống mà hôn tới cái thứ cương cứng, ngóc đầu lên từ lâu của Thiệu Huy. Nhưng đúng là ngoài dự đoán của anh, vừa vuốt ve một cái mà tiểu Thiệu Huy đã bắn ra, dĩ nhiên là chất dịch nóng hổi đó bắn đầy tay anh.
Thực sự có hơi quá nhanh thì phải.
Lục Tuấn Triết lắc đầu, mỉm cười nhìn Thiệu Huy.
Dĩ nhiên là cậu nhóc mặt đỏ tía tai, thời điểm anh nhìn lên thì cậu nhóc đã nghiêng đầu vùi mặt vào gối mà thủ thỉ
"Anh, anh có thể đừng nhìn em được không?"
"Nghĩ đến người đó là anh, em thực sự, thực sự không kiểm chế được"
Thiệu Huy ló mắt ra khỏi gối, thấy ánh mắt Lục Tuấn Triết vẫn đang nhìn mình liền vội vàng vùi mặt vào gối.
Quá mất mặt rồi. Tiểu Thiệu Huy, mày thật quá không có chút bản lĩnh nào cả. Từ giờ ông đây sẽ bơ mày.
"Anh, anh có thể đừng nhìn em nữa không?" Thiệu Huy bén lẽn mà nói cách một lớp gối bông.
"Em có biết, nhìn em động tình thực sự rất quyến rũ không?" Lục Tuấn Triết vừa lấy giấy lau tay vừa ôn nhu nói ra. Quả thật nhiều lần hình dung dáng vẻ Thiệu Huy để an ủi tiểu Lục Tuấn Triết mà cảnh tượng trước mặt phải tưởng tưởng phong phú thế nào cũng không thể hình dung ra. Thiệu Huy của anh bộ dáng này quá mức câu dẫn.
"Em chỉ quyến rũ với một mình anh thôi" dĩ nhiên Thiệu Huy vẫn kiên trì âu yếm chiếc gối mà nói.
"Vậy, có phải em nên để anh nhìn" Lục Tuấn Triết khẽ nâng khuôn mặt Thiệu Huy khỏi chiếc gối đáng ghét kia.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhã Nhã: Thật là kích thích...Aaaaaa!
Leevy: Cần tiếp máu gấp, help me!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro