Chương 15. Đêm Hàn Thụy Tĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, làm cho những lá cờ nơi tiền tuyến rung rinh, trong khi tiếng lửa cháy vang vọng ở xa vẫn ấm ức sau một trận chiến đẫm máu. Ba ngày đã trôi qua kể từ khi cuộc chiến diễn ra, một cuộc tỷ thí khốc liệt mà máu đã chảy, linh hồn đã lìa khỏi thể xác, và những tiếng hò reo cuối cùng cũng đã tắt lịm. Trong khu trại, hai tỷ đệ họ Ngô đang bình phục, lấy lại sức lực sau những tổn thương nặng nề do trận chiến gây ra.

Ngô Khánh Vân, nữ tướng quân nổi danh với ánh mắt sắc như dao, người đã dẫn dắt quân đội vượt qua nhiều gian khổ, hiện đang nằm trên giường. Dù thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, song ánh mắt cô đã bớt đi phần nào nỗi đau thương. Trong đôi mắt ấy, niềm tin và sự kiên cường đang dần trở lại. Cạnh cô, Ngô Khuynh Xuyên, người em trai mà cô luôn bảo vệ, với ánh nhìn quyết đoán như thanh kiếm đã được mài dũa, đang ngồi yên lặng, nhưng tinh thần thì vẫn mạnh mẽ như thời còn xông pha trận mạc.

Thời gian trôi qua, vào một đêm tối tĩnh lặng, khi mọi thứ trở nên im ắng đến rợn người, Phùng Mạnh, vị nguyên soái nổi tiếng với tài năng chiến lược và lòng dũng cảm vô song, lặng lẽ tiến tới trước lều của hai tỷ đệ nhà họ. Hình dáng anh uy nghi, trong bộ giáp nặng nề được chế tác tinh xảo, bước chân anh như tiếng sấm rền, mỗi bước mang theo sức mạnh của một người quen đối mặt với tử thần. Khi anh vào lều, ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua từng góc nhỏ, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào của hai người trước mặt.

Phùng Mạnh dừng lại giữa lều, đôi mắt anh tỏa sáng đầy uy quyền, khiến người khác không thể không tuân theo. Sau một giây phút im lặng, anh từ từ lên tiếng, giọng nói trầm hùng như tiếng trống trận "Hoàng đế đã cử ta đến đây để truyền đạt ý chỉ của ngài. Ngài mong muốn hai vị gia nhập hàng ngũ của mình, bởi người thấy trong hai vị những phẩm chất vượt trội, những tài năng hiếm có, và lòng trung thành không chịu khuất phục trước hiểm nguy."

Lời nói của anh như mũi tên bắn thẳng vào lòng họ, khiến cả hai phải suy nghĩ sâu sắc về quyết định quan trọng này. Anh tiếp tục, giọng nói chứa đựng sự chân thành hiếm có ở một vị chỉ huy "Tuy nhiên, hoàng đế không muốn ép buộc hai vị. Người hiểu rằng, chỉ từ lòng tự nguyện mới sinh ra lòng trung thành chân thật và ý chí không thể lay chuyển. Nếu hai vị đồng ý, hãy cùng ta trở về Lam Hạ, kinh đô của vương triều, nơi tài năng của hai vị sẽ được phát huy tối đa, cùng nhau phò tá hoàng đế trong công cuộc bảo vệ giang sơn xã tắc."

Những lời của Phùng Mạnh vang vọng trong lòng trại, mỗi từ đều mang theo sức nặng của số phận. Ngô Khánh Vân nghe xong, trong lòng trĩu nặng suy tư. Những tháng năm chiến tranh, cảnh tượng máu đổ thành sông, người chết như ngả rạ, đã in sâu trong tâm trí cô. Cô biết rằng, quyết định lần này không chỉ tác động đến cuộc đời mình mà còn đến vận mệnh của cả dân tộc. Ánh mắt cô hướng về phía Ngô Khuynh Xuyên, người em trai mà cô luôn che chở, tìm kiếm sự đồng thuận trong im lặng.

Ngô Khuynh Xuyên, với lòng trung thành không bao giờ phai nhạt và sự kiên cường đã trở thành bản chất, nhẹ nhàng gật đầu. Cậu đã trải qua biết bao lần sinh tử cận kề và hiểu rằng, vào thời điểm này, không thể lùi bước. Dù trong lòng còn chút do dự, nhưng cô nhận thức rõ trách nhiệm của mình và hiểu rằng đây là cơ hội để cô và em trai có thể đóng góp cho cái thiện, bảo vệ dân tộc khỏi hiểm nguy. Cô cũng nhẹ nhàng gật đầu, thể hiện sự đồng thuận.

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Phùng Mạnh nhận thấy ánh mắt kiên quyết của họ, khẽ mỉm cười, nụ cười của một người đã từng trải, hiểu rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng với sự đoàn kết và lòng dũng cảm, mọi thử thách đều có thể vượt qua. Anh gật đầu thêm một lần nữa, rồi quay người bước ra ngoài, để lại trong lòng hai chị em nhà Ngô cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa nặng trĩu.

Từ giây phút này, họ biết rằng, một giai đoạn mới trong cuộc đời họ đã bắt đầu. Những trận chiến khốc liệt đang chờ đợi phía trước, nhưng họ sẽ không đơn độc. Phía trước là Lam Hạ, nơi vận mệnh của họ và cả dân tộc sẽ được định đoạt. Trong sâu thẳm, tất cả đều cảm nhận được sự thôi thúc mãnh liệt phải tiến bước, dù con đường ấy có đầy rẫy khó khăn và hiểm nguy.

_Chuyển cảnh_

Dưới ánh trăng mờ ảo và hơi sương nhẹ nhàng, màn đêm mang theo nỗi buồn tĩnh lặng. Ánh trăng bạc, như những dải lụa huyền bí, rót xuống mặt đất, làm nổi bật sự cô đơn của một đêm không sao. Trong căn lều giản dị, ánh sáng từ ngọn nến le lói như muốn níu giữ từng giây phút yên tĩnh. Lâm Trạch, tướng quân dũng mãnh nhưng hiện tại chất chứa muôn vàn tâm sự, ngồi yên lặng trên giường gỗ thô sơ. Bộ trung y trắng như tuyết của y tôn vinh vẻ đẹp của sự tĩnh lặng, trong khi ánh mắt y dõi theo thanh kiếm dài mà y đã chiến đấu qua biết bao trận mạc.

Lâm Trạch nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm, sự tỉ mỉ ấy như dòng nước mát xoa dịu nỗi lòng y. Dù gió đêm mang theo cái lạnh giá rét xuyên thấu xương, y vẫn quên đi mọi thứ, lạc vào thế giới riêng của mình, nơi thanh kiếm và y hòa quyện trong một bản giao hưởng yên tĩnh.

Đột nhiên, tấm màn lều bị vén lên, một nhân vật cao lớn và quyền uy bước vào, mang theo luồng khí lạnh lẽo nhưng cũng đầy sức mạnh. Hoàng đế Chương Lam, trong trang phục bào đế lộng lẫy, xuất hiện với vẻ nghiêm nghị. Khi thấy Lâm Trạch chỉ khoác trên người lớp trung y mỏng, hắn không khỏi nhíu mày, cảm giác xót xa và lo lắng lướt qua ánh mắt vô hồn của hắn. Hắn bước nhanh về phía trước, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ tháo bỏ chiếc áo choàng dày cộm và khoác nhẹ lên vai Lâm Trạch.

Chương Lam ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt hắn vẫn giữ vẻ nghiêm nghị nhưng chứa đựng sự dịu dàng, như muốn thể hiện những cảm xúc mà lời nói không thể diễn đạt. Giọng nói trầm ấm và đầy sức mạnh của hắn cất lên, mang theo mệnh lệnh pha lẫn sự quan tâm chân thành. "Ngươi phải giữ gìn sức khỏe, đừng vì những điều nhỏ nhặt mà tổn hại đến thân thể. Trẫm cần ngươi bên cạnh, cùng Trẫm gánh vác sơn hà."

Hắn từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc quý, đã được hắn dày công tìm kiếm. Hắn trao lọ thuốc cho Lâm Trạch, giọng nói nghiêm nghị nhưng lẫn vào sự lo lắng chân thành. "Đây là thuốc bổ, hãy uống đều đặn, đừng để thân thể suy kiệt. Trẫm không muốn thấy ngươi phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào."

Những lời của Chương Lam như vòng tay ấm áp, khiến Lâm Trạch cảm động. Y cúi đầu nhận lấy áo choàng và lọ thuốc, trong lòng dâng lên niềm xúc động khó tả. Y hiểu rằng, sau vẻ ngoài lạnh lùng của một vị hoàng đế, là một trái tim luôn lo lắng và quan tâm đến những người y trân quý. Cảm giác ấm áp từ chiếc áo choàng trên vai, cùng ánh mắt chăm chú của Chương Lam, đã đem lại cho y sự an ủi trong tình cảnh khắc nghiệt này.

Trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy, khi thời gian như ngưng đọng, vạn vật chìm trong tịch mịch, chỉ còn tiếng gió thầm thì bên ngoài khung cửa và ánh nến chập chờn như những ngôi sao xa xăm. Lâm Trạch chậm rãi cất lời, giọng nói trầm lắng tựa dòng suối ngầm chảy qua những dãy núi đá, mỗi từ ngữ như đã được ủ mầm từ tận sâu thẳm tâm can.

"Bệ hạ, bao năm tháng dài đằng đẵng, vì giang sơn gấm vóc, chúng ta đã không ngừng dấn thân vào cõi chiến trường, hy sinh không chỉ máu xương mà còn cả những tình cảm thiêng liêng nhất...Những mối thâm tình từng nở rộ dưới ánh mặt trời, đã lặng lẽ lui bước trước ánh hào quang của trách nhiệm, bị nhốt chặt trong lồng ngực như những bông hoa không kịp nở, chỉ biết héo úa theo thời gian."

Giọng y vang lên, tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nỗi niềm khắc khoải, như cánh chim nhỏ bay mãi trong bầu trời vô tận, tìm kiếm một nơi dừng chân mà chẳng biết liệu có thể nào chạm tới.

Lời nói của Lâm Trạch như một mũi tên xuyên thấu trái tim Chương Lam, khiến hắn sửng sốt. Ánh mắt hắn lạc lõng, như bị cuốn vào vòng xoáy của ký ức, nơi những mảnh vụn của quá khứ ùa về. Hắn, một đế vương mang trọng trách to lớn, đã nhiều lần phải đặt tình cảm cá nhân sang một bên vì đại nghĩa và sự bình yên của dân tộc. Những trận chiến không hồi kết, những toan tính chính trị đều là gánh nặng mà chỉ riêng hắn hiểu thấu.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng, như cơn gió thoảng qua trên mặt hồ phẳng lặng, rời khỏi đôi môi hắn, hòa quyện với không khí tĩnh mịch của đêm. Ánh mắt hắn từ từ hướng ra phía cửa sổ, nơi ánh trăng bạc từ trên cao rót xuống, tỏa ánh sáng ma mị, nhuộm mọi vật trong một lớp hào quang huyền ảo. Sau khoảnh khắc dài im lặng, hắn quay lại, ánh mắt chứa đựng nỗi lòng chân thành và sâu thẳm.

"Lâm Trạch, có thể Trẫm đã để ngươi phải gánh chịu những thiệt thòi không đáng có. Nhưng xin ngươi hiểu rằng, mỗi quyết định của Trẫm, dù có khó khăn và đau đớn đến mấy, đều xuất phát từ một tấm lòng vì đại nghĩa, vì sự an lành của muôn dân. Những lựa chọn mà Trẫm phải đưa ra, giống như những nhát búa nặng trĩu đẽo gọt trên khối đá, đều hướng về một chân trời bình yên, nơi mọi khổ đau có thể được vơi bớt."

Những lời chân thành của Chương Lam, như những mũi tên xuyên qua màn đêm tối tăm, ghim sâu vào trái tim Lâm Trạch, khiến tâm can y thêm nặng trĩu như sấm sét đổ ập. Y cảm nhận rõ ràng rằng mỗi câu chữ của Chương Lam đều mang theo hơi thở của trái tim, là kết quả của gánh nặng trách nhiệm vĩ đại mà hắn phải gánh vác. Dẫu vậy, nỗi đau trong lòng y không vì thế mà vơi bớt, mà trái lại, càng thêm âm thầm và mãnh liệt, như cơn bão ngầm ẩn chứa sức mạnh tàn phá không thể nhìn thấy.

Lâm Trạch nhận ra rằng giữa mình và Chương Lam có một sợi dây vô hình, mong manh như sợi tơ nhện, không thể tách rời mà cũng không thể kéo gần lại. Đó là một mối liên kết tinh tế và bất định, như những cơn sóng vỗ về phía bờ, mãi mãi không thể chạm đến nhưng vẫn không ngừng vỗ về, tạo nên một không gian tình cảm mơ hồ và sâu lắng.

Lâm Trạch từ từ nở một nụ cười nhẹ nhàng, thoáng qua như ánh trăng bạc dịu êm, nhưng trong ánh mắt y lại rực lên tia sáng hy vọng mong manh, như những vì sao nhỏ bé trong màn đêm rộng lớn. Bàn tay y, lạnh lẽo nhưng kiên cường như những khối băng vĩnh cửu, nhẹ nhàng đặt lên vai Chương Lam, truyền đến một cảm giác an ủi ấm áp và kỳ diệu, như làn sóng vỗ về trong đêm.

"Bệ hạ" giọng y phát ra, mềm mại như gió thoảng qua cánh đồng "Ta chưa từng một lần trách móc ngài. Ta chỉ khao khát, trong những thời khắc ngập tràn thử thách, ngài sẽ nhớ đến ta như một tri kỷ thân thiết, một người bạn mà ngài có thể tìm đến, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, để cảm nhận được sự ấm áp và sự vững bầu của tình nghĩa."

Chương Lam lặng lẽ nhìn vào đôi mắt của Lâm Trạch, đôi mắt đã chứng kiến biết bao nỗi đau và hy sinh nhưng vẫn giữ được vẻ kiên cường và trung nghĩa. Trong ánh mắt của y, những ký ức về những ngày tháng khổ đau, những trận chiến không ngừng nghỉ, hiện lên rõ rệt, như những bức tranh tăm tối vẫn không ngừng lấp lánh dưới ánh sáng lờ mờ của nỗi niềm kiên cường.

Một nỗi đau âm ỉ trong lòng Chương Lam, như những dòng suối lạnh lẽo chảy ngầm dưới lớp mặt đất, không thể nhìn thấy nhưng luôn hiện hữu, chỉ những trái tim vững bầu và kiên định mới có thể gánh chịu nổi nỗi niềm này. Cảm giác đau đớn ấy không thể diễn tả bằng lời, mà chỉ có thể cảm nhận bằng sự đồng điệu từ những người đã cùng chia sẻ những gánh nặng vô hình.

Hắn từ từ gật đầu, cử chỉ chậm rãi nhưng đầy ý nghĩa, bàn tay hắn nắm chặt tay Lâm Trạch như giữ chặt một sợi dây vô hình nối kết hai tâm hồn trong cơn bão tố cuộc đời. Động tác ấy không chỉ đơn thuần là sự tiếp xúc thể xác mà còn là một thề ước lặng lẽ, một lời hứa không nói thành lời. Nó như một sự khẳng định rằng, dù những sóng gió có ập đến, dù cuộc đời có xô đẩy họ về những phương trời khác biệt, thì mối dây liên kết giữa họ vẫn sẽ vững bậc, không thể bị cắt đứt, không thể bị lay chuyển, như một biểu tượng của tình cảm không thể phai mờ giữa hai người.

Trong khoảnh khắc đêm tĩnh lặng, khi vũ trụ dường như dừng lại trong một giây phút bất tận, trời và đất hòa quyện trong một bức tranh tĩnh lặng, Chương Lam chậm rãi hướng ánh mắt về phía Lâm Trạch. Ánh mắt hắn, như ngọn đèn trong đêm khuya, soi rọi vào tâm hồn y, và từ sâu thẳm trong đó, một cơn sóng ngầm của cảm xúc dâng trào, dù bên ngoài có vẻ yên bình như mặt hồ tĩnh lặng.

Lòng hắn tựa như đại dương bao la, ẩn chứa những cơn sóng cuộn trào, những lớp sóng ẩn sâu dưới vẻ ngoài bình lặng, mà không thể nào che giấu được sự bão tố âm thầm trong lòng. Mỗi đợt sóng ấy không chỉ là sự chuyển động, mà còn là nỗi niềm tích tụ qua bao tháng ngày dày vò, những nỗi đau chưa từng được nói ra, chất chứa trong từng ngóc ngách của tâm hồn.

Khi hắn lên tiếng, giọng nói như những cánh hoa rơi nhẹ nhàng, làn sóng mỏng manh của gió thu, nhưng lại mang theo sức nặng của hàng ngàn năm tháng, những năm tháng trầm luân và thăng trầm. Âm thanh của hắn, dù dịu dàng như tiếng lá rơi, lại chứa đựng một sự nghiêm trọng và sâu lắng, như những giọt sương lạnh lẽo thấm vào lòng đất, khắc sâu những dấu ấn của tình cảm và tâm tư chưa bao giờ được bộc bạch hết. Lời nói ấy không chỉ là một chuỗi âm thanh, mà là những cảm xúc âm ỉ, những nỗi lòng chưa được thổ lộ, tựa như dòng suối lặng lẽ chảy dưới lớp đất, chỉ chờ ngày được giải bày.

"Lâm Trạch, ngươi từ lâu đã trở thành ngọn hải đăng dẫn lối ta qua đêm trường mịt mờ, là nơi mà ta phó thác cả linh hồn giữa những cơn bão tố của kiếp người."

Lời hắn thoảng qua, dịu dàng như làn gió xuân, nhưng từng chữ đều mang theo một sự kiên quyết bất diệt. "Dù dòng chảy của số phận có đưa ta tới phương trời nào, dù ngai vàng này có hóa băng lạnh vạn kiếp, thì trong sâu thẳm tim ta, ngươi vẫn là bảo vật vô giá, ngàn đời không thể nào phai mờ."

Những lời ấy khắc sâu vào lòng Lâm Trạch, khiến y không thể ngăn được dòng lệ chực trào. Nhưng y nhanh chóng kìm nén, vì y biết rằng, đây không phải là lúc để yếu đuối. Y chỉ cúi đầu, gật đầu nhẹ nhàng, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm mà chỉ người lính chân chính mới có.

Cả hai cùng lặng im trong giây lát, như để cảm nhận sự yên bình hiếm hoi trong cuộc đời đầy biến động của họ. Ánh trăng vẫn chiếu rọi, bao phủ lên hai người một lớp ánh sáng dịu dàng, như muốn xoa dịu những vết thương lòng mà họ đã phải gánh chịu suốt những năm tháng chinh chiến.

Lâm Trạch khẽ hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của đêm khuya len lỏi vào từng ngõ ngách của tâm hồn. Y nhìn sâu vào mắt Chương Lam, nơi y thấy sự mệt mỏi ẩn sau vẻ kiên cường của vị đế vương. Y hiểu rằng, đằng sau lớp vỏ bọc uy nghi ấy là một trái tim đang chịu đựng những nỗi đau mà không ai có thể thấu hiểu hoàn toàn. Cảm giác thấu cảm đó khiến Lâm Trạch thêm phần trân trọng những khoảnh khắc hiếm hoi mà họ có thể ở bên nhau, xa rời những trách nhiệm nặng nề của thế gian.

"Bệ hạ" Lâm Trạch khẽ cất tiếng, giọng nói vang lên nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng qua cánh đồng. "Dù biết rằng trọng trách ngài gánh vác là vô cùng nặng nề, nhưng xin hãy nhớ rằng, ngài không bao giờ phải đối mặt với tất cả một mình."

Chương Lam nhìn Lâm Trạch với ánh mắt sâu lắng, đôi mắt lấp lánh những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Hắn cúi đầu, hơi thở dài như nỗi lòng của một người phải gánh vác quá nhiều. Cảm giác ấy không chỉ là gánh nặng của quyền lực mà còn là niềm khao khát sâu xa về sự sẻ chia, về một người bạn tri kỷ sẵn sàng đồng hành trong những giờ phút khó khăn.

Trong khoảnh khắc ấy, sự im lặng giữa hai người như một bản nhạc huyền bí, hòa quyện giữa những nốt cô đơn và những âm điệu đồng cảm. Không gian tĩnh lặng như đang lắng nghe, và trong sự yên bình ấy, Chương Lam nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên tay Lâm Trạch. Đó là một cử chỉ đơn giản nhưng thấm đẫm ý nghĩa, như một dòng chảy âm thầm truyền đạt sự chân thành và lòng biết ơn sâu sắc mà hắn không thể diễn tả bằng lời.

"Lâm Trạch" hắn thì thầm, giọng nói của hắn như tiếng thì thầm của cơn gió xuyên qua rừng cây, nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm cảm xúc. "Ngươi không biết rằng sự hiện diện của ngươi đã như một ánh sáng dẫn lối Trẫm qua bao thử thách và bão tố. Mỗi khi Trẫm nhìn vào đôi mắt của ngươi, Trẫm cảm nhận như mình tìm thấy một nguồn sức mạnh tiềm ẩn, một nguồn cảm hứng để tiếp tục bước tiếp trong hành trình đầy gian nan này."

Cảm xúc trong từng lời nói của hắn như dòng suối chảy mãi trong lòng, mang theo sự chân thành và lòng biết ơn không thể diễn tả hết bằng lời. Mỗi từ, mỗi câu như làn sóng vỗ về, vỗ về những nỗi niềm sâu kín, làm cho không gian xung quanh trở nên ấm áp và đầy ý nghĩa.

Lâm Trạch cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Chương Lam, một sự ấm áp không chỉ đến từ cảm giác vật lý mà còn từ sự chân thành trong trái tim hắn. Bàn tay ấy, như ánh sáng dịu dàng của bình minh, truyền tải hơi ấm của tình cảm và sự đồng cảm sâu sắc. Y mỉm cười, nụ cười của y như làn sóng nhẹ nhàng lướt trên mặt hồ, tuy giản đơn nhưng lại chứa đựng một kho tàng cảm xúc sâu xa và niềm tin mãnh liệt không thể tả hết bằng lời.

"Bệ hạ" y nói, giọng điệu thanh thoát như làn gió xuân "ta chỉ đang thực hiện những nghĩa vụ của một tâm hồn trung thành. Trong những khoảnh khắc này, ta tìm thấy sự an ủi lớn lao khi thấy ngài mở lòng chia sẻ nỗi niềm của mình với ta."

Lời nói của y như những cánh hoa rơi, nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, truyền tải một thông điệp của sự đồng cảm và lòng trung thành không thể phai mờ, như một ánh sáng mềm mại xua tan màn đêm tăm tối.

Thời gian dường như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng gió thổi và ánh nến lập lòe. Chương Lam thở dài, một tiếng thở dài nhẹ nhàng nhưng đầy tâm sự. Hắn đứng dậy và bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi ánh trăng vẫn tiếp tục tỏa sáng. Đêm tĩnh lặng, với ánh sáng lạnh lẽo của trăng, làm nổi bật sự cô đơn trong cuộc đời của một vị hoàng đế.

Lâm Trạch đứng dậy, nhẹ nhàng đến bên hắn, cùng nhìn ra ngoài, nơi mà ánh trăng sáng soi phủ lên mọi vật một lớp ánh sáng huyền ảo. Y lặng lẽ đứng cạnh Chương Lam, cảm nhận được sự kết nối vô hình giữa họ. Trong khoảnh khắc ấy, họ không còn là những nhân vật trong một cuộc chiến không có hồi kết mà là những con người, với những tâm tư, cảm xúc và những ước mơ giản dị.

Chương Lam quay lại, ánh mắt hắn như dừng lại trên khuôn mặt Lâm Trạch, nơi có sự kiên nhẫn và chân thành mà hắn chưa bao giờ tìm thấy ở bất kỳ ai khác. "Có những lúc" hắn bắt đầu, giọng nói đầy suy tư "Ta cảm thấy mình như một kẻ lạc lối, không biết mình đang theo đuổi điều gì. Nhưng khi ngươi ở bên cạnh, ta cảm thấy mình tìm thấy được hướng đi, một chút ánh sáng trong bóng tối."

Lâm Trạch nhìn hắn với sự đồng cảm sâu sắc. Y biết rằng, dù là một vị hoàng đế quyền lực, Chương Lam cũng có những nỗi đau và sự mệt mỏi mà chỉ riêng hắn mới hiểu được. Y cảm nhận được sự nỗ lực không ngừng nghỉ của hắn để duy trì sự bình yên và công lý, dù phải đối mặt với biết bao khó khăn.

"Bệ hạ" Lâm Trạch cất giọng nhẹ nhàng như tiếng sóng vỗ về bờ cát "tìm kiếm sự bình yên thường như tìm ngọc trong đá, không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng nếu chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ gánh nặng, cùng nhau đối mặt với mọi thử thách, thì những gian truân sẽ như được làm mềm đi bởi sự đồng hành, trở nên dễ chịu hơn rất nhiều."

Lời y như làn gió êm dịu giữa buổi tối yên tĩnh, chứa đựng niềm tin và sự an ủi, như những tia sáng nhẹ nhàng xuyên qua màn đêm, mang đến sự ấm áp và hy vọng giữa những khó khăn.

Ánh mắt Chương Lam sáng lên như ánh bình minh đầu tiên, và đôi môi hắn khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng như ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ. Những lời của Lâm Trạch như cơn gió nhẹ, thấm vào lòng hắn, làm dịu đi những cơn sóng nội tâm.

"Lâm Trạch" hắn thì thầm, giọng nói của hắn như tiếng thì thầm của cơn gió xuyên qua rừng cây, nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm cảm xúc. "Ngươi không biết rằng sự hiện diện của ngươi đã như một ánh sáng dẫn lối Trẫm qua đêm trường mịt mờ, là nơi mà ta phó thác cả linh hồn giữa những cơn bão tố của kiếp người."

Những lời ấy khắc sâu vào lòng Lâm Trạch, khiến y không thể ngăn được dòng lệ chực trào. Nhưng y nhanh chóng kìm nén, vì y biết rằng, đây không phải là lúc để yếu đuối. Y chỉ cúi đầu, gật đầu nhẹ nhàng, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm mà chỉ người lính chân chính mới có.

Cả hai cùng lặng im trong giây lát, như để cảm nhận sự yên bình hiếm hoi trong cuộc đời đầy biến động của họ. Ánh trăng vẫn chiếu rọi, bao phủ lên hai người một lớp ánh sáng dịu dàng, như muốn xoa dịu những vết thương lòng mà họ đã phải gánh chịu suốt những năm tháng chinh chiến.

Lâm Trạch khẽ hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của đêm khuya len lỏi vào từng ngõ ngách của tâm hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro