chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn năm giờ sáng, cậu và Thắng lên xế hộp và bắt đầu trở về nhà. Chuyến đi lần này cậu thật sự rất vui, cùng với người mình yêu thương thức dậy trên một chiếc giường, quấn quýt bên nhau mãi không muốn buông. Cảm giác này dẫu có đi đến chân trời gốc bể cũng không thể tìm ra.

Sốp phơ nhà Trần Sáng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cả hai người đờn ông kia co ro nhỏ xíu nương tựa nhau mà chạnh lòng. Ngày trước có đôi lúc hắn cư xử quá đáng với người kia, thế nhưng hiện tại đã có cái nhìn thật khác. Lần ấy cậu ba lót đệm trên ghế ngụ ý là không muốn người của cậu bị đau. Suốt quãng đường đi đều quan tâm nhau, vuốt ve, trò chuyện như không có khoảng cách giữa sang hèn đói rách.

Thứ tình cảm này phải gọi là trên cả mức anh em, chí cốt!

Nhưng mà..không dám nghĩ tới chuyện này. Cả hai đều là đờn ông con trai, lấy nhau về ai sanh cháu cho bà Trần nở mày nở mặt chớ?

.

"Em có sợ không?"

Trần Sáng nhìn ra cửa kính, hình ảnh thân thuộc thuở còn thơ hiện ra, cò vỗ cánh bay cao, sải một đường thật dài trên mấy mảnh ruộng nhà cậu, bay mãi, bay mãi cho tới khi nối đuôi với bầy đàn. Nhà, gia đình chính là nơi để về, cha mẹ sẽ là người dang rộng vòng tay bao dung ôm lấy ta. Thế nhưng đối với cậu, cậu không còn xem chốn ấy là lối về, con ngỏ với mái hiên thật rộng lớn kia là nhà nữa.

Cậu sợ lắm. Không biết từ khi nào lại sợ hãi đến như vậy. Liệu quay về rồi má có chấp nhận không? Má có làm hại Thắng của cậu không?

Không biết nữa! Không chắc chắn nữa!

Thắng nắm lấy bàn tay căng thẳng, mát lạnh của cậu mà rằng

"Em không sợ gì hết. Chỉ sợ...cậu bị bà mắng cho thôi"

Nghe em nói mà nhoẻn miệng cười trừ, nhắm vào chóp mũi cao hồng hào mà cắn xuống khiến Thắng giật mình co người lại một cục gọn gàng trong vòng tay.

"Ngốc quá! Chưa thấy người nào ngốc như em hết!"

"Sao cậu bảo em ngốc? Bình thường ở nhà chỉ cần một phút không thấy cậu là Thắng bị đánh sắp chết rồi. Huống hồ là mất tích tận một tháng. Hic..tội nghiệp em nè..nhỡ..nhỡ bà hỏi em thì biết trả lời thế nào đây?"

Trần Sáng nghiêng đầu, tay chống cằm suy tư mất một hồi lâu.

"Thì em bảo em đi trông trẻ. Bà thích con nít sẽ không mắng em đâu"

"Làm gì có trẻ nào?"

Cậu đây! Trẻ 2,3 tuổi. Đảm bảo một trăm phần trăm không bị mắng!

...

Bà Trần héo mòn nhìn ra cổng, không biết là con trai có về chưa hay là đã lưu lạc ở đâu mất tâm. Nghĩ là nhớ, là khóc, là buồn khổ. Thằng con trai khờ khạo, yếu ớt, bước ra đời bị người ta ăn hiếp sao bà chịu nổi chớ? Đã vậy còn gói theo Minh Thắng bỏ đi hơn tháng trời. Không biết là làm gì, ở đâu.

Bà Trần sụt sùi, đem chiếc khăn mùi xoa lau nước mắt. Trong nhà hiện tại đã không còn ai nữa ngoài ông Trần đang ngồi trên bàn thờ. Ông trên trời có linh thiêng phù hộ cho con trai mau mắn về nhà an toàn chớ bà già này lo đến héo hon ruột gan.

Bà ra trước hàng ba đứng đưa mắt nhìn ra cổng, rảo bước qua lại một lúc lâu, đến nỗi chân tay muốn rụng rời, mỏi mòn.

"Thưa bà, cậu ba vừa về, đang ở nhà sau đấy ạ"

Bà Trần ôm ngực, nắm lấy tay chị Thắm. Trong bụng mừng lung lắm. Nhưng mà sao nó không đi cổng trước? Sao không báo cho người ở nhà hay để ra đón tiếp đường hoàng?

"Dắt...dắt bà đi gặp cậu"

.

Nhìn thấy bóng lưng Trần Sáng ngồi yên vị trên cái chõng tre, bà đưa cánh tay nắm lấy vai, vuốt tóc đến mặt. Hơi ấm của con trai hiện hữu trên từng đốt ngón tay, người ở đây hiện tại chính là bằng xương bằng thịt.

"Má nhớ con quá con ơi"

Ôm chầm cậu vào lòng, bà Trần thút thít khóc lóc, kể lể mấy ngày vắng cậu trong nhà này mọi thứ đều rối tung cả lên.

Thì chính là sự thật.

Từ lúc cậu đi bà không thiết ăn uống sanh ra bệnh tật, nằm liệt một chỗ. Trần Quang công tác khắp nơi, hầu như chỉ về nhà để ngủ chớ không náng được bao lâu. Mợ Xuân thì khỏi rằng đi.

"Má thấy trong người có đỡ hơn chưa?"

"Má..má khỏe"

"Thật ra con về đây chính là muốn thưa với má một chuyện"

Đánh mắt cho gia đinh rời đi hết, Trần Văn Sáng dìu bà Trần ngồi trên ghế ngay ngắn, trầm ngâm một hồi mới có thể mở lời. khoảnh khắc lạ lẫm chưa từng có. Cậu chưa từng tâm sự với má một lần nào nghiêm trọng đến như vậy.

"Má có muốn con an nhiên, sống một đời hạnh phúc không má?"

Bà Trần gật đầu. Bậc làm cha mẹ ai không muốn con mình hạnh phúc, ấm no. Ngoài mặt bà Trần chính là người mưu kế thâm sâu, thế nhưng bà ta cũng chỉ là một người đờn bà yếu mềm, một người mẹ luôn luôn nghĩ cho con cái vô điều kiện.

"Má có muốn bệnh tim của con không tái phát, có muốn đứa con tâm thần bất ổn như con trở nên hoạt bát vui vẻ không má?"

Bà áp lòng bàn tay lên đôi gò má của cậu, cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hổi ấm ách rơi.

"Con muốn gì má đều cho. Đừng nói những lời đau lòng đến như vậy. Con trai của má..má thương con không để đâu cho hết"

Trần Sáng hài lòng gật đầu. Cậu biết mà, má thương cậu lắm, từ nhỏ bản thân đã cảm nhận được tình cảm mà má dành cho hai anh em đều có sự chênh lệch rất rõ ràng.

Ngước mắt nhìn đấng sinh thành, nước mắt nuốt ngược vào trong. Lòng ngực cậu do hồi hộp mà đập mãnh liệt, cảm xúc không thể làm chủ được.

"Vậy...má cho con cưới em Thắng nha má"

Bên ngoài trời ngay lập tức lóe lên một tia sáng, sau là một tiếng sét đánh ngang rất lớn. Cơn mưa rào giữ tiết trời ngày Trung Thu không hẹn trước mà ùng oàng kéo đến. Chiếc lược ngà cài trên tóc bà Trần không hiểu vì sao mà rơi xuống đất va đập quá mạnh làm cho vỡ ra làm đôi.

Tiếng 'chát' oan nghiệt vang lên, xé tan bầu không khí im ắng đến khiến con người ta tim đập lên sợ hãi.

Trần Sáng ngã xuống đất, mép môi rỉ rả máu tươi. Đánh ác thật! Đánh tới mức cậu cơ hồ tưởng tượng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Bởi vì má của cậu, người yêu thương cậu như vậy lại có thể...

"Kinh tởm!"

Ôm một bên mặt đau, ngước nhìn má với đôi mắt nhòe nhoẹt nước. Cậu hiểu rồi, cậu biết rồi. Thắng lo cho cậu quả không thừa. Không chỉ mắng, còn bị đánh đau hơn tim bị bóp nghẹt. Cậu rốt cuộc cũng hiểu cái tát trong mộng mị cũng khiến Thắng mấy ngày ám ảnh không thể nhắm được mắt.

Không phải là vì đau mà là vì chính những lời nói cay độc mà người ta nhẫn tâm thốt ra.

"Kinh tởm? Con chỉ muốn được yêu thôi mà...khó đến vậy sao hả má?"

Trần Sáng nở nụ cười đắng chua. Cậu nhiều tiền như vậy mà không thể chi ra được ba đồng để mua một mớ bình yên.

"Thiếu gì đờn bà con gái trên đời mày không thèm mà đi yêu thương cái thứ cỏ rác không giống ai như vậy? Mày bị điên rồi! Mày không phải con tao! Mày...mày.."

Bà Trần toang đứng lên mà đầu óc bất thình lình chao đảo, khí huyết không lưu thông. Sớm đoán được chuyện này bà đã diệt cỏ tận gốc.

Nên nhớ, tốt không đúng chỗ chính là họa!

Tay đỡ má mà miệng cậu vẫn phải nói, dù có trời tru đất diệt cậu cũng phải đứng lên đấu tranh cho tình yêu của mình.

"Con không yêu đờn bà, cũng không thích đờn ông, con chỉ đơn giản là yêu thích một người, muốn bên cạnh người đó mãi mãi thôi. Từ khi gặp được em ấy, những định kiến giới tính là gì con cũng không cần biết nữa. Tình yêu chỉ đơn giản là yêu thôi! Tại sao má lại ngăn cấm? Tại sao má không thể mở lòng đón nhận hả má?

Hay là má muốn đào một cái huyệt to chôn vùi con trai của má cùng với thứ tình cảm ấy, để cho con chết dần, chết mòn trong đống kí ức thiên thu mãi mãi không được luân hồi chuyển kiếp?"

....



"Em đói không? Nãy giờ cậu giải quyết mấy việc, lu bu quá quên mất làm đồ ăn cho em"

"Cậu mệt sao? Mắt sâu hoắm kia rồi"

Đỡ lấy bát cháo nóng trên tay cậu đặt lên bàn, Thắng không thiết ăn nữa. Nhìn người thương trước mặt biểu tình mệt mỏi, tâm trạng cũng đi xuống thấy rõ.

Nắm lấy bàn tay, Thắng vô tình phát hiện ra mấy vết bỏng đỏ trên da cậu còn chưa được thoa thuốc.

Lén lút vô bếp nấu cháo cho Thắng ăn nên bị bỏng. Không nói ra vì sợ em sẽ cười cho quê.

"Cậu bị thương rồi! Cậu không thương bản thân ít ra cũng phải thương em chớ!"

Trần Sáng bị em chọc trúng cục u bị đau, bịch nước mắt nuôi đã lâu liền tức nước vỡ bờ, ôm chầm lấy em cậu nức nở như đứa con nít.

"Hứa với cậu, cho dù có chuyện gì xảy ra, phong ba bão táp thế nào cũng không được buông tay cậu nghe chưa!"

Thật sự về nhà cậu luôn lo sợ, sợ ngày mai người đang ôm đây tức khắc biến mất, sợ má cậu lại làm ra chuyện khiến Thắng bị thương.

Sợ xa cách! Sợ chia ly!

Cậu mệt mỏi lắm, thế nhưng bàn tay nắm lấy Thắng vẫn không buông. Mặc kệ là bao lâu cậu sẽ vẫn ở đây, ngay bên cạnh em. Cho dù những con người ngoài kia đang cố chia cắt chúng ta, cậu cũng sẽ dùng cả tánh mạng để hàn gắn.



"Em sẽ không buông tay đâu. Chỉ sợ một ngày nào đó, gió nổi lên rồi, thổi mạnh quá, bàn tay xuôi chiều cậu lại buông.."











.....


Người gánh cái tát trong mơ của Thắng hiện thực chính là cậu nha :)))
Giờ xót cậu quá...au như t đã mềm lòng rồi phải làm thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro