2. Viết thêm 1 chap theo yêu cầu nè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Win ảo não nhìn đồng hồ, cậu thế mà lại muộn mất giờ bay.

Định tới quầy thủ tục chuyển vé thành chuyến kế tiếp, đột nhiên lại chẳng có hứng thú nữa. Cuối cùng vẫn là quay lại căn hộ của mình.

Dù sao thì cậu cũng định ở lại thêm mấy ngày, tạm biệt bạn bè. Không phải thực sự nói đi là đi luôn được.

Cậu không vô tình được đến thế, nếu vậy, cậu đã chẳng đau khổ đến mức này rồi. Win nằm trên giường mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ mất.

Dường như mơ thấy gì đó vui vẻ, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Trong mơ, cậu thấy được Bright và cậu lúc trước.

Khi đó, Bright vẫn chưa giàu có như bây giờ, Win lại là thiếu gia, tưởng chừng như thế giới của hai người chẳng bao giờ có thể giao nhau.

Nhưng là, vì trở nên "xứng đáng với cậu" - theo cách mà hắn nói, Bright đã cố gắng rất nhiều. Những ngày tháng mệt mỏi tới mức tối muộn trở về, đặt lưng xuống liền ngủ, vẫn không quên ôm chặt cậu, nói với cậu là hắn sẽ cố gắng vì cậu.

Bright nói: có được cậu, mọi thứ bỏ ra đều là xứng đáng.

Cậu đâu có cho là anh không xứng, ngược lại, Win mới cảm thấy cậu không xứng với anh.

Cậu cảm thấy, bản thân chẳng có gì đặc biệt ngoài cái mác thiếu gia người ta đặt kia, bản thân đâu có gì để khiến anh cố gắng đến như vậy? Chẳng phải cậu có tiền sao? Vậy để cậu nuôi anh đi, nhìn Bright sớm ngày bận rộn mệt mỏi, cậu đau lòng muốn chết.

Sau đó, liền bị anh ôm nói: "Em là đồ ngốc nghếch! Anh yêu em, thì em liền trở thành thứ quý giá nhất. Vậy nên được yêu em là ước mơ của anh, em cản không được ước mơ của anh đâu."

Cậu đúng là cản không nổi, Bright đã thực sự làm được, anh đã thành công.

Cho tới khi anh không còn nhớ gì về cậu nữa.

Bright bây giờ chắc hắn đã có ước mơ mới, đó là nuôi người anh thích rồi. Đáng tiếc, đó không phải là cậu.

Win giật mình tỉnh dậy. Nhận ra khuôn mặt toàn là nước mắt.

Bright, em rất nhớ anh.

Em sớm đã nên từ bỏ rồi, nhưng em lại không làm được.

Mọi người nói em hãy cứ quên đi, tìm cho bản thân một người khác, đừng thích anh nhớ anh nữa.

Nhưng có phải cứ muốn là được đâu?

Em không thích bản thân nhớ anh như thế này nữa, nhưng em bất lực.

Bright Vachirawit, em khóc rồi. Anh có thể lại đến dỗ em không?

_______

Bright tan làm thì trở về nghỉ ngơi một chút, dù sao 8h mới có thể đón bạn gái hắn đi ăn tối.

Mở tủ quần áo ra chọn lựa, nghĩ ngợi một hồi, Bright lấy ra bộ vest màu xanh đậm trông mới cứng. Hắn cũng chẳng biết nó đã nằm ở đây bao lâu, chẳng hiểu sao vẫn mới tinh như thế, phẳng lì không một vết gấp, dường như vừa được lấy về tự tiệm may vậy.

Trong lúc thay đồ, Bright bỗng để ý thấy có một tờ giấy rơi ra từ bộ vest. Hắn không chút suy nghĩ nhặt lên.

"Kỉ niệm 1 năm yêu nhau. From Win"

Bright nhướn mày?

Win? Winnie? Là đồ bạn gái hắn tặng? Nhưng tại sao ở đây lại ghi là kỉ niệm 1 năm? Hai người quen nhau mới vài tháng mà?

Chả lẽ........

Cô là lén lút đặt tặng hắn trước, nghĩ cho tương lai?

Bright tưởng vậy, liền thấy trong lòng cũng có chút cảm động. Vậy nên quyết định mặc nó, nhanh chóng tới chỗ hẹn.

.

Hai người đến một nhà hàng tình nhân nổi tiếng trong thành phố. Ban đêm còn có thể vừa chiêm ngưỡng trời sao, vừa dùng bữa trong ánh nến lung linh.

Winnie vui vẻ kể cho hắn về ngày hôm nay, Bright cũng chăm chú nghe, thi thoảng lại mỉm cười, không khí thật hoà hợp.

Win khi đến đây, đập vào mắt cậu là một cảnh như vậy.

Vốn đây là nơi hai người từng hẹn hò, cậu một mình tới đây dùng bữa, coi như tạm biệt nơi này lần cuối. Cũng không ngờ lại gặp Bright ở đây.

Win ngồi ở một góc khuất, ánh mắt ghen tị hướng về  phía hai người.

Người cậu yêu nhất, mặc bộ đồ cậu tặng, đem hôn thê của hắn tới nơi hai người từng hò hẹn.

Ông trời đúng là biết cách trêu đùa cậu.

Bộ đồ kia, cậu đã mua từ rất lâu, là quà kỉ niệm 1 năm yêu nhau. Lúc ấy, Bright sau khi nhận được quà thì rất vui vẻ, khen nó rất nhiều, nhưng Win lại chưa bao giờ thấy anh mặc nó.

Ban đầu, cậu còn tưởng mắt thấm mỹ của mình quá tệ, Bright chỉ là an ủi cậu mới khen đẹp.

Vậy nên khi Win tò mò hỏi Bright, anh lại cười cậu, vuốt cằm cậu một cái, vui vẻ trả lời:

"Tại vì rất yêu thích, rất trân trọng, nên mới không nỡ mặc. Anh không muốn nhìn nó cũ đi, anh muốn giữ mãi kỉ niệm này."

Sau đó, anh thực sự giữ nó mới rất lâu, qua mấy lần chuyển nhà, bộ đồ vẫn y nguyên trong tủ quần áo.

Nhưng anh không giữ mãi được kỉ niệm.

_____

Winnie đột nhiên nhận được tin nhắn, nói có việc gấp, sau đó muốn về trước, Bright lại ngỏ lời đưa cô đi, song lại bị từ chối.

"Em gọi taxi được rồi. Anh cứ dùng bữa tối đi, việc thực sự quan trọng, nếu không em cũng chẳng muốn bỏ bữa ăn ngon như thế này." Sau đó, ngay lập tức chạy mất.

Bright cũng không muốn ăn nữa, thanh toán rồi ra về.

Lúc lái xe trên đường, Bright bỗng bắt gặp một bóng lưng quen thuộc. Cậu ta hình như đang đợi xe.

Chẳng hiểu như có gì đó thúc giục, Bright bỗng lái xe đến trước mặt cậu, hạ kính xuống hỏi:

"Có muốn đi nhờ một chút không? Thiếu gia nhà Opas?"

Bây giờ, tới cả tên cậu, anh cũng không nhớ.

Vậy nhưng, Win lại không nỡ từ chối, cậu không từ chối được Bright.

Ngồi lên xe, hai người bỗng rơi vào trầm mặc. Gượng gạo không biết nói gì.

Bright mở lời trước:

"Vẫn còn sớm, cậu đã muốn về nhà rồi à? Tôi tưởng cậu là người thích tiệc tùng cơ mà?"

"Tại sao anh biết tôi là người thích tiệc tùng?"

Bright im lặng một chút, đến chính anh cũng không biết tại sao lại hỏi ra câu này.

"Ừm......chắc có lẽ trông cậu giống một người thích tiệc tùng đi?"

Win cúi đầu xuống nhìn hai chân của cậu đang cọ vào nhau, nhếch miệng cười.

"Thật à?"

"Thật"

Sau đó, mọi thứ lại tiếp tục rơi vào im lặng.

Bright đôi lúc sẽ không kìm được nhìn sang cậu vài lần, thấy Win đang dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, hàng mi rơi rung động.

Hai chữ thoáng lướt qua trong đầu Bright: "Xinh đẹp"

Đột nhiên, Win mở mắt ra, con ngươi trong suốt, mang một chút u buồn.

"Nghe nói anh bị mắc căn bệnh nào đó khiến kí ức biến mất?"

"Phải. Nhưng nó đã ngừng rồi, giờ thì cái gì tôi cũng nhớ, trừ bỏ những kí ức đã mất thôi."

"Liệu có cách nào lấy lại được không?"

"Cũng tiếc lắm, tôi cũng mong muốn bản thân nhớ lại dù chỉ một chút, tiếc là bác sĩ đã nói, việc này là không thể."

"À...." Không hiểu sao, giọng Win có chút buồn bã.

"Đến nơi rồi, cảm ơn anh"

Cậu phải đi rồi. Đây sẽ là lần cuối hai người gặp nhau.
Từ nay, Bright Vachirawit sẽ trở thành kí ức của cậu mà thôi.

Bright thấy cậu chuẩn bị xuống xe, vội vã vòng qua mở cửa, đỡ cậu xuống. Cậu cảm ơn anh, rồi sau đó quay lưng bước đi....

Được vài bước, bỗng nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau.

"Khoan đã..."

Win quay đầu lại nhìn Bright, trông anh có phải bối rối.

"Tôi biết là chúng ta cũng không thân nhau lắm, hình như mới gặp nhau vài lần, nhưng mà......"

"Ngày mai cậu có rảnh không?"

Win bị câu hỏi của anh làm cho bất ngờ, cậu sững người lại một chút, dường như thấy lại anh của năm ấy.

Khi đó, anh cũng là như vậy, ngại ngùng hỏi cậu.

Nhưng mà, đó là chuyện của quá khứ rồi.

Thấy Win mãi không trả lời, Bright cảm thấy bản thân đúng là kì lạ, doạ người kia chắc sợ đơ ra rồi.

"Xin lỗi cậu, là do tôi......."

"Cảm ơn anh" Win đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Bright, nở nụ cười rất tươi, ánh mắt rung động, còn có...răng thỏ xinh xinh của cậu.

Bright bị nụ cười này làm cho choáng váng.

"Nhưng mà......ngày mai tôi không còn ở Thái Lan nữa rồi"

"Cậu đi du lịch?" Bright nhíu mày hỏi lại.

"Không" Win lắc đầu "Tôi không định trở lại, đáng lẽ hôm nay đã rời đi, song vì trễ lịch bay, vậy nên mới hoãn đến mai"

"Vậy à...." Một cảm xúc hụt hẫng khó tả dấy lên trong lòng Bright.

Đột nhiên, Win tiến lại gần anh, rất cẩn thận mà hỏi một câu.

"Đề nghị của tôi cũng hơi lạ, có thể để tôi ôm anh một cái tạm biệt không?"

Sau đó, có lẽ vì sợ Bright từ chối, cậu vội tiếp lời.

"Anh rất giống bạn trai cũ của tôi"

Bright nghe được nửa câu sau, tâm trạng đang rất hạnh phúc bỗng tụt hẳn xuống. Cậu ta thích đàn ông? Còn có bạn trai cũ. Hắn bình thường không quan tâm vấn đề này, chỉ là có chút bất ngờ.

Nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Win ngay lập tức lao vào lòng anh, ôm một cái thật chặt, hít một hơi thật sâu trên người anh, cố nhớ kĩ cái ôm này, mùi hương này.

Vào lúc Bright chưa kịp định hình lại, Win đã buông ra, cảm giác trống trải làm hắn khó chịu.

Nhìn nét hạnh phúc lẫn buồn bã còn vương trên mặt cậu, Bright đau lòng hỏi một câu.

"Cậu còn yêu anh ta?"

Win cười tự giễu.

"Rất yêu. Nhưng mà anh ấy là kẻ thất hứa, còn sắp cùng người khác kết hôn, quên sạch đi tình cảm này rồi."

"Vậy mà cậu còn yêu anh ta?"

Win cúi đầu nhìn xuống đôi giày cậu đang đi. Giọng nói thật nhỏ. Bất lực lặp lại.

"Vậy mà tôi còn yêu anh ta"

Bright cũng không hiểu sao, vào một khoảnh khắc, hắn cảm thấy thật phẫn nộ, thật bất bình thay cho Win. Dù hai người không thân thiết, nhưng chẳng hiểu sao......

Win bỗng ngẩng đầu lên, nói muộn rồi, cậu phải về chuẩn bị cho chuyến bay ngày mai. Sau đó nhanh chóng chạy mất, cậu không muốn đối mặt thêm nữa.

"Nhưng tôi vẫn chưa biết tên của cậu?" Bright đứng từ xa hét lớn.

Win vừa trốn tránh, vừa hét ngược lại:

"Metawin! Anh giỏi thì đừng quên nữa!"

Win sau khi vào nhà, ngay lập tức ngồi sụp xuống sau cánh cửa, nức nở khóc. Cậu hứa rằng, nốt lần này thôi, sẽ không bao giờ vì anh mà khóc nữa.

Bright đứng nhìn hình bóng cậu khuất dần, lại nhìn thêm một lúc nữa mới trở vào trong xe.

Hắn lục điện thoại, tìm số của Winnie, sau đó nhắn tin cho hôn thê của hắn:

"Winnie, em ngủ chưa?"

____

Win khóc xong, lại không muốn xuất ngoại nữa.

Cậu cảm thấy, đối với Bright, cậu vẫn là mãi mãi không buông bỏ được.

Cậu không muốn mỗi ngày, dù cách xa cả nửa địa cầu, vẫn ngày đêm dằn vặt nhung nhớ.

Cậu không muốn sống đau khổ nữa.

Cậu không muốn sống nữa.

Cậu không muốn sống.

Cậu không muốn.

____

Metawin ngồi trong bồn tắm, rạch một đường hoãn mỹ lên cổ tay mình.

Cho dù vậy, vẫn nâng niu tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, cẩn thận để nó không bị máu làm bẩn.

Tấm thiệp đầu tiên anh viết cậu.

"Một đời của anh, đều là dành để yêu em"

Vậy mà trong bộ phim yêu thích của chúng ta - "Bá Vương Biệt Cơ" - có một câu như thế này:

"Đã nói là một đời, thiếu một năm, một tháng, một ngày, một giờ... cũng không phải là một đời."

Bright Vachirawit, em sẽ không thất hứa, em sẽ yêu anh cả một đời này.

Một đời này, liền như vậy chấm dứt ở đây đi.


Hết truyện. Không có chap mới. Mãi iu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro