o24.exe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bố mẹ mày có biết không ?"

"Biết. Lúc tao tỉnh dậy, tao thấy họ đang nói chuyện với bác sĩ, chưa kịp vui mừng thì họ đã đi đến công ty rồi. Đến giờ vẫn không thấy quay lại"

Win nhìn sơ lược chiếc phòng bệnh rộng thênh thang này.

"Chắc họ cũng đổ một số tiền khá đắt để tao có thể nằm trong đây"

"Xem như họ trả tiền để tao và mày có không gian riêng đi"

"Mày nghĩ xem tao có phải là đáng thương không ?"

"Win.."

"Tao chỉ hỏi thế thôi"

"Cuộc đời tao trước giờ, chẳng có gì hết ngoài bọn mày. Những thứ tao đang sở hữu bây giờ cũng chẳng phải do tao làm ra. Bố mẹ thì không quan tâm, mối quan hệ với mọi người xung quanh cũng không tốt đẹp. Chẳng ai muốn chơi với tao cả"

"Nhiều lúc tao nghĩ, không có mày, Dew và Nani thì tao thật sự cũng chẳng là gì. Ít ra có tụi mày, tao vẫn cảm nhận được sự quan tâm"

"Mày nghĩ thử xem thế giờ này có thật sự công bằng với tất cả không ?"

Bright chăm chú lắng nghe từng lời nói của em. Cậu thương em. Lúc nào cũng mong Metawin của cậu phải thật hạnh phúc, thật vui vẻ.

Cậu không trả lời câu hỏi vừa rồi, chỉ chầm chầm tiến đến bên giường bệnh.

Ôm người trước mặt vào lòng.

Nhẹ nhàng hôn lên tóc em.

"Anh không biết thế giới này với em có công bằng không ? Nhưng nó cho anh được gặp em, được yêu em và được ôm em vào lòng những lúc em như thế này. Thì anh nghĩ, nó cũng đã làm được một điều đúng đắn"

"Vachi, cảm ơn anh vì tất cả. Cảm ơn vì lúc nào cũng lắng nghe những suy nghĩ phiền phức này của em"

"Anh cho phép em phiền anh"

"Giờ thì đi ngủ đi nhé, em cần ngủ nhiều hơn đó có biết chưa ?"

Em ngoan ngoãn, nằm xuống.

Bright cẩn thận đắp chăn cho em.

"Ngủ ngoan, yêu em"

"Ngủ ngon, yêu anh"

Đoạn lúc trời sáng, Metawin vươn vai ngồi dậy thì vẫn thấy người nằm trên chiếc sô-pha đối diện vẫn còn ngủ say. Không biết ai mới là người bệnh cơ.

Cũng vừa hay, Bright đã dậy.

"Sao dậy sớm thế ?"

"Bị quen giấc đi học"

"Nhưng mày đang bệnh mà đi h-?"

"Wtf đi học á ? Ơ mà tao làm gì đem theo tập vở đi học ?"

"Bình thường mày cũng có đem đâu"

"Ừ nhỉ ? Nhưng mà giờ này đi học còn kịp không mày ?"

"Khỏi đâu. Mày vệ sinh cá nhân đi, Dew và Nani chuẩn bị tới đây"

"Ủa tụi này ?"

"Nó nghe mày giờ còn ngủ nên nó nghỉ học luôn rồi"

Bright bước ra từ phòng vệ sinh. Nhìn chẳng khác nào mấy cái phòng tắm ở khách sạn luôn.

"Xong rồi nè"

"Có đói không ? Đói thì xuống sảnh tìm gì ăn đi nha"

"Ăn ngay tại đây được không ?"

"Không ba. Bệnh viện chứ có phải cái khách sạn đâu mà phục vụ đồ ăn tận phòng cho mày"

Bright từ từ tiến lại, đưa mặt sát mặt em.

"Cần gì ai phục vụ đâu chứ ? Đồ ngon trước mặt rồi nè"

Mặt Metawin đỏ lên như quả cà chua.

Cậu bắt đầu đặt môi mình lên môi em, ngấu nghiến. Khiến Metawin khẽ rên nhẹ.

Cũng đúng cái lúc đó Dew và Nani mở cửa bước vào.

Bright nhanh chóng dừng mọi chuyện lại. Đứng thẳng người lên, bước ra xa.

"Hé lô !!"

"Tụi mày đến sớm vậy ?"

"Ủa mày dậy rồi hả ?"

"Ừ vừa mới dậy"

"Ăn sáng chưa ? Đồ ăn bệnh viên hơi bị ngon luôn á"

"Ừ.. ăn rồi"

Cậu khẽ nhìn sang em.

"Ngon mày ha ?"

"Ừ.. ngon.."

Dew nhìn sang Win, thấy mặt em đỏ lè.

"Win ? Mày bị sốt hả ? Mặt đỏ quá trời nè có cần tao gọi bác sĩ không ?"

"Ê không không, tại tự nhiên nó đỏ thôi à. Tao ổn"

"À ok vậy thì không sao"

"Mà môi mày bị gì vậy ? Chảy máu kìa"

"À tao ăn sáng, không cẩn thận cắn trúng môi"

Dew đánh vào vai em.

"Cẩn thận chút đi thằng khỉ này"

"Ờ ờ.."

Nani ngồi ở đấy một lúc, cảm nhận được có chút kì lạ.

"Tụi mày có thấy cái không khí ở đây có mùi gì không ?"

"Nó mờ ám kiểu gì ấy ?"

"Khùng!"

...

@jagustive: thơm mùi bê đê!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro