Câu chuyện số 3: Willow

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ giữ những năm 50 của thế kỉ XX, sự hỗn loạn của thế giới vẫn còn âm ỉ dưới vỏ bọc của cuộc chiến tranh lạnh. Một số quốc gia lựa chọn bắt tay nhau cùng tạo nên một khối quân sự để đẩy lùi những phong trào giải phóng dân tộc. Nhưng dù cho máu người có đổ nhiều hơn nữa, lòng tham của những kẻ đứng đầu các cuộc chiến vẫn không dừng lại.

Vào một ngày mây mù của tháng mười một, chàng thiếu gia Win của nhà Oaps-iamkajorn đang trên đường trở về dinh thự thì gặp một đám cướp. Bởi vì trông bề ngoài thanh lịch, lại còn đi bộ một mình, nên cậu ta đã hoàn hảo biến bản thân thành một con mồi béo bở.

Win bị đám cướp rượt chạy cả một quãng đường dài, đến ngay ngã ba, cậu không cẩn thận mắc một sai lầm nghiêm trọng: đó là thành công chọn con đường ngược lại hướng về nhà. Ban đầu cậu nghĩ ném hết đồ có giá trị trên người may ra có thể đánh lạc hướng chúng. Thế nhưng sự cố chấp của bọn cướp khiến Win khó mà bình tĩnh hơn được nữa, cái chúng muốn không chỉ là tiền bạc mà là cả cái mạng của cậu.

Một tên cướp với thân thủ không phải dạng vừa bắt kịp tốc độ của Win, thanh đao chẻ củi trong tay gã trượt qua cánh tay cậu, để lại một vét rạch dài tứa máu. Win mù mờ nhận định phương hướng, sau lưng là một cây liễu hồng lớn, đằng xa kia vài mét có mấy ngôi mộ nhỏ sắp xếp rất không ngay ngắn. 

Ngay lúc tên cầm đầu ra đòn quyết định, một tiếng súng nổ vang cả bầu trời, Win chỉ kịp nhìn thấy gã ôm cánh tay của mình ngã xuống trong đau đớn. Sau đó cả mười mấy người mặc quân phục tay mang súng ống bao vây bọn họ, đồng bọn của tên cướp cũng bị chế ngự ngay tại chỗ.

Trong cái khoảnh khắc đầy hoang mang của buổi chiều hôm ấy, cũng là lần đầu tiên Win gặp được tia chớp ngang qua định mệnh đời mình. Cậu ví đối phương như tia chớp bởi vì sự xuất hiện hào nhoáng của hắn tựa như đem đến vinh quang cho cả bầu trời tắm tối, thế nhưng sự tồn tại của nó lại chỉ có thể kéo dài trong thoáng chốc .

Đối phương chìa cánh tay ra trước mặt Win, cách hắn nói chuyện có phần cứng nhắc, điều này là ảnh hưởng từ quân ngũ mà ra.

"Xin lỗi vì chúng tôi đến chậm."

Win nhìn quân hàm của đối phương tới ngây người, trông hắn ta không lớn hơn cậu là bao đã nhận chức Trung Uý, nhưng khuôn mặt này đối với cậu chỉ có một vẻ xa lạ.

Đối phương thấy Win không phản ứng, trực tiếp kéo cậu đứng dậy, rồi để bác sĩ xem vết thương cho cậu.

"Phát súng ban nãy, là Trung Uý đã bắn sao?" Win hỏi.

Đối phương có một đôi mắt tinh anh rất đẹp, khi nói chuyện thì toát ra khí chất quân nhân quyết đoán và nghiêm chỉnh.

"Phải, là tôi bắn. Không khiến cậu bị kinh sợ chứ?"

Trong mắt đối phương Win dù gì cũng chỉ là một thiếu gia tay không tất sắt, vẫn chưa thực sự trải nghiệm cảm giác mưa bom bão đạn bao giờ. Thế nhưng cách nói của hắn cũng không hề thể hiện sự coi thường cậu, ngược lại có chút quan tâm.

"Tôi không sao, cảm ơn ngài Trung Úy ra tay kịp lúc."

"Cậu vẫn nên để bác sĩ kiểm tra kỹ xem. Còn nữa, cậu không phải người trong quân đội, không cần gọi hàm vị của tôi, cứ gọi tôi là Bright được rồi."

Vào lúc Win vẫn còn mơ hồ thì được bác sĩ đưa đi. Sau này tỉ mỉ ngẫm lại sự việc, cậu mới hiểu tại sao khi đó vị Trung Úy kia lại tỏ ra quan tâm đến người lần đầu gặp là cậu như vậy.

Gia đình Win ba đời đều là người trong quân ngũ, ngay cả hai anh trai của cậu cũng đã lên cấp bậc Thiếu Tướng và được điều đến những khu vực trọng điểm, chỉ có mỗi cậu là mãi mê học hành, an yên làm một phần tử trí thức chân yếu tay mềm. Cậu đối với việc vác súng ra chiến trường chỉ có thể nói là không hợp mệnh, cung hoàng đạo bị lệch pha.

Khi Win đem chuyện mình gặp cướp nói cho cha hay thì ông ấy chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại chỉ bảo cậu sau không có việc gì quan trọng thì cứ ở yên trong nhà rồi đuổi thẳng cổ ra ngoài. Ở cái vị trí của ông ấy, cất giấu nhiều bí mật là chuyện bình thường, ngay cả người thân cũng không được biết. Thế nhưng Win cũng không ngốc, cậu luôn cảm giác những gì cậu trải qua đã được sắp đặt từ trước.

Win không có khả năng đối chấp trực tiếp với cha mình, cũng may ông trời có mắt, cho cậu một cơ hội xác minh sự tình. Ở buổi tiệc thường niên do gia đình tổ chức, rất nhiều quan chức và đại địa chủ tham dự, người dưới trướng cha cậu cũng không thiếu, đặc biệt trong đó có cả cái vị Trung Úy kia.

Những buổi tiệc rượu thế này từ nhỏ Win đã tham gia vô số lần, tuy cảm thấy nó rất nhàm chán nhưng vẫn phải khoát lên một nụ cười giả dối cùng đám người chỉ biết mưu lợi. Chỉ riêng lần này, cậu cảm thấy nó thú vị hơn.

Từ đằng xa đã trông thấy Bright, hắn mặc quân phục, đứng nghiêm trang ở góc phòng, trông không giống đi dự tiệc mà giống đang canh giữ bảo vật quốc gia hơn. Mỗi một người xuất hiện trong khán phòng này, ai mà chẳng có tính toán riêng, suy nghĩ nát óc để tạo dựng càng nhiều mối quan hệ càng tốt. Nhưng Bright lại không giống như vậy, tựa như thiên hạ có loạn cũng không liên quan đến hắn, góc phòng đó là của hắn, không ai được giành hết.

Thấy cậu thiếu gia nhà Oaps-iamjakorn chủ động đến bắt chuyện với mình, Bright có chút kinh ngạc. Lần đầu hai người gặp nhau, bộ dạng của Win vô cùng nhếch nhác, khách hẳn với dáng vẻ hào quang sáng lạn lại còn thơm mùi tiền ở hiện tại. Mấy câu chào hỏi giữa hai người chẳng ra làm sao, vừa ngượng ngùng vừa thiếu hợp tác. Win khá có khiếu trong công việc đối ngoại, có lẽ là vì cậu thường xuyên gặp gỡ khách của cha mình, mặt khác, lần gặp này Bright cứ như học sinh tới lớp được giáo viên khảo bài, Win hỏi một câu thì hắn trả lời một câu, nếu có thể gật đầu thì chắc chắn sẽ không phát ra âm thanh.

Sau hơn hai mươi phút dây dưa, Win không gắng gượng nổi nữa, cậu đi thẳng vào vấn đề: "Lấy tôi ra làm mồi dụ đám cướp là ý tưởng của anh đúng không? Tới cả bác sĩ cũng chuẩn bị sẵn một bên, nói đây không phải kế hoạch tôi thực không dám tin." Đó là còn chưa kể đến tài xế hôm ấy cố ý bỏ lại cậu tự về nhà một mình.

Nghe Win nói xong, trên mặt Bright hiện lên một tia xấu hổ cùng ngạc nhiên, cậu liền đắc ý trong lòng, thầm nghĩ Bright biết được ý đồ hỏi tội của mình nên mới có biểu hiện như vậy. Thế nhưng hắn lại nói hỏi cậu một câu không rõ đầu đuôi: "Cậu không biết sao?"

Win nhíu mày: "Biết cái gì?"

"Kế hoạch."

Bright chớp chớp mắt nhìn Win, như thể là hắn không tin nổi, không thấy cậu lên tiếng, hắn nói tiếp: "Nếu cậu không biết tại sao khi đó lại rẽ lối khác ở ngã ba? Chúng tôi vẫn luôn theo sát cậu cả quảng đường, không phải là cậu tự dẫn dụ bọn cướp hay sao?"

Win tạm thời không biết nên trách ông trời hay tự trách bản thân chạy bừa mà cũng có thể phối hợp với kế hoạch của người khác. Hoặc là cái người lên kế hoạch này hiểu quá rõ về cậu, người đó ngoài cha cậu thì Win không nghĩ ra được là ai khác.

Bright dường như cũng hiểu ra được gì đó, hắn hướng Win nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, là tôi không thể bảo vệ cậu chu toàn, vẫn khiến cho cậu bị thương."

Bright thực chất chỉ tuân theo lệnh mà làm, thế mà hắn cũng không thèm thanh minh một câu, ngược lại tự nhận hết tội lỗi về bản thân. Win không thể không nói, người dưới trướng cha cậu đặc biệt trung thành, cũng rất biết bán mạng cho chủ tướng.

"Muốn tôi bỏ qua cho anh cũng được, nhưng anh phải nói cho tôi biết lai lịch đám cướp đó. Rốt cuộc bọn chúng là ai, tại sao nhất thiết phải dùng mạng tôi để dẫn dụ chúng."

Win thực sự không để ý chút vết thương ngoài da này, hơn nữa nó cũng đã kết vảy lâu rồi. Nhưng sự tình đầy nghi vấn này cứ kích thích trí tò mò của cậu. Hơn nữa, với vai trò là nạn nhân, thắc mắc về hung thủ thì đâu tính là quá đáng.

"Xin lỗi cậu, tôi không thể tiết lộ."

Câu trả lời kiểu này không nằm ngoài dự đoán của Win, nhưng trực tiếp nghe vẫn có hơi thất vọng. Cậu trưng ra bộ mặt chán ngắt trước mắt Bright, làm hắn phải cuống lên: "Ngoài chuyện này ra, nếu cậu có bất cứ yêu cầu gì khác cứ nói, tôi sẽ thực hiện."

"Tôi muốn gặp cái tên đã chém tôi." Tới nước này cậu cũng không thèm khách sáo.

"Cái này cũng không được. Đổi cái khác đi."

"Gặp mấy tên còn lại cũng được."

Vẻ mặt Bright đã vặn vẹo tới mức sắp hết kiên nhẫn: "Cậu đừng làm khó tôi nữa, trừ là những chuyện liên quan tới mấy tên cướp, chuyện gì tôi cũng có thể làm giúp cậu."

Cái này cũng chỉ có thể trách lòng trung thành của Bright quá lớn, xem ra hắn cũng là người biết giữ mồm giữ miệng, càng không phải loại a dua nịnh hót. Win không có lòng tiếp tục làm khó hắn, cậu thỏa hiệp.

"Thôi được, không hỏi thì không hỏi. Hiện tại tôi chưa có chuyện gì cần anh đi làm, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói sau. Tới lúc đó đừng có nói với tôi anh bị mất trí nhớ."

"Nhất định rồi."

Win từ bỏ việc truy hỏi đến cùng giúp Bright có thể thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa đáp ứng cậu. Không hiểu sao Win cảm thấy nụ cười thoải mái đó của Bright trông rất thuận mắt, làm cậu nhớ đến dáng vẻ của hắn lúc chạy tới cứu cậu dưới gốc cây liễu. Hơi thở của hắn dồn dập, tựa như đã trải qua rất nhiều căng thẳng, tới khi biết cậu đã ổn mới buông xuống lo toan trong lòng. Win chưa rõ năng lực làm việc của Bright có gì vượt trội, thế nhưng cậu có thể chắc chắn hắn là người có thể tin tưởng được.

Sau khi bữa tiếc kết thúc, Win biết tin Bright sẽ tới ở trong dinh thự nhà cậu với nhiệm vụ bảo vệ cho an nguy cho các thành viên trong gia đình. Nhưng cũng kể từ đó Win không được ra ngoài trong suốt một thời gian dài. Đổi lại cậu cũng đã biết Bright không phải người cứng nhắc như cái cách mà hắn hay tỏ ra, gặp gỡ lâu ngày, quan hệ chủ tớ dần biến thành bạn bè. Cũng trong khoảng thời gian này, Win vô tình phát hiện, Bright dường như rất để ý đến chị gái của cậu, Gorya.

Khởi điểm có lẽ là khi Bright được điều đến dinh thự. Ban đầu Win thực sự lo lắng cho mối nhân duyên không tương xứng này. Cả cậu và Gorya đều hiểu kể từ lúc được sinh ra, có rất nhiều chuyện không do bản thân quyết định, hôn sự càng là chuyện quan trọng và khắc khe nhất. Mà theo Win thấy, Bright không phải đối tượng tốt nhất mà gia đình cậu nhắm đến.

Mãi đến trong một lần âm thầm theo dõi, Win mới biết được chuyện tình bí mật thực ra không thuộc về hai người họ. Bright đối với Gorya là một mối đơn phương không cầu hồi đáp, còn Gorya sớm đã có người trong lòng, mà Bright chính là người tạo điều kiện để mối nhân duyên đó đơm hoa kết trái.

Khi vừa biết chuyện Win không kìm được lửa giận trong lòng. Nhưng cậu lại không rõ bản thân tức giận vì chị gái mình lén lút yêu đương hay là tức giận vì người tốt như Bright lại không lọt vào mắt xanh của Gorya. Đến cả tình cảm của hắn Win cũng nhìn ra được, vậy mà Bright lại có thể chấp nhận chúc phúc cho người trong lòng mình nhào vào vòng tay của tên đàn ông khác.

"Thật không nhìn ra anh có tấm lòng cao thượng như vậy đó. Chị gái tôi đã tạo phúc gì cho nhân loại mới có được một chiếc lốp dự phòng chất lượng thế này?"

Win uống một ngụm rượu, hơi men khiến mặt cậu hơi đỏ lên, cũng vì thế mà buộc miệng mỉa mai đối phương.

"Để bụng đói sẽ dễ say."

Bright nói rồi đẩy đĩa thức ăn về phía Win, ý bảo cậu đừng cứ uống mãi. Hắn cũng nhấp một ngụm, cảm nhận được men rượu đắng chát hoà vào trong khoang miệng.

"Mắt nhìn người của tôi không tệ đâu, tại sao Gorya lại không chọn anh? Anh chưa từng nghĩ đến việc bày tỏ sao?"

"Người đó đối xử với chị cậu rất tốt, tôi còn có thể làm gì?"

Win nhíu mày, cậu thức sự muốn biết rốt cuộc cái tên đầu gỗ này tổng hợp lối tư duy logic đó từ loại vật chất gì: "Con người của anh kể cũng kì lạ, hoàn toàn không có ý chí tranh giành gì cả? Phổ độ chúng sinh là chuyện nhà Phật, anh đừng có cướp miếng cơm của người ta như vậy."

Thấy Bright vẫn cứ trơ trơ, Win tiếp tục nói: "Còn nữa, người ta muốn làm anh rể của tôi đó, tôi còn chưa biết hắn là người thế nào, anh dựa vào đâu mà bảo hắn đối tốt với chị tôi? Lỡ đâu hắn ta có âm mưu, diễn kịch trước mặt hai người thì sao?"

Bright nghĩ một chút, cũng bị lời của Win làm cho lay động, thế nhưng hắn vẫn cứ cố chấp: "Nếu người đó có ý đồ khác, tôi sẽ lập tức xử hắn. Nhưng hiện tại đó là người Gorya yêu, tôi sẽ không động vào, cậu cũng nên ở một bên quan sát thôi."

Lời ra tới miệng cũng phải nghẹn lại nơi cổ họng, Win chưa bao giờ cảm thấy bất lực với ai như với cái con người trước mặt. Tình yêu đúng là thứ ma lực đáng sợ, có thể khiến một người cứng nhắc như Bright âm thầm lừa dối chủ tướng của mình. Nếu để cha cậu biết chuyện, đừng nói là tên đàn ông kia, ngay cả Gorya là con gái duy nhất trong nhà cũng sẽ bị xử đẹp. Chính vì thế cậu chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, dù là Bright hay Gorya thì Win chỉ mong họ sẽ được an toàn.

"Nếu anh đã không có ý định tranh giành, vậy thì buông bỏ phần tình cảm ấy đi. Gorya sớm muộn gì cũng sẽ làm tổn thương đến anh."

Bright ngạc nhiên nhìn cậu, không nghĩ Win sẽ nói như vậy về chị gái mình. Mà cậu đối diện với hắn lại rất muốn cười, cảm thấy Bright thực ra có chút ngây ngô.

"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói, việc yêu một người không yêu mình vốn là chuyện tổn thương nhất rồi. Dù người đó có tốt hay xấu cũng không liên quan."

Bright vỗ vai cậu: "Nói cứ như thể cậu đã từng trải vậy."

Này là coi thường cậu đúng không? Win không vui nói: "Đây là chuyện dễ hiểu nhất trên đời, chỉ có mấy tên đầu gỗ mới do dự. Hơn nữa tôi không phải kiểu người thích đi mai mối cho người khác mà chuyện của mình thì dở dang hoài không xong. Nếu tôi gặp được người mà mình thích, cho dù không theo đuổi được cũng sẽ khắc sâu hình bóng tôi vào tâm trí của người đó, khiến cho đối phương dùng cả đời cũng xóa không ra."

Dáng vẻ chàng thiếu niên quyết tâm hừng hực đó in sâu vào đáy mắt Bright, những lời cậu nói với hắn lúc này, về sau quả thực đã làm được, hơn nữa còn khiến hắn tâm phục khẩu phục.

Ở bên cạnh Win, Bright cảm thấy mỗi ngày trôi qua là một sự mới mẻ. Hắn dạy cậu dùng súng, dạy cậu cách phòng thân, còn cậu thì cho hắn biết thế nào là cách đối nhân xử thế ở đời này. Người như Bright chưa từng nghiêm túc cảm nhận cái đẹp của thế gian, nhưng lại say sưa khi nghe Win nói về tình yêu với mảnh đất và con người nơi đây bằng cả trái tim.  

Chớp mắt thời gian đã trôi qua nửa năm. Vào một buổi sáng, người làm trong dinh thự phát hiện tiểu thư Gorya đã biến mất. Win biết chị gái mình sớm muộn cũng sẽ gây chuyện, thế nhưng điều mà cậu không ngờ đến là bức thư mà Gorya để lại chẳng khác nào hất chậu nước bẩn lên người Bright.

Vốn dĩ sự việc Gorya bỏ nhà ra đi đã là Bright thất trách khiến cho cha cậu tức giận. Chỉ sợ vậy chưa đủ loạn, nội dung bức thư không chỉ kể lễ nguyên do bỏ đi, lại còn cố ý chỉ đích danh người âm thầm giúp đỡ cho Gorya và người tình của chị ta chính là Bright.

"......bởi do con gái nhiều lần cầu xin, mong cha đừng trách Trung Úy Bright..."

Đọc tới dòng này, giọng Win cũng phải run lên vì tức giận, trông nét chữ càng không dám tin đó là do chính tay chị gái cậu viết.

"Gorya bị ngu rồi chắc, đã bỏ trốn còn lắm lời thế này để làm gì?"

Win đi tới đi lui trong phòng, mấy ngày qua cậu liên tục tới cầu xin cha giúp Bright nhưng không có tác dụng. Cha cậu vì chuyện này mà vô cùng phẫn nộ, sai người truy lùng khắp nơi cặp nam nữ kia. Tới hiện tại vẫn chưa có tin tức gì, mà Win cũng chưa gặp được Bright.

"Chuyện này con cũng có phần. Là con uy hiếp Trung Úy Bright, bản thân anh ta chỉ là Trung Uý nhỏ nhoi, sao dám cãi lệnh của con trai Đại Tướng."

"Mày nói cái gì?" Cha cậu gầm lên, tay đập mạnh xuống thành ghế, một phát đầy uy lực. "Mày còn biết mình là con trai Đại Tướng? Mày nhìn lại bản thân xem, suốt ngày ăn chơi hưởng thụ, chẳng bằng được một góc của hai anh trai mày. Giờ còn cùng chị gái mày gây chuyện? Mày muốn đem mặt mũi của gia đình này vứt ra đường cho người ta cười nhạo có đúng không?"

"Nếu cha thực sự làm lớn chuyện này, còn sợ giấu được thiên hạ hay sao? Mỗi động thái của nhà chúng ta đều bị kẻ khác theo dõi, nếu chúng biết có người dưới quyền của cha đột nhiên bị giáng chức hay phạt nặng sẽ dấy lên nghi ngờ ngay lập tức. Tới lúc đó không khó để tra ra tiểu thư nhà Oaps-iamjakorn đang lưu lạc bên ngoài. Vậy thì Gorya sẽ càng nguy hiểm."

Win quỳ dưới đất, lời lẽ đanh thép khiến cho lửa giận của cha cậu vơi đi phần nào, ông ta bắt đầu suy tính. Win tiếp tục nói.

"Con có thể tìm Gorya về, nhưng cha phải đáp ứng con một điều kiện."

Vị Đại Tướng nheo mắt nhìn đứa con trai gan lớn hơn trời này của mình, mặc dù không phải đứa con khiến ông ta hài lòng nhất nhưng ở mảng liều lĩnh thì chẳng khác ông ta ngày trẻ là mấy.

"Nói nghe xem."

"Con muốn Trung Úy Bright làm phụ tá. Còn nữa, cha tạm thời thu hết người lại, đi tìm một cặp đôi mệnh khổ thôi mà, không cần tốn nhiều nhân lực như vậy đâu."

Ông ta nhìn thần sắc tự tin của Win thì bắt đầu do dự, mỗi một Trung Úy thôi không khiến ông ta bận lòng như vậy, quan trọng là cái nhìn về đứa con trai này có đã phần khác trước.

"Bắt buộc phải là Trung Úy Bright sao?" Câu này là ông ta cố ý hỏi thêm, ý vị sâu xa trong đó Win nhất thời không nhìn ra.

"Phải. Cha tin con đi, anh ta hiểu về hai người kia còn hơn cha hiểu con gái mình đấy."

Sau cùng cha cậu cũng đồng ý, Win mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lần gần nhất mà cậu chịu áp lực thế này là khi gặp phải bọn cướp. Tiếp đó Bright được thả ra, trên người hắn có không ít vết thương, cũng may là còn giữ được cái mạng, gặp được Win thì ngoài ngạc nhiên cũng chỉ có kinh ngạc.

Win dựa vào một số thư từ trao đổi tìm thấy trong phòng của Gorya, cộng thêm trước đây cậu từng tâm sự với chị gái mình, làm một vài suy đoán rồi kêu người âm thầm đến những nơi đó tìm kiếm. Bởi vì trước đó người của cha cậu đều đã thu lại hết khiến cho cặp tình nhân kia nghĩ rằng bọn họ đã bỏ cuộc, vậy nên không còn phòng bị gắt gao nữa mà lộ diện. Cũng nhờ thế mà sau hai tuần, Gorya và tên đàn ông kia bị người của Win bắt lại, lúc đó họ đã chạy đến một tỉnh ở phía Bắc, một nơi có rất ít người dân sinh sống.

Win để Bright dưỡng thương ở bệnh viện suốt hai tuần, cũng không hề nói cho hắn hay về chuyện mình đang làm bởi vì cậu biết Bright chắc chắn sẽ phản đối. Trước đó ít lâu cậu đã gửi đi một bức thư, đợi cho Bright hoàn bình phục cũng là lúc quân lệnh tới.

Đêm cuối cùng Bright còn ở đây, Win đã hẹn hắn tại gốc cây liễu hồng. Lúc Bright từ từ đi đến thì Win đã có mặt ở đó, cậu thiếu niên ở độ tuổi đôi mươi được ánh trăng chiếu rọi, nở một nụ cười rạng rỡ chào đón hắn.

"Sao lại hẹn gặp ở nơi không may mắn này vậy?"

Trên tay hắn cầm theo hai chai rượu, đưa cho Win một chai. Hai người họ cùng ngồi xuống, dựa lưng vào gốc liễu, khung cảnh bình lặng đến nao lòng.

"Tôi thấy nơi này tuyệt đó chứ. Anh nhìn xem." Nói rồi Win chỉ tay về mấy ngôi mộ gần đó. "Có trời có mây có cây có cỏ, bên kia còn có cái nghĩa trang nhỏ nhỏ. Tổng kết một câu như này: Vắng vẻ mà không cô đơn."

"Thật không hiểu được tư duy của cậu."

"Như nhau cả thôi."

Win cười nói, còn Bright thì lắc đầu chịu thua. Ngày mai hắn phải rời khỏi nơi đây, không biết bao giờ mới lại cùng cậu uống rượu ngắm trăng như họ vẫn thường làm.

"Thực ra tôi biết anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng mà hiện tại tôi chưa thể cho anh cậu trả lời được." Win uống một hơi hết nửa chai rượu, đến cả Bright ngay bên cạnh cũng không kịp ngăn cậu lại.

Vẻ mệt mỏi trước nay chưa từng có hiện lên trên khuôn mặt chàng thiếu niên. Hai má dần phiếm hồng, mắt hơi nhòe đi, cậu hỏi hắn:

"Anh còn nhớ anh sẽ đáp ứng tôi một việc chứ?"

"Tôi vẫn còn nhớ. Cậu muốn tôi làm gì thì cứ nói."

Một cơn gió chạy đến thổi vào tóc mai của Win, luồn qua cành liễu đang rũ xuống tạo nên âm thanh xào xạc.

Men rượu khiến cho cậu cảm thấy lâng lâng, dưới ánh trăng mờ ảo, Win nhướn người về phía Bright, đặt môi cậu lên môi hắn. Một cái chạm nhẹ này cũng đủ cho Bright kinh ngạc. Hắn cơ hồ muồn chạy trốn, nhưng Win còn chưa cảm thấy đủ, cậu níu lấy cổ áo của Bright.

Chai rượu trong tay cậu rơi xuống, đổ đầy ra nền cỏ. Hương rượu hòa cùng với hương hoa liễu khiến cho đầu óc hai người càng thêm rối loạn.

Thân cây liễu sần sùi đâm vào lưng Bright, hắn đã không còn đường lui nào nữa. Win không chỉ không dừng lại ở môi chạm môi, lưỡi của cậu đang cố xâm nhập vào giữa hai hàm răng của hắn. Một chút ấm nóng, một chút cay nồng từ men rượu cộng thêm dư vị ngọt ngào sau cùng, tất cả cùng hòa quyện lại, tạo nên một loại mê dược gợi mở hắn từ từ đáp lại cậu.

Bright nghĩ hắn điên rồi, hoặc có lẽ là vì hắn cũng đã uống rượu. Hắn nên ngăn cậu lại, không thể để cậu tiếp tục làm càn, thế nhưng đó là suy nghĩ của hắn, mà kẻ đang tận hưởng cái hôn nồng nhiệt này cũng là hắn.

Qua một lúc, cả hai đều buông tha cho đối phương. Bright nhìn Win thở dốc, mặt cậu rất đỏ, ánh mắt thì ngây dại. Trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, giây trước giây sau không biết phải nói cái gì mới thích hợp.

"Sau này, chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa."

Một lời từ chính miệng Win nói ra mà Bright không hề nghe lầm, nó rõ ràng và mạch lạc một cách khó hiểu, cứ như đã đượcđối phương tập đi tập lại rất nhiều lần.

"Sống cho tốt, đừng có chết trước tôi đấy."

Nói rồi Win chống người đứng dậy, dùng một nụ cười mãn nguyện sau cùng tạm biệt hắn. Bright không giữ cậu lại, không hỏi cậu làm vậy là có ý gì, thì ra điều mà Win muốn hắn thực hiện chính là từ nay hai người chẳng còn quan hệ gì nữa.

Cả một đêm trôi qua Bright không thể chợp mắt, chút men rượu trong người hắn đã tan đi từ lâu. Hắn một mình lên xe trung chuyển, trong lòng vẫn còn rất hộn loạn, mà kẻ đầu têu cho sự việc này đến cuối cùng cũng không xuất hiện.

Bright được điều tới khu vực biên giới, hơn nữa chủ soái của hắn cũng là một người mang họ Oaps-iamjakorn. Ở đây, Bright liên tục tuần tra và huấn luyện, không có lấy thời gian rảnh, chớp mắt đã hai tháng trôi qua. Có lẽ vì quá bận rộn nên chẳng có tâm tư mà nghĩ ngợi, chuyện hoang đường vào đêm hôm đó dường như đã bị hắn bỏ qua một bên.

Trong thời gian ở đây, Bright cảm nhận được có người luôn theo dõi nhất cử nhất động của mình, cho đến một ngày chủ soái nói muốn gặp hắn, nhưng cái loại gặp gỡ này không phải chỉ là mệnh lệnh từ trên ban xuống mà là Bright bị áp giải tới trước mặt chủ soái.

Chủ soái là tên là Thyme, con cả của nhà Oaps-iamjakorn, người này tuy có vài nét tương đồng với Win nhưng phong thái bá đạo hoàn toán khác. Bright bị trói chặt trước mặt Thyme, so với binh sĩ dưới trướng, hắn hiện tại trông giống tù nhân hơn.

"Quan sát cậu đã được một thời gian rồi, vậy nên chúng ta hãy thành thật với nhau."

Bởi vì quan sát lâu như vậy vẫn không tìm ra được điểm đáng ngờ, nên mới phải đem ra đối chất như hiện tại. Thyme tiếp tục nói.

"Rốt cuộc cha tôi đang làm chuyện gì với đám người nước ngoài đó?"

"Thiếu Tướng nói gi tôi không hiểu?" Bright bảo toàn bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn không có bình yên như vậy.

"Đừng giả ngây với tôi." Thyme nói chuyện trầm ổn, khó mà tìm ra ý đồ đe dọa của gã. "Vốn đã đồng ý với em trai tôi sẽ không động đến cậu. Thế nhưng hiện tại tôi đã không còn nhận được bất cứ tin tức nào của nó nữa. Nguyên nhân tôi nghĩ đến chỉ có thể là nó đã lành ít dữ nhiều."

"Biết như vậy tại sao không mau đi tìm cậu ấy đi." Bright biết người mà Thyme nói đến chính là Win, đột nhiên trở nên kích động, mà trạng thái của hắn biến thành thế này rất đúng với ý Thyme.

"Chúng tôi không tìm được nó, nhưng cậu thì có thể."

Qua lời của Thyme, Bright rốt cuộc cũng biết được Win đã và đang làm những gì. Thì ra cậu chưa từng từ bỏ việc tìm hiểu về đám cướp ngày đó, mà đám cướp này vừa hay liên quan mật thiết tới cha cậu, cũng như liên quan đến một bí mật quân sự được Đại Tướng che giấu.

"Có thể cậu không tin, nhưng tôi chưa từng muốn Win tham gia vào tất cả chuyện này. Nó nên là đứa con trai cuối cùng mang họ Oaps-iamjakorn trưởng thành một cách bình yên. Thế nhưng hiện tại nó đã trở thành một phần trong kế hoạch. Mà lí do để nó phải trả cái giá này, chính là khiến cậu biến mất khỏi tầm mắt của Đại Tướng."

Bright không biết trong lời nói của Thyme có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng, người nhà Oaps-iamjakorn luôn đủ tàn nhẫn cược cả tính mạng người thân mình chỉ vì đạt được mục đích. Bọn họ tuy là gia đình, nhưng mỗi thế hệ, mỗi một thành viên đều có tính toán và lối đi riêng.

Win từng nói với Bright, trong gia đình cậu là người không giống ai nhất, từ nhỏ đến lớn đều ở sau lưng hai người anh trai có khả năng hô mưa gọi gió mà tận hưởng tất thảy sự bảo hộ. Bởi vậy cho dù cậu học hành nhiều đến đâu, chỉ vì không thể cầm súng xông ra chiến trường mà cảm thấy bản thân rất vô dụng. Tâm nguyện lớn nhất đời này của cậu, chính là có thể giống như hai người anh của cậu, làm được điều gì đó có ý nghĩa cho đất nước hơn.

"Vậy cho nên, cậu ấy quyết tâm phanh phui bí mật đó..."

Chỉ một lời này Bright tự nói cho mình nghe, đồng thời hắn cũng nhận ra bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều điều về Win. Ngay cả khi hai người là bạn bè, hắn cũng chưa từng thực sự hiểu cậu.

Bright là con lai, mang trong người dòng máu không thuần, vừa lên năm thì cha hắn đã tử trận sa trường, còn mẹ hắn cũng vì ảnh hưởng của chiến tranh mà chết vì bệnh. Thời điểm đó, những đứa trẻ không thuần huyết như hắn luôn mang đến cho người bản địa một loại ác cảm, bởi vì chiến tranh trên đầu bọn họ đều từ những người như cha hắn mang đến.

Bright rong ruổi qua khắp các chiến trường, nhặt nhạnh trang bị, súng đạn còn sót lại của tử binh, đem chúng đổi lấy cơm ăn. Có không ít đứa trẻ và cả người lớn đều đi làm chuyện này, đôi lúc còn giẫm phải bom mìn chưa kịp phát nổ, kết quả là mất luôn mạng.

Khát vọng được sống suy cho cùng rất mãnh liệt. Năm mười lăm tuổi, đang lang thang ở một phế tích chiến tranh, hắn lại gặp được một đoàn binh lính, không rõ bọn họ quay lại nơi này để tìm kiếm thứ gì. Một trong số đó suýt thì giẫm phải mìn chưa kích nổ, cũng may là có hắn ngăn lại kịp thời. Cơ duyên xảo hợp, Bright được đoàn binh lính thu nhận, trải qua thời gian huấn luyện và đào tạo một cách khắc nghiệt, hắn trở thành người dưới trướng của Đại Tướng Oaps-iamjakorn.

Vào thời điểm đó, người nước ngoài lấy danh nghĩa hợp tác quân sự đã mở một số căn cứ nghiên cứu, bí mật dùng chính người dân để thử nghiệm một loại thuốc có khả năng kích thích sức mạnh và khả năng chịu đựng của con người. Chính vì mức độ vô nhân đạo của thí nghiệm nên nó hoàn toàn bị che giấu, rất ít quan chức cao cấp biết đến, trong số đó có Đại Tướng.

Đối tượng trở thành vật thí nghiệm thường là tu bình, con nợ, những người không có chứng minh thân thế rõ ràng. Một lần, trong số những người dân bị bắt đi làm thí nghiệm có một kẻ đã trốn thoát. Tuy trong tay hắn không có chứng cứ rõ ràng, nhưng cũng thành công kích động một bộ phận người dân trên địa bạn của Đại Tướng. Vì để dẹp yên chuyện mà không để cho ai hay biết, mới có chuyện Win bị cướp đánh lén. 

Bản thân Bright không được phép can dự sâu xa vào dự án thí nghiệm, lần đầu tiên hắn tiếp nhận nhiệm vụ chính là truy lùng lũ cướp đó, mục đích là để diệt khẩu cái tên đã trốn thoát. Mà không chỉ có mỗi hắn, rất nhiều binh lính thực ra cũng không rõ họ đang phục vụ âm mưu gì. Chỉ biết sau một khoảng thời gian bất kì, bọn họ phải đi xử lý rất nhiều xác người chết. 

Sau đó Bright được điều đến dinh thự nhà Oaps-iamjakorn làm bảo vệ, kể từ đó vô hình chung bị đẩy khỏi bí mật quân sự kia. Nhưng rồi hắn phạm sai lầm, Đại Tướng nhân cơ hội đó muốn thủ tiêu luôn hắn nhưng rốt cuộc Bright lại được thả ra. Vốn dĩ hắn ở thời điểm đó cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, cho tới hiện tại thì đã có câu trả lời.

Cái ngày mà Bright rời đi, thực ra có tới hai chiếc xe trung chuyển, một trong số đó đã bị người khác động vào, giữa đường đi thì phát nổ, cả tài xế và hành khách đều không còn ai sống sót, mà chiếc xe còn lại, cũng là chiếc xe hắn đã ngồi, thì bình yên đến được biên cương.

Phong thư ngày đó Win gửi cho Thyme, chỉ cần gã chịu nhận vị Trung Úy này thì cậu sẽ ngay lập tức thu thập chứng cứ về thí nghiệm kia. Bởi vì Win tin rằng, cùng là một mẹ sinh ra nhưng người mà Đại Tướng xem thường nhất chính là cậu.

Bright vẫn không đoán ra được, liệu việc Gorya bỏ trốn có nằm trong tính toán của Win hay không? Chẳng biết từ lúc nào, Win đã tỉ mỉ lên kế hoạch tìm đường lui cho Bright, dùng hai chữ 'yên bình' đời này của cậu, đổi cho hắn một đời bình yên.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, năm căn cứ thí nghiệm đã bị Win tìm ra hết bốn căn cứ, tin tức lần lượt được gửi đến cho hai người anh của cậu. Thế nhưng bọn họ luôn chịu thua ở bước cuối cùng, bốn cái căn cứ này khi tìm đến thì người và vật đều đã được dọn đi sạch sẽ. Thứ còn sót lại chỉ có hố chôn xác người gần đó. Bởi vì hỏa thiêu sẽ dễ dàng làm bại lộ vị trí cho nên mới phải chọn cách này. Khi tháo chạy lại không kịp xử lý hết, có thể xem như bọn họ đã để lại một lượng lớn vật chứng.

Sau khi bí mật quân sự bước đầu được công bố, việc đầu tiên mà người đứng đầu quốc gia phải đối mặt chính là làn sống chỉ trích từ người dân. Những quan chức cấp cao biết đến thí nghiệm này liên tục tìm cách thoái thác hoặc trốn chạy, có kẻ không chịu được những lời thóa mạ và cơn phẫn nộ của dân chúng và binh sĩ mà bắt đầu tìm người gánh hết tội ác. Đại Tướng Oaps-iamjakorn cũng vì thế mà bị đưa lên đầu sóng ngọn gió. Dù hiện tại chưa bắt được ông ta thì tội danh của Đại Tướng cũng đã được hình thành, không phút giây nào mà tên của ông ta không đi kèm với những danh từ chát chúa lòng người.

Vị trí của căn cứ thứ năm chưa được tìm ra thì Win đã mất tích. Hai người anh của cậu cho rằng cậu đã bị cha của bọn họ phát hiện và bắt lại. Tuy không nói ra miệng, nhưng Bright có thể cảm nhận được bọn họ không hề tin tưởng rằng Win còn sống, nhưng đó là điều mà hắn thà chết cũng không muốn tin.

Bright vẫn chưa đặt chân đến tất cả các căn cứ, hắn là đang cố gắng bám víu vào những gì mình từng nghe được trong quá trình làm việc dưới trướng của Đại Tướng, mỗi giây mỗi phút đều ôm lấy tấm bản đồ rồi suy tính. Lòng hắn nóng như lửa đốt, gấp gáp muốn tìm ra Win tới không ăn không ngủ.

Bright chưa từng cảm thấy bản thân đáng xấu hổ như thế này. Suốt hai tháng qua hắn sống thật sung sướng, không lo không nghĩ hoàn toàn quên đi cậu. Bright nên sớm hiểu ra rằng, may mắn mà hắn có được vốn không phải tự nhiên rơi xuống đầu, là có người giúp hắn chuyển nguy thành an, không thì hắn đã sớm bỏ mạng trong tay Đại Tướng. Cuộc đời này của hắn được tạo dựng từ sự nổ lực không ngừng, sau cùng lại bị cậu âm thầm sắp đặt, đến cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Bright hiện tại đang làm một việc mà trước đó hắn chưa từng nghĩ tới. Hắn tự hỏi mình, rốt cuộc sau khi hôn cậu, hắn đã nghĩ cái gì. Thực sự chỉ là cảm giác trống rỗng thôi sao? Bây giờ nghiêm túc nhớ lại, có lẽ không phải vậy.

Ngay cả Win cũng nhìn ra Bright có tình cảm với Gorya, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết được tình cảm đó thực ra bắt đầu như thế nào. Nụ hôn của hai người dưới cây liễu hồng như trực tiếp nhắc lại cho Bright điều mà hắn từng chối bỏ, Gorya chỉ là hình ảnh thay thế của cậu mà thôi. Phải biết khi Win chủ động hôn mình, hắn rất luống cuống nhưng cũng có biết bao vui mừng, sau cùng lại trở nên trống rỗng vì câu nói chia li của cậu. Bright cho rằng cậu cảm thấy hối hận vì một phút bốc đồng nhưng lại không dám tin trái tim cậu cũng hướng về hắn.

Bright càng hiểu ra nhiều chuyện hắn càng cảm thân bản thân ngu muội tới thảm hại. Có những khi chỉ cần tự tin hơn chút nữa thì đã không bỏ lỡ một phần tình cảm trân quý.

"Khu vực này đã từng tìm kiếm rồi sao?" Bright chỉ vào bản đồ.

"Đúng vậy, vốn dĩ nó là khu vực trung tâm mà bốn căn cứ còn lại hướng tới, vậy nên chúng tôi cũng từng nghĩ khả năng cao căn cứ thứ năm được xây dựng ở đó. Thế nhưng ở đó ngoài một khu rừng trống ra thì chẳng còn gì khác." Thyme nói.

"Anh nói là rừng? Mười năm trước ở đó là phế tích chiến tranh ngay cả một ngọn cỏ cũng không mọc nổi, anh không cảm thấy có gì kì lạ sao?"

"Sao cậu lại biết chuyện này?"

Nghi hoặc của Thyme còn chưa được giải quyết thì Bright đã phát hiện ra gì đó, vội vàng nói: "Mau kêu người của anh tập hợp, căn cứ thứ năm tôi biết nó ở đâu rồi."

Mười năm trước, bước ngoặc cuộc đời hắn xảy ra tại một phế tích chiến tranh, mười năm sau cũng ngay tại phế tích chiến tranh đó, một căn cứ thí nghiệm được xây dựng.

Người của Thyme cùng Bright tốn không ít công sức mới tìm được lối vào của căn cứ thứ năm. Không giống như bốn căn cứ trước, nơi này được xây dựng sâu bên trong lòng đất, là cứ điểm quan trọng nhất. Dự án thí nghiệm đã bị phát hiện, số máy móc không thể di chuyển đều bị bỏ lại, toàn bộ giấy tờ đều bị tiêu hủy, người sống thì không còn ai nữa.

Nhìn khu căn cứ hoang tàn u ám, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy rợn người. Nhưng Bright chưa tìm được người má hắn cần tìm, nếu không thể thấy được xác cậu, hắn không cho phép mình buông bỏ hy vọng.

Bọn họ càng tiến vào khu căn cứ sâu hơn thì càng nghe được những âm thành kì lạ. Đột nhiên có rất nhiều bóng đen xông ra tấn công bọn họ. Âm thanh gào thét vang lên không ngừng, sau một đợt xả súng liên tục, những bóng đen kia mới lần lượt ngã xuống.

Ai nấy đều vô cùng kinh hoàng khi nhận ra bóng đen vừa mới tấn công toàn bộ đều là con người. Ngay cả người cứng cỏi như Thyme cũng phải ngây ra tại chỗ khi nhìn thấy thi thể của Đại Tướng nằm trên đất. Ông ta cùng những người khác có cùng một làn da xanh trắng đáng sợ, nói đúng hơn, là chung một đặc điểm với những cái xác tìm thấy trong hố chôn người. Trên cơ thể của bọ họ đầy những dấu tích của vật thí nghiệm. 

Bright tìm tới từng cái xác, lật chúng lên, nhưng không tìm thấy khuôn mặt mà hắn hằng mong nhớ.

"Cậu muốn làm gì? Người của chúng ta bị thương cả rồi, nơi này rất nguy hiểm không thể đi tiếp được nữa." Thyme ngăn Bright lại, kẻ điên này đang mặc cho vết thương rỉ máu trên cơ thể hắn, liều mình vào nguy hiểm sâu bên trong kia.

"Anh đưa bọn họ lên trị thương đi. Một mình tôi đi tiếp là được."

"Cậu điên rồi sao? Đi tiếp sẽ mất mạng đấy."

"Vậy thì phiền anh xuống thêm lần nữa nhặt xác tôi về vậy."

Thyme không ngăn được sự ngoan cố của Bright, chỉ có thể mặc hắn muốn đi về phía trước. Chấp niệm của hắn quá sâu, cho dù cưỡng ép rời đi cũng chỉ là sống không bằng chết.

Bright men theo một hành lang tăm tối, lần lượt tìm kiếp khắp các căn phòng. Tại đó hắn gặp không ít những vật thí nghiệm vẫn chưa phát điên, bọn họ quằn quại trong đau đớn liên tục cầu xin Bright hãy kết liễu mình.

Mỗi một phát đạn bắn ra, trái tim hắn bị dày vò thêm một tầng, nỗi lo sợ như bóng ma ngấu nghiến đang dần nuốt chửng hắn.

Không biết qua bao lâu, Bright tìm thấy căn phòng cuối cùng, kết thúc chuyến hành trình dài nhất đời hắn. Bước vào trong, Bright nhìn thấy một bóng người nằm trên mặt đất, làn da xanh trắng, một bàn tay bị đinh đóng xuống mặt đất.

Hắn liền chạy tới ôm chầm lấy cậu, đau đớn gọi: "Win! Win, làm ơn!"

Người trong lòng hắn có chút phản ứng, giọng cậu nghèn nghẹn, như là cố hết sức để phát âm từng tiếng một.

"Bright?... Mình lại đang mơ sao?"

"Không phải đâu, là Bright đây. Anh là thật, không phải mơ. Anh tìm thấy em rồi. Xin lỗi, xin lỗi vì đã đến trễ."

Bright quả thật đã chạm đến giới hạn của bản thân, hắn còn không dám nghĩ đây là mơ, hắn sợ tỉnh mộng, thực ra lại chưa hề tìm được cậu.

"Anh sao vậy chứ?...Lần đầu gặp nhau... cũng là câu xin lỗi này... bây giờ vẫn nghe được.... Chẳng có gì...mới mẻ cả."

Win nói từng lời ngắt quãng, hơi thở cậu ở bên tai Bright như mềm nhũn ra. Cả người cậu được bao phủ bởi một tầng nhiệt độ rất thấp, sự sống lay lắt như đèn dầu đã cạn.

"Có thể...cho em nhìn...mặt anh không?"

Bright chầm chậm buông Win ra, để cậu nằm tựa vào lòng mình. Cậu chăm chú nhìn hắn rồi cười một cách khó khăn.

"Đã ốm đi nhiều đến thế sao?...Nhưng mà vẫn đẹp trai lắm..."

Bright nắm lấy bàn tay còn lại của Win, trái tim cứ như bị ai bóp nghẹn, chồng chất hết nỗi đau này tới nỗi đau khác. Cách nói chuyện này, nụ cười này khiến hắn nhớ nhung tới phát điên lên được, hiện tại đã lại nghe được thấy được, nhưng hắn không thể vui nổi.

"Anh đưa em về nhà. Về rồi sẽ không sao nữa."

Giọng hắn run run, nước mắt rơi ướt cả mặt. Win chỉ lắc đầu, giờ phút này cậu đã chằng còn sức mà lau nước mắt cho đối phương nữa rồi.

"Em sợ lắm...mọi người đều phát điên cả rồi...Không biết tới khi nào...em cũng sẽ phát điên như họ..."

"Không đâu, em sẽ không sao mà."

"Em sợ...mình sẽ làm hại người khác... nên mới tự đóng đinh mình...nhưng mà hình như cách này... cũng không khả thi lắm....người sau khi phát điên đều không cảm thấy đau nữa..."

Hắn nhìn đến bàn tay vẫn còn bị định ghim xuống đất kia, nghẹn uất đến run rẩy. Tựa như hồi quang phản chiếu, Win nói hết tất cả nhưng điều mà sau này chẳng còn cơ hội để nói nữa.

"Có thể gặp được anh lần cuối...khi còn tỉnh táo thế này...thật tốt..."

"Em vẫn luôn muốn... làm điều gì đó... lớn lao một chút....Chỉ không ngờ em lại yêu anh...nhưng bởi vì yêu anh... nên em mới đủ can đảm... đi tới bước đường này... Em thực sự không hề hối hận..."

"Anh nhất định phải sống tốt... đừng phụ tâm tư của em..."

Hơi thở Win ngày một yếu dần, cho đến khi Bright không còn cảm nhận được nó nữa. Lần này buông tay hắn, rời xa nhau chính là mãi mãi.

Có lẽ thể chất cậu đặc biệt, đến cuối cùng cũng không bị thuốc làm cho phát điên. Viên đạn duy nhất còn lại, dù là cho cậu hay cho hắn, Bright cũng không thể dùng tới được nữa.

"Đây không phải lần cuối cùng của chúng ta, anh xin em. Không phải em yêu anh sao? Nếu đã yêu anh sao em lại không tìm mọi cách để ở bên anh? Ngay cả cơ hội để anh giữ em bên mình em cũng không cho anh. Sao em có thể nhẫn tâm như vậy chứ Win?"

Chẳng còn một ai đáp lời Bright, thân thể trong lòng trở nên lạnh băng từng chút một. Đau đớn đến mức hô hấp cũng thật khó khăn, từ khi hiểu ra bản thân chỉ có một mình, Bright đã chẳng còn cảm nhận được rơi nước mắt là loại tư vị gì, hay phải làm sao mới có thể khiến một người khóc đến tâm tê liệt phế. 

Từ đầu đến cuối cậu vẫn cứ làm theo ý mình, một câu 'anh yêu em' của hắn cũng không cần nghe đã buông xuôi tất cả. Dặn dò hắn phải sống tốt, thế nhưng không có cậu, hắn làm sao có thể được gọi là tốt đây.

Giờ đây hắn hoàn toàn sáng tỏ, thì ra hắn vẫn biết tủi thân, vẫn biết ấm ức, thì ra hắn không có bao dung đến vậy. Nhưng Bright không có cách nào oán trách đối phương, hắn không nỡ, vậy chỉ có thể trách tự trách bản thân mình.

Chỉ vì gặp được hắn, cuộc đời cậu liền rẽ sang trang khác.

Chỉ vì gặp được hắn, cậu liền bước chân vào cuộc chiến của cha anh mình.

Chỉ vì gặp được hắn, cậu mới biết thì ra bản thân có thể tàn nhẫn với chính mình đến vậy.

Bright là tia chớp thoáng qua trên bầu trời của Win, một lần hội ngộ đã khắc ghi tận đáy lòng. Cậu không cầu một đời dài lâu cùng hắn, chỉ cầu hắn an yên hạnh phúc.

Win trong mắt Bright tựa như một cây liễu hồng, thiếu niên với vẻ ngoài hiền lành, nhu nhược thực ra lại mạnh mẽ, cứng cỏi. Hắn gạt đi tư lợi của bản thân, chỉ vì mong muốn của cậu mà bước tiếp về phía trước.

Một người rõ ràng có thể đứng ngoài ánh sáng, không cần lo nghĩ đến âm mưu thế sự có bao nhiêu loạn lạc. Một người vốn chỉ vì tồn tại, bỏ qua ý nghĩ đời mình mà dấn thân vào bóng tối, vô tình tiếp tay cho cái ác.

Đoạn tình cảm chưa thành lời này của hai người họ, bởi vì lòng người dơ bẩn mà kết thúc trong đau thương. Nếu chưa từng biết, có thể làm ngơ, một khi đã rõ, thì sao có thể bỏ mặc.

Bright cõng xác của Win ra khỏi căn cứ, chọn một ngày lành rồi hoả táng. Nhờ thế mà xác định được căn cứ không còn nguy hiểm nữa, Thyme cho người tìm hết các xác người lên, an táng cho họ.

Thyme cũng hiểu được mối quan hệ sâu xa của Win và Bright, đồng ý để hắn cất giữ tro cốt của em trai mình.

Một thời gian sau đó, bí mật về âm mưu thí nghiệm trên người hoàn toàn được làm sáng tỏ, không còn những người dân bị mất tích vô cớ nữa. Vụ án này do người nhà Oaps-iamjakorn mà ra, cũng nhờ người nhà Oaps-iamjakorn mà kết thúc.

Thyme nhậm chức Đại Tướng, Bright tiếp tục phục vụ cho quân đội, quân hàm cũng cao hơn trước.

Bright mua một căn nhà ở quê cũ của Win, từ chỗ đó đi tới cây liễu hồng rất gần, có thể coi như là bạn hàng xóm với khu nghĩa trang nho nhỏ. Đằng sau nhà hắn trồng một cây liễu đỏ, còn phải chờ rất lâu mới ra hoa.

Trong một lần ra sa trường, Bright bị thương nặng phải về nhà tĩnh dưỡng, hắn vô tình gặp lại Orya và chồng, biết được chuyện năm đó Win bắt bọn họ lại để làm điều kiện trao đổi với cha cậu. Sau khi Bright an toàn tới được biên giới với Thyme, cậu lại tìm cách thả họ đi, hơn nữa còn chỉ họ tới trốn ở nơi không ai có thể tìm được. Từng việc diễn ra đều do Win lo liệu chu toàn. Sau khi Thyme làm Đại Tướng, đôi vợ chồng này biết không còn ai truy bắt họ nữa, mới yên tâm về thăm lại quê nhà.

Ở trận chiến cuối cùng của đời mình, ranh giới đến với cái chết của Bright đã mỏng đi rất nhiều, nhân lúc hơi tàn chưa tắt, hắn nhờ Thyme đưa mình về căn nhà, trải qua giây phút cuối cùng tại nơi ấy, kết thúc cuộc đời thăng trầm ở tuổi bốn mươi.

Sau khi Bright qua đời, Orya đã hoả táng hắn, tiếp đó, theo lời dặn trước đây của Bright, đem tro cốt chôn xuống dưới gốc liễu sau nhà, vì thế phát hiện ra bên dưới có chôn sẵn một hũ tro cốt khác.

Bright vẫn luôn ở một mình, sau khi hắn không còn nữa ngôi nhà cũng bị bỏ hoang, cộng thêm có hàng xóm là cái nghĩa trang nhỏ, người dân xung quanh không ai nuôi nổi tâm tư chiếm làm của riêng.

Rất nhiều năm trôi qua, cây liễu sau nhà đã cao lớn, cành lá rũ xuống đơm đặc sắc hoa màu đỏ. Khung cảnh xanh tươi như thế mà không có ai tình nguyện ghé mắt vào xem.

Một người phụ nữ ăn mặc không giống dân bản xứ vừa hay đi ngang qua ngôi nhà này. Ánh mắt có phần lạnh lùng cùng bí ẩn. Miệng cô ta ngậm một tẩu thuốc, nhìn ngôi nhà rồi chẹp miệng lắc đầu.

Bước vào ngôi nhà vòng ra tới sân sau, bên dưới gốc cây đào lên hai cái hủ bằng sứ.

"Nơi này sắp bị quy hoạch, hai vị mà tiếp tục ở lại đây sẽ khiến cho người ta đâu đầu lắm. Để tôi đưa hai vị tới một nơi sạch sẽ yên bình hơn nhé. Mà trước tiên phải thay hai hũ tro cốt này mới được. Tôi nặn cho hai vị hai con búp bê thật đẹp thì sao nhỉ? Ý tưởng không tồi đúng không?"

Nói xong rồi cô vui vẻ ôm hai hủ tro cốt rời khỏi ngôi nhà. Hoa liễu trên cây mới nãy còn  rực rỡ ánh đỏ giờ đây đã chầm chậm héo úa.

End.


----------------------------------

Hồi nhỏ cái công viên trước trường tôi có trồng nhiều cây liễu đỏ lắm, lúc đó tôi chả thấy nó có cái gì đẹp, hoa rụng đầy đất chỉ tổ nghiệp cho mấy cô lao công. Sau này học mấy lớp bonsai của bác Google mới biết ý nghĩa phong thủy của tụi nó. Liễu mà trông trước nhà thì xua được tà ma, còn trồng sau nhà thì làm vượng âm khí. Nhưng mà tui cảm thấy ý nghĩa hình thượng của cái cây này khá hay, người ta có câu liễu yếu đào tơ, nhưng tôi thề là bứng gốc mấy cái cây này không dễ đâu. 

Lúc viết fic này tôi có nghe bài hát tên Willow của Taylor Swift, có một câu thế này: Life was a willow and it bent right to your wind (đại ý: Cuộc đời em là một rặng liễu và nó buông mình theo cơn gió nơi anh). Ý nghĩa bài hát không có liên quan gì tới thứ mà tôi viết đâu, chỉ ấn tượng với cái cách so sánh này thôi.

Mấy cái hàm vị ở trên tui cũng search gg, yếu tố lịch sử gì đó tui cũng nêu đại khái, mong mọi người đừng chặt chém kiến thức hạn hẹp này..hihi

Cuối cùng thì tôi cũng viết được một cái fic dành cho con người rồi đó =)))) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro