Part 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"P'Bright tâm trạng không tốt hả?"

Khi cậu trở ra, thấy Bright đang bực mình ném điện thoại lên giường, vò vò đầu, giống như đang khó chịu điều gì. Nghe thấy Win gọi liền ngay lập tức quay lại, ánh mắt đáng sợ khiến cậu cũng giật mình. Nhưng chỉ trong phút chốc sau khi nhìn thấy Win, lại trở về trìu mến dịu dàng như thường ngày.

Bright vẫy vẫy cậu:

"Lại đây nào"

"Ôm anh một cái"

Win đương nhiên là đi tới ôm chặt Bright, tay anh xoa xoa đằng sau lưng cậu, cả mặt chôn trong hõm vai Win.

Rõ ràng là có chuyện gì đó không vui.

Win gọi mấy tiếng, Bright cũng không có trả lời, mãi sau mới chịu buông ra. Cậu lại tiếp tục hỏi, Bright chỉ lắc đầu:

"Không có chuyện gì đâu"

________

Khi dùng bữa, Bright cũng rất im lặng.

Điều này làm cho Win mặc dù cảm thấy đồ ăn ở đây rất ngon, vẫn ăn không vô.

Cậu bắt đầu suy nghĩ về lí do tại sao Bright lại cư xử khó hiểu như vậy. Hôm qua vừa tức giận với cậu, sáng nay lại tỏ ra như không có chuyện gì, đến bây giờ........

Liệu có phải anh đột nhiên cảm thấy không thể dối lòng? Không thể tha thứ cho cậu?

Nghĩ đến đây, lồng ngực lại khó chịu.

Cậu tự nói với bản thân rằng sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.

"Win này"

Bright đột ngột lên tiếng khiến cậu giật mình.

"Dạ?"

"Chuyến bay chiều nay, em....về trước đi. Anh có việc cần phải giải quyết, rất nhanh cũng sẽ trở về"

"Có chuyện gì? Em ở lại cùng anh"

Bright lắc đầu:

"Không cần đâu"

"Là việc riêng"

Win "ồ" một tiếng, sau đó im lặng như ngầm đồng ý, cúi xuống tiếp tục nhét thức ăn vào miệng.

Vô vị.

______

Sau bữa ăn, Bright trở về liền giúp Win thu dọn đồ đạc để kịp giờ ra sân bay. Xong xuôi, anh nhìn đồng hồ, đến giờ rồi.

"Win, anh có cuộc hẹn phải đi bây giờ, lát nữa em có thể tự gọi xe ra sân bay không?"

"Dạ được P'Bright"

Bright sau đó đã nhanh chóng đi khỏi.

Win đứng dậy, ngã xuống giường, úp mặt vào gối.

Cậu lại tự nhắc bản thân, sẽ ổn thôi.

Không phải lần đầu tiên cậu bị bỏ rơi, ít ra thì đã chịu qua một lần chia tay, đau khổ nhớ nhung thật lâu, sớm đã phải quen rồi. Tuy là lúc nào cũng cảm thấy khó chịu, nhưng cố gắng chịu đựng, vẫn có thể miễn cưỡng mà sống tiếp.

Anh không cần cậu, không thích cậu, không sao cả. Win nghĩ rằng miễn là bản thân còn có tư cách thích anh, không làm anh chán ghét là được rồi.

Buồn rồi sẽ hết thôi, phải không?

Win chợt thấy buồn cười, lần nào trai nhà Vachirawit cũng làm cậu đau khổ. Nhất định không được thích trai họ Vachirawit nữa, nhất định.

Sau đó lại không tự chủ được nghĩ rằng P'Bright mang họ nào thì hay nhỉ?

Win kéo vali của mình xuống lầu, xe cậu đặt đã đợi sẵn bên dưới. Sắp đến giờ bay rồi.

Ra khỏi sảnh khác sạn, Win một tay kéo vali, một tay giơ lên che mắt, ánh nắng chói chang chiếu vào mặt cậu. Đột nhiên, Win bỏ tay ra, ngửa mặt lên trời, mắt nhắm lại, suy nghĩ......

"Xin hỏi, ngài có phải là người vừa đặt xe ra sân bay không?"

Tài xế hạ kính xuống hỏi khiến Win giật mình tỉnh lại.

"À, phải, chính là........."

"Day!????"

__________

Bright không hiểu tại sao anh vẫn quyết định đi gặp người đàn ông kia. Bao nhiêu năm không gặp, ông đúng là già đi không ít, còn anh bây giờ cũng đã trưởng thành. Cũng phải thôi, thời gian mà.

"Bright..."

"Ông nói đi" Hoàn toàn là dáng vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Day nói với ba nó muốn li hôn"

Bright có chút bất ngờ, nhưng vẫn lạnh lùng nói:

"Nên thế"

"Tại sao con có thể nói thế được? Anh trai con vừa kết hôn không lâu, đã muốn li dị. Nó nói rằng là con hẹn hò với người yêu cũ của nó, sau đó ép nó li hôn, nếu không sẽ đem chuyện nó từng là đồng tính luyến ái ra để nói với Niw. Bright, ba biết con hận ba vì đã mang theo Day rồi bỏ đi, nhưng......"

"???"

Bright phẫn nộ:

"ÔNG LẪN ANH TA ĐỀU CÓ VẤN ĐỀ À????"

"Còn nghĩ tôi cố tình làm thế chỉ vì ghen tị với hai người? Có nhầm không vậy??? Đáng sao???"

"Tôi hẹn hò với ai là việc của tôi! Còn anh ta từng hẹn hò với ai là việc của anh ta!"

"Tôi ép Day li hôn, vì anh ta có yêu Niw quái đâu? Nhưng tôi ép được anh ta thích đàn ông à??? Còn nữa, nếu anh ta là đồng tính luyến ái, thì mãi mãi là vậy thôi, không có "từng"! Ông nghĩ nhốt Day vài ba tuần thực sự thay đổi được gì à?"

Ba của Bright cũng trở nên tức giận, không ngờ Bright lại dám nói với ông ta như vậy:

"Bright! Ba chỉ muốn tốt cho con! Con lại không hiểu!"

"Tất cả đều là tại thằng bé kia, tại nó mà.....ba nhất định phải tìm được nó để...."

"Rầm!"

Tiếng đập bàn mạnh đến nỗi cả quán đều phải quay ra nhìn. Nhưng nhìn đến ánh mắt đáng sợ của Bright lại quay đi.

"Đừng có đụng đến em ấy!"

"Ông tìm không nổi đâu, em ấy đã sớm trở về Thái Lan rồi"

"Sau tất cả, ông vẫn cố gắng tìm cách đổ lỗi cho người khác nhỉ?"

Bright đứng dậy, cười nhạt, không thể ở lại đây thêm được nữa:

"Vốn tôi đến đây đã nghe một lời xin lỗi ông thiếu tôi hai mươi năm, nhưng mà.......đúng là có một số thứ không bao giờ thay đổi"

"Có lẽ là tôi hi vọng quá nhiều thì phải"

Người đàn ông đột ngột rơi vào sửng sốt, có lẽ là không ngờ tới, cũng có lẽ là chột dạ, lắp bắp khác hẳn với dáng vẻ tự tin ban nãy:

"Bright, ba....ba......"

Nhưng Bright không nghe nổi nữa:

"Tạm biệt ba, con đi đây"

Sau đó để lại ông ta vẫn gọi lại phía sau, quay người rời đi, mắt cũng không liếc thêm một lần.

Đủ rồi.

__________

Win không biết Day đưa cậu đi đâu. Ban nãy khi gặp anh ở dưới sảnh khách sạn, thực sự rất bất ngờ, trong phút chốc còn có suy nghĩ muốn chạy. Có điều, Win không biết tại sao phải làm thế, dù gì cậu với anh đã từng quen nhau, không thực sự là người lạ.

Day nói, muốn đưa cậu ra sân bay, bị cậu từ chối. Nhưng lại bị Day nài nỉ, nói rằng có chuyện muốn nói, còn liên quan tới Bright. Day nói anh biết lí do tại sao Bright rời đi, cũng muốn nói cho Win lí do tại sao năm ấy lại chia tay. Trước khi cậu rời đi, màn tất cả sự thật đem ra phơi bày.

Win nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý.

Day mở cửa ghế phụ lái cho cậu, nhưng Win lại quyết định ngồi phía sau. Ai nhìn vào cũng biết là cậu đang đề phòng....

"Sợ anh đến thế cơ à?"

Win chỉ lắc đầu, không nói gì.

Xe đã chạy được một lúc, vậy mà Day lại cái gì cũng chưa nói, chuyên chú lái xe, làm Win có chút sốt ruột:

"Anh nói đi!"

Day lúc này mới liếc nhìn cậu qua gương:

"Em muốn nghe chuyện nào trước"

"P'Bright" Win lập tức trả lời.

Day nghe xong liền cười nhạt. Đúng là bây giờ, anh không đáng giá bằng "P'Bright" của cậu.

"Bright không yêu em đâu"

"Anh cũng không phải là Bright! Anh không biết" Win cãi lại.

"Bởi vì, Bright làm tất cả.....chỉ để trả thù anh và ba, để hai người phải đau khổ như những gì nó từng chịu đựng. Chuyện ba bỏ đi, chưa bao giờ nó tha thứ"

Win im lặng, tay bấu chặt ghế, tâm tình có chút giao động.

"Em không tin!"

"Vậy em có biết tại sao hôm nay nó vội vội vàng vàng biến mất, đuổi em về Thái không?"

Win không trả lời, cậu không biết.

"Bởi vì....." Day quay xuống đưa ipad cho Win xem, bên trong là vài tấm ảnh "Nó đi gặp ba, điều nó cần làm nó đã làm được rồi, không cần tới em nữa"

Trái tim Win đạp hẫng một nhịp, tay run run nhìn những bức ảnh kia.......

Bright mặc bộ đồ hôm nay trước khi anh rời đi, ngồi uống đối diện là một người đàn ông trung niên, tuy không quá rõ mặt, vẫn có thể dễ dàng nhìn ra vài phần giống Bright.

Thì ra là thế, hết lần này đến lần khác, tình cảm của cậu chỉ đổi lại đột ngột biến mất, đổi lại đau khổ dằn vặt. Sẽ đợi đến khi cậu hoàn toàn chìm đắm, rồi bất ngờ buông tay, để cậu ngã xuống vực sâu không gì níu kéo.

Thảm nào lại vội vàng đuổi cậu đi như vậy.

Thấy Win cúi đầu, không rõ sắc mặt, nhưng cả người run rẩy đã tố cáo cảm xúc của cậu bây giờ, Day biết Win đang giao động, lại cố tình:

"Hôm trước em say, anh là người đưa em về"

"Hả?" Win hoảng hốt hỏi lại.

"Em nhớ lại xem"

Win cố nghĩ, lại phát hiện chẳng nhớ ra điều gì, đúng là khi trở ra, cậu có nhìn thấy ai đó.....

Khoan! Thực sự là Day! Cậu còn nhầm Day là Bright! Còn ôm anh!

Win sợ hãi cố nhớ thêm, lại không nhớ được gì.

Nhìn sắc mặt Win sợ hãi trắng bệch như thế, Day biết rằng cậu đúng là không nhớ thật. Vậy nên càng được đà:

"Em nói nhớ anh rất nhiều, còn ôm anh!"

"KHÔNG PHẢI!!!" Cậu nhất định sẽ không làm thế.

"Còn hôn anh....Hôm sau không cảm thấy môi có chút sưng sao?"

"ANH NÓI BẬY! EM KHÔNG CẢM THẤY GÌ HẾT!!!" Win lớn tiếng phủ nhận, tuy rằng....đúng là sau hôm đó, Win tỉnh dậy thấy môi đau đau. Nhưng nghĩ là Bright hôn cậu, cậu cũng không để ý nhiều.

Day đột ngột dừng xe lại.

Win nhìn ra cửa xe, phát hiện mải nói chuyện nãy giờ, đây là nơi nào, cậu hoàn toàn không biết!

Day quay xuống nhìn Win, bị cậu tránh né, đành thở dài:

"Thực ra anh chưa bao giờ hết yêu em....năm đó chia tay.....là do ba anh ép buộc!"

"Ông ta nhốt anh, không cho anh đi gặp em, bắt anh tuyệt giao với em"

"Metawin, anh xin lỗi, là do anh khi đó chưa đủ chín chắn.....Bây giờ anh đã nhận ra rồi, tình cảm của anh với em chưa bao giờ thay đổi cả" Ánh mắt Day buồn bã, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy nuối tiếc.

"Kệ anh?"

Win cố gắng mở cửa xuống xe, phát hiện đều đã bị khoá, cậu co người, ngồi sát vào một góc, khó chịu nhìn Day. Nghĩ lại những gì Bright từng mắng Day.......

"Cho dù lí do là gì, chúng ta cũng đã chia tay rồi. Kể cả Bright không yêu em, em cũng sẽ không yêu anh!"

"Bây giờ quan hệ giữa hai chúng ta, ngoài người yêu cũ ra, thì chỉ có thể là em dâu - anh chồng mà thôi!"

"Đừng ở đây khóc lóc với em! Về mà tìm ba anh! Em tìm Bright của em!"

Day thở dài, nhếch miệng một cái, sau đó.....quay người, từ ghế lái vươn người trèo ra phía sau....

Win hoảng hốt, nhưng cửa dù thế nào cũng không mở được, không có nơi nào để trốn tránh.....!

"KHÔNG!"

End. 🥰 Hôm qua up muộn nay up sớm nha. Mọi người bình tĩnh zui zẻ không quạu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro