Trên bàn ăn đầy ngột ngạt của nhà Vachirawit
Rossarin : Bright
- Có vẻ bao nhiêu năm nay , con vẫn luôn là một đứa trẻ nhỉ
Bà nhìn miếng thịt đang đỏ mọng đã được cắt sẵn trên dĩa
Rossarin : Ta tưởng con sẽ giống ông ấy , nên đã cho con tự do quyết định mọi thứ
- Và giờ con đã làm ta rất thất vọng
Bright : Giống ông ta sao !?
- Nực cười
Bà Rossarin mỉm cười nhẹ
Rossarin : Ta đã từng dạy con nói chuyện hỗn láo với gia đình sao
Bright : Mẹ
- Người không chấp nhận hôn nhân này con cũng không cần người nữa
Rossarin : Người Con Cần Là Ta
Bright : Con Chưa Bao Giờ Cần Người
- Người Đã Quyết Định Cả Cuộc Đời Của Con...
Rossarin : Im Miệng
- Từ Bao Giờ Con Đã Dám Cãi Lời Ta
- Ta Cho Con Tất Cả Mọi Thứ , Để Đổi Lại Sự Dơ Bẩn Không Đáng Có Cho Dòng Họ Vachirawit Sao
Bright : ĐỦ RỒI !
Hắn đập bể ly rượu trên bàn , nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lẽo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro