QUYỂN 3 CHƯƠNG 22: TÔI KHÔNG ĐỤNG, NGƯỜI KHÁC ĐỤNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh tại sao lại tìm đến thằng bé và tại sao anh biết nó là con trai tôi?  "

Giọng nói mang đầy sự lạnh lùng, con ngươi xanh xám nhìn hắn một cách dò hỏi. Hạ Phong im lặng một lúc, hắn ngập ngừng ngẩng lên nhìn cậu. Khoảng khắc cảm giác được sự chán ghét từ ánh mắt của cậu, lòng hắn lại vô thức nhói đau, đầu bất giác buốt lên một chút.

" Anh xin lỗi vì đã tự ý như vậy. . Thời gian trước anh có hay đầu tư vào các buổi triển lãm và các cuộc thi về nghệ thuật, lần này anh đã đến đây để tham dự cuộc thi hội hoạ. Sau đó anh thấy tranh của bé Phương, nó vẽ em. Anh mới nghĩ là nếu anh tìm nó anh sẽ thân thiết với em hơn, anh không có ý định hại ba của nó đâu, anh chỉ muốn tìm em "

Cậu ngơ ngác trước câu trả lời của hắn. Hữu Đông cứ tưởng hắn đã biết Bảo Phương là con của hắn, cậu không ngờ hắn lại không biết, nhưng dù vậy cậu cũng không thể tin chắc 100% về lời nói này của Hạ Phong.

" Thật sao? "

" Thật. . . "

Hạ Phong gục mặt, đôi mắt của hắn chứa đầy sự sầu muộn, tay liên tục đan vào nhau, như thể hắn đã nói hết mọi chuyện và đang cảm thấy có lỗi rất nhiều vậy. Hữu Đông dần không còn nghi ngờ gì, cậu đứng dậy, âm giọng lại lần nữa khiến cho hắn nhoi nhói trong tâm.

" Về đi và đừng làm những chuyện vô bổ nữa. Sau khi trị khỏi bệnh cho anh rồi tôi mong về sau tôi sẽ không phải chạm mặt hay gặp lại anh một lần nào nữa "

" Đông à, anh. .anh xin lỗi đã làm phiền em "

Hắn ngước lên nhìn cậu, biểu tình như một chú cún con đang cầu xin chủ nhân, có điều người chủ này đã không thèm ngoảnh lại nhìn hắn.
Hạ Phong thở dài, hắn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi thì cái bụng của hắn đã phản chủ, nó réo lên rột rột vì mùi thơm nức mũi của thức ăn cậu vừa nấu xong khi nãy. Tiếng kêu đói đó tương đối lớn, nó làm Hữu Đông và bé Dâu đang đi vào đều phải nghe thấy.

" Chú ơi, chú đói hả? Nếu chú đói thì chú hãy ở lại ăn cơm đi ạ "

Hắn thở dài, lắc đầu.

" Chắc là không được đâu "

Giọng hắn ủy khuất, trong như đang ngụ ý rằng cậu không muốn tiếp đãi hắn. Hữu Đông đứng đấy thở hắt ra, cậu quay lại nhìn hắn, tuy trên mặt không có biểu hiện gì là chào đón hắn nhưng trong âm giọng đã giảm tý lạnh lẽo.

" Vào ăn đi rồi về! Dù sao cũng trễ rồi "

" Thật sao? Em cho anh ở lại ăn cơm tối sao? "

Hắn vui mừng hỏi, cậu không thèm trả lời, chỉ đi thẳng tới bếp. Bé Dâu che miệng cười khúc khích, nó nắm tay hắn đi vào.

Đến bàn ăn, Hạ Phong thận trọng ngồi xuống ghế. Hắn giống như đứa trẻ lần đầu đến nhà bạn chơi, bộ dạng ngạo nghễ bình thường ở công ty điều hầu như biến mất.

" Chú ơi, chú ăn nhiều vào nha, ba Đông nấu đồ ăn ngon lắm đó ạ "

" Ừm! Chú sẽ ăn thật nhiều "

Hai cha con cứ luyên thuyên nói, cậu vẫn im lặng, tay xới cơm vào chén cho hai người họ. Trong lúc ăn uống, bé Dâu nó còn toả vẻ hiếu khách mà gắp thức ăn vào chén cho Hạ Phong. Thấy cảnh tượng này, Hữu Đông chợt cảm thấy có một chút chạnh lòng.

" Nếu tôi và anh gặp nhau một cách bình thường nhất, hay là tôi có thể yêu anh như bao người khác thì chắc hẳng đây sẽ chỉ là một khung cảnh ấm áp, bình dị, nó sẽ không quá xa xỉ đối với tôi "

Cậu cười nhạt, nét mặt chỉ khẽ thay đổi trong chốc lát, ấy thế mà Hạ Phong nhìn thấy tất. Hắn gắp một miếng thịt trên dĩa, đặt vào chén của cậu.

" Không cần "

" Anh biết em căm phẫn anh lắm. Những việc anh làm, anh còn thấy rằng anh có chết cũng không trả đủ cho em. Nhưng mà Đông à, em có thể mở cái ổ khoá đó ra để anh bước vào bên trong và hàn gắn lại những mãnh vỡ của quá khứ hay không? "

Hữu Đông im lặng, cậu không đáp lại. Tâm trí cậu bắt đầu hỗn loạn, nó đua nhau chèn ép cậu bằng những suy nghĩ tiêu cực.

" Hàn gắn lại những mãnh vỡ sao? Tôi làm sao có thể yêu con của kẻ đã từng gây ra cái chết của ba mẹ mình kia chứ? Anh làm sao biết được tôi đã thấy có lỗi với ba mẹ mình ra sao khi sinh ra đứa nhỏ không? Tôi. . tôi sẽ không bao giờ yêu anh như ngày xưa được nữa "

Bé Dâu ngẩn người nhìn ba mình, nó không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng mà nhìn nét mặt nó biết chuyện này có lẽ rất phức tạp.

" Tôi no rồi, anh ăn xong thì để chén bát ở đó và về đi "

Cậu đứng dậy rời khỏi bàn ăn, hắn hạ đũa, thở dài một hơi, hắn siết chặt tay lại để kìm nén cơn đau trong lòng.

" Rõ ràng là lường trước câu trả lời rồi mà lòng vẫn cứ xót xa. Em quả nhiên là thứ mà anh sợ nhất mà, chỉ cần một lời nói băng giá của em thôi cũng đủ làm anh đau đớn đến nghẹn đắng "

Dâu Tây thấy bầu không khí xung quanh quá ngộp ngạt, nó quyết định ăn hết chén cơm rồi lại lon ton đến chỗ ba nó.

" Ba ơi, đêm nay ba cho chú ngủ nhờ ở nhà của mình nha ba "

" Không được đâu, chú còn có nhà của chú nữa, chú phải về nhà để giữ nhà đó con "

Nó xụ mặt, cố tình hiện ra cho cậu thấy điệu bộ phẫn uất. Hạ Phong đặt chén vào bồn rửa, hắn đi tới, tay ân cần xoa lên tóc nó.

" Không trễ lắm đâu con, chú có thể tự về được đó, bé Phương không cần lo cho chú đâu nè! "

Hắn an ủi nó, còn khụy xuống thơm lên má nó một cái thơm tạm biệt. Nhìn nụ hôn đó, Hữu Đông có chút nghi ngờ, mối quan hệ của hai người họ đã thân tới độ này rồi sao, hay là Hạ Phong đã nói dối cậu.

" Khoan hẳng về "

" Sao vậy? "

Mặc dù hỏi nhưng lòng hắn lại mong ngóng rằng cậu sẽ nói với hắn là hãy ở lại đi, mà đời đâu như là mơ, Hữu Đông chỉ là muốn nhìn kỹ xem hắn có đang nói dối cậu hay không mà thôi.

" Về chuyện điều trị bệnh cho anh thì tầm một tuần nữa rồi tới, tôi muốn nghỉ ngơi "

"À- anh hiểu rồi, vậy anh về "

Hắn hụt hẫng đáp, chân giả vờ đi chậm nhất có thể để xem xem cậu có giữ hắn ở lại không. Ra tới cửa, không một lời nào níu lại, hắn ngậm ngùi đi ra xe, lấy bao thuốc lá trong túi ra, hắn châm ngọn lửa, rít một hơi.

" Em cũng lạnh nhạt quá rồi đó Hữu Đông. Có biết là suốt mấy năm qua anh đã nhớ em đến sắp điên rồi không? Mong ước duy nhất mà anh cầu khẩn với thần linh đấy là được một lần nữa yêu em và được em đáp lại, vì muốn tìm được em mà anh đã không quản đến chuyện trả thù "

Hắn nhìn làn khói lãng đãng đó một cách nặng nề, hơi thở của Hạ Phong không có lấy chút sức sống nào. Nhìn ánh đèn từ nhà của cậu, hắn chỉ biết cười gượng cho lòng vơi bớt đi muộn phiền.

" Về thôi. . "

Hắn vứt điếu thuốc và rời khỏi thành phố, trên con đường dài hơn cả trăm cây số đó có một bóng hình đang cô đơn. Ánh mắt hắn chăm chú lấy xe nhưng tâm hồn lại đang nằm ở hố sâu đen ngòm của quá khứ. Hạ Phong mang máng nhớ đến lúc hắn từng nhẫn tâm bạo lực với cậu, nghĩ đến thôi hắn đã thấy hắn hỗn đản đến mức nào.

" Khi đó mình hà tất gì phải nhẫn tâm như thế, nếu sống với cảm giác thực của bản thân thì tốt rồi "

Về tới nhà, hắn lờ đờ bước vào phòng. Cởi chiếc áo khoác vest xuống, hắn bật màn hình laptop lên và chuyên chú vào số công việc trước mặt mình.

  Chúng là tài liệu mật liên quan đến tập đoàn D và các cổ đông, có điều số liệu trong này lại hoàn toàn khác với số liệu được công bố.
Bởi Hạ Phong hắn cũng không mấy làm ăn sạch sẽ, cổ phiếu của hắn đã đạt một mức giá rất cao và thị trường cũng vậy, hắn chỉ là muốn phòng hờ việc mình bị phản bội hay là bị hãm hại mà thôi. Chính vì thế hắn đã rửa tiền bằng cách đầu tư ảo vào các viện bảo tàng và mua tranh với mức giá cao khủng bố, đấy chỉ mới là chiêu trò rửa tiền cấp độ thấp của hắn.

" Sao nó lại đột ngột tăng mạnh như vậy nhỉ? "

Hắn chau mày, Hạ Phong rất nhạy cảm với những con số. Mỗi ngày và mỗi tháng hắn luôn ghi nhớ số phần trăm và số lải của cổ phiểu tăng bao nhiêu. Vì vậy khi nó đột ngột tăng quá mạnh hoặc giảm quá thấp sẽ làm hắn nghi ngờ. Hắn lấy điện thoại trong túi ra, nhấn vào số của Nhị Nhị.

" Tôi nghe thưa ngài! "

" Quan sát kỹ cố phiếu của chúng ta, nếu trong vòng ba đến bốn ngày nữa nó tăng quá mạnh so với bình thường thì ngay lập tức nới lỏng cổ phiếu và giản vốn hoá thị trường "

" Tôi đã rõ thưa ngài "

Hạ Phong tắt máy, hắn tựa người vào ghế. Ánh mắt nhìn bản đồ chứng khoán đầy nghi ngờ, phải chăng có một ai đó đang âm mưu chuyện gì sau lưng hắn hay là chỉ đơn thuần là nó đang biến động mà thôi.

" Ngủ một chút vậy "

Hắn rời khỏi ghế, thân thể vạm vỡ nằm phịch xuống giường. Hắn nhắm nghiền mắt và chìm sâu vào trong giấc ngủ êm dịu.

_______________

Trong màn đêm đen kịt ấy, một thân ảnh ám muội đang rít hơi thuốc bên thành xe. Một người phụ nữ từ xa đi tới, bà ta kéo chiếc nón xuống. Ánh mắt sắc bén, nụ cười nhếch gian xảo hiện lên.

" Mọi thứ vẫn đang diễn ra một cách thuận lợi chứ dì Mễ Mễ? "

" Oẹ! Nghe tiếng dì của thằng nhãi nhép như cậu làm tôi phát tởm "

Ả thản nhiên lấy điếu thuốc lá trên tay anh xuống kéo một hơi. Hai người họ nhìn con sông kia với ánh mắt đầy toan tính.

" Thằng chó chết đó không dễ xơi đâu, lần này tôi định đánh nhẹ vào nó để tìm xem nó có lỗ hỏng nào hay không? Tìm được rồi thì mới đâm chết nó được, đâm bậy sợ là nó phản đòn lại rồi chết tươi luôn "

"Chú ý vụ rửa tiền của nó một tý, việc đó khá là dính líu đến tôi và ba tôi. Còn lại thì tùy ý bà thôi. Nhớ là đâm nó chứ tuyệt đối không được đụng vào Hữu Đông, em ấy mà mất một cọng tóc nào thì chắc chắn xương của bà sẽ được lũ chó hoang gặm đấy "

Dứt lời, Từ Hậu lên xe và rời đi, anh để lại một vali tiền mặt và điện thoại có cài đặt bảo mật cao. Bà ta cầm vali lên, hai tên vệ sĩ đứng ở đằng xa nhanh chóng đi theo sau ả. Cái vẻ dương dương tự đắc này như đang huênh hoang rằng bà ta không sợ một ai.

" Tôi không đụng thì người khác đụng thay tôi vậy "

Ả lấy điện thoại riêng ra điện vào một số quen thuộc được lưu trong danh bạ, tên được lưu là giám đốc Hà.

____________Còn Tiếp__________

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin. Nếu truyện được đăng tải ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống (y hệt) thì điều là reup trái phép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro