...2. Zata

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



_________2. Zata_________

Làm sao tôi dám yêu cậu... làm sao tôi dám trả lời tiếng yêu.
Ánh mắt hờ hững, xa xăm.... Đăm chiêu nhìn đôi tay ấm nóng nhuộm màu huyết đỏ.

Tanh tưởi làm sao, từng cơn cuộn trào trong cuống họng.
Cậu liệu có còn... là chàng trai trẻ của ngày ấy?..
Lời vừa muốn nói đã bị ngăn cản... cảm giác lạnh người, không sao giảm đi...

Trong đêm nay... một đêm không trăng.
Tôi nhìn thấy bóng hình cậu... mờ ảo dưới ánh sáng phản chiếu của ngọn đuốc...

Đôi mắt đỏ ngầu...sáng rực.

...

Doạ người quá.

Người tôi yêu... hắn ta điên cuồng dâng lên những đoá hoa tàn.
Những đoá hoa đã qua đi khoản khắc đẹp nhất, khô cứng.. hôi thối.
Trao cho tôi những lời yêu... trao cho tôi những cái ôm... trao cho tôi... một nụ hôn.
Nuốt hết những thứ đang cuộn trào trong cuống họng của tôi, dù chúng tanh tưởi.

"Em yêu anh... hỡi người tình của em.."
Câu nói ôm lấy tôi trong từng giấc ngủ..... tôi ghét cậu.

Đừng để cái mùi thối nát ấy đến gần tôi... đừng hành xử như một con thú trước mặt tôi...

Cậu ấy-....
Hắn ta, hắn dẫn dụ chủ nhân của khu vườn....người mãi mãi không trở lại....
Hắn dâng cho nữ thần cao quý nhất một giấc ngủ bình yên... xứng đáng cho những gì người đã làm.. mãi mãi không tỉnh dậy...

Xin đừng chạm vào tôi, xin đừng nói lời yêu..
Cơn đau quặng thắt trong lòng ngực, ôm lấy quá khứ đã lụi tàn

Hương hoa còn đó.. vậy sao còn phải rước thêm mùi hôi thối?
Để mặc tôi ở đây... xin đừng giải thoát, xin đừng trao cho tôi sự tự do..

Tôi muốn thấy gương mặt rạng ngời của cậu.. thêm một lần nữa.

Kìa, cớ sao lại lạnh lùng như vậy? Cậu không yêu tôi nữa sao?
Gương mặt hờ hững như vậy là sao?... cậu muốn gì ở tôi kia chứ....

Nhảy múa dưới ánh sáng mờ ảo trong đêm không trăng, đôi mắt nheo lại cố nhìn rõ vật trong bóng tối.
Cơ thể mềm mại để mặc người kéo theo điệu nhạc vào cuộc vui đêm nay.

Một mình..hắn... một mình hắn thưởng thức đêm này.
Để mặc từng vệt máu vì hắn mà dính bết trên nơi eo nhỏ, cổ tay.

Vườn hoa ngày ấy có khi nào "cậu" còn nhớ...?

Thôi miên tôi, đưa tôi vào điệu nhảy nhẹ nhàng trong đêm lạnh lẽo.
Một đêm không trăng... ánh sáng của những chiếc đuốc không thể cứu rỗi.

Lướt dọc sống lưng của tôi, âu yếm tôi...xin hãy...

Tiếng nhạc ngắt quãng.. vì lí do gì tạo ra âm thanh rè hỏng hóc vui tai.
Kết thúc cuộc vui, xin hãy đưa tôi về vườn hoa.

Xin đừng đưa tôi đi đâu khác, xin hãy cắt đi đôi cánh của tôi... kể cả khi nó chỉ còn một chiếc.

Đừng để mùi tanh tưởi ấy đến gần tôi.. đừng để chúng xen lẫn vào hương vị tình yêu...khiến người ta điên dại...

Đoá hoa bụi đường này là tôi..cũng là cậu... nhưng nó không phải là cậu.
Đừng nuốt chúng nữa... kẻ điên vì tình yêu... xin đừng nuốt thứ kinh tởm ấy.... Xin đừng để chúng trào khỏi miệng tôi...

Tôi ghét cậu... cũng yêu cậu rất nhiều....
Chôn vùi tình yêu dành cho người... ôm lấy mảnh vỡ của quá khứ...

Là ai đang khóc thảm... là ai đang la hét..... là ai đang ra tay... sao tôi lại đứng nhìn?...

Cùng kẻ điên nhảy múa trong đêm nay, bên những thanh âm hỗn tạp.

Giẫm đạp lên từng cơ thể thối rửa, lả lướt nhẹ nhàng theo nhịp điệu do người tạo ra...

Tôi cũng điên rồi, cơn cuồn cuộn trong cuống họng đã ngừng...

Để mặc người vẫn nuốt lấy.. giữ chặt lấy eo tôi...

Tôi dị ứng với tình yêu cậu trao cho tôi.
Nhưng tôi cũng yêu cậu.... Đau lòng khôn xiết.

Tôi là đồng loã của kẻ tội đồ... tôi ôm lấy quá khứ để yêu....hắn...

Quá khứ xinh đẹp.. thời khắc bông hoa nở rộ.

Đoá hoa hồng đỏ rực đã tàn..
Nhận lấy bó lưu ly héo úa....

Thứ tôi nhớ về cậu chỉ là quá khứ tươi sáng...
Mang tôi về vườn hoa... dù cho nó đã đổ nát...

Xin hãy để tôi ôm mộng, xin đừng kéo tôi về thực tại...

Cậu kinh tởm quá...dừng tay lại đi.....

"Xin đừng ra tay với nữ hoàng..."

Sao mà tiếng khóc cứ khiến người ta đau lòng... sao mà tôi vẫn ở đây để ôm lấy cậu....
...xin đấy, tôi không muốn an ủi một kẻ điên!..
Làm ơn... cho tôi thoát khỏi bể tình... để cho quá khứ tan biến vĩnh viễn..

Tôi yêu cậu, yêu cậu của cái ánh sáng rạng ngời.
Tôi ghét cậu, ghét kẻ tội đồ đã phản bội nữ hoàng cao quý nhất...
Tôi kinh tởm con người của cậu... kẻ điên đã dùng đôi tay tinh tế để lấy đi những sinh linh vô tội theo cách tàn bạo nhất.

Người tôi ám lấy mùi tanh hôi tự bao giờ... sao lại lắm lem một màu huyết đỏ?...
Đừng chạm tay vào người tôi nữa... đừng kéo tôi xuống vũng bùn ô uế mà...

Tại sao tôi vẫn yêu cậu.... Tại sao... rõ ràng chỉ là quá khứ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro