7. Thức ăn Nhật Bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng dừng xe trước một nhà hàng Nhật. Đây là một trong hệ thống nhà hàng - khách sạn mà tập đoàn của ông phát triển ở Việt Nam. Món ăn nghe nói không tệ.

Nhìn hệ thống máng xoáy trôn giữa bàn, Huỳnh An không khỏi tò mò.

- Chúng ta ăn gì đây?

- Mì ống! Thời tiết nóng bức ăn cái này là tuyệt nhất!

Đúng lúc đó, có một nhân viên mang hai tô nước sốt đặt trước mặt 2 vị thực khách.

- Em chú ý nhé, khi sợi mì chảy xuống chỗ em, nhanh tay gắp nó lên!

- Dạ!

Cậu đã nghe nói về món này từ lâu, nhưng hôm nay mới có dịp thưởng thức.

Thiên Hoàng ra hiệu, người phục vụ bật hệ thống nước chảy, rồi thả từng sợi mì từ trên cao, để nó xuôi theo dòng nước chảy xuống dưới.

Ở gần cuối đường ống có một mảnh lưới, nhằm chặn những sợi mì mà người dùng chưa gắp kịp. Nhưng với Hoàng, nó là vô dụng!

Sau khi tô mì trên tay người phục vụ hết nhẵn, anh ta ra khỏi phòng. Huỳnh An nhìn những sợi mì trong bát đầy hứng thú.

- Của em ít vậy thôi à? Ăn no không?

Lúc này cậu mới nhìn sang bát của anh, nó đầy những mỳ!

Anh ở xa hơn cậu. Điều này có nghĩa là thao tác của cậu quá chậm?

Nhìn biểu tình ấm ức của cậu, anh mang phần mỳ của mình chia một ít qua, rồi tưới nước sốt lên, trộn lại, bày thêm ít rau xanh lên trên. Chẳng mấy chốc trước mặt cậu có một tô mỳ ống thơm ngon!

Ăn sắp xong, cậu vẫn thấy đói.

Món mỳ ống quá ngon càng làm cậu muốn ăn thêm!

Nhưng không cách nào mở miệng. Thôi đành về nhà rồi khuya ăn đỡ mỳ tôm vậy!

Hoàng mỉm cười nhấn cái nút trên bàn. Một lát sau, khi cả 2 vừa ăn xong, một người phục vụ mang lên 1 dĩa sushi đầy ắp.

Thế là tối đó có người ăn no vừa về tới nhà đã lăn ra nằm.

- No quá đi!

- Thoải mái không?

- Có!

- Vậy sinh lực tràn trề chứ?

- Tất nhiên!

- Giúp anh chép nốt phần này đi!

- Cái gì?

An hậm hực, ăn no cũng không để người ta yên sao?

Nhưng mà lỡ đi xe của người ta, ăn đồ của người ta, thì phải làm việc cho người ta thôi!

- Này, nhà hàng đó có đắt lắm không?

- Nhà hàng Nhật Bản 5*, em nghĩ đắt không?

- Vậy để anh tốn tiền rồi!

- Không sao đâu, để em chép bài cả buổi, đền bù chút là đương nhiên!

"Đối với anh là đương nhiên, đối với tôi là quá xa xỉ rồi!" Huỳnh An nhà cũng gọi là giàu có, cậu được xem như cậu ấm số một số hai của trường, nhưng đến đẳng cấp xài tiền như nước, sang chảnh như anh thì vẫn chưa!

- Nhưng mà...như vậy em ngại lắm!

- Vậy, mai em chở anh đi học đi, chúng ta đi ăn sáng luôn, em mời anh thế nào?

- Vậy cũng được sao?

- Còn đỡ hơn chiếc hộp bút làm quà đáp lễ của em!

- Ai nói chứ? Em đưa anh dùng tạm thôi, có phải quà đáp lễ đâu! Hừ, đồ ngốc

- Em mới ngốc ấy!

Thuận tay, anh vò đầu cậu rối nùi, làm cậu phát hoả, hai người mới quay lại công việc chính!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro