Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Win, em định im lặng đến bao giờ vậy? Em thật sự không định nói với thằng nhóc Bright đấy à?"
P' Min nhìn thằng em ba nhà mình ngồi mất hồn nhìn bầu trời đang mưa ngoài căn dinh thự nhà Opas.
"Em... Không phải không muốn nói...chỉ là...em..."
Không còn dáng vẻ mất hồn như lúc trước,thay vào đó là đôi mắt mờ mịt của Win, trong vô thức lúc ấy cậu dường như bộc lộ tình cảm của mình hết ra ngoài.
"Nếu vậy em thử đi, sau này cho dù thế nào cũng không hối tiếc"
P'Min nói xong bèn nhìn thằng em ngốc rồi lắc đầu đi ra khỏi phòng nhóc.
Mưa ngoài trời vẫn không ngớt như nỗi lòng Win lúc này rốt cuộc ngổn ngang bao nhiêu chính cậu cũng không rõ...
Tình cảm Win dành cho Bright ban đầu có lẽ chỉ là nhất thời nhưng chầm chậm chầm chậm lại xâm lấn tim em từ lúc nào không hay.
Vang vọng trong tiềm thức của em đó là đoạn hội thoại lần đầu tiên của hai người chẳng có gì đặc biệt...

----

" Em chào anh, em là Win Metawin, mong được anh giúp đỡ"
Win ngày đó vui vẻ mặt đối mặt với anh bạn diễn đầu tiên của mình Bright Vachirawit chào hỏi. Nhưng khác với những người khác anh chỉ thờ ơ nhìn lại em rồi gật đầu đáp"Chào em"
 
Câu thoại tuy hơi khó chịu năm ấy lại không biết từ khi nào trở thành hồi ức khó quên trong tim Win.

----

Ngày đó gặp được anh không ồn ào náo nhiệt thậm chí còn hơi ghét lại không ngờ anh về sau lại trở thành người trong tim em vĩnh viễn không thay đổi

****

Không phải vì Win không dám ngỏ lời mà em sợ đánh mất anh,sợ một người luôn cưng chiều em nhiều như vậy sẽ bỗng dưng biến mất khỏi em...

******

"Bright, rõ ràng con rất thích thằng bé mà? Sao con không nói, nhìn con bây giờ xem giống cái gì đây?"
Mẹ Bright nhìn anh đứng đó trong góc phòng thơ thẩn nhìn tấm ảnh Win trên màn hình điện thoại.
Anh thờ người ra từ lúc đi về nhà hồi chiều tới giờ. Chiều nay hai người có lịch cùng nhau, trước lúc ra về anh rủ Win qua chỗ anh sẽ chụp ảnh cho em ấy, Win nhìn anh rồi bĩu môi trả lời:
" Anh chụp em bao nhiêu tấm ảnh nhưng anh có chịu trả cho em xem tấm nào không vậy anh Vachirawit?"
Tuy em cố mang theo giọng hờn dỗi nhưng ánh mắt nhìn anh lại như năn nỉ vòi anh trả ảnh vậy. Nhìn thấy Win nói vậy tim Bright giống như bất giác mềm nhũn ra.
Anh thích cậu nhóc trước mặt này, thích cậu ấy rất nhiều nhưng hiện giờ chưa phải lúc thích hợp để anh nói ra...
Bright nhìn em mỉm cười đáp:
" Ngoan, anh chụp xong nếu có tấm nào đẹp sẽ đưa em được không nào?"
Nghe anh nói vậy, Win vui vẻ gật đầu lon ton chạy theo anh liền.
Với hai người bọn họ chỉ cần ở bên nhau lâu hơn một chút cũng đủ khiến họ vui, ở bên nhau lâu thật lâu được không?...

Rõ ràng đã hứa sẽ đưa ảnh cho Win nhưng lúc cuối trước khi về dù em đòi thế nào Bright cũng lấy đủ loại lí do như những lần trước mà không chịu gửi cho em khiến em phồng má lên ra về tay không.

Thực ra lúc về ấy em không biết anh ấy đứng đằng sau nhìn bóng lưng em đi khuất, ánh mắt ấy chứa bao nhiều chữ tình, không kém em yêu anh là bao.

Cho tới lúc về đến nhà cầm chiếc máy ảnh có đầy ảnh em bên trong, Bright cẩn thận đem rửa từng tấm và sao lưu vào điện thoại điện thoại mình.
Nhìn tấm ảnh trên tay, anh thẫn thờ từ đó.
Trong ảnh là nụ cười Win ngoảnh lại nhìn anh, mắt em cong lên theo khóe miệng, nốt ruồi nhỏ bên má tất cả như giam giữ tất cả linh hồn của anh, chỉ dành riêng cho em, vì người đó là em và chỉ riêng em.

Có một số chuyện trên đời không phải nói là được, cũng giống như tình cảm của anh dành cho Win.
Là em ấy xuất hiện náo loạn cuộc đời anh trước,
Là em ấy trong những tháng ngày anh khó khăn luôn ở bên anh mặc kệ thế giới kia,
Là em ấy luôn dành cho anh nụ cười đẹp nhất kéo anh khỏi vực sâu....
Tất cả, từng chút từng chút đều là em, mà em lại không biết bất giác từ khi nào em đã là một phần không thể thiếu của anh.
Anh thích em nhưng em biết không?
Anh giữ ảnh em là vì anh hay quên nên anh thường hay chụp những phong cảnh anh đi qua đăng lên để nhớ,
Còn em, anh giữ những bức ảnh không đăng vì em là phong cảnh đẹp nhất, duy nhất đã vẽ nên một phong cảnh đẹp đẽ cho cuộc đời anh khiến anh chỉ muốn ích kỉ một chút giữ em là của riêng mình.

Nhưng chính vì càng thích anh lại càng sợ nói ra, sợ nói ra bọn họ sẽ không thể, không thể ở bên nhau, sợ đánh mất em, sợ em sẽ biến mất.

Vì càng yêu nên càng sợ, càng sợ Win sẽ không ở bên Bright, sợ sẽ mất em mãi mãi...

Yêu mà không nói, hai người họ, rốt cuộc ai đau hơn ai?
---
Bright yêu Win và chỉ riêng mình Win.
Anh đã phải trải qua bao nhiêu điều khó khăn, tình đầu kia của anh cũng không như lúc anh ở bên em,
Ở bên em anh cảm thấy an toàn nhưng cũng sợ sẽ đánh mất em, ở bên em anh được là chính mình,
Vì người đó là em
Là người anh yêu nhất
Và chỉ riêng mình em là ngoại lệ của anh....

#Fic mới vì nhớ otp mong mn ủng hộ Win nhen🐰🐰🐰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro