Phiên ngoại: Đêm Lạnh Tình Thâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời u tối, đêm đen như mực phủ kín cả không gian, chỉ còn lại ánh lửa lập lòe từ bếp trại của quân doanh chiếu sáng mờ ảo lên những tàn tích đổ nát. Trên nền đất cằn cỗi, nữ tướng Ngô Khánh Vân bước vào với dáng vẻ mệt mỏi, mỗi bước chân dường như nặng tựa ngàn cân. Máu từ vết thương nơi ngực cô chảy ròng ròng, thấm đẫm y phục. Dẫu hơi thở khó nhọc, Khánh Vân vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào ra ngoài.

Một làn gió nhẹ thoảng qua, tiếng thở dài vang lên từ phía sau những chiến binh đang chờ đợi trong sự im lặng nặng nề. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nữ tướng, chứa đầy nỗi kính sợ xen lẫn sự lo lắng.

"Khánh Vân, ngươi đã trở về." một chiến binh cất tiếng, giọng nói khẽ khàng nhưng tràn đầy sự nhẹ nhõm.

Nhưng không phải tất cả đều tỏ ra nhân từ. Một tên lính hung hãn, dáng vẻ thô kệch, đứng bật dậy, ánh mắt hắn lóe lên sự khinh bỉ. Hắn gằn giọng "Ngô Khánh Vân, ngươi không xứng đáng làm tướng quân của chúng ta! Thất bại của ngươi không chỉ là nỗi nhục nhã của bản thân, mà còn là nỗi ô nhục của toàn quân Vạn Tinh quốc."

Khánh Vân im lặng, không đáp lại lời lẽ đầy khiêu khích ấy. Cô đã trải qua biết bao phong ba, đã học được cách kiềm chế bản thân, không để sự tức giận làm mờ đi lý trí. Sự trấn tĩnh là điều cô cần giữ vững để có thể lãnh đạo binh lính vượt qua cơn khủng hoảng này.

Tên lính kia không dừng lại, tiếng nói của hắn càng thêm dữ dội "Ngươi sẽ phải trả giá cho bài học cay đắng này, Khánh Vân! Ngươi đã đặt mạng sống của đệ đệ mình vào tay địch, ngươi có biết không hả?"

Những lời nói của hắn vang lên lạnh lùng như tiếng gươm đao va chạm giữa đêm đen. Khánh Vân quay lại, ánh mắt sắc bén hướng về phía người em trai đang bị giam giữ bởi đám lính hung tợn. Ánh sáng của những tia nến yếu ớt cuối ngày xuyên qua hàng cỏ xanh, lấp lánh trên gương mặt kiên nghị của cô. Khánh Vân khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói "Đừng sợ, Khuynh Xuyên, tỷ sẽ giữ an toàn cho đệ. Tin tỷ nhé."

Nụ cười của Khánh Vân như một tia sáng giữa đêm tối, mang lại niềm tin và hy vọng cho Khuynh Xuyên. Dù đang trong tình thế hiểm nguy, nhưng sự kiên định và tình yêu thương của tỷ tỷ đã khiến cậu lấy lại được chút sức mạnh. Nhưng những kẻ thù xung quanh vẫn không hề buông tha, ánh mắt của chúng lạnh lùng, tàn nhẫn như loài thú săn mồi, chực chờ khoảnh khắc sơ hở để lao vào cắn xé.

Gã đứng đầu đám lính hung ác bước tới gần Khánh Vân, vẻ mặt đầy căm phẫn. Hắn không chút do dự, dồn hết sức mạnh vào cú đá tàn bạo, nhắm thẳng vào ngực cô. Cú đá mạnh mẽ khiến Khánh Vân cảm giác như xương sườn bị gãy nát, đau đớn tột cùng làm nàng suýt ngã quỵ xuống đất.

Khuynh Xuyên chứng kiến cảnh tượng ấy, nỗi sợ hãi và hoảng loạn bùng lên trong lòng cậu. Không kiềm chế được cảm xúc, cậu lao đến ôm chặt lấy tỷ tỷ, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Cậu khóc nghẹn ngào, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng "Tỷ, đừng bỏ ta! Tỷ đừng rời xa ta!

Khánh Vân dù đau đớn nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười trấn an. Cô vươn tay vuốt nhẹ mái tóc của Khuynh Xuyên, giọng nói yếu ớt nhưng đầy yêu thương "Đừng khóc, Khuynh Xuyên... Tỷ không bỏ rơi đệ đâu... Tỷ hứa..."

Tình yêu thương và sự kiên cường của Khánh Vân đã truyền thêm sức mạnh cho cậu em trai nhỏ bé, dẫu tình thế nguy nan đến mức nào. Cô vẫn giữ vững tinh thần, không quỵ lụy trước bất kỳ sự tàn bạo nào, tựa như ngọn lửa bất diệt trong bóng tối. Đám lính hung hãn chứng kiến cảnh tượng ấy, dù lòng đầy căm thù nhưng cũng phải thầm thán phục trước sự bất khuất của nữ tướng này.

Sau một hồi lâu, đám lính cuối cùng cũng bỏ đi, để lại hai tỷ đệ giữa đống đổ nát và hoang tàn. Khánh Vân ngồi bệt xuống đất, cơn đau từ cú đá vẫn chưa tan đi. Cô khẽ lẩm bẩm, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy uất ức "Chúng sẽ phải trả giá... tất cả sẽ phải trả giá..."

Khuynh Xuyên vẫn còn run rẩy, nước mắt chưa kịp khô. Cậu đỡ lấy tỷ tỷ, cố gắng dìu nàng trở lại trại của hai người. Từng bước chân của họ vang lên giữa đêm đen tĩnh mịch, như tiếng lòng của hai con người đã bị cuốn vào vòng xoáy của số phận.

Khi trở về đến trại, Khuynh Xuyên nhẹ nhàng đặt Khánh Vân xuống giường. Dù đã kiệt sức nhưng cậu vẫn cố gắng tìm kiếm những vật dụng cần thiết để băng bó cho tỷ tỷ. Những vết thương trên cơ thể Khánh Vân cần được chăm sóc kỹ lưỡng, bởi nếu nhiễm trùng, hậu quả sẽ khó lường.

Khánh Vân nằm yên, cố gắng điều chỉnh hơi thở để giảm bớt cơn đau. Cô cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong từng cử chỉ của đệ đệ, đôi bàn tay nhỏ bé nhưng đầy tận tâm của cậu đang chăm sóc cho cô một cách khẩn trương. Trái tim cô dường như được an ủi phần nào, dù nỗi đau thể xác vẫn còn đó.

Giọng nói lo lắng của Khuynh Xuyên vang lên trong đêm tối "Tỷ, đừng lo lắng. Đệ sẽ chăm sóc cho tỷ. Tỷ sẽ mau khỏe lại thôi..."

Khánh Vân mở mắt, nhìn vào đôi mắt đầy lo âu của Khuynh Xuyên. Cô biết rằng, đằng sau những giọt nước mắt kia là tình yêu thương vô bờ bến của cậu em trai. Với cô, đó là niềm an ủi lớn nhất giữa những cơn bão tố của cuộc đời.

Khi vết thương đã được băng bó tạm thời, Khánh Vân cảm nhận được sự mệt mỏi lộ rõ trên khuôn mặt của Khuynh Xuyên. Đôi mắt cậu đỏ hoe, dường như đã lâu rồi chưa được nghỉ ngơi. Cô nhẹ nhàng lên tiếng "Khuynh Xuyên, đệ đã làm rất tốt rồi. Tỷ không muốn thấy đệ mệt mỏi thêm nữa. Hãy đi nghỉ đi, sáng mai tỷ sẽ ổn hơn."

Khuynh Xuyên lắc đầu, ánh mắt đầy quyết tâm "Nhưng tỷ thì sao? Tỷ có cần gì không? Đệ không thể bỏ mặc tỷ như vậy..."

Khánh Vân mỉm cười, dù nụ cười ấy pha lẫn sự đau đớn "Tỷ không sao đâu, đệ yên tâm đi. Tỷ sẽ cố gắng nghỉ ngơi. Đệ hãy đi ngủ đi, có sức khỏe mới có thể chăm sóc cho tỷ tốt hơn."

Dù không muốn rời xa tỷ tỷ, Khuynh Xuyên hiểu rằng mình cần phải nghỉ ngơi để có thể giúp đỡ Khánh Vân trong những ngày tới. Cậu thở dài, rồi từ từ đứng dậy. Trước khi rời đi, cậu khẽ chạm vào vai tỷ tỷ lưu luyến.

Khánh Vân nhìn theo bóng dáng của Khuynh Xuyên, lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng em trai đã đồng ý nghỉ ngơi. Cô nhắm mắt lại, cố gắng thư giãn, để tâm trí rời xa cơn đau đang hành hạ cơ thể. Những suy nghĩ lắng đọng, đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa trại và những ánh lửa bập bùng xa xa. Khánh Vân nằm đó, mắt khép hờ, tâm trí lạc vào những ký ức xa xôi, nơi mà quá khứ và hiện tại hòa quyện vào nhau.

Trong màn đêm thâm trầm, những hình ảnh của một thời đã qua chợt hiện về trong tâm trí cô như một cơn mưa rào bất chợt. Ngày đó, khi cô còn là một thiếu nữ tuổi trăng tròn, vô ưu vô lo, cuộc sống bên cạnh cha mẹ và đệ đệ tràn ngập tiếng cười. Những buổi chiều rảo bước trên cánh đồng xanh mướt, tay nắm lấy tay đệ đệ, cô thường kể cho Khuynh Xuyên nghe về những giấc mơ xa xôi. Nhưng giấc mộng thanh bình đó sớm tan vỡ khi chiến tranh ập đến, cuốn cô vào vòng xoáy của quyền lực và bạo lực.

Ngô Khánh Vân, từ một cô gái yếu đuối, đã trở thành nữ tướng tài ba của quân đội Vĩnh Bình. Những trận chiến khốc liệt đã rèn luyện cô thành một chiến binh gan dạ, cứng rắn như sắt thép, nhưng cũng lấy đi của cô nhiều thứ quý giá, từ sự ngây thơ, trong sáng đến những người thân yêu nhất. Nỗi đau và mất mát đã trở thành người bạn đồng hành của cô suốt nhiều năm qua, nhưng trái tim cô chưa từng nguôi ngoai hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.

Khánh Vân nhớ lại từng trận chiến đẫm máu, từng đêm không ngủ, từng đồng đội ngã xuống trước mắt cô. Nỗi đau ấy, dù đã quen thuộc, vẫn luôn gặm nhấm tâm can. Cô tự hỏi, liệu tất cả những gì mình đã làm có đáng giá? Liệu cuộc chiến này có mang lại bình yên cho đất nước? Hay chỉ là một vòng xoáy không lối thoát?

Trong những lúc cô độc như thế này, cô thường tự nhủ rằng trách nhiệm của một nữ tướng không chỉ là chiến đấu, mà còn là giữ vững niềm tin cho binh lính. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, Khánh Vân vẫn là một con người, vẫn có những lúc yếu đuối, mong manh. Đêm nay, giữa cơn đau thể xác và tâm hồn, cô không khỏi nghĩ về tương lai, về số phận của chính mình và của Khuynh Xuyên.

Ánh lửa từ ngọn đuốc bên ngoài dần tàn lụi, chỉ còn lại chút ánh sáng leo lắt. Gió đêm lạnh buốt thổi qua khe cửa, làm cô khẽ run lên. Trong phút chốc, Khánh Vân cảm thấy cơ thể mình như bị giam cầm trong nỗi đau vô tận, nhưng cô biết mình không thể gục ngã. Không phải bây giờ.

Cô cố gắng mở mắt, nhìn ra ngoài trại. Ánh trăng mờ ảo treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu xuống mặt đất lạnh lẽo. Những đốm sáng lấp lánh từ xa xăm như những đôi mắt đang dõi theo từng bước đi của cô, như nhắc nhở về trách nhiệm mà cô đang gánh vác.

_Chuyển cảnh_

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, Khánh Vân đã tỉnh dậy. Dù cơ thể vẫn còn đau nhức, nhưng ánh mắt cô đã trở nên kiên định hơn. Cô biết rằng cuộc chiến vẫn còn dài, và nàng sẽ phải đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết để tiếp tục đối mặt với những thử thách phía trước.

Khi Khuynh Xuyên bước vào trại, thấy tỷ tỷ mình đã ngồi dậy, gương mặt bớt đi vẻ u sầu, cậu không giấu nổi niềm vui mừng. "Tỷ! Tỷ đã khỏe lại chưa? Để đệ chuẩn bị chút nước ấm cho tỷ."

Khánh Vân mỉm cười, gật đầu đáp "Tỷ đỡ hơn rồi, đệ yên tâm. Chúng ta còn nhiều việc phải làm, không thể để mình chìm trong đau đớn mãi được."

Nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của tỷ tỷ, Khuynh Xuyên cũng cảm nhận được sức mạnh tinh thần từ cô. Cậu nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ để tỷ tỷ có thể sớm hồi phục.

Thời gian trôi qua, những vết thương trên cơ thể Khánh Vân dần lành lại, nhưng những vết sẹo trong lòng cô thì vẫn mãi in hằn. Nhưng cô hiểu rằng, chỉ có bước tiếp, chỉ có chiến đấu đến cùng, cô mới có thể bảo vệ được những người mình yêu thương và quê hương thân yêu.

__________

Sơ lược nhân vật mới:

Ngô Khuynh Xuyên là người thân duy nhất của nữ tướng Ngô Khánh Vân, và trong câu chuyện, cậu là một người đầy tình cảm, trung thành và dũng cảm dù còn rất trẻ. Cậu không chỉ đơn thuần là một người em, mà còn là điểm tựa tinh thần của Khánh Vân trong những lúc khó khăn nhất. Khi chứng kiến tỷ tỷ mình chịu đựng sự đau đớn và sỉ nhục từ kẻ thù sau một trận chiến thất bại, Khuynh Xuyên không thể kìm nén nỗi đau và tuyệt vọng. Cậu lao vào bảo vệ tỷ tỷ, thể hiện tình yêu thương sâu sắc và lòng dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi.

Mặc dù tình cảnh vô cùng khó khăn, Khuynh Xuyên không hề buông xuôi mà ngược lại, cậu tận tâm chăm sóc Khánh Vân bằng tất cả khả năng của mình. Dù đôi tay run rẩy và bản thân còn mệt mỏi, Khuynh Xuyên vẫn cố gắng băng bó, an ủi tỷ tỷ, như một nguồn động viên tinh thần giữa bão tố. Điều này cho thấy sự trưởng thành và lòng kiên cường của cậu, dù cậu vẫn là một thiếu niên trong những ngày tháng đầy gian khó.

Hình ảnh của Ngô Khuynh Xuyên, câu chuyện không chỉ tôn vinh lòng dũng cảm và ý chí chiến đấu của Khánh Vân, mà còn làm nổi bật tình cảm gia đình sâu sắc, sự gắn bó không thể tách rời giữa hai tỷ đệ. Khuynh Xuyên, với lòng yêu thương vô điều kiện dành cho chị mình, sự bảo vệ, hy sinh và lòng trung thành không lay chuyển. Trong bối cảnh khắc nghiệt, cậu là nguồn sức mạnh tinh thần lớn lao, không chỉ cho Khánh Vân mà còn cho chính bản thân cậu, khi cậu học cách đối mặt với khó khăn bằng trái tim đầy lòng yêu thương và sự kiên định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro