Chương I : Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Trời xanh, vài làn gió thổi hiu hiu làm bay phất phơ vài sợi tóc màu xanh ngọc của Laville. Cậu vừa đi bộ vừa lau mồ hôi chảy trên má và cổ. Đây đã là buổi tập bắn súng cuối cùng của cậu, bây giờ cậu và cô bạn thân - Violet đã trở thành một tay súng thực thụ. Lẩm nhẩm hát vài câu trong khi mở nắp chai nước, Laville không để ý thấy có vài người đang bám phía sau cậu - những người mặc đồ đen trùm kín mặt mũi, trông không có vẻ gì là lương thiện. Bọn chúng nhẹ nhàng bước từng bước phía sau cậu. Bỗng có một bàn tay từ đằng sau túm lấy vai cậu kèm theo một cú đẩy mạnh vào lưng:

     - Haha!! Chết này!!

      Laville lảo đảo suýt ngã, nhưng rồi cậu nhận ra giọng nói quen thuộc. Đó là Violet - cô bạn cùng khóa nhí nhảnh.

     -Đau quá đấy Violet! Cậu không thể nhẹ tay xíu à?? - Laville cau có mặt mày.

     -Thôiiiii ! Làm bộ làm tịch quá ông tướng ạ - Violet lè lưỡi trêu cợt
     
     - Người ta giỡn xíu chi căng vậy??

     -Đau thấy mồ !!

      Laville nói rồi giận dỗi bỏ đi. Violet ngao ngán nhìn theo cậu,vội vàng bám theo sau xin lỗi rối rít.

   Laville bình thản nhìn Violet:

     -Một cốc trà sữa kèm theo một cái donut dâu.

      Violet bặm môi một cách chán nản, cô lấy ví ra để đi vào quán trà sữa bên kia đường. Khuôn mặt Laville biểu hiện rõ sự hài lòng. Đây không phải lần đầu tiên Violet dỗ cậu bằng cách này nên cậu thấy chẳng có gì đáng bận tâm. Cậu đeo chiếc tai nghe vừa mua, bật bài hát yêu thích trong khi Violet sang đường mua trà sữa cho cậu.

     
      Nhưng ngay sau khi bóng dáng của Violet khuất sau cánh cửa, cậu bị một lực kéo mạnh vào con hẻm gần đó rồi một chiếc khăn tẩm thuốc mê chụp kín mũi và miệng cậu. Laville cố gắng giãy giụa phản kháng, tuy nhiên, ý thức của cậu càng ngày càng mơ hồ. Cuối cùng, cậu gục xuống. Một chiếc xe chạy đến như đã được chuẩn bị từ trước, những người bí ẩn đưa cậu lên xe, nhận một chiếc vali rồi rời đi. Trong chút ý thức cuối cùng còn sót lại, cậu loáng thoáng thấy hình bóng của Violet ngoài cửa hàng, Laville cố gắng hét lên kêu cứu nhưng sức lực đã cạn, cậu lịm đi trên chiếc ghế oto.

     -Dậy đi!!! - Một giọng nói to và trầm vang lên trong đầu cậu

     - Ngươi có vẻ ngủ ngon quá ha?!

      Laville giật mình bật dậy, cậu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, vách tường thì làm từ những rễ cây khổng lồ hơn nữa, tay cậu bị trói bằng một sợi xích to và chắc, miệng thì bị buộc bởi một dải vải dài. Cậu chợt ý thức được bản thân bị bắt cóc, cậu rất hoảng loạn, cố gắng kêu cứu tuy nhiên,đó là điều không thể.

     
      Bỗng có tiếng bước chân vọng tới, cậu hi vọng đó là Violet hay bố cậu – Florentino cùng với Qi em gái cậu tới để giải cứu nhưng khi ngẩng lên thì cậu lại thấy một người phụ nữ có nước da màu tím nhạt, cặp sừng và cánh cùng bộ tóc thì lại mang màu đậm hơn. Theo sau ả là một người đàn ông tóc trắng, vẻ mặt lạnh lùng, trên lưng mang đôi cánh có màu sắc khác hẳn nhau. Đến trước mặt Laville, người phụ nữ ngồi xuống,dùng một ngón tay nâng cằm cậu lên, cười nói:

     -Ara ara ~~ Chào chú chim bé nhỏ~ Ngươi tên là gì ấy nhỉ? Ta lại quên mất rồi?

     -Laville - Người đàn ông nói.

     -À phải rồi...là Laville, đó là một cái tên đẹp đấy ~ Ả cười nhếch môi đầy ẩn ý.

     -Ngươi bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?

   Người đàn ông xen vào:

     -Vào vấn đề chính đi thưa quý cô, tôi và "Ngài ấy" chúa ghét lãng phí thời gian.

   Người phụ nữ lườm anh ta một cái rồi lại vui vẻ quay về phía Laville:

     -Ta sẽ giới thiệu một chút về bản thân mình, ta là Veera, một chủ tướng ở đây, chồng ta cũng vậy, cặp đôi Veera và Maloch. Từ trước đến nay chưa ai có thể trốn được với bọn ta nên ngươi đừng làm gì ngu ngốc như cố gắng bỏ trốn hay gì đại loại thế. Vì tất cả chỉ là vô dụng thôi chú chim bé nhỏ à~

      Ả ta vừa dứt lời, người đàn ông đã bế thốc Laville lên rồi vắt cậu qua vai, tiện tay anh còn bịt luôn cả mắt của cậu lại. Do tác dụng phụ của thuốc mê nên đầu cậu lại choáng váng rồi ngất đi. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu cảm nhận được mình đang di chuyển đến một nơi nào đó. Bỗng nhiên, cậu bị ném mạnh xuống giường.

     
      Laville giật mình thức dậy, cậu cố gắng ngồi lên thì lại bị một bàn tay giữ chặt đầu. Cậu thấy mình đã được tháo băng bịt mắt và xích tay ra. Laville dụi mắt nhìn quanh, cậu nhận ra người đàn ông lúc nãy đang ngồi nhìn cậu chằm chằm. Cậu hơi ngạc nhiên vì tuy người đàn ông này trông có vẻ lạnh lùng như lại không tỏa ra một chút sát khí nào. Thấy vậy,Laville đánh bạo làm quen:

     - Um...chào... - Laville thận trọng nhìn anh ta

     -Anh tên gì vậy?

     -Zata - anh trả lời cụt lủn

     -Cậu sẽ không bỏ trốn chứ?- anh ta quay đầu nhìn cậu hỏi

   Laville hơi bất ngờ vì chưa có tên bắt cóc nào lại đi hỏi con tin như thế cả.

     -Hể ??!  Anh nói gì cơ? - Cậu hỏi lại.

   Zata gác 2 tay ra sau đầu, liếc nhìn Laville:

     -Tôi chẳng muốn canh gác hay đuổi bắt ai cả! Phiền phức!

   Rồi anh đứng dậy, lấy cốc nước trên bàn đứa cho Laville.

     -Đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn với tôi nếu cậu không muốn chết.

      Mặc dù rất muốn giữ ý tứ và đang rất sợ hãi nhưng cơn đau bụng không cho phép Laville làm điều đó, cậu chạy vào nhày vệ vinh nôn thốc tháo.

--------------End chap 1--------------

nói thật thì teo vừa đọc truyện của con bạn vừa thở khí Oxi tạp lẫn với Nitơ và những khí khác

hồi hộp vãi loz :v nhưng vẫn có lỗi sai, ghi từ không hợp lí với blabla bleble các thứ khác :0

t nghĩ là m nên đọc mấy cái dòng cuối này đấy "tác giả" ạ :)

chị làm em phải sửa lại thêm lần nữa mặc dù đã có người sửa những vẫn còn sai, ghi thì đéo cách

dấu :v nói thế thôi tạm biệt vào tháng sau hoặc tuần sau nếu teo rảng :v 

à mà tên truyện nghĩ xong chưa đm :v nghĩ nhanh để còn đổi cái lào pạn êi :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro