Chap 7: Tha thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời tác giả: Có một vài bạn nhầm lẫn về quá trình hợp nhất Harry với những nhân cách của cậu ấy. Đầu tiên, cậu ấy phải hiểu mục đích và tâm lý của họ. Sau đó, cậu ấy phải chấp nhận nhân cách đó. Những gì Harry nhìn thấy trong những cơn ác mộng của mình là lần đầu tiên Lockhart cấm túc và xoa bóp cho cậu ấy. Cậu ấy bắt đầu nhớ ra điều đó bởi vì khi nó đang xảy ra, cậu ấy đang là 'Harry' nên ký ức dễ truy cập hơn, nhưng ngay cả vậy, nó vẫn còn mờ và lộn xộn. Cậu ấy không thể nhớ rằng đó là Lockhart.

Harry và Kit vẫn chưa hợp nhất. Harry hiểu cô ấy là gì và là ai, nhưng cậu ấy không thể chấp nhận cô ấy. Cho đến khi cậu ấy có thể làm như vậy, cậu ấy sẽ gặp ác mộng liên tục và thỉnh thoảng Kit vẫn cần phải ra ngoài.

_______________

Sáng hôm sau, Harry ngồi ở cuối sopha, đầu gối co lên đặt dưới cằm và hai cánh tay vòng qua chân ôm chặt lấy người. Severus thở dài khi ngồi vào chiếc ghế của mình. Không khí đặc quánh lại, với sự bối rối, tức giận, đau đớn và sợ hãi của cậu bé. Điều này sẽ rất khó khăn, nhưng ông phải làm cho cậu bé hiểu trước khi quá muộn.

"Điều này sẽ rất khó nghe, Harry, nhưng ta cần biết rằng con đang lắng nghe ta," Severus kiên định nói. "Ta cần con nhìn thẳng vào ta. Khi con cần bình tĩnh lại, hãy nhìn sang chỗ khác, và ta sẽ đợi cho đến khi con sẵn sàng tiếp tục. Hiểu không?"

Harry căng thẳng gật đầu nhưng không có động tĩnh nào tỏ ý sẽ mở miệng nói.

"Được rồi." Ông giữ khuôn mặt bình tĩnh và thản nhiên khi nhìn vào đôi mắt xanh đầy đau đớn của cậu. "Hầu hết mọi người hình dung cưỡng hiếp là một việc bạo lực và đau đớn. Và thường thì đúng là như vậy. Nhưng đôi khi không phải vậy. Harry, con không làm gì sai cả. Cơ thể con phản ứng..." Harry nhìn đi chỗ khác và run rẩy trong vài phút trước khi đưa mắt trở lại với giáo sư của mình. Severus bình tĩnh tiếp tục. "Con đã phản ứng theo phản xạ tự nhiên, nhưng bất kể cơ thể con nói gì với con, con biết điều đó là sai. Con không đáng bị đối xử theo cách như vậy. Điều đó là không đúng và đã làm tổn thương con, dù cho cơ thể con nói gì đi nữa ."

"Nhưng Kit... Cô ấy thích nó..." Harry khàn giọng nói.

"Kit... Cô ấy hoàn toàn được tạo nên từ phản ứng thể chất của con," Severus tế nhị nói. "Con đã phân tách cô ấy ra khỏi sự nhận thức rằng con không muốn, vì vậy cô ấy không hiểu rằng đó là một sự xâm phạm. Cô ấy tồn tại chỉ để cảm nhận và đó là những gì cô ấy đã làm. Harry, đó không phải là lỗi của cô ấy. Nó không xấu khi nghĩ điều đó thật tuyệt, nhưng thật tệ khi con buộc phải cảm nhận những điều như vậy quá sớm, khi mà con chưa sẵn sàng. Một ngày nào đó con sẽ tìm thấy tình yêu của mình, và những cảm giác mà Kit đang tận hưởng, con cũng sẽ muốn tận hưởng."

"Không có," Harry nói gay gắt, ánh mắt bừng bừng sự giận dữ.

"Có," Severus dịu dàng đáp. "Ta biết con còn trẻ và điều đó có vẻ thật tồi tệ lúc này, nhưng con sẽ yêu một ai đó và ai đó sẽ yêu lại con theo cách đặc biệt đó."

"KHÔNG." Lần này là sự tuyệt vọng trong giọng nói của Harry.

"Có," Severus nói lần nữa. "Chuyện xảy ra với con thật kinh khủng. Và đó không phải là lỗi của con."

"Dạ," Harry mệt mỏi đáp lại. "Con thật ngu ngốc. Con để gã xoa bóp và bôi thuốc cho con."

"Gã là ai?"

Harry nhún đôi vai cứng ngắc, trông giống như đang co giật hơn. "Không nhớ nổi."

Severus không chắc liệu Harry có nói dối hay không. Một mặt, cho đến nay cậu bé đã không nói dối ông và Kit rất có thể đã chặn thông tin đó, nhưng mặt khác, Harry có thể giữ bí mật vì cảm thấy xấu hổ. Trong mọi trường hợp, Severus biết rằng ông phải giúp Harry bỏ đi sự xấu hổ đó. Nó không phải lỗi của cậu để phải chịu đựng như vậy.

"Bất kể kẻ nào đã lên kế hoạch làm tổn thương con ngay từ đầu, Harry. Họ đã lên kế hoạch khiến con bị tổn thương. Họ lên kế hoạch chuốc thuốc con để con trở nên bất lực và bối rối. Họ cố tình lợi dụng sự ngây thơ và thiếu hiểu biết của con để đạt được điều họ muốn. Đó là hoàn toàn là lỗi của họ. Con thực sự tin rằng con có thể phản kháng trước một cuộc tấn công như vậy? Con hoàn toàn không biết gì về những ý định xấu xa đó."

Harry đang khóc rấm rức, nhưng đôi mắt xanh lục của nó không bao giờ rời khỏi Severus' nên ông tiếp tục.

"Ta sẽ không bao giờ nói dối con, Harry, và ta thề, con không làm gì sai ở đây cả. Con không phải là người mang tội về việc này. Con đã không được dạy cách chống lại những hành động như vậy. Lỗi không nằm ở con hay ở phản ứng của con. Đó là tự nhiên và không phải lỗi của con."

"Nhưng... con thích... nó." Cậu sụt sịt, lấy tay áo lau mũi. "Có vấn đề gì xảy ra với con vậy?"

"Không có vấn đề gì xảy ra với con hết," Severus kiên quyết nói, một tia sáng nhỏ nhoi lóe qua đôi mắt cậu. "Và con không  thích nó. Con muốn nó dừng lại. Con không thể chịu đựng được điều đó đến mức đã gạt bỏ tất cả và tạo ra Kit... Nói thử cho ta xem... Con sẽ nói gì với một người đàn ông đã bị ếm lời nguyền Độc đoán và buộc phải cảm thấy thích thú khi giết người vô tội?"

"Rằng đó không thực sự là anh ấy," Harry nặng nề trả lời. "Nhưng đây thực sự là con. Kit là con."

"Là con, đúng, nhưng chỉ có cơ thể con mới cảm thấy dễ chịu. Tâm trí con chưa bao giờ thích nó, như con đã nói. Harry, cơ thể con là một hệ thống phức tạp, nhưng nó không thể tự suy nghĩ. Nó sẽ cảnh báo con khi nó bị tổn thương bằng cách nói với con rằng nó đau. Nó cũng cho con biết mọi thứ cảm thấy tuyệt vời khi con đang làm điều gì đó tốt cho nó. Mỗi sinh vật sống đều có một thôi thúc bẩm sinh về sinh sản. Điều đó là tốt. Nó giữ cho đa dạng sinh học tồn tại. Người đàn ông làm tổn thương con đã kích thích bản năng đó ở con, nên cơ thể nói rằng điều đó là tốt, nhưng con biết rõ hơn thế và điều đó càng khiến con đau khổ hơn. Con không làm gì sai cả," Severus lặp lại, biết rằng mình sẽ phải nói đi nói lại điều đó trước khi Harry tin ông.

"Con không muốn nói về chuyện này nữa," Harry nhẹ nhàng nói khi đứng dậy.

"Con sẽ làm gì?" Severus hỏi, nhưng vẫn ngồi yên.

"Con sẽ đi chơi một chút rồi về phòng. Sau đó có lẽ sẽ đi ngủ luôn." Harry không nhìn vào giáo sư của mình. "Con có thể được miễn các bài học không ạ?"

"Con có thể, nhưng chỉ trong một hoặc hai ngày," Severus cho phép. "Con không thể để điều này ngăn cản con tiếp tục cuộc sống của mình."

Harry gần như chạy ra khỏi phòng.

_______________

Harry đi chơi vài giờ trước khi chạy vào phòng và đóng sầm cửa lại. Cậu không biết phải làm gì. Cậu cảm thấy thật lạc lõng, thật tức giận, thật dơ dáy. Cậu muốn ném đồ đạc và tự làm mình bị thương. Cậu muốn khóc và bỏ chạy. Muốn phát điên lên được. Cậu cảm thấy áp lực đằng sau đôi mắt của mình và biết rằng cậu đang gây ra hỗn loạn với những nhân cách phụ, nhưng cậu không dừng lại. Dù sao đó cũng là lỗi của họ! Nếu Kit không ra đời thì cậu đã tìm ra cách xử lý tình trạng này rồi!

Bị mắc kẹt với suy nghĩ đó, cậu chạy đến chỗ cuốn nhật ký của mình và tức giận mở nó ra. Tại sao  các bạn không ra ngoài và ngăn gã lại! Tôi nghĩ các cậu được tạo ra để bảo vệ tôi! Lẽ ra cậu phải nhìn thấy chuyện đó cách xa cả dặm đấy, Silas! Và Gabriel, tôi đã nghĩ bạn là dũng cảm và mạnh mẽ!

Tôi là trí khôn, Silas điềm tĩnh trả lời. Harry có thể biết được vì cách viết của cậu ấy chậm rãi và chỉn chu. Nhưng tôi chỉ biết những gì tôi đã thấy qua cậu và những gì tôi đã nghiên cứu. Tôi đảm bảo với cậu, lạm dụng tình dục trẻ em không bao giờ nằm trong đó. Tôi đã nên làm nhiều hơn để cảnh báo cậu nếu tôi biết.

Tôi thực sự xin lỗi, Harry, Gabriel viết cẩu thả, minh chứng cho lỗi lầm của mình. Tôi muốn ngăn chặn nó, nhưng bạn đã bị đánh thuốc và ở Ngoài, chúng tôi không thể buộc bạn vào đây. Và sau đó Kit được hình thành, chúng tôi chỉ mạnh mẽ khi hoàn cảnh cụ thể gọi chúng tôi ra Ngoài. Chúng tôi không thể ngăn cản cô ấy. Chúng tôi không thể ngăn chặn nó. Chúng tôi cũng muốn lắm. Tôi xin lỗi.

Xin lỗi! Bạn xin lỗi! Harry giận dữ với tờ giấy, với những nhân cách vô dụng của cậu. Tại sao bạn không ra ngoài và đá vào mông tên khốn đó, dù gã là ai? Tại sao bạn không nói với ai đó và ngăn chặn nó?

Chúng tôi không thể tấn công thằng khốn bệnh hoạn đó vì cậu tránh hắn, chúng ta tránh hắn. Bên cạnh đó, tôi sẽ không cho phép cậu bị đuổi học vì tấn công một giáo sư bởi vì sau đó chúng ta sẽ bị gửi trở lại nhà Dursley, Silas giải thích. Và chúng tôi đã muốn nói với ai đó, nhưng chúng tôi không thể đồng ý ai là người đó. Chúng tôi không tin tưởng cùng một người, và Gabriel không để tôi đến gặp giáo sư Snape.

Và cậu ấy sẽ không để tôi đến gặp cụ Dumbledore hay cô McGonagall. Cậu ấy từ chối! Gabriel giận dữ viết.

Câm miệng! Cả hai bạn! Tôi không thực sự quan tâm các bạn tin hay không tin tưởng ai! Bởi vì cho đến thời điểm này, tôi không tin tưởng ai trong hai BẠN! Harry đóng sầm cuốn nhật ký lại và ném nó bay ngang phòng trước khi đổ gục xuống giường, và khóc. Cậu ghét khóc và đó là tất cả những gì cậu làm gần đây. Và cậu ghét những nhân cách ngu ngốc của mình!

________________

Snape ăn tối tối hôm đó một mình. Ông lo lắng cho Harry, nhưng ông biết tốt hơn hết là không nên đến và bắt cậu bé có mặt trong bữa ăn. Ông sẽ cho đứa trẻ vài ngày trước khi yêu cầu cậu tiếp tục hoạt động hàng ngày của mình. Cho Harry thời gian để tiêu hóa với kiến ​​thức mới của mình là một chuyện. Cho phép cậu trốn tránh vấn đề và để nó trở nên tồi tệ là một chuyện khác.

Đúng như lời nói của mình, ông để Harry trốn trong phòng của mình trong hai ngày. Cậu bé không bao giờ ra ngoài, thậm chí không chơi piano, nhưng Omi đảm bảo với ông rằng cậu ăn ít nhất một bữa một ngày. Severus sẽ chỉ cho Harry thêm một ngày nữa. Sau đó, cậu sẽ phải đối mặt với thế giới một lần nữa, nhưng cuối cùng Severus lại không cần thiết phải kéo cậu bé ra khỏi phòng.

Vào buổi sáng thứ ba sau khi Harry nhốt mình lại, Omi điên cuồng chạy vào phòng ngủ của Severus với vẻ lo lắng. "Chủ nhân! Cậu trẻ Harry đang dọn dẹp! Tôi đã bảo cậu ấy dừng lại, nhưng cậu ấy không trả lời hay thậm chí nhìn tôi!"

"Ta sẽ xử lý," Severus đáp và đi vào phòng cậu bé. Cửa đang đóng nên ông gõ cửa. Không ai đáp lại. Ông gõ lần nữa rồi đẩy cửa ra. Harry đang ở bên cửa sổ và lau nó bằng một trong những chiếc áo sơ mi của mình. Cậu quay lại khi Severus đến gần hơn và mỉm cười bẽn lẽn với ông, hai tay để ngay ngắn trước người.

"Harry, cái gì..." Severus dừng lại khi nhận thấy đôi mắt của cậu bé rơi xuống miệng mình. Khi ông ngừng nói, cậu bé ngước đôi mắt tò mò nhìn ông. Đột nhiên, Severus biết chuyện gì đang xảy ra. "Rose. Con khỏe không?"

Nhân cách mới gật đầu với một nụ cười.

Omi bước vào phòng.

Rose không nhìn về hướng đó vì không nghe thấy tiếng bước vào của gia tinh. Severus nhớ đã được kể rằng Rose là người rất đồng cảm, nhưng có lẽ cô ấy không thể cảm nhận được cảm xúc của một gia tinh. Cô ấy không biết khi nào Omi ở gần trong khi cô ấy cảm thấy Severus đang đến gần và đã tự mình quay lưng lại với cửa sổ.

"Ta không muốn con dọn dẹp," Severus nói và nhìn cách Rose đang nhìn chằm chằm vào miệng ông. "Đi với ta."

Rose lại gật đầu, hai tay đan lại nghiêm trang trước người, háo hức làm hài lòng ông.

Severus quay lại để cô không thể nhìn thấy môi ông. "Omi. Đi đi và đừng xuất hiện trước mặt Harry cho đến khi ta có chỉ thị khác."

"Vâng, Chủ nhân," con gia tinh kêu lên bối rối, nhưng nó vâng lời bằng cách biến mất với một tiếng bốp khác.

Severus bước ra khỏi phòng với Harry/Rose theo sau ông vài bước chân. Ông đưa họ vào phòng ăn. Rose đang nhìn xung quanh trong sự ngạc nhiên. Severus kéo một chiếc ghế cho cô và cô ấy nhìn nó trước khi bắt đầu lau nó. Severus ngăn cô lại bằng cách đặt một tay lên vai cô. Cô vội ngước lên, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt.

"Không. Đừng dọn. Ta muốn con ngồi đó và đợi ta quay lại."

Rose ngồi, hai đầu gối ép vào nhau và hai mắt cá chân thì bắt chéo nhau. Cô ấy trông bối rối khủng khiếp. Khi Severus mỉm cười với cô ấy, cô ấy cười rạng rỡ với ông một cách hạnh phúc.

Severus quay đi với một tiếng thở dài. Ông đi vào bếp. Omi ở đó trông rất khó chịu. Ông giải thích rằng Harry chỉ đang bị ốm và không phải lo lắng. Cậu ấy sẽ tốt hơn sớm thôi. Gia tinh gật đầu và muốn được biết phải làm gì. Severus nói ra một số thức ăn ngon vì Harry đã không ăn uống hẳn hoi, và con gia tinh háo hức làm theo, bày tỏ sẽ mang đồ ăn ra sớm nhất có thể. Severus trở lại phòng ăn.

Rose đang ngồi ở chỗ ông đã để cô lại. Cô ấy ngồi thẳng và rất ra dáng một quý cô. Hai tay cô đặt trên đùi.

"Thức ăn sẽ tự xuất hiện trên bàn trong vài phút nữa. Đừng sợ."

Rose mỉm cười và gật đầu.

"Khi nó xuất hiên, ta muốn con ăn," Severus tiếp tục. Rất khó để thấy Harry hành động không giống mình như vậy. Ông đã không dành nhiều thời gian với những "người thay thế" của Harry, ngoại trừ Silas, nhưng hành vi của Silas dường như không có gì lạ trong cơ thể của Harry. Rose chắc chắn không giống vậy. Ông đã phải đấu tranh để không quay đi khỏi cậu / cô ấy. Ông biết Rose sẽ không hiểu nếu ông làm vậy.

Harry/Rose ngồi kiên nhẫn chờ đợi, mắt cô ấy không bao giờ rời khỏi miệng Severus đề phòng người đàn ông nói điều gì đó. Cô không muốn bỏ lỡ nó. Đột nhiên, những đĩa thức ăn xuất hiện bàn. Có một đĩa đậu que, một phần bít tết cùng dao và nĩa, khoai tây nghiền và một đĩa nước sốt.

Cô mỉm cười thích thú và bắt đầu phục vụ người đàn ông. Cô ấy đặt phần lớn của mọi thứ vào đĩa của ông. Severus ngạc nhiên khi cô ấy ngồi lại về chỗ khi hoàn thành. Tất cả các hạt đậu đều quay về cùng một hướng và nằm một nửa trên miếng thịt một cách khéo léo trong khi khoai tây được rưới một vòng nước sốt hoàn hảo bên trong.

"Rất tuyệt," ông tán thành.

Cô gái mỉm cười hạnh phúc và đặt một vài thứ vào đĩa của mình.

"Hãy ăn nhiều hơn, nhé con," Severus khuyên nhủ. "Ở đây có rất nhiều, ta không muốn lãng phí. Ăn bao nhiêu cũng được."

Rose đặt vào đĩa của cô ấy chính xác số lượng mà cô ấy cho Severus và không thêm một mẩu vụn nào nữa.

Severus thở dài, nhưng ông không nói gì mặc dù ông biết Harry thường ăn nhiều hơn ông có thể ăn. Severus đã không lớn lên trong nhiều năm không có đủ thức ăn, và ông cũng không phải là một cậu bé đang lớn. Họ ăn trong im lặng. Severus nhíu mày và tự hỏi cô ấy sẽ ở Ngoài bao lâu.

Cô ấy vẫn còn ở đó khi họ ăn tối xong nên ông cố nghĩ xem cô ấy có thể làm gì. Không nấu ăn hay dọn dẹp, Omi sẽ chết mất. Nên thứ còn lại sẽ là làm vườn. "Đến đây."

Cô đứng dậy và nhanh chóng đi theo. Ông đưa cô xuống tầng hầm. Ông có nhiều loại thảo mộc mọc dọc theo một bức tường, dưới một phần của trần nhà được iểm bùa, để tỏa ra ánh sáng mặt trời dịu dàng. Chúng dành cho việc điều chế độc dược. Harry/Rose tò mò nhìn ông.

"Con có muốn giúp ta chăm sóc các loại thảo mộc và nguyên liệu của ta không?" ông hỏi.

Rose gật đầu với một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc trước khi bước đến và bắt đầu. Cô ấy rất nhẹ nhàng với những cái cây và đôi tay của cô ấy rất khéo léo và dứt khoát. Severus theo dõi để chắc chắn rằng cô ấy vẫn ổn trước khi đi đến một cái vạc. Ông cũng có thể sử dụng thời gian này để làm một ít độc dược. Dù sao, ông đã sử dụng cạn kiệt kho dự trữ của Dược làm dịu.

Họ đã làm việc trong vài giờ một cách yên bình. Severus gần như giật mình khi nghe thấy một tiếng nói lớn, "Chúng ta đang ở đâu vậy?"

"Ở tầng hầm. Phòng thí nghiệm độc dược tư nhân của ta," Severus trả lời đều đều, không chắc mình đang nói chuyện với ai.

Cậu bé cau có. "Hẳn là nên đoán được. Tôi cá là thầy sẽ không chịu nổi nếu thầy tránh xa ngục tối quá lâu."

"Cậu muốn gì, Gabriel? Không có gì để đánh nhau ở đây cả," Severus lườm trả lời.

"Nhưng có lẽ Harry nghĩ là có," Gabriel trả lời và sải bước về phía trước cho đến khi đứng trước mặt người đàn ông một cách thách thức. "Chúng tôi sẽ rời khỏi đây."

"Và đi đâu?" Severus chậm rì rì hỏi khi cậu bé sải bước qua ông về phía cầu thang.

"Chúng tôi không cần thầy. Thầy không giúp được gì cả. Thầy đang làm cho mọi thứ tồi tệ hơn, và tôi cá là thầy đang cố tình làm điều đó!"

Severus nhếch mép cười. "Trò không thể rời đi. Các cửa ra vào và cửa sổ được iểm bùa để giữ trò bên trong."

"Vậy thì tôi sẽ chỉ cần phải phá khóa, phải không?" Gabriel cười nguy hiểm.

Đó là tất cả những lời cảnh báo mà Severus nhận được trước khi ông né tránh những câu thần chú cao cấp hơn mức mà một học sinh năm hai nên biết. Ông chửi thề khi nhanh chóng chạy lên cầu thang. Có quá nhiều thứ dễ bay hơi trong phòng thí nghiệm. Ông phải đến phòng đấu tay đôi ở tầng hai, nhưng Gabriel không phải đang chơi đùa và thật khó để đả động, điều này thực sự rất xấu hổ vì Harry mới mười ba tuổi.

Rèm cửa phát nổ hình thành một làn sóng lửa khi Gabriel cố gắng đốt giáo sư của mình. Severus bắn trả những lời nguyền trói buộc, nhưng cậu thiếu niên dễ dàng né được và nhảy bật dậy ném hết lời nguyền này đến lời nguyền khác khi cậu tiến lại gần vị giáo sư đã bị hạ gục. Severus dựng lên một lá chắn phản nguyền và lao lên lầu. Gabriel rất thông minh và nhắm đến cầu thang, biết rằng giờ đây đã vượt quá giới hạn chịu đựng của giáo sư. Có một tiếng rắc chói tai và cầu thang bắt đầu rung chuyển và vỡ vụn dưới chân Severus. Severus chửi thề và nhảy lên sàn tầng hai, thở hổn hển.

Ông nhếch mép nhìn cậu bé. "Bước đi tuyệt vời làm sao. Làm thế nào trò có thể chạm với tôi đây? Tôi có thể đợi trò ra ngoài, trò biết đấy."

Gabriel không trả lời. Thay vào đó, CẬU chỉ cây đũa phép vào chân mình và bay lên qua lan can tầng hai. Severus chửi thề một lần nữa và đi đến phòng đấu tay đôi. Khi họ đã ở đó, ông đã dùng hết sức mình. Sử dụng mọi câu thần chú mà ông biết có thể trói buộc, làm rối loạn, đánh ngã hoặc làm mù đối thủ, cũng như mọi lá chắn và chú phản nguyền trong kho tri thức của mình

Gabriel rất giỏi. Cậu ấy linh hoạt và nhanh nhẹn, quyết tâm và tập trung. Phép thuật của cậu ấy thật đáng kinh ngạc. CẬU có thể sử dụng hơn bốn thần chú cùng lúc mà không bị giảm sức mạnh, tuy nhiên dù kiến ​​thức về các phép thuật tấn công và phòng thủ của CẬU rất đáng kinh ngạc, nhưng vẫn còn hạn chế. Severus đoán nó sẽ không thuộc kiến thức quá năm thứ năm hoặc xa hơn, nhưng đứa trẻ biết cách sử dụng những câu thần chú mà nó đã thành thạo và biết cách ứng biến, suy nghĩ bằng chính sức mình. Severus thực sự có thể nhìn thấy một chiến binh dày dạn kinh nghiệm trong nhân cách này.

Sau một giờ chiến đấu, Severus bị đánh từ phía sau bằng câu thần chú Hóa đá Toàn thân (Petrificus Totalus) mà Gabriel đã đánh bật từ một tấm gương. Severus ngỡ ngàng. Tại sao ông chưa bao giờ nghĩ đến điều đó? Phép thuật của ông ngay lập tức bắt đầu ăn mòn câu thần chú đang giữ ông bất động. Ông sẽ được tự do trong vài giây nữa, đầu và mặt ông đã thoát khỏi lời nguyền, nhưng điều đó chưa đủ thời gian. Ông nhìn chằm chằm vào cây đũa phép của Gabriel và thấy sự chiến thắng, nhưng không có vui mừng trong đôi mắt xanh lục nghiêm túc.

"Tạm biệt, giáo sư."

Miệng của cậu thiếu niên mở ra để nói một lời nguyền khác, một lời nguyền mà Severus chắc chắn sẽ kết liễu đời mình để Harry có thể rời khỏi nhà, nhưng trước khi cậu có thể nói, đôi mắt xanh mờ đi và tư thế của Gabriel biến thành sự tự tin thoải mái như một con mèo cảnh giác. Đó là Silas. Severus giữ vẻ nhẹ nhõm trên khuôn mặt và nhìn chằm chằm vào thanh niên một cách lạnh lùng.

Miệng Silas nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng kinh ngạc. "Tôi thực sự ngạc nhiên. Tôi không biết Gabriel có thể tiến xa đến thế này."

Severus lườm mang tính đe dọa nhất của mình. "Thả ta ra."

"Tại sao tôi phải lãng phí năng lượng để làm điều đó?" Silas chậm rãi hỏi. "Nếu như tôi không lầm, thầy sắp tự mình thoát được rồi."

Severus đã làm như vậy và đứng đó, vẫn trừng mắt nhìn, nhưng Silas bình tĩnh nhìn vào đôi mắt đen của ông. Để thoát khỏi ánh mắt màu ngọc lục bảo đó và kiềm chế cơn nóng giận của mình trước khi làm điều gì đó mà ông hối hận, Severus quay đi để chỉnh trang lại. Ông quay lại khi thấy sự tự chủ của mình quay về. Silas đang nhếch mép cười.

"Chuyện gì đang xảy ra thế, nhóc?" ông hỏi.

"Cái gì? Không cảm tạ ân cứu mạng sao?" Silas nói với vẻ tổn thương giả tạo và điệu bộ không tán thành.

"Ta không có tâm trạng chơi đùa," Severus gầm gừ.

"Có thể giả bộ mà."

"Silas, ta sẽ không nói lần hai."

Thiếu niên hít một hơi thật sâu và trở nên nghiêm túc. "Harry đã dành khoảng hai ngày để trốn tránh, ngủ và suy nghĩ. Nhân tiện, cậu đang cực kỳ giận chúng tôi. Sau đó, cậu ấy bỏ cuộc. Cậu ấy phát ốm và mệt mỏi với mớ cảm xúc nhấp nhô này. Gabriel và tôi đã giữ những người khác ở lại bên trong, nhưng tất cả sự căng thẳng này đang thực sự gây tổn hại cho chúng tôi. Khi Harry sẵn sàng rút lui... Wala! Thầy có chúng tôi trong vài giờ. Dù sao thì điều đó cũng tốt cho chúng tôi. Chúng tôi thực sự đã phát điên."

"Và thời gian của Gabriel tình cờ đã hết?" Severus chế giễu.

"Không, nhưng cậu ấy đã ra Ngoài đủ lâu để tôi có thể nỗ lực và thay thế cậu ấy. Nó cũng không phải tình huống phải để cậu ấy lại."

"Cậu không thể can thiệp sớm hơn?" Severus lạnh lùng hỏi.

Silas nhún vai, không quan tâm. "Tại sao tôi phải làm thế? Gabriel cần phải giải tỏa."

"Vậy là Kit và Boy cũng cần phải ra ngoài?" ông hỏi, cố gắng thay đổi chủ đề để không bóp cổ thằng nhóc.

"Không. Kit đi ra trước đó rồi. Cô ấy đã tắm rất lâu. Sau đó, Rose, người đã thu hút sự chú ý của Omi bằng cách dọn dẹp phòng tắm và bắt đầu với phòng của chúng tôi. Boy không cần Ra ngoài vì cậu ấy đã ra ngoài để giúp Harry khi cậu ấy lần đầu tiên nhận ra điều gì đã xảy ra với Kit. Bây giờ. Xin thứ lỗi cho tôi, tôi nghĩ thầy có một ngôi nhà cần sửa chữa, và tôi có những cuốn sách muốn đọc."

Severus lườm nguýt khi thiếu niên bước ra khỏi phòng mà không ngoái lại nhìn. Khi chắc chắn rằng mình đã cho cậu bé đủ thời gian để đến thư viện, ông đi vào hành lang để bắt đầu sửa chữa những hư hỏng mà Gabriel đã gây ra. Không có nhiều tổn hại lắm. Con quỷ nhỏ nhắm chuẩn đó. Lắc đầu, Severus gọi Omi và họ bắt đầu làm việc.

______________

Severus thở dài khi xuống lầu ăn sáng và âm nhạc vọng đến tai ông. Chủ yếu là gam, nhưng đôi khi Harry mạo hiểm tạo ra giai điệu trước khi quay trở lại chơi gam. Đây là một dấu hiệu tuyệt vời cho thấy Harry đã sẵn sàng ngừng trốn tránh. Mặc dù Severus biết điều đó không nhất định có nghĩa là cậu bé sẽ không cố gắng trốn tránh nếu mọi thứ trở nên khó khăn trở lại.

"Chào mừng trở lại, cậu Potter," ông dài giọng.

Harry giật mình nhìn lên. Cậu đã không nghe thấy tiếng Snape bước vào và cậu đã không để ý rằng đã muộn đến thế. Sau đó, cậu nhận ra giáo sư đã gọi mình là gì và cau mày. "Có chuyện gì sao ạ?" cậu rụt rè hỏi.

"Không," Severus trả lời và ngồi cạnh cậu bé trên băng ghế piano. "Ta đã sửa chữa những chỗ hư hỏng, nên tất cả đều ổn. Lần này thôi."

"Hư hại?" Harry chớp mắt và rồi cậu căng thẳng. "Có người đi ra sao ạ?"

"Phải. Tất cả bọn họ trừ Boy."

Harry nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt của mình. "Chuyện gì đã xảy ra thế thưa ngài?"

"Hừm..." Severus lười biếng, chậm rì rì trả lời. "Kit đã đi tắm. Kinh chưa. Và rồi Rose cố gắng lau dọn toàn bộ ngôi nhà. Khiến cho Omi tội nghiệp hơi hoảng loạn. Nó cảm thấy hoảng loạn. Nghĩ rằng có thể con đang cố cướp công việc của nó."

Lúc này Harry đang nhìn lên và rõ ràng đang cố gắng nhịn cười.

Hài lòng với chính mình, Severus tiếp tục: "Ta phải đánh lạc hướng cô bé bằng cách nhờ cô ấy chăm sóc đám dược liệu của ta để giữ cho Omi không phát rồ phát dại lên. Sau đó, Gabriel cảm thấy hơi ức chế và quyết định thử đấu tay đôi với ta. Tất nhiên, cậu ấy rất nghiêm túc nghĩ rằng đã đến lúc con phải rời đi. Rèm cửa đã bị đốt cháy, và cầu thang rơi xuống một cách thảm khốc bởi một câu thần chú mà ta không đỡ được. Tuy nhiên, những bức tường vẫn giữ được danh dự của chúng và vẫn đứng vững, mang thêm một vài vết lõm đáng ngưỡng mộ. Ta chịu chút ít bầm tím và phải nghe một bài giảng từ Silas vì đã thua Gabriel 'ngu ngốc'. Sau đó, cậu ta nhanh chóng bỏ rơi ta để đến thư phòng với những câu chuyện thú vị hơn. Một ngày khá sôi động, phải không?"

"Vâng, thưa ngài," Harry nói và không thể kiềm chế được. Cậu bắt đầu cười ngặt nghẽo. "Ước gì con có thể thấy được điều đó!"

"Phần nào cơ?" Severus khoanh tay và lườm nguýt. "Ta hy vọng con đang đề cập đến tình trạng đáng sợ của Omi chứ không phải việc ta bị bắt làm con tin dưới cây đũa phép của con."

"Tất nhiên rồi, thưa giáo sư," Harry cười trấn an người đàn ông.

"Tốt. Và là Severus, Harry. Ta đã chịu đựng được từ 'ngài'' một cách kham khổ, nhưng Giáo sư/thầy là giới hạn cuối cùng."

Harry cười nhăn nhở. "Vâng, Severus."

"Hãy đến ăn sáng đi," Severus kiên quyết yêu cầu, hoàn toàn nghiêm túc. "Và con sẽ trở lại với các bài học và luyện tập vào chiều nay."

"Vâng, thưa thầy," Harry nhẹ nhàng trả lời, vẫn mỉm cười.

Harry ăn ba phần ăn sáng thịnh soạn. Severus không nói gì về điều này, nhưng ông ăn phần bình thường của mình một cách chậm rãi để họ có thể kết thúc bữa ăn cùng một lúc. Harry đã rất quyết tâm xin lỗi con gia tinh nhỏ, nhưng Omi cũng kiên quyết không nhận. Tai tiếng: một pháp sư tuyệt vời lại phải xin lỗi khi họ thậm chí không làm gì sai. Vì vậy, bạn gia tinh xuất hiện rồi biến mất với tốc độ kỷ lục. Lúc đầu thì khá thất vọng, Harry dần dần thư giãn và cười về sự giận dỗi hề hước của con gia tinh.

Tâm trạng nhanh chóng trở nên nghiêm túc khi họ rời phòng ăn và đến phòng khách với buổi điều trị hàng ngày. Harry lo lắng, nhưng sự bình tĩnh của Snape rất dễ lây lan. Khi ngồi ở vị trí yêu thích của mình trên chiếc ghế dài, Harry thậm chí còn không nhúc nhích. Cậu thực sự đã sẵn sàng để đối mặt với điều này. Cậu phát ốm vì khóc lóc và muốn vượt qua nó bởi vì sự nửa vời này sẽ nhanh chóng khiến cậu phát điên hoàn toàn.

"Vậy ta đoán là con cảm thấy khá hơn rồi chứ?" Severus bắt đầu.

"Vâng. Con muốn hiểu điều này và chấp nhận nó. Con mệt mỏi về việc ngồi trong phòng với mọi thứ bị nhốt trong đó với con," Harry nói và cắn môi. "Nhưng có vẻ như con không tiến thêm bước nào cả. Con đã suy nghĩ về tất cả những gì người nói. Và con hiểu điều đó. Thực sự đó, con hiểu. Nhưng điều đó không thay đổi cách con cảm nhận về Kit hay bất kỳ ai trong số họ một chút nào."

"Điều đó có thể hiểu được, Harry," Severus trấn an. "Đây không phải là điều con có thể thức dậy và nói 'Tôi đã vượt qua nó rồi này', và tiếp tục đi tiếp với một nụ cười."

"Vậy con nên làm gì?"

"Hãy cứ là chính mình. Con thừa nhận vấn đề và đối mặt với nó hàng ngày trong khi tiếp tục sống. Cuối cùng con sẽ nhận ra rằng đó không phải là kết thúc của con hay tất cả các con. Khi đó, con sẽ hiểu được những gì con đã biết, và hy vọng sau đó Kit sẽ không còn nữa, ngoại trừ một phần khỏe mạnh, đang hoạt động của Harry."

"Nghe hay đấy ạ," Harry thừa nhận.

"Con còn gặp ác mộng sao?"

"Phải, nhưng nó chỉ lặp đi lặp lại cùng một thứ thôi." Harry rùng mình, vòng tay quanh người.

"Con không nhớ bất cứ điều gì mới hoặc biết ai đang...làm điều đó với con."

"Nó sẽ đến thôi." Severus gạt nó sang một bên. "Chúng ta sẽ xem những cơn ác mộng này xảy ra thường xuyên như thế nào, nhưng rõ ràng chúng ảnh hưởng đến việc con ngủ bao nhiêu vào ban đêm. Những giấc mơ này là tốt vì chúng sẽ giúp con chấp nhận những gì đã xảy ra, nhưng ta không muốn con kiệt sức. Nếu cần thiết, thì ta có Thuốc vô mộng."

"Cảm ơn, thưa thầy," Harry nhẹ nhàng nói khi hai cánh tay dần buông lỏng.

Severus gật đầu. "Con đang gặp khó khăn với những nhân cách khác?"

"Làm sao người biết?"

"Ta tin rằng Silas đã đề cập đến điều gì đó."

"Ồ." Harry bắt đầu bồn chồn. "Con thực sự giận họ. Con đổ lỗi cho họ về những gì đã xảy ra. Nói rằng lẽ ra họ phải bảo vệ con khỏi điều đó hoặc nói với ai đó vì con không thể. Con biết điều đó thật ngu ngốc vì con chỉ đang tự trách mình, và con biết họ không thể làm gì vì họ không biết phải làm gì. Họ là con và đến bây giờ con vẫn không biết phải làm gì. Hơn nữa, có giận họ cũng chẳng ích gì."

"Vậy con không tức giận?" Severus nhướn mày hỏi.

"Con có chứ," Harry nói dứt khoát. "Con tức giận với kẻ đã làm chuyện này, nhưng đó không phải lỗi của Silas hay Gabriel. Đó thậm chí không phải lỗi của Kit, mặc dù con vẫn không thể chấp nhận được cô ấy."

Severus cười khẩy. "Đó là một sự tiến bộ."

"Con đoán thế."

"Con đã chơi đàn bao lâu sáng nay?"

Harry nhún vai. "Khoảng ba giờ."

"Ta hiểu rồi." Severus đứng dậy. "Vậy thì ta nghĩ chúng ta nên đi thẳng vào học tập. Ta đã soạn sẵn một bài kiểm tra cho con."

Harry rên rỉ khi đi theo giáo sư của mình, nhưng có một nụ cười nhẹ cong lên ở khóe môi.

___________

Đêm đó, sau một ngày dài, Harry mở nhật ký của mình và viết, Bạn có thực sự đánh bại Giáo sư trong một cuộc đấu tay đôi không?

Đúng vậy, Gabriel trả lời. Cũng không dễ dàng, Tên khốn đó rất biết cách di chuyển.

Bạn không thích thầy ấy, phải không? Harry cau mày.

Ông ấy cũng tạm được, Gabriel viết từ cuối cùng rất chậm để cho thấy cậu ấy đã miễn cưỡng thế nào khi đưa cra lời khen cho người đàn ông nhiều như vậy.

Đừng nghe cậu ta, Silas cãi lại.Cậu ta là một thằng ngốc. Giáo sư Snape đã không làm gì ngoài việc giúp chúng ta. Ông ấy rất giữ lời và giữ bí mật cho chúng ta.

Thế cơ. Bạn không biết chắc điều đó đâu, Gabriel cãi lại. Ông ấy có thể đã nói với Hiệu trưởng về tất cả những gì chúng ta biết.

Nhưng ông ấy đã không làm thế, Silas nhấn mạnh.

Làm sao bạn biết?

Được rồi, đừng lãng phí giấy cho một cuộc tranh luận, Harry can thiệp.

Tốt thôi, Gabriel gằn nét chữ. Harry đoán CẬU đang giận dữ.

Vậy, cậu không còn giận chúng tôi nữa? Silas thản nhiên hỏi.

Harry nhún vai và viết, Không hẳn.

Tốt, Gabriel viết.

Tại sao bạn lại đánh nhau với Giáo sư?

Tôi muốn ra khỏi đây. Tôi phải hoạt động, không thể ngồi yên. Không thể nghĩ về bất cứ điều gì ngoài việc được tự do và ông ấy là người cản đường. Bên cạnh đó, về tất cả những điều này và nó dường như không giúp được gì.

(Chưa)Đủ nhanh, nếu ý cậu là thế, những nét chữ của Silas được viết dài trên trang. Ngay cả cậu cũng không ngu đến mức để không thấy rằng ông ấy đang giúp đỡ Harry chứ.

Ờ, rồi. (Chưa)Đủ nhanh.

Chà, chúng tôi đang khá suôn sẻ với nó, Harry vui vẻ viết. Không nghĩ rằng bạn sẽ là người rút lui sau một cuộc chiến, Gabriel. Và tôi nghĩ Silas mới là người hoài nghi và không dễ dàng tin tưởng.

Không. Tôi chỉ thận trọng thôi, Silas chậm rãi viết. Tôi không tìm thấy lợi ích gì khi chúng ta bỏ lại những gì chúng ta có ở đây. Chúng ta có kẻ thù. Tốt nhất là đừng chạy vào tay họ. Chúng ta an toàn ở đây. Còn bây giờ. Severus vẫn chưa phản bội chúng ta, vì vậy chúng ta nên đối xử với ông ấy sao cho phù hợp. Nhưng không có nghĩa là chúng ta không nên chuẩn bị cho trường hợp ông ấy quay lưng lại với chúng ta.

Và tôi không chạy trốn, Gabriel biện minh cho mình. Tôi có thể muốn rời đi, nhưng tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi chỉ muốn giải tỏa một chút, như Silas đã nói. Lẽ ra tôi có thể giết ổng và trốn thoát, nhưng thay vào đó tôi lại để Silas tiếp quản. Hiểu chứ.

Giết? Harry lo lắng hỏi.

Về điều đó, là để cậu ấy không gặp khó khăn trong việc bảo vệ chúng ta, Silas giải thích. Tôi cũng sẽ như vậy nếu bị dồn vào chân tường, mặc dù ngay từ đầu tôi sẽ không khiến chúng ta đi vào ngõ cụt như vậy. Gabriel đã từng giết chóc trước đây. Basilisk,nhớ chứ?

Đúng. Nhưng đó không phải là một con người. Có một sự khác biệt rất lớn, Harry phản bác.

Đúng vậy, Gabriel đồng ý. Tôi sẽ không đi khắp nơi để giết người, Harry, nhưng tôi sẽ giết nếu cần thiết để bảo vệ mạng sống của tất cả chúng ta. Trước đó, tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để tìm cách giải quyết, và tôi cũng sẽ hy sinh bản thân để bảo vệ những người vô tội, nhưng tôi muốn tránh điều đó, ngay cả khi Silas không tin tôi.

Đúng thế. Tôi không tin.

Chà, vậy được rồi, tôi đoán thế. Cậu dừng lại để ngáp. Tôi chuẩn bị đi ngủ. Chúc mọi người ngủ ngon.

Harry đóng cuốn nhật ký lại và đặt nó lên tủ đầu giường. Với một tiếng thì thầm, ánh sáng tắt đi và cậu được bao bọc trong bóng tối thoải mái. Cậu cuộn mình trong chiếc chăn dày và để hơi ấm đưa cậu vào giấc ngủ. Cậu mong mình sẽ có một giấc ngủ không mộng mị.

______________________

Harry đứng thở hổn hển. Cơ thể cậu đau nhức vì tất cả những cú ném mà Snape thực hiện với cậu. Cậu không thể làm được nhiều vì kích thước nhỏ bé của mình so với Snape, nhưng điều đó tốt cho cậu để học hỏi. Harry lắc đầu với một cái nhăn mặt. Tốt cho việc tạo ra đau nhức thì có. Cậu thở dài và bước lên để Snape có thể vòng tay quanh ngực cậu, ghì chặt cánh tay cậu vào bên hông. Harry như thể xỉu đến nơi và Snape nới lỏng vòng tay để tóm lấy cậu theo cách thoải mái hơn. Harry bùng nổ chuyển động, vật ngã Severus và thoát ra ngay khi có đủ thời gian.

"Rất tốt!" Severus đứng dậy và nắm lấy vai cậu bé.

Harry cúi xuống và lăn đi, biết rằng họ chưa xong đâu. Cậu mỉm cười trước cái nhìn tán thành của Snape. Họ thực hành các động tác (phòng vệ) khác trong hai giờ nữa, kết thúc bằng mười lăm phút chỉ dùng nắm đấm. Cả hai người đều đổ mồ hôi và thở muốn hụt hơi trước khi Snape ra hiệu dừng buổi huấn luyện trong ngày. Harry thực sự mừng vì cậu chỉ học những bài này hai lần một tuần. Snape hứa rằng cậu sẽ thích chúng nhiều hơn khi cậu khỏe hơn, nhưng cho đến nay có thể nói là cậu chỉ chịu đựng chúng vì Gabriel yêu chúng và sẽ quan sát và học hỏi một cách say mê qua cậu.

____________________

Ngồi bên cây đàn piano, những ngón tay thon dài của cậu lướt trên các nốt nhạc, cứ mỗi giây lại rơi xuống một phím. Nó nghe như tiếng mưa ngân vang chậm rãi. Có điều gì đó về những âm thanh này luôn có thể chạm đến trái tim cậu. Cậu mỉm cười khi gõ phím. Từ từ một giai điệu mơ hồ có thể được nhận thấy. Cơn mưa âm thanh bắt đầu rơi mạnh hơn, giai điệu mạnh mẽ và đều đặn. Harry cúi đầu trên phím đàn trong khi hai tay nhảy múa theo điệu nhạc chậm rãi.

Cậu không biết, đó là Bài hát ru của Brahm, bài hát mà mẹ cậu đã chơi cho cậu nghe khi cậu không ngủ được vào ban đêm. Một nụ cười dịu dàng dần hiện trên khuôn miệng khi cậu đung đưa chậm rãi theo điệu nhạc. Nhắm mắt lại, những âm thanh nhẹ nhàng được tạo ra tràn ngập trong trái tim và tâm hồn cậu. Đàn piano đang hát cho cậu nghe. Kit cựa quậy trong sự thích thú, với tay về phía trước để đi ra.

Đôi bàn tay của Harry rơi xuống một cách nặng nề, những nốt nhạc to và lạc điệu khiến giai điệu dừng lại một cách đau đớn. Căn phòng dần chìm vào im lặng khi tiếng ồn chói tai biến mất khỏi không khí. Không. Cậu sẽ không để cô ấy ra ngoài.

Harry để tay ấn mạnh vào phím đàn. Cậu nghĩ về cô và cảm thấy bị phản bội và khó hiểu. Dù cho đã có bao nhiêu buổi "học" với Snape cũng không quan trọng. Cậu sẽ không, không thể, chấp nhận rằng cô chính là một phần của cậu, và ngay cả khi cô là vậy, thì đó cũng là một sự giải thoát tốt. Cậu không cần cô và những gì cô dâng hiến cho cậu. Cậu vẫn sống tốt mà không cần cô trở thành một phần của cậu.

Những dòng nhạc da diết, chói tai ngoan ngoãn sinh ra dưới đôi bàn tay cậu và xóa sạch cả ký ức về bài hát ru êm đềm.

___________________

Snape đã bắt Harry nghiên cứu từng câu thần chú trong số ba câu thần chú bảo vệ một ngày trước khi cậu được phép thử sử dụng chúng. Chỉ mất ba ngày để thành thạo kỹ năng đơn giản nhất, bùa Khiên. Harry đã niệm phép Tectussitum trong khi vung cây đũa phép sắc lẹm quanh người ít nhất cả chục lần trước khi chiếc khiên thực sự thành hình và chặn đòn tấn công của Snape. Tuy nhiên, nó chỉ chặn được một câu thần chú duy nhất, và nó đã bị đánh gục bởi câu thần chú thứ hai mà Snape đã niệm để chắc chắn rằng Harry sẽ nhớ ra điểm yếu của bùa Khiên. Nói chung, nó dễ thực hiện và duy trì, nhưng khả năng bảo vệ hơi kém. Tuy nhiên, nó vẫn hữu ích.

Phải mất tám ngày để cậu thực hiện được bùa Khiên hấp thụ. Lẽ ra cậu sẽ tiếp thu nó nhanh hơn, nhưng cậu đã mất ba ngày huấn luyện cho việc tìm ra điều gì đã tạo nên Kit. Câu thần chú là Tectum Haurio và chiếc khiên sẽ hấp thụ sức mạnh từ câu thần chú tấn công và phản lại kẻ tấn công. Sự kéo dài của nó thì tùy thuộc vào người thi phép; Snape có thể giữ nó trong khoảng năm phút, nhưng Harry thì chưa đến một phút. Nó không làm cạn kiệt phép thuật của người niệm chú, nhưng nó cần rất nhiều sự tập trung để duy trì nếu không nó sẽ biến mất.

Hôm nay là ngày thứ chín của cậu luyện tập bùa Khiên cuối cùng và khó nhất, và Harry chắc chắn rằng nó sẽ làm được ngay hôm nay. Cậuthực sự mệt mỏi khi bị Snape đánh ngã. Lần thứ sáu trong ngày hôm đó, cậu ấy hét lên, "Tectum Repercutio!" Một vòm ánh sáng xanh bao quanh cậu và Severus bắn ra một câu thần chú. Tấm khiên oằn xuống và Harry bị hất văng ra sau. Một lần nữa.

Cậu nhanh chóng đứng dậy và kêu gọi chiếc khiên. Snape nói ra một lời nguyền và lần này lá chắn của Harry lóe lên màu trắng. Nó vẫn ổn định và đẩy lùi câu thần chú về phía Snape. Giáo sư của cậu nằm xuống và lăn đi, liên tục bắn ra nhiều câu thần chú hơn. Harry bắt đầu đổ mồ hôi và tay run run, nhưng đôi mắt cậu lóe lên sự quyết tâm và chiến thắng. Cậu đã làm được! Nhưng cậu chỉ giữ được ba mươi giây trước khi gục xuống, thở hổn hển. Severus sải bước về phía cậu và cho cậu uống một lọ thuốc phục hồi sức mạnh. Cậu mỉm cười yếu ớt khi được đỡ đứng dậy.

"Con làm tốt lắm. Bây giờ hãy thử lại lần nữa trước khi chúng ta ăn trưa."

"Nghe được đó ạ," Harry đồng ý, phớt lờ sự mệt mỏi của mình. Như Snape và Silas đã nói, kẻ thù của cậu sẽ không đợi cho đến khi cậu cảm thấy sẵn sàng trước khi tấn công. Harry chỉ có thể lắc đầu trước sự tưởng tượng của hai người, nhưng cậu sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn cản chúng, ít nhất là trong một thời gian ngắn.

________________

Harry thở dài khi ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện với Severus. "Con không chắc là còn nhiều điều để nói."

Trong vài tuần qua, cậu đã phải đối mặt với những cơn ác mộng của mình và chúng không còn khiến cậu hoảng loạn hay lên đỉnh hàng đêm nữa. Cậu thậm chí đã chấp nhận rằng những gì đã xảy ra không phải là lỗi của cậu. Cậu vẫn cảm thấy hơi xấu hổ vì đã để điều đó xảy ra, nhưng cậu nhận ra rằng mình đã không có kỹ năng hoặc kiến ​​thức để ngăn chặn điều đó. Cậu thậm chí không trách Kit, nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận những gì cô ấy đại diện. Cậu không thể hiểu được điều đó, và thành thật mà nói, cậu không tin rằng mình cần cô trở lại. Liệu pháp trị liệu của Snape đã giúp cậu rất nhiều, và cậu đã đi được một chặng đường dài, nhưng dường như cậu không thể thực hiện các bước tiếp theo trong việc tái du nhập nhân cách của mình.

Severus gật đầu, mái tóc đầy dầu dài đến vai rũ xuống mặt. "Ta đồng ý. Đến bây giờ con đã làm rất tốt rồi, Harry, nhưng ta không thể cho con những gì con cần để hoàn toàn vượt qua chuyện đã xảy ra."

"Vậy là thôi ạ?" Harry cúi đầu và nhìn chằm chằm vào tay mình. Cậu ngạc nhiên rằng việc Snape bỏ cuộc khiến cậu phiền lòng đến mức nào. "Con vô vọng rồi sao?"

"Không hề. Lúc này ta chỉ nói rằng con cần một thứ khác ngoài khả năng của ta," Severus trấn an. "Ta phải trở về Hogwarts. Ta có chuyện cần chuẩn bị. Còn hơn một tuần nữa là khai giảng rồi."

"Vậy con sẽ ở lại đây? Người nghĩ ở một mình sẽ giúp con sao?" Harry nghi ngờ hỏi, nhìn vào mặt giáo sư của mình.

"Không. Ta thực sự không nghĩ nó sẽ như vậy," Snape mỉm cười. "Vì vậy, ta đã nghĩ ra một giải pháp tốt hơn. Con sẽ ở lại quán Cái Vạc Lủng trong Hẻm Xéo. Chủ quán nợ ta một vài ân huệ và đã chứng minh rằng ông ấy có thể giữ được bí mật."

"C-cái gì?" Harry bị sốc.

"Hmmm... đúng rồi... con sẽ  tuân thủ các quy tắc của ta khi điều này xảy ra." Severus trừng mắt nhìn cậu bé. Ông muốn cậu hoàn toàn rõ ràng rằng ông nghiêm túc như thế nào về sự nghe lời của Harry. "Tất cả các con sẽ tuân thủ các quy tắc hoặc con sẽ phải chịu hình phạt của ta."

"Vâng, thưa thầy," Harry kêu lên sợ hãi.

Severus gật đầu hài lòng. "Con sẽ ở tại quán Cái Vạc Lủng và ở trong phòng của mình trước khi mặt trời lặn. Con sẽ không rời khỏi phòng trước khi mặt trời mọc. Vào ban ngày, con có thể đi dạo Hẻm Xéo, nhưng sẽ không được đi vào bất kỳ  ngõ ngách nào hoặc vào thế giới Muggle. Con sẽ không đi chơi với người lạ, cho dù họ có tỏ ra thân thiện thế nào. Con sẽ không mời bất kỳ ai vào phòng của mình."

"Còn bạn bè của con thì sao ạ?" Harry đặt câu hỏi.

Nó là câu hỏi hợp lý và không có ý đòi hỏi. Qua giọng điệu, Severus biết rằng Harry sẽ rất buồn nếu bị từ chối, nhưng cậu sẽ không làm trái quy tắc của ông. Chính điều này đã khiến ông mủi lòng. "Bạn của con ở Hogwarts có thể đến, nhưng không ai khác nữa."

Harry mỉm cười. "Cảm ơn thầy."

Severus phớt lờ cậu. "Con đã hiểu và hứa sẽ tuân theo những quy tắc này chứ?"

Harry gật đầu chắc nịch. "Vâng ạ."

"Còn Silas và Gabriel thì sao? Ta cũng muốn lời hứa của họ," Severus nghiêm túc nói. Ông ghét coi những nhân cách phụ là những người riêng biệt, nhưng điều này là cần thiết.

Gabriel nhún vai. "Yeah, chắc chắn rồi."

"Tôi sẽ," Silas bình tĩnh đáp và xoa ngón tay một cách miễn cưỡng. "Nhưng hãy nói cho tôi biết, có mối đe dọa nào mà chúng tôi nên cảnh giác không?"

Severus nhìn đứa trẻ trước mặt mình. Mái tóc đen bù xù, ánh mắt ngọc lục bảo tạm hiện lên sự xảo quyệt và sắc sảo, thân hình gầy gò; không có gì ở đây đại diện cho sức mạnh đáng kinh ngạc của cậu bé hay sự mỏng manh đến bất ngờ của cậu. Trên thực tế, vết sẹo của Harry gần như bị che khuất hoàn toàn bởi mái tóc khi nó đã dài ra vài inch. Ông chắc chắn rằng cậu bé sẽ sớm cắt nó đi, bởi cậu đã bắt đầu khó chịu với việc liên tục phải gạt nó ra khỏi mắt. Đôi khi thật khó để nhớ tại sao đứa trẻ này lại đặc biệt như vậy, nhưng những lúc như thế này thì mọi chuyện trở nên quá rõ ràng.

"Có. Để Harry quay lại."

Silas gật đầu và trong giây lát Harry đã chớp mắt nhìn ông. "Họ có hứa không ạ?"

"Họ có, nhưng Silas đã hỏi một câu hỏi mà ta cũng muốn con nghe câu trả lời. Cậu ấy hỏi liệu có mối đe dọa cụ thể nào khiến ta yêu cầu con cần cẩn thận không. Câu trả lời là có. Một người đàn ông trốn thoát khỏi Azkaban, nhà tù khắc nghiệt và khủng khiếp nhất thế giới phù thủy tại Anh Quốc. Kẻ trốn thoát là Sirius Black. Ông ta từng là cánh tay phải của Voldemort, nhưng đã bị bắt vào ngày sau khi Voldemort biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Ông ta đã lặp đi lặp lại tên con trước khi trốn thoát. Có lý do để tin rằng ông ta đang nhắm vào con. Đó là lý do tại sao con phải thận trọng ở Hẻm Xéo."

"Con hiểu, thưa thầy," Harry nhẹ nhàng nói. "Nhưng nếu nó nguy hiểm như vậy, tại sao người lại để con đi?"

"Bởi vì còn rất lâu mới đến lúc con hoàn toàn an toàn. Ta nhận ra, con không thể bị nhốt lại như thế. Ngoài ra, Hẻm Xéo rất náo nhiệt và đầy rẫy các phù thủy và pháp sư nếu con cần giúp đỡ. Con sẽ về lúc trời tối và Tom, chủ quán, sẽ trông chừng con." Snape đưa tay vào trong áo choàng và lấy ra một chiếc vòng tay. "Con sẽ có thể triệu hồi ta với thứ này nếu con cần, bằng cách phá vỡ nó. Ta đã dạy con những câu thần chú phòng vệ, con đã thành thạo ba biến thể của bùa khiên cơ bản và con biết đủ cách tự vệ để cho phép con chạy trốn. Ta tin tưởng rằng các rủi ro của tình huống sẽ được giải quyết bởi các kỹ năng của con miễn là con vẫn thận trọng."

Harry mân mê chiếc vòng bạc nhỏ xíu mà Snape đeo quanh cổ tay cậu. Nó không chặt, nhưng cũng không lỏng đến mức lủng lẳng. Cậu thích nó và mỉm cười biết ơn với giáo sư của mình. Giờ đây khi phải đối mặt với việc rời đi và trở lại Hogwarts, cậu nhận ra rằng mình sẽ nhớ đến nhường nào khoảng thời gian ở đây.

"Cảm ơn, Giá- Ý con là, Severus. Vì tất cả những gì người đã làm cho con," cậu nói một cách bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. "Người đã thực sự giúp đỡ con và con không biết làm thế nào để có thể trả ơn người."

"Ta không cần con cảm tạ." Severus đứng dậy và Harry cũng làm như vậy. "Ít nhất là chưa. Khi con vượt qua chuyện này, đứng vững, và khỏe mạnh, thì chúng ta có thể nghĩ đến một hình thức đền đáp nào đó. Giờ hãy thu dọn đồ đạc của mình đi. Chúng ta sẽ rời đi sau một giờ nữa."

___________

Chuyên mục lảm nhảm quen thuộc (Tại tui cx muốn có người nói chuyện chung sở thích á):

Là đảng dịch đến đâu đọc đến đấy chứ ko đọc trc, tui tò mò không biết khi nào Kit ms quay lại vs Harry. Mang máng series này có 4-5 phần gì đó và lúc tui biết đến nó tác giả còn chưa end mấy phần sau. Cầu trời tác giả đừng drop ngang. 

Chương sau là Draco xuất hiện r. Vẫn rất láo lol. Tui đang để xưng hô của Dra là Hắn mà thấy cấn cấn sao đó. Để là "anh" thì trưởng thành đứng đắn quá,trong khi mén mất nết vãi ò,  để cậu thì sợ nhầm lẫn vì Harry lẫn các nhân cách  + Ron tui đều dùng cậu, sau 3 đứa chung 1 scene sợ loạn cmnl. Ai có suggest gì ko?

       /       >  フ       |  _ _| /' ミ_xノ /     | /  ヽ   ノ │  | | |/ ̄|   | | |( ̄ヽ__ヽ_)__)\二)

__________________

Một số giải thích trong chương này theo suy nghĩ của tui:

(1) Đn mà Silas vs Gabriel cãi nhau là đủ nhanh ấy. Tức là Gabriel chê giáo sư ko giúp đc gì. CÒn Silas phản bác lại kiểu: Cậu đừng giả ngu mà lơ đi vc cách của thầy có hiệu quả nhưng chưa đủ nhanh thôi.

(2) Đn giáo sư nói vs Har về luật khi đến Cái Vạc Lủng là: Không rời đi trc mặt trời lặn và chỉ ra ngoài khi trời sáng ấy. Vì họ đến quán lúc tầm chiều tối  => Đến sáng hôm sau Harry mới đc bước chân ra cửa.

(3) Có thể có người sẽ thấy đn Harry giận dỗi là không hiểu chuyện nhưng nhắc nhở phát: Thằng bé mới 13t, bị qrtd, và mắc bệnh tâm lý. 

(4) Giáo sư thua Gabriel chỉ có kiến thức bùa chú đến tầm năm 5 trong khi bản thân là gián điệp 2 mang. Hơi buff nhưng ko vô lý lắm đâu, Gs ko muốn tổn thương Harry + nghĩ Harry là trẻ con=> Không dùng hết sức + chủ quan. => Thua. 

______________

Thông báo không chính thức( Mong ko ai rảnh kéo xuống đây): Lịch up là Mỗi tuần một chương, ngày nào thì hem biết vì dựa vào thời gian thực tế làm xong, thường là cuối tuần.

 Tại tui đang đi làm ớ, nhưng muốn tạo thói quen và kỷ luật bản thân 1 chút cho đỡ bê tha và muốn bắt đầu vs vc mình thích. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro