Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã đến cuối tuần, chúng tôi được nghỉ thứ bảy và chủ nhật. Vì vậy, tôi, Anna và Eve rủ nhau về lại Meadow chơi. Từ đây đến đó nếu đi bằng tàu thì chỉ tốn tầm nửa ngày. Vì thế, chúng tôi đã xuất phát từ chiều thứ sáu, sau khi dùng bữa tối. Vì chúng tôi đi tàu hạng sang nên dù đang đi thì cả bọn vẫn có thể ngủ một giấc ngon lành và sẽ đến nơi vào sáng hôm sau.

Ban đầu, theo dự định thì chỉ có tôi, Anna và Eve quay về mà thôi. Chú Osburn và cô Isa thì bận không đi chung được. Chưa kể thì cha mẹ tôi cũng chẳng có nhà nên không có ai bầu bạn với họ cả. Bác Ramar cũng rất bận rộn với công việc bất đắc dĩ của mình nên dù họ có đến thì cũng không có nhiều thời gian để trò chuyện.

Tuy nhiên, sau khi tôi nói dự định của mình cho nhóm Rin thì cậu ấy nhất quyết đòi đi theo. Anna và Eve cũng vui vẻ đồng ý nên tôi không từ chối làm gì cả. Hiện tại đang vào giai đoạn chuyển giao từ mùa xuân sang mùa hạ nên thời tiết khá đẹp, bầu trời thì trong vắt và nắng cũng chưa quá gắt.

"Whoaa! Tuyệt quá!"

Rin liền chạy về phía trước sau khi chúng tôi vượt qua khỏi cánh rừng và đến ngọn đồi quen thuộc, vẫn là sườn dốc ôm lấy hồ nước ở trung tâm nhưng một chiếc lòng chảo lớn. Khi chúng tôi vừa mới đặt chân lên thảm cỏ bạt ngàn của nơi này, gió đã thổi từ khi nào, mang theo sự mát lành từ phía đông.

Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Vẫn là hương cỏ mộc quen thuộc.

"Đây là nơi cậu đã lớn lên sao?"

"Ừm. Là nơi tớ, Anna và Eve cùng lớn lên."

"Phải nhỉ? Không nói đến chị Anna, Eve cũng dành phần lớn thời gian sống ở đây phải không?"

Shouran quay về phía chúng tôi, mặc kệ Rin đang chạy nhảy đầy phấn khích mà hỏi.

"Vâng."

Với một câu trả lời ngắn gọn, Eve nhìn về phía hồ nước. Ánh mắt của em ấy hiện lên một vẻ hoài niệm mà vô thức nở nụ cười nhẹ.

"Căn nhà gỗ đó vẫn còn nhỉ?"

Anna khẽ cười trong khi chỉ về phía chiếc cabin bằng gỗ ở cạnh mặt hồ bên dưới. Đó là thứ mà cả ba chúng tôi đã tự mình xây lên khi còn nhỏ. Vì lúc đó cả ba chỉ là những đứa trẻ nên không trách được việc nó trông hơi xấu và chưa hoàn thiện. Dù vậy, chúng tôi vẫn rất tự hào về nó và chọn đó làm căn cứ bí mật.

Tôi ngồi xuống nền cỏ, những người khác cũng làm tương tự với tôi. Chỉ riêng Rin là vẫn chạy lon ton không ngớt. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ấy được nhìn thấy một nơi như này. Nó cũng có thể được xem là một thắng cảnh mà.

Ở bên cạnh tôi, một tia sáng mờ nhạt xuất hiện rồi biến mất, để lại đó là Onodera đang ngẩn mặt lên và nhìn xung quanh. Vì mọi người ở đây đều biết về sự tồn tại của cô ấy nên Onodera mới không ngần ngại xuất hiện như vậy.

"A, Onodera. Lâu rồi không gặp."

"Vâng, lâu rồi không gặp, Anna."

Anna khi thấy Onodera liền chào hỏi cô ấy và sáp lại gần ngay lập tức. Trong suốt khoảng thời gian đi cùng với nhóm Anna, Onodera cũng đã trở nên thân thiết với không chỉ Anna mà còn với những người khác nữa. Với bản chất hiền hòa và dịu dàng của mình, Onodera không tốn quá nhiều thời gian để chiếm lấy tình cảm của người khác. Thậm chí là với tôi hay Rin, chỉ bằng việc nhìn thôi cũng đủ có thiện cảm rồi.

Ngược lại, Shouran không giỏi ứng xử với những người giống Onodera cho lắm. Chính sự dịu dàng và quan tâm quá mức của Onodera đôi lúc lại làm Shouran khó xử. Do đó, có lẽ Shouran là người duy nhất vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Onodera. Cũng phải thôi, khi gu của cậu ấy lại là người năng động như Rin thì một Onodera điềm đạm và dịu dàng là quá sức với cậu ấy. Dù vậy, cả hai vẫn có thể trò chuyện vui vẻ một cách bình thường, nó vẫn là một dấu hiệu tốt.

"Chị Onodera!"

Rin sau khi 'cảm nhận' được sự xuất hiện của Onodera liền ngừng chạy nhảy mà lao vào lòng của cô ấy như một đứa trẻ. Onodera cũng không còn bất ngờ trước điều đó nữa mà chỉ vui vẻ ôm lấy Rin và xoa đầu cậu ấy.

Sau một tuần học tập, tôi cũng đã nắm được đại khái chương trình và cách học ở nơi đó rồi. Mấy môn lý thuyết thì trừ việc tôi hứng thú với góc nhìn của Fay thì chẳng có gì đặc biệt cả. Suy cho cùng, chúng đều là những thứ tôi đã tự học từ nhỏ thông qua sách. Họ cũng không nhắc quá nhiều về thánh tích, trong khi linh tự lại càng không đụng tới. Có vẻ như chúng thật sự là thứ không nên được truyền bá rộng rãi. Dù vậy, có vẻ mọi người ai nấy cũng đều biết về sự tồn tại của chúng.

Tôi đã không còn tham gia lớp âm nhạc nữa vì cú sốc nặng cách đây không lâu. Eve thì đang được dạy hát bởi Onodera mỗi tốt nên em ấy cũng chẳng còn bận tâm đến cái lớp đó nữa. Rin cũng thi thoảng tham gia cùng Eve, nhưng chủ yếu là để lấy cớ đến thăm chúng tôi và Onodera mà thôi. Cậu ấy không có vẻ hứng thú đến việc ca hát cho lắm. Mà, đó là Rin nên chẳng trách được.

Về môn thực hành, chúng tôi chẳng qua cũng là được dạy cho cách để vượt các chướng ngại về địa hình. Họ có mô phỏng rất nhiều loại chướng ngại khác nhau như đường dốc đầy đá, vách cao, dạy leo cây hay bơi lội. Nâng cao hơn thì cách di chuyển trên địa hình sa mạc hay rừng rậm, bla bla.

Thành thật thì nó khá nhàm chán, cho nên thứ tôi đang mong chờ chính là kỳ thực tế đầu tiên của năm hai. Đó là lúc tất cả học viên năm hai sẽ lên đường để thật sự tham gia chinh phạt một di tích đầu tiên và đó cũng là bài kiểm tra thăng hạn cho họ. Họ sẽ chia nhóm và tham gia chinh phạt các di tích cấp C và nếu thành công thì sẽ được cộng một điểm. 

Cho đến giữa năm hai thì đa số các kiến thức đều đã được dạy nên học viên sẽ bắt đầu có nhiều chuyến chinh phạt hơn. Sau khi tích đủ 4 điểm thì họ sẽ được thăng lên thẻ bạc. Vốn dĩ thì chỉ càn chinh phạt một di tích bất kì thì nhà khai phá sẽ được thăng lên bạc. Tuy nhiên, vốn dĩ các nhà khai phá cấp đồng sẽ không thể lập nhóm và phải tự mình chinh phạt, trong khi ở học viện, họ là được hoạt động theo nhóm 4 người nên để công bằng thì họ cần chinh phạt 4 lần như thế.

Nếu làm tốt, đến năm 3 họ sẽ được thăng lên cấp bạc và đủ điều kiện tốt nghiệp. Trong năm 3, các học viên sẽ được tham gia chinh phạt di tích cấp B nhưng không còn bắt buộc nữa. Đây là năm dành cho những ai có tham vọng. Họ sẽ không còn học lý thuyết nữa mà sẽ liền tục tham gia chinh phạt các di tích để tích lũy kinh nghiệm và thăng tiến. Sau năm 3, nếu làm tốt thì họ sẽ lên được thẻ vàng.

Mỗi nhóm sẽ có bốn người và một hướng dẫn viên. Các hướng dẫn viên sẽ là những anh chị học hơn ba năm như Anna hay hoàng tử Issac. Trong khi các nhóm sẽ chỉ gồm 3 người từ lớp chính và 1 người từ nhóm học viên ưu tú của khối dưới.

Để thúc đẩy tinh thần tự giác và phấn đấu, học viện vào mỗi kì thực tế sẽ có phép một số lượng học viên năm nhất ứng với số nhóm của năm hai được đặc cách tham gia. Chẳng hạn như năm hai của lần này nếu chia ra sẽ tầm 7 nhóm thì sẽ có 7 học viên năm nhất được đặc cách tham gia chinh phạt cùng năm hai. Bảy học viên đó sẽ là 7 cái tên có biểu hiện tốt nhất trong quá trình học tập.

Vốn là một người mang trái tim lãng mạng về những chuyến phiêu lưu, quả nhiên đi bên ngoài vẫn là hợp với tôi hơn. Thế giới của quý tộc vô cùng phức tạp nên đôi lúc chỉ việc nói chuyện thôi cũng đủ mệt mỏi rồi.

Dù vậy, cũng phải một hai tháng nữa thì mới tới kì thực tế đầu tiên. Cho đến lúc đó thì chúng tôi vẫn phải hoàn thành cuộc sống học đường của mình. Ngoài ra thì hy vọng Claude cũng biết điều hơn một tí.

-----------------------------------------------------------------

Xin chào các đọc giả, là Athena đây. Xin lỗi vì đã skip liền tục 2-3 ngày không ra chương mới nhé. Thật ra dạo này tác bận quá, đồ án một đống mà lại phải dùng công nghệ mới nữa. Toàn code OOP giờ thấy JS nó lạ quá nên hơi khó nuốt. 

Mình vẫn sẽ cố gắng ra đều đặng, nhưng không hứa trước được. Thi thoảng mình sẽ phải skip 1, thậm chí là 2 ngày nếu bận quá, mong các đọc giả thông cảm.

Thân ái,

Athena.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro