-Phiên Ngoại 1: Giận-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- PHIÊN NGOẠI 1: GIẬN -

“Tình tựa bão tố,
Dù có tàn uá, mộng đẹp xin giữ trong tim
Hãy cho nhau nụ cười, dù ngày mai có phai mau
Về đâu em hỡi khi gối chăn, còn lại hơi ấm đêm nao…”

- Mày nín! Ỏm tỏi! – Duy bực bội ném chiếc gối trên tay vào nhỏ Uyên khi nhỏ đang phiêu du cùng giọng ca “oanh vàng” của mình. Bao nhiêu năm nay vẫn thế. 7 nốt dồn về 1 dòng kẻ.
- Thằng này ngộ! Nhà tao tao có quyền chớ… - Nhỏ vẫu mỏ lên cãi.
- Nhưng mày làm phiền tao. – Duy tiếp tục nhăn nhó.
- Mày không nghe thì biến. Tao hát kệ ta. Hứ. – Nhỏ Uyên tạt ngang rồi tiếp tục “gào thét”

“Tình yêu đã đến, đến trong cơn mơ thật xa vắng
Rồi cho ta dòng lệ đắng ... cay”

RẦM.  Cửa căn phòng khách nhà nhỏ Uyên lại được dịp lung lay. Hai năm nay hầu như chỉ có mình Duy ngủ lại căn phòng này mỗi khi đến làm “khách”.
- Hát hát cái khỉ khô. Đau cả tai! Bao nhiêu năm hát vẫn dở như thường. Tình nồng với chả tình nhạt. – Duy lèm bèm rồi thả mình xuống giường nhìn lên trần nhà. Lâu lâu lại khẽ liếc nhìn chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên tủ đầu giường.
- Không gọi thật à!

Trưa hôm đó

- Tính làm nư với tôi à? Được thôi. Để coi không có tôi anh chịu được bao lâu. Hừ! – Thì ra là Đầu Bếp Nhỏ đang giận Phong Thiếu Gia. Thấm thoát vụ án bà Nguyệt đã trôi qua tròn hai năm. Bà Nguyệt sau khi bị bắt giam thì đã bị xử án tù chung thân. Tuy nhiên thụ án chỉ mới được nửa năm thì đã chết vì u uất hay nỗi hận mà bà ta mang trong lòng vẫn chưa nguôi. Hai năm qua Duy và Phong đã dọn hẳn về căn biệt thự của ông Minh (Tất nhiên). Con Tâm thì đã theo Dương sang Mỹ định cư. Chỉ có nhỏ Uyên một mình vẫn hoàn một mình. Bánh Sữa năm nay đã vào lớp 1. Và rắc rối cũng từ lúc cậu nhóc này nhập học mà ra. Từ sau ngày đó Phong bỗng chiều chuộng Bánh Sữa một cách vô lý. Cậu nhóc cũng vì thế mà bắt đầu có những biểu hiện không tốt mỗi khi Duy nặng lời đe nẹt. Cũng không đến nỗi nhưng cứ như thế lâu ngày sẽ sinh ra hư hỏng mất. Theo lời giải thích của anh là vì nó còn nhỏ mà đã trải qua chuyện khủng khiếp như vậy nên cần đối xử nhẹ nhàng. Không nên làm nó kích động vì những lời đe nẹt. Nhưng Duy thì không đồng ý. Cậu cho rằng Bánh Sữa có tâm lý vững hơn những đứa trẻ khác. Nên có thể từ từ mà làm mờ nhạt đi chuyện cũ. Nuông chiều con cái quá đà chưa bao giờ có trong từ điển dạy con của cậu. Vậy mà…

Chuyện là sáng hôm qua khi Bánh Sữa chuẩn bị đi học thì giở chứng muốn ở nhà chơi. Cậu nhóc giả bệnh các kiểu để ăn vạ. Phong thì chiều theo và gọi cho cô giáo xin phép nghỉ. Còn Duy thì lại dựng đầu nó dậy bắt đi học cho bằng được. Ai đời vừa nhập học được có 2 tháng đã nghỉ mất 21 ngày. @.@. Để rồi kết thúc của “cuộc chiến” là như những lần trước. Ba nhỏ thất thế đùng đùng bỏ sang trại tỵ nạn nhãn hiệu “Uyên Uyên Bạn Hữu”. Đáng ra không cần chạy qua tới đây. Chỉ là cho dù ở nhà có đóng có khóa cửa phòng kiểu gì thì hai cha con “đáng ghét” kia vẫn chui vào “phá rối” được.

- Gru… Hai cha con Phong lớn, Phong nhỏ các người… Hết cha rồi con. Chỉ giỏi hợp tác ăn hiếp tôi. – Tự nhiên nằm trên giường nhớ lại chuyện sáng qua làm Duy tức anh ách.

Cốc… Cốc…

- AI? – Duy sẵng giọng.

Cốc… Cốc…

- Uyên hã! Mày có thần kinh không? Muốn thì vô. Gõ gõ cái gì.

Cốc… Cốc…

- Cái con này… - Nói rồi cậu vùng ra khỏi giường.

Cạch. Cửa mở.

- Hữm! – Tới đây làm gì? Không phải sáng qua cậu bảo ghét tôi và chỉ muốn ở nhà với ba lớn của cậu à? – Thì ra là Bánh Sữa. Nó đang đứng ngay cửa giương đôi mắt to tròn nhìn Duy. Cái thằng nhỏ này phải nói càng lớn càng xinh trai tợn. Cứ cái đà phúng phính từ nhỏ mà phát triển lên. Trông đến phát yêu. Cậu thấy nó đứng đó thì làm nghiêm mặt hất hàm hỏi mặc dù trong lòng đã rất nhớ cái sinh vật siêu đáng yêu này.

- Thưa ba con mới đi học về! – Cậu nhóc khoanh tay chào “ba nhỏ”. Khuôn mặt lấm lét nhìn lên. Đôi môi chúm lại ra vẻ nghiêm trọng.
- Rồi sao? – Tiếp tục lạnh lùng.
- Con biết lỗi rồi. Sau này con không dám… không dám nữa… Ba về với con với ba lớn đi. – Cứ mỗi câu nói là hai bên đôi má tròn trĩnh của cậu nhóc rung lên.
- Rồi được bao lâu?
- Dạ… dạ… - Có vẻ “diễn viên” đã quên “kịch bản”. Chỉ trách tên “đạo diễn” đang núp ở chân cầu thang kia quá tệ. Bình thường thì oang oang nhiều chiêu trò nhưng mỗi lần đụng đến loại chuyện thế này chỉ có đúng một bài.
- Cậu xuống nhà. Tôi nói chuyện với cậu sau. – Nói đoạn Duy chỉ tay ra phía cuối hành lang – Gọi ba lớn của cậu ra đây.
- Dạ… Dạ… - Nghe lệnh của ba nhỏ Bánh Sữa nhanh chóng chạy biến.
- Ông Đại Phong. Ông ra đâyyyyyyy.
- Hì hì. Em biết rồi hã? – Gã trai vừa mãn hạn thanh xuân và cán cái vèo qua mốc U30 xuất hiện. STOP. U30 nhưng không già nhé! Vẫn phong độ. Vẫn ngời ngời như trước. Thậm chí có phần thu hút hơn với những đường nét “đàn ông” hiện rõ trong cốt cách và khuôn mặt.
- Làm gì không biết! Cái mùi nước hoa anh đang dùng là tôi mua. Cái kịch bản mà cục thịt tròn vo kia lên gõ cửa nãy giờ cũng đã xài đến lần thứ 800 rồi. Anh không còn gì khác à? – Vừa nói Duy vừa quay lưng bỏ vào trong phòng trước.
- Đừng giận nữa! Anh hứa sẽ không chiều nó nữa. Sau này em muốn làm gì nó thì làm. Anh không  can thiệp nữa đâu. – Cửa phòng vừa đóng lại Phong đã nhanh nhảu tiến đến ôm phía sau lưng Duy. Vừa nói vừa cạ cằm vào sau ót cậu.
- Anh hứa! Lần nào anh cũng hứa! Rồi tôi bỏ nhà đi lần này là lần thứ bao nhiêu rồi? Cơ mà cha con anh riết cũng lờn rồi đúng không? Mọi khi thì chỉ tới tối qua là đã kiếm. Đợt này tận 2 ngày.
- Aha! Lộ đuôi rồi nhá!
- Lộ lộ cái gì? Anh lúc nào cũng giỡn. Nhìn lại đi! Già rồi! Gần có tóc bạc rồi mà sao cứ… ư… ư… ư…. – Câu nói chưa kịp hoàn thành thì đã bị nuốt trọn trong nụ hôn của Phong. – Coi em còn nói được không?
- Buông… buông ra… ư… ư… - Kháng cự vô hiệu. Vòng tay đã xiết chặt. Hơi ấm từ từ lan tỏa. Đàn ông ở tuổi 30 có nhiều thứ mà không phải ai cũng cưỡng lại được.

PHỊCH. Chiếc sơ mi trên người Duy rơi xuống đất. Bàn tay ma quái của Đại Thiếu Gia bắt đầu hành động…

Chỉ 3 tiếng sau mọi chuyện lại đi vào quỹ đạo cũ. Nhỏ Uyên lại “ngậm ngùi” tiễn gia đình 3 người ra về. Để rồi 1 tuần sau…

- BÁNH SỮA!!!! À KHÔNG!! DUY PHONG! ĐÂU RỒI? XUỐNG ĐÂY NHANH!

- BA LỚN CỨU CONNN!

- EM! BÌNH TĨNH……

- TÔI CẤM ANH BÊNH NÓ…

(**&^^%^$%$q^&((^&$(#)#) ……. )*^%&#^^$^&$^$#^$^%&%&*%

- TÔI KHÔNG MUỐN THẤY HAI CHA CON CÁC NGƯỜI NỮAAAA… TỨC QUÁ MÀÀÀÀÀ…

- GIỜ SAO ĐÂY BA?

- MAI LẠI QUA CÔ UYÊN NỮA CHỨ BIẾT SAO ĐÂY?

- OH YEAHHHH!!!!!!

* Tác giả lèm bèm*

Kết lại. Đây chỉ là một trích đoạn nhỏ sau hai năm chung sống. Một ông bố. À không. Hai ông bố và một đứa con. Còn nhiều câu chuyện lắc nhắc khác nữa. Nhưng cũng từa tựa như trên nên thôi hổng kể đâu. Cái cuộc sống của họ cứ thế xoay vòng. Tính nết của họ có thay đổi. Có thế nào đi chăng nữa thì vẫn là thuộc về nhau. Vẫn là “Ừ! ANH YÊU EM”. ^.^.

- END PHIÊN NGOẠI 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro