BS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bluse trắng.....bác sĩ

Chiếc xe đò tấp vào bên đường trong tiếng la chói lói của những người chạy xe đạp... " Chạy kiểu gì vậy mấy cha....? ". Thằng lơ xe cười hề hề... " Đừng có giận mấy anh mấy chị. ơi ... cho em ghé chút mà... ! " đoạn nó nhìn tôi và nói " Tới rồi đó bác sĩ.... ". Tôi xách ba lô nhảy xuống đường. Thằng lơ xe giơ tay chỉ... " Kia kìa.... anh theo con lộ đất đỏ này đi vô chút xíu... Đó... Đó cái nhà mái ngói đỏ dưới hàng cây keo đó.....là bệnh viên của huyện đó anh.... ! " Nói như súng liên thanh một hồi , nó đu người lên thành xe , tay vỗ ầm ầm... " Tới đi bác tài.... ! " . Chiếc xe rùng rùng nhào về phía trước để lại mình tôi đứng chơ vơ trong một đám bụi mù...

Tôi xách ba lô rẽ vào con đường đất đỏ với tâm trạng chán chường. Tôi mới tốt nghiệp trường đại học y dược và khó khăn lắm mới xin được một chân tập sự trong một bệnh viện công. Lương bổng không có bao nhiêu nhưng chủ yếu là học kinh nghiệm và được cái mác bác sĩ bệnh viện công để sau này mở phòng mạch. Nhưng thói đời chỗ nào mật ít ruồi nhiều thì đương nhiên phần ngọt ngào chẳng bao giờ đến phiên mình. Tôi đã phải làm rất nhiều việc , kể cả việc trực thay liên tục cho đàn anh , đàn chị chạy show bên ngoài , gặm bánh mì trong lúc khám bệnh để chống lại cơn đói đến mờ mắt. Tôi phải trực bệnh viện nhiều đến nỗi trong suốt một năm trời làm việc ở đây tôi chỉ có một mơ ước lớn lao nhất là được ngủ , ngủ liên tục một ngày.....

Vậy mà các đàn anh , đàn chị trong khoa vẫn chưa hài lòng. Tuần rồi trong kì họp giao ban , khi bàn đến việc phải cử người về Long An để chi viện cho tuyến dưới , ai cũng có việc quan trọng để né.... tranh cãi sôi nổi , nói tới nói lui... cuối cùng rồi cũng đẩy vê phía tôi. Anh Hoà , trưởng ban thanh niên của khoa vỗ vai tôi động viên.. " Thôi ráng đi em... Đi về đó có 1 tháng à.... Sau khi em về bệnh viện sẽ xét cho em vào biên chế.....! " Nói xong anh xoa đầu tôi....

Tôi yếu ớt gật đầu trong người rưng rưng một cảm giác lạ lùng. Không phải vì tôi vui sướng với viễn cảnh sẽ trở thành bác sĩ chính thức của bệnh viện mà nói thẳng ra là vì tôi thích anh Hoà. Đó là một người đàn ông trắng trẻo với một gương mặt chữ điền và bộ râu quai nón càng làm tăng thêm chất đàn ông ở con người anh. Các bác sĩ nữ và hộ lý chưa chồng gặp anh đều say như điếu đổ và tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng tôi không thể làm như các cô gái khác là lẳng lơ , chèo kéo , tìm cách cọ quẹt vào người anh. Tôi chỉ nhìn anh từ xa với cặp mắt ngưỡng mộ và luôn hưng phấn với một câu hỏi là dưới cái quần trắng , đồng phục của bệnh viện kia thì cây hàng của anh thế nào.... Đôi khi cùng anh trực đêm , tôi không thể nào kiềm chế được đã phải lén lút vào toalet để thủ dâm với hình ảnh anh đang điên cuồng đâm mình từ phía sau....Với những tình cảm đó làm sao tôi không rưng rưng khi bàn tay anh xoa trên đầu tôi. Đó là lần đầu tiên chúng tôi đụng chạm thể xác với nhau. Và mặc dù đụng ở bất kỳ vị trí nào trên cơ thể nó đều mang lại cho tôi cái cảm giác hưng phấn lạ lùng....

Thế là tôi lên đường. theo sự thoả thuận của Sở y tế hai tỉnh ,tôi được điều về một trung tâm y tế của một huyện vùng sâu....Và bây giờ nó đang ở trước mặt tôi đây...

Đó là một ngôi nhà hai tầng cũ kỹ , lợp ngói đỏ nằm im lìm dưới một rặng keo xanh xanh. Giữa trưa , trời đứng gió , rặng keo nằm ủ rủ nên không thể nào che dấu giùm toà nhà vẻ cũ kỹ tàn tạ của nó . Tôi đứng giữa sân thở dài ngao ngán...

Có tiếng xe máy chạy bình bịch và một chiếc xe 67 cũ kỹ như căn nhà trước mặt xuất hiện. Chủ nhân của nó là một thanh niên to lớn , vạm vỡ như một lực điền. Nhìn anh ta chạy chiếc xe , tôi có cảm giác như một con gấu đang điểu khiển chiếc xe bé xíu trong rạp xiếc. Anh ta lượn xe một vòng quay cái bồn hoa đầy hoa mười giờ rồi dựng xe trước của một căn phòng. Trông thấy tôi ngơ ngác , anh ta tiến đến gần và hỏi :

- Anh kiếm ai....?

- Tôi kiếm anh Hoàng , giám đốc....

- Heheheh.... anh ta cười lớn.... một tràng cười đầy sảng khoái... Ở đây làm gì có giám đốc....

- Tôi là bác sĩ ở Sài Gòn.....

- À.... ! anh là Tuân.... bác sĩ Sài Gòn về chi viện cho tuyến dưới phải không....? Trẻ ghê há..... vô đây... vô đây.... tụi tui đợi anh từ hôm qua... Tôi là Sơn , bác sĩ khoa nội ở đây.

Tôi xách ba lô theo Sơn trong lòng đầy ngạc nhiên. Nhìn Sơn không có vẻ gì là một bác sĩ cả. Trông anh có vẻ như một người nông dân chân đất hơn là một bác sĩ . Sơn dẫn tôi qua khu B là khu dành riêng cho các bác sĩ , nhân viên bệnh viện có nhà ở xa phải lưu trú lại. Sau khi chỉ chỗ cho tôi cất giữ đồ đạc , Sơn dẫn tôi đi một vòng tham quan , vừa đi vừa nói chuyện 

- Trung tâm mình có bao nhiêu bác sĩ vậy anh....?

- Mười.... nhưng chỉ có 3 đực rựa thôi. Tui , anh Hoàng và anh Tài....

- Công việc vất vả chứ...?

- Vất vả gì anh ơi.... bụt nhà không thiêng , mấy ca bệnh khó người ta chuyển lên Chợ Rẫy trên Sài gòn hết trơn.... báo hại làm tôi thất nghiệp hoài.... Ngày nào cũng chỉ gặp mấy ca cảm cúm xoàng... riết rồi phát chán....Thôi bây giờ anh về phòng nghỉ ngơi đi. Tối nay anh Hoàng về thề nào cũng có một màn nhậu chào sân nha...

- Nhậu....?

- Ừa...lai rai chút đỉnh với anh em cho vui.... Dù chỉ ở một tháng nhưng dù gì bây giờ anh cũng xuống đây rồi.... coi như anh em đi há...

Để tôi đi kiếm mồi.....

Sơn nói xong bỏ mặc tôi trong căn phòng trống , leo lên chiếc 67 rồ ga biến mất.....

Cuộc nhậu bắt đầu lúc 9 giờ tối , trễ hơn dự định gần 2 tiếng đồng hồ vì anh Hoàng đi công tác về trễ. Khi anh Hoàng bước vào phòng , tôi thấy Sơn nhăn nhăn cái mặt...

- Dzìa trễ vậy...?

- Ừa....! Sài Gòn kẹt xe kinh quá.... ! Anh dzìa lúc 7 giờ nhưng phải tạt qua nhà , sắp nhỏ gọi điện kêu về ăn cơm...

- Ăn cơm rồi sao nhậu....?

- Ăn lai rai cho sắp nhỏ nó vui thôi.... nhậu mới là chính.... Anh cười hề hề rồi quay qua bắt tay tôi.

-....Tên gì ta....?

- Dạ Tuân.... !

- Ừa... Tuân.... em đến hồi nào....?

- Hồi trưa anh.....

- Ừa.... em ở đây cứ coi như nhà mình.... Ở đây không được như Sài Gòn nhưng tình cảm lắm.... Thôi vô đi....

Trong lúc anh Hoàng đưa lên rượu lên uống ực , tôi liếc mắt thầm quan sát anh. Đó là một người đàn ông trung niên , dong dỏng cao với nước da trắng đặc thù của dân ngành y. Trán cao với những lọn tóc loăn xoăn trên trán. Ngón chân cái của anh to bè hơn bình thường làm tôi cứ liên tưởng đến những bí mật mà giới chị em hay thì thầm rỉ tai với nhau rằng giữa ngón chân cái của người đàn ông và kích cỡ của hàng họ có một mối liên quan mật thiết với nhau....

Cuộc nhậu kéo dài đến nửa đêm thì tôi gần như chếnh choáng , chẳng biết trời trăng gì nữa. Tôi lăn đùng ra giường và thiếp đi trong một cảm giác mỏi mệt.....

Cơn khát cháy cổ khiến tôi choàng mắt tỉnh dậy sau vài phút chợp mắt. Hình như hai người : Anh Hoàng và anh Sơn vẫn đang còn ngồi bên bàn nhậu. Tôi cựa mình tính đứng dậy nhưng tiếng thì thầm của anh Hoàng khiến tôi cứng người nằm im....

- Chìu anh chút đi Sơn.... anh hứng quá.... !

- Sao không về với vợ....?

- Sao bằng em.... Anh nhịn cả tuần rồi..... Chìu anh chút đi...

Tôi hé hé mắt ra nhìn.... TRong bóng tối lờ mờ , tôi nhìn thấy anh Hoàng đang hối hả héo khoá quần và sau đó cái dương vật với cái đầu to khủng khiếp của anh nhanh chóng rơi tọt vào miệng Sơn..... 

Tôi cứng cả người , một cảm giác hưng phấn rừng rực cháy trong người tôi làm dương vật tôi cương cứng ngay tức khắc. Tôi khẽ kẹp dương vật mình vào giữa hai đùi nhưng mắt vẫn mở thao láo để nhìn cái hoạt cảnh tình dục đang diễn ra trước mặt mình.

Anh Hoàng hình như đang qua sướng , anh liên tục đẩy dương vật của mình vào sâu trong miệng Sơn , miệng anh cứ lảm nhảm... " Sơn ơi , anh sướng quá , Sơn ơi.... Em tuyệt vời quá Sơn ơi.... ! ". Có tiếng Sơn xuỵt khẽ... " Coi chừng Tuân nó tỉnh dậy.... ! " " Không đâu... nó say mèm rồi.... "

Anh Hoàng rút cái dương vật ra khỏi miệng Sơn và dưới ánh sáng lờ mờ của ánh đèn tôi xuýt chết ngấc khi nhìn thấy rõ ràng kích cỡ của nó. Nó to một cách khủng khiếp....

Anh Hoàng cởi vội cái quần , rồi quỳ xuống cởi từng chiếc nút áo trên người Sơn , anh vội vã tháo chiếc dây lưng và tuột ngay chiếc quần dài. Trong phút chốc cả hai đều trần truồng. Anh Hoàng cúi xuống mút lấy mút để cái núm vú trên vồng ngực căng phồng của Sơn. Hai tay anh bóp chặt lấy vòng ngực ấy như đang làm tình với một người phụ nữ. Chắc hẳn Sơn đang lên mây. Tôi nghe thấy tiếng Sơn rên hừ hừ hoà lẫn với những từ ngữ kích dục đang vang lên từ miệng anh Hoàng.....

- Anh ơi .... ! đâm em đi..... Tôi nghe tiếng Sơn rên rỉ

Tôi nghe thấy tiếng sột soạt như tiếng xé bao cao su. TRong giây phút chờ đợi đó , Sơn vẫn liên tục sục cu của mình. Hơi thất vọng , cái cơ thể khá bề thế của Sơn hoàn toàn tỉ lệ nghịch với cây hàng. Dương vật của Sơn nhỏ xíu nhưng rõ ràng Sơn đang rất hứng khi tôi thấy nó cứng ngắc....

Không để Sơn đợi lâu , anh Hoàng chồm lên trên người Sơn , cầm hai chân Sơn giơ lên cao và đẩy người mình sát vào phần dưới cửa Sơn.... Tôi nghe tiếng Sơn rên rỉ... " oh... yesssss ! "

Anh Hoàng đẩy tới đẩy lui dương vật của mình với một nhịp độ nhẹ nhàng , đều đặn trong tiếng rên rỉ của Sơn thỉnh thoảng anh đẩy mạnh một cú. Mỗi lần như thế tôi nghe thấy tiếng Sơn " Á.... ! " rồi tiếng anh Hoàng xuýt xoa " sướng quá em ơi... sướng quá.... ! "

Người tôi hừng hực nóng , nhưng tôi cố gắng kiềm chế như đóng đinh mình trên giường , dương vật của tôi đang giãy dụa giữa hai bắp đùi một cách khổ sở....

Sự kiềm chế lâu ngày khiến cho anh Hoàng trở nên dâm đãng lạ thường. Anh đổi kiểu liên tục. Lúc thì bắt Sơn nằm nghiêng kẹp chặt hai đùi. Lúc thì Sơn nằm xấp , anh đâm từ trên xuống. Lúc anh nằm , Sơn ngồi lên trên anh nhấp nhổm trong cơn sướng khoái cùng cực.....

Cho đến khi Sơn nằm ngữa trên cái bàn thấp và anh Hoàng thúc dương vật mình một cách điên cuồng thì tôi không còn kiềm chế được nữa , tôi thấy một luồng tinh dịch bắn ra tung toé , nhầy nhụa ướt cả hai bắp đùi mình....

Tôi nghe thấy Sơn rên nhiều hơn... thở gấp hơn...miệng chỉ phát ra được những tiếng a a vô nghĩa....Tôi đoán Sơn đã lên đỉnh. rồi sau đó anh Hoàng bấu chặt lấy vùng eo của Sơn , tôi thấy anh nói như cuống quít... " Anh.... anh....... " và rồi anh đổ ụp lên trên người Sơn....

Tôi thức dậy lúc 5 giờ . Trời vẫn còn lờ mờ sáng. Tôi rón rèn đi vào nhà tắm dội nước ào ào để xoá bỏ vết tích của buổi xem phim tình cờ tối qua. Tôi không ngờ chuyện đó lại xảy ra ở một nơi xa xôi như thế này. Nhưng quả thật là thú vị. Sự phát hiện lý thú này sẽ giúp cho những ngày tháng ở đây của tôi bớt tẻ nhạt.

Sơn vẫn đang nằm ngủ say sưa , mặc độc chiếc quần đùi.... Nhưng tôi không còn tò mò nữa vì tôi biết kích cỡ của cái vật đang nằm im dưới cái quần kia. Tôi thích cái của anh Hoàng hơn. Nhưng không thấy anh Hoàng đầu , chắc có lẽ anh ấy đã trở về nhà....

Đột nhiên có tiếng gõ cửa rất gấp.... Tôi ra mở cửa thì gặp chị Thanh , một nữ y tá của trung tâm vừa thở hổn hển vừa nói :

- Bác sĩ.... ! Bác sĩ qua xem... có một ca cấp cứu...

- Anh Tài đâu...? Hôm qua ảnh trực mà....

- Hồi khuya nhà ảnh có chuyện gì đó.... với lại ở trung tâm này ít có bệnh nhân nên ảnh đi về rồi.... Ai dè sáng sớm có ca cấp cứu....

Đó là lý do trong bữa nhậu tối qua không có anh Tài. Gã đàn ông ẩn số trong cái trung tâm y tế này. Tôi khoác vội chiếc áo blouse trắng , cầm cái ống nghe rồi vội vã cùng chị Thanh bước sang phòng cấp cứu ở khu A....

Bênh nhân cấp cứu là một chàng trai nhỏ hơn tôi vài tuổi . Trong mặt thì khoảng 18 tuổi nhưng cái thân thể thì to lớn hơn những đứa cùng tuổi nhiều . Bệnh nhân đang nằm thiêm thiếp trên chiếc băng ca , trán vã mồ hôi. Kế bên là một người phụ nữ lớn tuổi áng chừng là má của anh ta đang bối rối quệt những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán....

- Em đau sao....? Tôi nhìn chàng trai hỏi...

- Bụng..... chàng trai thều thào....

- Nó đau cả ngày.... Hôm qua có nhậu nhẹt , ăn bậy gì không tôi không biết mà than đau bụng... Mới đầu thì đau âm ỉ , sáng nay nó đau quặn lên....

Tôi nhìn chàng trai một lần nữa , rồi kéo áo anh ta lên nhấn tay trên vùng bụng....

- Bây giờ anh khám cho em...khi nào đau thì em la lên nhé....

Tôi rờ tay trên vùng rún vừa rờ vừa hỏi... " Đau không....? " bệnh nhân thều thào... " Không.... ! ". tôi chuyển sang vùng bụng phải , khi đụng đến vùng bụng ở hố chậu phải tôi lại hỏi... " đau không.....? " cậu trai vẫn thều thào... " Không.... ! " Nhưng khi tôi vừa buông tay , mặt cậu méo xẹo , người cậu cong lên vì cơn đau đến quá đột ngột.... " Đau quá... ! " Cậu thều thào , trán vã mồ hôi....

- Viêm ruột thừa.... phải mổ thôi chị....! Tôi quay sang nói với chị Thanh. Chị đưa cậu này đi chuẩn bị đi. Em qua phòng mổ đây....

- Bác sĩ làm được chứ...?

Tôi nhìn chị Thanh ngạc nhiên. Những ca phẫu thuật như thế này ở Sài Gòn tôi không còn nhớ mình đã làm bao nhiêu lần. Chắc có lẽ chị không tin một người trẻ như tôi có thể làm chuyện đó chắc....

Tôi vào phòng mổ xem xét lại mọi thứ... Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa , chị Thanh ló đầu vào....

- Bác sĩ.... bác sĩ giúp được không....?

- Chuyện gì vậy chị....?

- Nó không chịu cho tôi vệ sinh phần bụng.... nó mắc cỡ...

- Má nó đâu....?

- Bả chạy về nhà báo tin và đi mượn tiến....

Tôi thở dài , nói chị Thanh đi gọi cho chị Minh chuyên gây mê rồi bước vào phòng chuẩn bị cấp cứu. Cậu trai vẫn đang nằm trên băng ca.hiêm thiếp Tôi nhìn cậu ta mỉm cười.

- Em nè.... em bị viêm ruột thừa. bây giờ anh phải mổ cho em gấp , nếu không mổ sẽ nguy đến tính mạng đó...

Cậu trai giương cặp mắt sợ hãi nhìn tôi.... tôi nói tiếp :

- Mà muốn mổ thì phải vệ sinh phần bụng dưới , cạo sạch hết lông vì nếu không sẽ có nguy cơ bị nhiễm trùng.... em hiểu không....?

Cậu trai bối rối gật đầu....

- Bây giờ em muốn tự làm hay anh làm.....?

- Em....

Tôi đưa cho cậu ta cái dao cạo. Cậu ta cầm lấy với nhữnh ngón tay run run... rõ ràng cậu ta không đủ sức. Tôi cầm lại con dao... :

- Thôi... để anh làm.... đàn ông với nhau...có gì mà ngại.... !

Câu nói này đã đánh trúng tâm lý nghi ngại của cậu. Không đợi cậu gật đầu , tôi lẳng lặng kéo dây phetmotuya quần của cậu xuống , cởi nút quần rồi kéo xuống. Sau đó đến chiếc quần lót. Và khi vừa kéo chiếc quần lót xuống , tôi suýt chút nữa đã la lên thành tiếng.... Tôi không thể nào tưởng tượng được.....[/B 

.... mặc dù không hế có dấu hiệu cương cứng , nhưng rõ ràng dương vật của cậu vẫn là một loại lớn hơn bình thường. Nhưng diều đó không làm tôi ngạc nhiên . Điều làm tôi không thể tưởng tượng được đó là ở quần lót của cậu có dính một chút chất dịch màu trắng đục mà dân trong nghề nhìn thoáng qua là có thể nghi ngờ ngay về triệu chứng lâm sàng của bệnh hoa liễu.

Ngay lỗ sáo của dương vật của cậu vẫn còn ươn ướt. Để chắc chắn , tôi vuốt dọc dương vật của cậu ta.... một chút mủ còn sót lại trào ra ngoài. Tôi thấy cậu thanh niên thoáng chút nhăn mặt .

- Em bị lậu..... Tôi vừa cầm con dao cạo để vào bụng dưới của cậu ta vừa nói...Những sợi lông cưng cứng rơi lả tả xung quanh 

- Có sao không bác sĩ.....? Sao em vừa bị cái này... vừa bị cái kia vậy....?

- Bệnh lậu là bệnh lây truyền qua đường tinh dục.... Chúng ta sẽ chữa bênh này sau khi em mổ ruột thừa.....

Tôi thoáng thấy cậu thanh niên thở mạnh , thở gấp... Rõ ràng cậu ta đang rất lo sợ. Việc bị phát bệnnh lậu có khi còn làm cậu ta lo lắng hơn việc viêm ruột thừa sắp sửa phải mổ.....Tôi phải trấn an cậu ta :

- Bệnh lậu cũng dễ chữa... em chỉ cần uống thuốc một lần.... bây giờ phải lo mổ ruột thừa đã... Em đừng căng thẳng..... như vậy sẽ tốt hơn... Cố gắng thở bình thường....

Cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành xong công việc của mình. Sau khi cạo xong , rõ ràng những gì tôi ước đoán không sai . Dương vật của cậu bé này thuộc vào hàng khủng.... Phải chăng vì thế nên cậu ta sớm quan hệ tình dục để mắc bị lậu....? Tôi thay cho cậu ta chiếc quân dài của trung tâm , rồi rửa tay.... Có tiếng gõ cửa , rồi chị Thanh ló đầu vào 

- Có kết quả xét nghiệm máu rồi nè...

- Dạ.... chắc phải làm thêm một xét nghiệm nữa đó chị 

- Xét nghiệm gì nũa ....?

- Xét nghiệm mủ... Em để phẩm vật trên bàn đó.... có thể nó bị lậu nữa....

- Trời.... con nít bây giờ sao ghê quá vậy.... mới tí tuổi đầu mà mắc bệnh hoa liễu rồi...

- Bộ bệnh hoa liễu chỉ dành cho người lớn sao chị....? Tôi nhìn chị Thanh cười hề hề rồi đẩy cửa bước ra ngoài

.... Tôi nằm chợp mắt một chút sau ca mổ....ca mổ này không có gì khó khăn lắm với một bác sĩ như tôi. Mọi việc diễn ra một cách trơn tru... tôi cảm thấy vui vui khi chứng kiến ánh mắt ngạc nhiên của chị Minh gây mê khi chị thấy tôi rạch một đường Mar Burney khá điệu nghệ trên vùng bụng của bệnh nhân. Chắc có lẽ chị không nghĩ một người trẻ như tôi có thể có những đường mổ chính xác và đẹp như thế....

Có tiếng bước chân khẽ bước vào phòng và rồi một người đàn ông khoảng chừng ba mươi mấy tuổi xuất hiện 

- Cám ơn em..... !

- Anh là.......

- Tài.... em đã mổ dùm anh ca viêm ruột thừa sáng nay.....

- KHông có gì.... đó là nhiệm vụ của bác sĩ mà anh , tôi đáp lại một cách khách sáo.

Anh Tài mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế cạnh chỗ tôi nằm. Bây giờ tôi mới có dịp để ý khuôn mặt của anh..... Một sự rung động mơ hồ bỗng len vào trái tim tôi. Anh có một khuôn mặt khá giống anh Hoà , thần tượng của tôi.

... Cũng là một khuôn mặt chữ điền , cũng là một hàm râu quai nón nhưng nếu anh Hoà nổi bật với nước da trắng trông như một gã Sở Khanh đểu giả thì anh Tài trông có vẻ gì đó rất mỏi mệt , chán chường trông như là một Từ Hải đang sa cơ thất thế. Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của anh được đặt dưới một hàng lông mày đậm đen hình lưỡi mác , tôi biết chắc cả đêm hôm qua anh không ngủ...

- Anh mệt lắm à....? Tôi thoáng thấy chút xót thương dâng lên trong lòng mình

- Ừa.... cả đêm qua anh không ngủ... 

- Nhà có chuyện gì hả anh....?

- Ừa.... anh ậm ừ như không muốn nói thêm

- Vậy à..... Vậy anh nằm nghỉ đi... em trực dùm anh sáng nay....

- Cám ơn em.....

Sau tiếng cám ơn , tôi thấy anh nằm ngã ra và sau đó là tiếng ngáy đều đặn vang lên.... Gương mặt của anh trông hốc hác . Chắc có lẽ anh mệt thật.Tôi vùng dậy mặc lại chiếc áo blouse , bật quạt nho nhỏ rồi bước ra.

Sau khi ngồi ở phòng khám cả buổi sáng , tôi mới thấy những gì Sơn nói là đúng. Người dân ở đây không có thói quen khám bệnh định kỳ để bảo vệ sức khoẻ. Mỗi khi có bệnh gì , họ chỉ âm thầm chịu đựng hoặc chạy ra hiệu thuốc khai bệnh rồi phó mặc cho người bán thuốc chữa trị cho mình. Bệnh càng tiến triển...cho đến khi họ không chịu nổi nữa thì mới đến bệnh viện...Mà lúc đó thì bệnh đã nặng chỉ còn cách chuyển lên tuyến trên hay đưa về nhà chờ chết mà thôi. Cả buổi sáng phòng khám vắng hoe , chỉ có một số người đến khám tổng quát để đi xin việc làm....

Hết giờ khám bệnh , tôi quay trở lại phòng nghĩ thì không thấy anh Tài đâu... chắc anh đã về rồi....

Chiều hôm đó , khi tôi đang ngồi trong phòng đọc sách thì có tiếng gõ cửa , rồi anh Tài xuất hiện. Giấc ngủ ngon lành hồi sáng chắc đã tiếp cho anh một sinh lực mới nên tôi trông thấy anh có vẻ tươi tắn. Vẻ tươi tắn đó làm anh càng thêm đẹp trai.... Anh nhìn tôi cười...

- Đi tắm sông không bác sĩ Sài Gòn....?

- Ở đâu anh....? Cái đầu dâm tặc của tôi hình dung ngay ra cảnh tôi sờ soạng vào quần anh dưới nước hoặc chiếc quần đùi đẫm nước của anh làm lộ rõ cây hàng vĩ đại.... y như những bộ phim khiêu dâm rẻ tiền mà tôi đã từng say sưa coi trên mạng....

- Thì ở ngoài sông chứ đâu.... gần thôi.... đi nhé... !

- Em không có quần bơi....

- Mặc quần xà lỏn được rồi , có ai nhìn đâu mà sợ.... Dân Sài Gòn rắc rối quá....

Anh cười cười rồi bước ra ngoài , tôi xọt chân vào chiếc quần dài rồi khoát đại chiếc áo thun bước vội theo anh...

Anh Tài chở tôi chạy vòng vèo qua những con đường mòn nhỏ nằm im lìm dưới bóng tre râm mát. Lâu lâu tôi thấy một số đám khói mờ mờ ẩn hiện dưới những nếp nhà tranh. Khung cảnh thật yên bình. Khoảng chừng 10 phút chạy xe , chúng tôi đến bến tắm.

Bến tắm là một đoạn sông nhỏ , nước khá trong. Ngay cạnh bến là một cây bần lâu năm , rễ của nó xù xỉ nằm dài trên mặt nước tạo thành một điểm ngồi lý tưởng. Anh Tài dựng xe trên bờ rồi cởi quần áo. Tôi chớp lấy cơ hội quan sát ngay phần cơ thể của anh. Dong dỏng cao , không cơ bắp như Sơn , nhưng cơ thể của anh Tài cũng có những múi cơ chắc chắn như một người tùng chơi điền kinh , phần eo chưa thấy dấu hiệu của tuổi tác như anh Hoàng . Phần chân dài khá tương xứng với chiều cao của cơ thể. Anh mặc độc một chiếc quần đùi và tôi suýt nghẹt thở khi nhận ra sau cái quần đùi đó hoàn toàn không hề có vết hằn của chiếc quần lót.

Anh Tài nhìn tôi cười rồi nhảy ùm xuống sông , một lát sau anh ngoi lên ngúc ngắc đầu cho những giọt nước bắn toé ra xung quanh . Thấy tôi còn ngồi trên bờ , anh giơ tay vẫy rồi hét 

- Nhảy xuống đi.... nước mát lắm.....

Tôi nhảy ùm xuống sông.... nước mát thật.... tôi khua tay bơi về phía anh. Dòng nước lấp loáng đưa cơ thể tôi trôi nhanh về phía anh. Chúng tôi bơi qua bơi lại nhiềiu vòng và tôi thật khổ sở khi phải đè những suy nghĩ tội lỗi đầy tính dâm dục của mình xuống. Nhiều lần , tôi bơi thật sát anh , chỉ mong muốn lúc quạt tay bàn tay của mình vô tình chạm vào quần anh , chạm vào cái vật mà tôi rất mong muốn biết kích cỡ của nó , chạm vào để biết anh có cùng cảm giác như tôi không....?

Nhưng tôi chưa quen thân với anh , tôi sợ anh sẽ nhìn tôi bằng một cặp mắt ghê tởm và rồi sau đó cả bệnh viện sẽ biết và nhìn tôi như là một thằng bệnh hoạn. Và cả sự nghiệp của tôi sẽ đi tong vì một khao khát tình dục tầm thường. Những suy nghĩ đó khiến tôi bình tâm trở lại. 

Tôi leo lên ngồi trên rễ đám cây bần , mắt nhìn ra phía xa xa , nơi anh Tài vẫn đang bơi lội....

- Em ở đây lâu không....? Anh Tài ngâm mình dưới nước , ngoi cái đầu lên nhìn tôi hỏi

- KHoảng một tháng.....

- Ừa.... rồi sau đó em sẽ về Sài Gòn....

- dạ....

- Sống làm gì ở cái xứ khỉ ho cò gáy này.... nơi chôn vùi tương lai...

- Sao anh nói vậy....? Tôi lại thoáng nhìn thấy nét buồn trong đôi mắt anh

- Anh đã mất tất cả khi về đây..... Anh Tài thở dài rồi nhún mình đu lên cái rễ cây bần. Cảm giác nghẹt thở lại xuất hiện khi ánh nắng chiều như là một tia lazer màu nhiệm làm cái quần đùi của anh trở nên trong suốt. Trong tích tắc đó tôi đã nhìn thấy tất cả.....

Anh Tài chở tôi về nơi nghỉ , khi tôi bước vào đã thấy Sơn nhìn ra với cặp mắt khó hiểu 

- Đâu dzìa dzậy....?

- Đi tắm sông....

- Ông Tài chở đi hả.....? 

- Sao anh biết....

- Thì sáng nay anh trực dùm ổng ai mà không biết..... nhưng anh là người lạ ở đây , tôi mến anh nê chỉ nhắc nhở anh thôi... Đừng đi chơi nhiều với anh Tài

- Sao vậy....Tôi hỏi với một cảm giác khó chịu. Tính tôi không thích nghe người ta nói xấu về ngưới khác khi người đó vắng mặt. huống gì tôi và Sơn chưa thân thiết lắm. Thoáng nhận ra sự khó chịu của tôi , Sơn ấp úng...

- Thì tôi nói vậy thôi.... anh muốn biết tại sao thì tự tìm hiểu đi...

Tôi cầm bộ quần áo đi vào nhà tăm mà lòng ngập tràn những thắc mắc

... Những ngày sau đó , khi ngồi trực chung với một số chị , tôi lân la hỏi thăm về anh Tài nhưng có thể thấy anh là một người sống khá khép kín . Những thông tin tôi thu nhận được khá mơ hồ . Mọi người ở đây chỉ biết anh là một bác sĩ giỏi ở thành phố , mới về đây khoảng chừng hai năm và mới cưới vợ hai tháng . Vậy thôi .... Điều đó càng làm tôi tò mò . KHông hiểu tại sao mọi người biết rất ít thông tin về anh Tài mà Sơn lại tỏ ra biết rất nhiều . Chẳng lẽ giữa họ có một mối quan hệ khác ... ?

Tôi xuống trại thăm cậu bé mà tôi đã mổ . Bây giờ tôi đã biết cậu bé tên Bảo . Lúc tôi xuống , Bảo đang nằm một mình . Thấy tôi , Bảo nhỏm người dậy nhìn tôi cười , ánh mắt sáng lấp lánh

- Bác sĩ .....

- Thôi ... cứ nằm đi .... em thấy thế nào ...?

- Em khỏe rồi .... nằm hoài thấy chán quá ....

- Vài ngày nữa em sẽ xuất viện thôi ....

- Bác sĩ .... Tôi thấy cậu ta ấp úng . Tôi đoán chắc cậu ta đang muốn hỏi về cái bệnh hoa liễu ...

- Gì em .... ?

- Còn cái bệnh kia ....

- Đó là bệnh lậu , một bệnh lây qua đường tình dục . Anh sẽ cho em uống một liều kháng sinh sẽ hết ngay thôi . Nhưng lần sau , khi quan hệ tình dục phải sử dụng bao cao su để phòng chống . Bệnh lậu có nhiều biến chứng rất nguy hiểm .... Tôi nói rất nhẹ nhàng coi như không có việc gì xảy ra . Điều đó làm Bảo nhìn tôi với con mắt tin tưởng .

- Cám ơn anh .... nhưng anh nè ....

- Gì nữa vậy .... ?

- Nếu em quan hệ với đàn ông thì có nguy hiểm hơn với con gái không anh ... ?

- Sao .... ? Tôi nghe mà muốn choáng . Sao nó lại tin tưởng mà buông ra một câu hỏi như thế với một người xa lạ như tôi . Tôi còn nhớ bằng tuổi nó những tâm sự thầm kín vế giới tính tôi không hề dám bộc lộ với ai , kể cả với thằng bạn thân thiết nhất từ thời còn học phổ thông .Nhưng ngẫm lại cũng có thể do cách nói chuyện của tôi và chuyện tôi đã cạo lông nó khiến nó trở nên tin tưởng tôi , coi như tôi là người thân thiết để nó thổ lộ những bí mật .

- Sao em hỏi vậy .... ? Em đã quan hệ với đàn ông .... ?

- Dạ .....

- Với ai .... ?

- Ông Tám .... hàng xóm . Ổng ở gần nhà em . Ổng giàu lắm , đi Sài Gòn hoài . Em hay qua nhà ổng coi phim . Ổng khen em đẹp trai , hay cho em quà khi đi Sài Gòn về . Cách đây không lâu vào buổi tối ổng kêu em qua nhà ổng nhậu . Lúc em xỉn xỉn , ổng bật phim con heo cho em coi ....

- Phim con heo gì .... ? 

- Phim sex đó anh ...nhưng phim đó lạ lắm , không phải trai gái mần với nhau mà là hai thằng con trai mần nhau . Chẳng hiểu sao em coi cũng thấy hứng . Chắc là tại rượu . Đang coi , ổng sờ soạng em . Em thấy kì kì nhưng hứng quá để cho ổng muốn làm gì thì làm ...

- Ổng làm gì em .. ? 

Thằng Bảo nuốt nước bọt như việc nó sắp kể rất khó khăn nhưng rồi nó cũng nói tiếp

- Thì ổng dùng tay mò cặc của em , sau đó ổng dùng miệng bú cặc của em rồi ổng kêu em đâm cặc của em vào hậu môn của ổng ...

- Em không đeo bao cao su hả .... ?

- Em đâu biết bao cao su dùng thế nào đâu .Từ trước đến giờ em đâu có quan hệ lần nào .... Hôm đó em hứng quá nên chẳng có suy nghĩ gì .... Nhưng anh ơi ....quan hệ như vậy có sao không .... ?

- Quan hệ với ai , với bất kỳ đối tượng nào , trai hay gái không quan trọng , cái quan trọng là em phải biết bảo vệ mình bởi các biện pháp phòng chống . Tốt nhất nên dùng bao cao su . Các loại bệnh hoa liễu lây qua đường tình dục từ những vết xước rất nhỏ trong lúc quan hệ mà mắt thường không thể nhìn thấy được ....

- Dạ .... Tôi thấy Bảo trầm ngâm .... nhưng nếu em quan hệ với đàn ông em có bình thường không anh ...

- Bình thường nếu em cảm thấy nó bình thường và nếu em cảm thấy không bình thường thì em đừng tự ép mình vào những mối quan hệ đó dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào kể cả việc vì vật chất hay bị ai đó dụ dỗ .....Em hiểu không .... ?

- Dạ .... Tôi thấy Bảo cười toe toét ...Hình như mối lo sợ trong lòng của cậu ta đã được giải tỏa . Tôi thở phào nhẹ nhõm và hơi buồn cười với suy nghĩ : " liệu khi nó biết bác sĩ vừa tư vấn cho nó là một gay thật sự , nó sẽ nghĩ gì ... ?

... Tôi không biết Bảo có nghĩ gì không , nhưng nó tỏ ra quấn quít với tôi lắm . Thỉnh thoảng khi tôi xuống thăm , nó huyên thuyên kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện về gia đình ,về bạn bè .Có một lần khi tôi xuống thăm , Bảo mặc quần đùi . Hình như nó vừa mới tắm xong . Gặp tôi , nó đứng dậy và mặc dù không muốn , cái vật thể nằm đằng sau cái quần đùi mỏng tang của nó vẫn đong đưa trước mắt tôi . Tôi không thể nào kiềm chế sự tưởng tượng nếu trong trạng thái cương cứng thì của nó sẽ đạt đến kích cỡ như thế nào ...

Mười ngày sau đó , nó kiếm tôi trên phòng khám . Nó đứng đợi rất lâu . Đợi khi những bệnh nhân cuối cùng rời khỏi nó mới bước vào

- Gì vậy Bảo ? em đã xuất viện rồi mà , vô đây chi nữa ...

- Em uống kháng sinh đã mười ngày rồi .... Nó ấp úng

- Thì sao .... ?

- Anh có thể khám cho em xem em còn bệnh không .... ?

Tôi ngạc nhiên nhìn nó ...nhưng rồi cũng gật đầu .

- Em vào đây ....

Khi nó bước vào phòng , tôi khép cửa lại 

- Em cởi quần ra ....

Không ngại ngần như lần đầu tiên , nó nhanh nhẹn cởi nút quần , rồi kéo khóa quần moi dương vật ra trước mặt tôi . Hình như Bảo đang muốn thử tôi , hoặc giả là nó cũng đang nghĩ đến chuyện gì đó bậy bạ nên khi móc ra dương vật có vẻ như đang cương cứng . Tôi càng xác định rõ ràng hơn khi cầm lấy dương vật của nó trong tay , nó nóng hổi . Và khi tôi vuốt dọc theo thân dương vật , trong tích tắc nó đã trở nên cứng ngắc . Tôi phân vân tự hỏi liệu mình có nên tới luôn bằng cách sục cu nó hay không . Lý trí của tôi khá mạnh . Trong tích tắc tôi hiểu thằng Bảo nó thích tôi và do nó đang trong độ tuổi phát dục nên sự ham muốn tình dục của nó quá mạnh nên chỉ cần có một kích thích nhỏ nó cũng sẽ cương cứng . Nhưng nếu tôi làm tình với nó ngay trong thời diểm này , lỡ có ai đi ngang qua hoặc sau này nó kể cho ai nghe thì thật khó rời khỏi chỗ này mà không để lại tai tiếng . " Nó đã thích mình rồi thì việc gần gũi nó sẽ không có gì khó khăn ... nhưng chắc chắn chuyện đó không thể xảy ra ở nơi này và ngay lúc này ". Tôi nuốt nước bọt rồi nói với thằng Bảo 

- Coi như là hết rồi đó ... nhưng em phải nhớ những gì anh dặn ...

- Dạ ... Nghe cái giọng ỉu xìu của nó , tôi biết nó cũng đang thất vọng lắm . Cảm giác đang hứng mà không thể nào giải quyết được là một cảm giác khó chịu . Nó làm cơ thể mình hừng hực nóng , người mình bồn chồn ... rồi phải tìm mọi cách để thủ dâm cho xong ....

Nhưng tôi thật may mắn . Tối hôm đó tôi không phải thủ dâm . Người thủ dâm dùm tôi là anh Hoàng .

Tối hôm đó đến ca trực của Sơn . Chẳng hiểu sao , khi Sơn đi rồi thì anh Hoàng xuất hiện với một mớ mồi . Không có Sơn , tôi đành ngồi uống với anh Hoàng . Trong khi anh hỏi han chuyện công tác ở sài Gòn của tôi thì tôi cứ bị

ám ảnh bởi hình ảnh cây hàng khổng lồ của anh mà tôi đã từng nhìn thấy ..

Tôi uống không nhiều . Chỉ vài ly người tôi đã chếnh choáng , mặt đỏ bừng , người rừng rực đỏ . Anh Hoàng nhìn thấy bộ dạng của tôi cười khà khà 

- Dân Sài Gòn yếu quá nha ...

- Em uống không quen ... tôi chống cự một cách yếu ớt ....

Anh Hoàng lại cười , đưa ly rượu lên miệng tợp một phát ra vẻ khoan khoái lắm . Tôi nhức đầu gần chết nhưng phải cố gắng ngồi tiếp .

- Em có vợ con gì chưa ... ? Anh Hoàng hỏi

- Dạ chưa .....

- Vậy là con zin hả .... ? ở dưới đây cỡ tuổi em là người ta đã có mấy con rồi đó ...

Tôi cười nhăn nhăn mặt . Anh Hoàng hình như bắt đầu ngấm rượu nên không giữ được sự kiềm chế , anh đưa tay bẹo vào má tôi rồi cười cười ... " Dữ không ... ? uống rượu vào mặt đỏ như con gái ... dễ thương ghê ... ! " Tôi biết đã đến lúc . Tôi loạng choạng đứng dậy , miệng lè nhè nói với anh Hoàng

" Em xỉn rồi .... chắc phải đi ngủ ... " rồi đi đến bên cái giường cuối phòng ngã vật ra ....

Tôi mệt... nằm trên giường mà chân tay tôi cứng đờ , có cảm giác người mình cứ lâng lâng , rạo rực . Người tôi nóng hừng hực .... Anh Hoàng vẫn ngối uống một mình . Không lâu sau đó , tôi thấy anh nhẹ nhàng đứng lên , tắt bớt ngọn đèn neon , chỉ để lại ngọn đèn vàng trong nhà tắm . Tôi thấy anh cởi quần dài , chỉ mặc đúng cái quần đùi hơi nhàu rồi đi về phía tôi . Tôi hết hồn nhắm mắt lại vờ ngủ .

Anh Hoàng đi lướt qua chỗ tôi nằm , tôi nghe thấy tiếng khép cửa nhẹ , rồi tiếng nước chảy tồ tồ trong toalet . Tôi biết anh đang đi tiểu và tự nhiên hình ảnh cây hàng khổng lồ của anh Hoàng một lần nữa lại xuất hiện trong đầu tôi , cùng với men rượu khiến dương vật của tôi bắt đầu cương cứng . Đúng lúc đó , anh Hoàng đẩy cửa toalet bươc ra . Tôi không thể giơ tay kẹp dương vật để che dấu sự cương cứng của nó vì tôi đang giả vờ ngủ nên tôi đành để mặc . Tôi biết anh Hoàng đã nhìn thấy vì tôi nghe thấy bước chân anh dừng lại trước chỗ tôi nằm ...

- Thằng này , xỉn mà cũng cứng được .... Tuân .... dậy thay quần áo rồi ngủ em .... Tôi nghe thấy anh thì thấm rồi lay lay tôi . Tôi cương quyết giả say .

Thấy tôi không cuc cựa gì , anh cuối xuống lần mò trên áo tôi và sau đó , toàn bộ vùng ngực của tôi bị phơi bày . Tôi cảm thấy nhột nhạt nhưng hưng phấn đến mức có cảm giác mình bay bổng lên mây khi chiếc lưỡi mềm mại và ướt át của anh bắt đầu mơn trớn ở hai đầu vú . Tôi không biết phụ nữ khi được đàn ông bú vú thì có cảm giác gì nhưng đối với tôi đó là một cảm giác thật sướng đến tê dại cả người . Nhưng thật khốn khổ cho tôi , vì tôi đã giả say nên tôi không thể nào bật ra tiếng rên khoái lạc như Sơn , tôi phải gồng mình đến cứng cả người vừa thưởng thức cảm giác sung sướng đến tột cùng và sợ hãi mình sẽ bị phát giác .

Sau gần 10 phút mơn trớn trên vùng ngực tôi , anh Hoàng run run đưa bàn tay chạm vào cây củi đang dựng đứng trong quần tôi . Thấy tôi không hế có bất cứ sự phản kháng nào , anh Hoàng liều lĩnh chạm tay vào khóa quấn tôi ,kéo dây kéo và lôi dương vật của tôi ra ngoài . Anh sục dương vật của tôi một cách lành nghề và điêu luyện khiến dương vật của tôi ngày càng cứng và sau đó không lâu , tôi bắn tung tóe lên bàn tay anh , lên vùng bụng của chính mình ....

Anh Hoàng chắc hẳn cũng đang sục cu mình một cách hăng say . Tôi đoán thế vì sau đó không lâu tôi thấy một dòng tinh nóng hổi rơi lộp độp trên mặt tôi , trên mũi tôi . Tôi không dám mở mắt ra nhưng mùi tinh khí hăng hăng đang bám trên mặt tôi giúp tôi đoán một cách chính xác là anh đã cố tinh bắn tinh trên mặt tôi ....

Tôi nghe tiếng anh thở hổn hển , rồi sau đó anh lấy khăn lau hết tinh dịch bám trên mặt tôi , trên bụng tôi ... Tôi hoàn toàn thõa mãn và nhanh chóng rơi vào giấc ngủ thật sự ....

Sáng hôm sau , khi tôi tỉnh dậy , tôi nhìn thấy Sơn đang ngồi im lặng bên cửa sổ ... Nghe tiếng động Sơn quay lại . Tôi nhìn thấy trong mắt Sơn một nét buồn bã ... 

Tôi không biết vì sao Sơn buồn nhưng sau khi bước vào nhà tắm tôi mơ hồ nhận ra vì sao Sơn buồn . Tôi nhìn thấy cái khăn duy nhất của nhà tắm , cái khăn đêm hôm qua anh Hoàng dùng nó để lau tinh dịch trên mặt tôi rồi quăng đâu đó trong phòng tắm , bây giờ đã được giặt giũ sạch sẽ rồi gác ngay ngắn trên giàn phơi . Chắc có lẽ Sơn đã biết đêm qua tôi và anh Hoàng đã có chuyện xảy ra . Tôi định nói với Sơn giữa tôi và anh Hoàng hoàn toàn không hề có chuyện gì nhưng cảm thấy ngại miệng nên lẳng lặng thay quần áo rồi bước qua phòng khám .

Sau vụ Bảo được mổ ruột thừa thành công , trung tâm y tế bắt đầu có nhiều người đến khám hơn .Sàng nay khi lướt qua dãy ghế gỗ dành cho bệnh nhân chờ đợi , tôi có khoảng mười người đang đứng ngồi khắp nơi với ánh mắt chờ đợi . Tôi nhìn họ như muốn an ủi rồi bước vào phòng làm việc .

Bệnh nhân cuối cùng là một thanh niên trẻ khoảng chừng 25 tuổi . Anh ta có một khuôn mặt khá hấp dẫn rất đàn ông nhưng nước da lại tai tái như người thiếu máu . Tôi thấy anh ta có vẻ ngượng ngùng khi bước vào phòng khám nên nghĩ chắc chắn anh ta đang mắc phải một bệng gì đó khó nói ...

- Anh bị gì .... ? Tôi hỏi và nhìn anh ta bằng một cặp mắt thân thiện

- Tôi .... anh ta ấp úng .... tôi có cảm giác ruột tôi bị sa ra ngoài ....

- ghê vậy sao .... ? Tôi cười nhẹ .... vậy là phải khám rồi . Anh cởi quấn rồi nằm trên băngca kia nhé ...

- Phải cởi quần hả bác sĩ .... ?

- Không cởi thì làm sao khám hả anh .... ? 

Tôi thấy anh ta run run khi cởi quần . Chắc có lẽ anh ta cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ . Tôi tránh nhìn anh ta để anh ta cảm thấy tự nhiên hơn . Tôi đến bàn rửa bật vòi nước rửa tay rồi đeo bao tay vào ....

Anh thanh niên đã nằm trên băng ca tênh hênh với phần lông đen nhánh lan đến tận vùng bụng và nằm giữa đám lống đen đó là một cây hàng ỉu xìu trong cơn sợ hãi . Tôi xoa một chút gel vào các ngón tay rồi xoa nhẹ vào phần hậu môn của anh ta ...

- Bây giờ tôi sẽ khám hậu môn của anh .... anh chịu khó nhé ...

Một ngón tay của tôi nhè nhẹ đi vào bên trong hậu môn của anh ta . Hậu môn khá rộng . Chẳng hiểu sao tôi cứ bị ám ảnh bởi suy nghĩ anh ta là một bottom chuyên nghiệp . Tôi lúc lắc đầu để xua đi cái ý nghĩ quái đản đó ...

- Không phải bị sa ruột đâu .... anh bị trĩ ... Tôi kết luận

- Trĩ ..... là sao hả bác sĩ ?

- Là do sự giãn quá mức các đám rối tĩnh mạch ....

- Nhưng tại sao tôi lại bị như thế nhỉ .... ?

- Anh làm việc gì .... ?

- Tôi buôn bán ....

- Anh có bị táo bón gần đầy không .... ?

- Không .... 

- Có bị bệnh về đường ruột như kiết lỵ , tiêu chảy ....

- Không .....

- Anh có bị ho nhiều trong thời gian gần đây không .... ?

- Tôi bị viêm phế quản

- Ừa ....Có thể ho sẽ làm tăng áp lực ở ổ bụng dẫn đến bệnh trĩ ....

- Bác sĩ ..... tôi thấy giọng anh ta run run như muốn bày tỏ một điều gì đó 

- Có chuyện gì thắc mắc anh cứ hỏi ... nếu được tôi sẽ trả lời . Tôi nói một cách nhẹ nhàng đủ để tạo cho anh ta một sự tin tưởng

- Nếu tôi cho người ta đưa vào hậu môn của mình ......thì ....

- Đưa vào hậu môn cái gì .... ?

- Tôi .... có quan hệ đồng giới bằng đường hậu môn .... liệu đó có phải là nguyên nhân .... ?

- Không .... Tôi trả lời dứt khoát ... nếu dương vật quá bự anh có thể thủng ruột , thủng trực tràng hoặc nứt hậu môn nhưng trĩ thì không .... ?

Tôi thấy anh ta thở ra một cách nhẹ nhõm . Anh ta hỏi 

- Chữa có khó không bác sĩ ... ?

- KHông khó . Hiện giờ có phương pháp mổ mới không đau ... Chúng tôi sẽ sắp xếp để thực hiện cho anh ....Nhưng trong thời gian này đừng quan hệ nhé ...

Có tiếng gõ cửa và anh Tài ló đầu vào phòng khám nhìn tôi cười :

- Chiều nay có chương trình gì không .... ?

Tôi nhún vai lắc đầu 

- Đến nhà anh chơi nha .... Chiều anh qua đón

Rồi không cần biết tôi có đồng ý hay không , anh Tài lẳng lặng khép cửa lại ...

Chiều hôm đó , anh Tài ghé phòng nghỉ chở tôi về nhà anh . Nhà anh cách trung tâm y tế khoảng chục cây số . Đó là một căn nhà nhỏ nhưng rất xinh xắn . Lối vào nhà lẩn khuất sau một hàng tre xanh và rải rác đâu đó trong vườn là những bức tượng nhỏ đầy vẻ thanh nhã .

- Chị đâu anh .... ? Tôi ngạc nhiên hỏi khi không thấy vợ anh ra chào ...

- Bả về bên ngoại cả tuần nay rồi ...

- Nhà anh đẹp thật .... Em không nghỉ ở một vùng quê hẻo lánh như thế này lại có một căn nhà xinh như thế

- cám ơn em đã khen ... anh Tài cười ..... Em ngồi chơi anh nấu nướng một chút rồi chúng ta ăn tối ...

- Để em phụ .....

Tôi cùng anh xuống bếp . Nhà bếp khá sạch và gọn gàng cho thấy chủ nhân của nó cũng rất kỹ tính . Tôi ngồi lặt rau trong khi anh loay hoay với mấy con cá lóc và mớ tôm bạc ... Tôi cảm thấy không gian xung quanh tôi trôi một cách rất chậm rãi và một cảm giác bình an đang lướt qua hai chúng tôi một cách êm đềm . Tôi thích khung cảnh này . Đã từ rất lâu , từ khi biết mình chỉ yêu đàn ông . Giấc mơ của tôi chẳng bao giờ thay đổi . Tôi mơ mình có một cuộc sống thật nhẹ nhàng bên cạnh người tôi yêu , dưới một mái nhà . Tôi mơ mình sẽ có cơ hội chăm sóc người mình yêu : nấu một bữa cơm ngon , ủi một bộ quần áo .... Giấc mơ đó không bao giờ thay đổi . Sự thay đỗi duy nhất đó là trong từng thời điểm người tôi mơ xuất hiện cùng tôi trong giấc mơ đó là những người khác nhau .

Vậy mà giờ đây không phải là giấc mơ mà đó là hiện thực . Tôi đang sống trong giấc mơ của chính mình ....

Anh Tài đã hoàn thành những món ăn của mình , cầu kỳ dọn nó lên chiếc bàn gỗ ngoái vườn , anh xách ra một chai rượu sim Phú Quốc nhìn tôi cười 

- Đã lâu rồi anh không có cơ hội để uống cùng ai ... Hôm nay em khai trương nha ....

- Em vinh dự vậy sao .... ?

- Khách sáo không phải là đặc tính của dân Nam Bộ đâu nha ...

- Gì mà bắt bẻ em dzữ vậy ... ? Bắt bẻ không phải là tính của dân Nam Bộ đâu nha ... Tôi trả đũa

Tôi uống ực ly rượu sim óng ánh như máu hổ phách và thấy một hơi nóng rừng rực lan tỏa khắp cơ thể mình . Anh Tài cũng uống ực ly rượu . Khi anh đặt ly rượu xuống , tôi thấy mắt anh đượm buốn . Tôi tin chắc trong lòng anh đang chất chứa nhiều tâm sự .

Nhưng tôi không dám nói gì hết ngoài việc hỏi han trao đổi với anh một số việc về chuyên môn và kỳ thuật longo trong điều trị bệnh trĩ ....Gần khuya ... khi tiếng nhái kêu ồm ộp vang động cả không gian , cả hai chúng tôi đều chếnh choáng ....

Tôi ngã vật ra giường . Anh Tài nằm kế bên tôi trong hơi men nồng nặc ... Rồi đột nhiên anh quay sang ôm chầm lấy tôi , miệng lảm nhảm ... " Sơn ơi ... Sao em đối xử với anh như vậy ..... Sơn ơi ... !

Trong khi tôi bàng hoàng trước một sự thật được anh Tài phơi bày trong cơn say thì anh Tài đã chồm lên người tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn kỳ lạ . Tôi đã từng hôn nhưng đây là lần đầu tiên tôi mới biết nụ hôn có thể diễn tả tình cảm của người hôn . Chắc hẳn anh Tài phải yêu Sơn lắm nên tôi mới có thể có một nụ hôn như vậy . Lưỡi anh như muốn hút lấy đầu lưỡi của tôi . Anh miết chặt vành môi của mình lên môi tôi , hút lấy toàn bộ hơi thở của tôi . Sự nồng cháy của nụ hôn khiến tôi quên mình chỉ là người thế thân . Khi anh Tài ôm chặt tôi trong vòng tay và miệng anh chà xát lên vùng cổ của tôi , hút lấy cổ tôi như ác quỷ hút máu tôi không còn có thể kiềm chế được . Tôi cong minh lên , hai tay tôi sờ soạng lên đầu anh , lên vùng tóc mềm mại đã bắt đầu đẫm mồ hôi và buông ra những tiếng rên khoái lạc .

Và không hề có bất kỳ một cuộc dạo đầu nào như những cuộc làm tình khác . Bàn tay anh Tài cuống quít lần mò trên khóa quần của tôi . Và khi tôi vừa cởi bỏ được cái quần dài , anh đã hăm hở lật xấp tôi lại . 

Tôi có cảm giác như có ai đang xuyên thủng mình khi cái dương vật to lớn của anh Tài đi vào trong người tôi ...cái cảm giác rát và xót thật không thể nào tưởng tượng nổi . Tôi phải bám chặt bàn tay của mình vào tấm drap giường . Mồ hôi bắt đầu túa ra nhớm nháp cơ thể . Cũng may hơi men gần như là một liều thuốc tê làm cho tất cả những cảm giác đau đớn bớt xuống rất nhiều . 

Anh Tài vừa đẩy dương vật của anh vào người tôi vừa chà cái cằm đầy râu ram rap vào cổ tôi với một dáng vẻ đầy yêu thương . Hành động đó kích thích tôi tột độ . Cái cảm giác rát buốt trôi qua nhanh nhường chỗ cho cảm giác sung sướng đến tột độ ....đến mức độ sau đó không lâu tôi bắn xối xả ra giường ...

Và rồi sau đó anh Tài run bần bật ....anh cuống quít thì thầm vào tai tôi 

- Em ơi ..... ! Em ơi .....

Và tôi thấy mông mình lành lạnh khi anh rút dương vật của mình ra và bắn đầy trên mông của tôi .... 

Ánh sáng chói chang của ngày mới lùa vào phòng chiếu thẳng vào mặt tôi làm tôi phải tỉnh giấc . Tôi vẫn đang nằm trên giường nhưng đang mặc một chiếc quần đùi lạ lẫm và không có ai bên cạnh . Tôi đoán chứng anh Tài đã tỉnh dậy trước tôi từ lâu ....

Nghe tiếng lục đục dưới nhà bếp , tôi lồm cồm bò dậy xỏ đôi dép rồi mở cửa bước xuống nhà bếp . Anh Tài đang loay hoay làm cái gì đó . Nghe tiếng động anh nhìn lên . Thấy tôi , anh cười 

- Dậy rồi à .... ? Em vào nhà vệ sinh đánh răng , rửa mặt rồi ra đây ăn sáng ..

- Dạ .... ! 

Anh Tài khá khéo tay . Tôi chưa thấy anh mổ nhưng bữa ăn sáng anh làm quả thật là chỉn chu cho thấy anh là một người cầu toàn và tôi tin chắc về chuyên môn , anh cũng không tồi . Tôi nhìn anh , nhớ lại đêm qua mà cảm thấy buồn cười .... Thoáng nhìn thấy nụ cười của tôi , anh Tài chột dạ hỏi :

- Không ăn được à ?

- Dạ không phải .... rất ngon ....

- Vậy thì .....

- Tối hôm qua ......

- Anh xin lỗi em ..... anh .... Tôi thấy anh Tài ngượng ngùng ...

- Không sao .... đối với em chuyện đó không quan trọng . Em không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu .... ! tôi đùa cho anh Tài yên tâm .

- Anh đã từng yêu Sơn à .... ? 

Một chút im lặng mà tôi tưởng như rất lâu . Anh Tài buông cái muỗng nhìn ra ngoài cửa sổ . Trông anh đầy tâm sự .... Sau đó anh quay lại nhìn tôi thở dài :

- Phải .... anh và Sơn đã từng yêu nhau ! 

Hồi ấy , anh học năm cuối thì Sơn mới bắt đầu vào năm một . Sơn làm cho anh chú ý vì ở cậu ta chẳng có vẻ gì là một sinh viên y khoa . Cao lớn , vạm vỡ ... Sơn nhìn giống sinh viên trường thể dục thể thao hơn là sinh viên y khoa . Cậu ta luôn làm anh liên tưởng đến câu " đầu óc ngu si , tứ chi phát triển " mà tụi anh hay dùng để trêu ghẹo mấy đứa bự con và cũng để tự biện minh cho việc lười tập thể thao của mình . Nhưng rồi Sơn đã làm thay đổi hoàn toàn những suy nghĩ đó . Học kỳ đầu tiên kết thúc , Sơn đứng đầu khoa . Ngày nghe thầy Minh nêu tên khen ngợi Sơn trước toàn khoa , thấy cậu ta lóng ngóng , mặt đỏ rần ... tự nhiên anh thấy lòng mình xao xuyến . Anh biết mình đã thích Sơn ....

- Vậy anh làm quen với cậu ta bằng cách nào ... ? 

- Làm quen với Sơn không khó . Anh Tài thở dài như đang nhớ lại quá khứ

...Sơn hay vào thư viện của trường để đọc sách và thường ở lại cho đến khi người thủ thư đóng cửa đuổi về . Có một lần anh thấy sau khi cô thủ thư khóa cửa thư viện đi về , Sơn còn chần chừ đứng ngoài hành lang đọc nốt cuốn sách . Anh lại quen vói cô thủ thư . Có một hôm anh xin cô ấy cho anh trực giùm .....thế là anh có cơ hội nói chuyện với Sơn .....

- Ban đầu chỉ là tình cảm anh em . Anh biết Sơn rất phục anh vì thầy Minh cũng hay khen anh trước mặt các sinh viên khác nên Sơn cũng hay hỏi bài anh nhưng anh thì khác . Càng ngày anh càng cảm thấy khổ sở vì phải che giấu thứ tình cảm lạ lùng đang ngày càng lớn trong người anh . Anh biết mình đã yêu Sơn thật rồi . Một ngày không gặp Sơn anh luôn cảm thấy lòng mình trống vắng một cách lạ lùng . Mỗi lần gặp nhau , đôi khi chỉ là những câu chuyện vu vơ không đầu không đuôi anh cũng cảm thấy lòng mình vui vẻ ... 

- Và rồi anh bày tỏ bằng cách nào đây .... ? Tôi tò mò hỏi

- Sau sáu tháng quen biết nhau , coi nhau như anh em , anh đã không thể nào kiềm chế được nữa. Anh quyết định phải nói rõ tình cảm của mình với Sơn để dứt khoát một lần . Năm đó cũng là năm học cuối của anh . Cứ để tình trạng tỉnh cảm ấy kéo dài , anh không thể nào tập trung vào việc học được . Thôi thì nói đại ... có đau thỉ chỉ đau một lần rồi thôi .... Anh quyết định làm một ca đại phẫu cho chính mình . Anh rủ Sơn đi bơi ở hồ Đại Thế Giới vào giữa trưa , lúc hồ bơi vắng vẻ nhất . Nhưng bơi đi bơi lại gần cả chục vòng anh vẫn cảm thấy ngượng miệng không dám nói ra . Rồi anh bỏ đi vào phòng xông hơi . Anh ngồi ủ rủ như một con mèo chết trong khói mù mịt của phòng xông và tự trách mình là đồ hèn nhát chẳng dám ngỏ lời . Rồi có tiếng mở cửa rất khẽ . Anh thấy Sơn bước vào ngồi xuống đối diện anh . Chẳng hiểu sao lúc đó anh lại đưa mắt nhìn Sơn và phát hiện ra Sơn cũng đang nhìn anh . Một cặp mắt thật lạ lùng . Nhìn như đang muốn tìm hiểu , đang muốn khám phá tất cả những gì đang ẩn chứa trong đầu anh . Anh và Sơn cứ ngồi im lặng nhìn nhau như thế gần cả 10 phút . Và rồi không thể chịu đựng được nữa anh đứng dậy . Thấy anh đứng dậy , Sơn cũng đứng dậy và Sơn ập vào người anh ..... Tụi anh hôn nhau .... Một nụ hôn mà anh biết chắc cả cuộc đời anh sẽ chẳng bao giờ có lại lần thứ hai . Một nụ hôn đầy khao khát , mãnh liệt .... Nụ hôn của sự vui mừng vì đã nhận ra nhau , nụ hôn của bao nhiêu chờ đợi .....

Thì ra Sơn cũng như anh , cũng đã vất vả để kiềm chế lòng mình , cũng tìm mọi cách để bày tỏ lòng mình đang nổi sóng với người anh kết nghĩa . Sơn đã yêu anh ....

Tụi anh yêu nhau với đầy đủ mọi cung bậc của tình yêu ... có hạnh phúc , có giận hờn , có ghen tuông .... nhưng điều làm cho anh và Sơn gắn bó với nhau lâu dài đó là sự quan tâm hoặc thậm chí là hy sinh để mang lại sự vui vẻ và hạnh phúc cho đối phương . Anh còn nhớ sau khi ra trường , để có thể ở lại thành phố anh xin vào làm không lương cho một bệnh viện ở quận Bình Thạnh . Vào một buổi trưa nắng gắt , khi vừa mới xong ca trực anh lê gót xuống canteen tính ăn tạm một tô mì gói cho đỡ đói thì nghe tiếng Sơn gọi . Nhìn ra , anh thấy Sơn đang đứng bên chiếc xe đạp cà tàng mà em vẫn dùng để đến trường . Gặp anh , Sơn đưa cho anh một cái gà mèn trong đó có cơm và môt ít đồ ăn mà Sơn đã nấu rồi nhắc anh ăn kẻo đau bao tử . Đưa xong , Sơn quày quả đạp xe đi về lại trường vì chiều đó em cũng có tiết . Nhìn lưng Sơn to bè đẫm mồ hôi giũa trời nắng gắt , anh vừa múc muỗng cơm vừa thấy mặn chát ở môi . Anh khóc lúc nào không biết . Hôm đó , anh có tự thề với lòng mình rằng , sau này anh có việc làm ổn định anh sẽ luôn mang hạnh phúc đến cho Sơn .....

- Vậy sao anh lại về đây ..... ?

- Vì Sơn .... Năm Sơn tốt nghiệp thì anh đã có chỗ đứng tại một bệnh viện hàng đầu thành phố , lương cũng khá .... Nhưng Sơn thì không kiếm được chỗ nào . Gần môt năm trời đi làm trình dược viên đã làm Sơn chán nản . Anh có khuyên Sơn nên cố gắng chờ đợi để anh xin vào bệnh viện chỗ anh làm nhưng Sơn không đồng ý . Tụi anh cãi nhau . Sau đó trung tâm y tế ở quê Sơn đang cần người nên Sơn quay trở về ..... 

- Và thế là hai người chia tay ..... ?

- Không .... Chỉ một tuần sau khi Sơn về quê , anh cảm thấy lòng mình trống trải lạ lùng .... Tất cả mọi thứ đối với anh đột nhiên đều trở nên vô nghĩa . Với anh , Sơn là niềm hạnh phúc . Anh không thể mất Sơn .... Anh xin chuyển công tác về đây trong sự kinh ngạc của tất cả mọi ngừoi . Mọi người đều nghĩ anh là một thằng khùng , một gã gàn dở nhưng họ đâu biết rằng anh làm thế trong lúc rất tỉnh táo . Anh tự biết tìm người yêu trong giới gay đã rất khó khăn nhưng giữ nó thì không phải ai cũng làm được . Ai nói anh lụy vì tình anh cũng chấp nhận nhưng anh đã từng thề anh sẽ làm tất cả cho Sơn và vì tình yêu của hai người .....

Tôi thấy giọng của anh tại bắt đầu nghẹn lại . Lời kể của anh đã đưa anh quay về với những hoài niệm xưa cũ .... Tôi cũng thấy lòng mình mềm đi ....

- Ngày anh cầm quyết định về đây , Sơn ngạc nhiên và mừng rỡ . Anh không bao giờ quên cái đêm đầu tiên đó khi chỉ còn anh và Sơn trong căn phòng trọ , tụi anh tưởng chừng như mình đang hút hết hơi thở của nhau . Mới xa nhau một tháng mà anh có cảm giác như đã xa nhau rất lâu . Và sáng ra khi gối đầu trên ngực anh , anh thấy Sơn khóc .....Anh sẽ không bao giờ quên câu nói thì thào của Sơn vào tai anh .... " Em hạnh phúc quá .... ! "

Anh Tài chỉ nói đến đó .... từ khóe mắt của anh , tôi đã thấy long lanh những giọt nước mắt ... 

--------------------------------------------------------------------------------

...Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ . Những gì anh Tài kể với tôi thật quá sức tưởng tượng . Tôi không thể tin có một tình yêu đẹp như thế trong giới gay này . Có thể vì những gì tôi đã từng trải qua hoàn toàn không giống như họ . Ngay lần đầu tiên khi khám phá bản năng tình dục khác người của mình , tô chỉ biết có tình dục . Cơ thể cường tráng của lứa tuổi đôi mươi luôn làm cho tôi có khát kheo tình dục và tìm mọi cách để thỏa mãn nó . Giữa những giờ học mệt nhoài , khi cơ thể đòi hỏi tôi không hế thèm bất cứ một vòng tay yêu thương , một sự quan tâm , chia xẻ mà tôi chỉ cần một cái miệng , một cái lưỡi ấm áp mơn man trên đầu dương vật mình , một người nào đó hì hục thổi kèn cho tôi , để rồi khi tôi bắn hết toàn bộ sinh lực của mình ra ngoài , tôi khoan khoái giũ bỏ tất cả để quay lại với những giờ học , giờ thực hành căng thẳng .....

Sau này , tôi bắt đầu có cảm giác cô đơn , nhất là những ngày nghỉ , ngày lễ .... Tôi cũng bắt đầu thèm một vòng tay yêu thương , một người biết chia xẻ vui buồn ... nhưng những gì tôi kiếm được càng làm tôi tin thứ được gọi là tình yêu thuần khiết trong giới gay nào chỉ là ảo tưởng mà thôi . Tình yêu mà tôi tìm thấy được cũng sớm nở tối tàn . Mở đầu bằng những lời ve vuốt trên mạng , những ham muốn nhục dục khi nhìn thấy nhau rồi sau đó kết thúc khi những cảm xúc tình dục được giải quyết và cả hai phát hiện ra ngoài điểm chung là muốn lên giường chẳng ai có khả năng hy sinh thay đổi vì người khác ...

Nghe những gì anh Tài kể ... tự nhiên trong trái tim tôi bừng lên một chút ấm áp . Tôi không có , nhưng những người khác có . Và câu chuyện của anh đã mang cho tôi một cảm giác rằng những gì mà tình yêu mang lai luôn hấp dẫn và tràn đầy hạnh phúc ... Những cuộc tình đi qua đời tôi có thể không có những cảm giác đó vì thực chất nó chưa phải là tình yêu ....Tôi chưa yêu ai . Tôi chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi ....

- Hai người yêu nhau ... đẹp quá mà .... sao .... Tôi ngần ngừ như không muốn khơi sâu vào vết thương lòng của anh Tài

- Ý em muốn hỏi vì sao anh và Sơn lại trở nên như thế này phải không .... ?

- Dạ ...

- Cái khổ của những người trí thức là quá tự tin vào những gì mình nghĩ . Anh và Sơn là hai người quá tự tin vào chính bản thân mình . Lúc trước , chưa có điều kiện để bộc phát . Sau khi hai người cùng làm chung một chỗ , sự tự tin đó như một mạch nước ngầm lặng lẽ xói mòn tình cảm giữa hai người . Chẳng biết từ bao giờ anh cảm thấy những cuộc nói chuyện giữa anh và Sơn dần dần mất đi những câu nói yêu thương trìu mến mà thay thế vào đó là những cuộc tranh luận ngày càng căng thẳng về chuyên môn đến mức độ làm cho cả hai gần như mất đi cả lý trí của mình .... Sơn bắt đầu hay giận anh ....và nóng nảy . Đôi khi những gì anh góp ý là đúng , Sơn biết là đúng nhưng vẫn không chịu nghe . Hình như Sơn cảm thấy nếu nghe lời anh , Sơn sẽ mất đi sự tự tin về chuyên môn của mình .....

Và rồi những gì anh linh tính cũng đã xảy ra . Sơn đã phạm sai lầm khi có một bệnh nhân nhập viện trong tình trạng sốt cao . Trước đó ở huyện đã xuất hiện một số ca nhiễm siêu vi cho nên nhìn thấy bệnh nhân này , Sơn đã hấp tấp chuẩn đoán ngay là nhiễm siêu vi . , cho bệnh nhân thuộc giảm sốt rồi cho bênh nhân về... Anh có khuyên Sơn nên thử Hct vì linh tính cùng với sự nhạy cảm nghề nghiệp mà anh đã có từ những năm làm việc trước đó.khiến anh nhìn sơ qua bệnh nhân đã nghĩ bệnh nhân này bị sốt xuất huyết ...Nhưng Sơn không nghe . Sơn cho rằng việc anh can thiệp vào chuyên môn của Sơn là sỉ nhục Sơn , và không phải người nào khám bệnh lâu năm là giỏi hơn những người mới ra trường .... Anh chỉ biết im lặng .

Đến ngày thứ tư thì người nhà chở bệnh nhân đó vô lại trong tình trạng tay chân lạnh ngắt nhưng lại đổ mồ hôi và báo đã uống thuốc giảm sốt liên tục nhưng không đỡ . Anh bắt mạch và đo huyết áp thì thấy bằng không . Như vậy bệnh nhân đã bị sốt xuất huyết độ 4 , khó lòng qua khỏi . Lúc đó Sơn lúng túng quá không nhớ mình phải làm gì . Anh phải cho bơm liền dung dịch lactacringer 20ml/kg trong 15 phút thi thấy mạch và huyết áp trở lại ... Anh kêu Sơn vô xử trí và chuyển bệnh nhân lên Sài Gòn .... Cũng may là bệnh nhân đến kịp , trễ chút xíu coi như khó toàn tính mạng ....

Anh biết cuộc đời bác sĩ dù là bác sĩ giỏi cách mấy cũng có lúc chúng ta phạm sai lầm . Nhưng phạm sai lầm mà còn cố chấp thì hậu quả sau này sẽ rất lớn . Anh im lặng trong cuộc họp kiểm điểm Sơn sau đó là vì anh muốn Sơn nhận thức rõ cái trách nhiệm quan trọng của người làm nghề y , một nghề nắm giữ mạng sống quý giá của con người .Nhưng Sơn không hiểu . Sơn cho rằng anh đang mừng vui vì đã cho Sơn một bài học .... Cả tuần sau đó Sơn tránh mặt anh .....Tụi anh bắt đầu xa nhau ....

Ngày chủ nhật cuối tuần , anh đau khổ vật vã vì anh rất nhớ Sơn , anh quyết định gặp Sơn để giải thích và thậm chí xin lỗi mặc dù anh không hề có lỗi . Nhưng tất cả đều đã muộn . Anh đến phòng Sơn ở trong khu nội trú thì thấy xe của anh Hoàng dựng trước cửa , phòng tối thui , áp sát tai vào cửa anh nghe rõ ràng tiếng Sơn rên và tiếng của anh Hoàng .... Họ đang làm tình với nhau ..... 

Em có biết cảm giác của anh lúc đó thế nào không .... ? Tôi thấy mắt anh Tài đỏ lên , cơ mặt của anh giật giật chứng tỏ bây giờ nhắc lại chuyện hôm ấy anh vẫn còn giận dữ lắm

- Anh như mất hết lý trí , nhảy vào đập cửa ầm ầm ... nhưng Sơn không ra mở cửa ..... Anh hành động như một thằng du đãng đê tiện . Anh cầm một viên gạch ném thẳng vào cửa kiếng rồi ầm ầm bỏ về .... Cũng may hôm đó là ngày chủ nhật nên khu nội trú chẳng có ai .....Và thế là kết thúc .... Kết thúc một truyện tình đẹp kéo dài gần 7 năm .... 

- Nhưng em biết anh vẫn còn yêu Sơn , đúng không ..... ?

- Phải .... cũng gần một năm trôi qua rồi còn gì ..... ? Bây giờ những lúc ngồi một mình , anh nhớ Sơn da diết ....Anh biết trong tim anh Sơn vẫn còn hiện hữu như một vết nám vô hình .

- Nhưng sao anh lại lấy vợ ..... ?

- Một sai lầm trong cơn ghen mù quáng thôi em ..... Vợ anh là con một bệnh nhân mà anh đã chữa khỏi . Cô ta thích anh ra mặt . Anh dùng cô ta để khiêu khích Sơn nhưng anh không ngờ Sơn tỏ ra dửng dưng . Rồi dưới áp lực của hai gia đình cùng với sự tuyệt vọng trong sự xa cách với Sơn anh nhắm mắt làm liều ......

- Bây giờ đã có vợ rồi .... anh có thấy nhẹ nhõm không ..... ?

Anh Tài nhìn thẳng vào mắt tôi . Tôi thấy đôi mắt anh lóe lên một tia nhìn u uẩn , có chút gì đó như buồn bã , có chút gì đó như tuyệt vọng ....

- Đời anh bây giờ coi như không bao giờ có chữ hạnh phúc nữa em ạ .... 

- Đừng thế mà anh ..... 

Gió khẽ lay động làm mấy cái phong linh treo ngay cửa khua động vào nhau kêu leng keng . Bình thường tôi rất thích nghe những tiếng kêu leng keng đó vì nó vui tươi nhưng hôm nay tiếng kêu đó nghe âm u như tiếng chuông gọi hồn .....

Mấy ngày sau đó , tôi không thể nào xua được đôi mắt buốn đến ám ảnh và câu nói nghe rất thê lương của anh Tài " Đời anh coi như không bao giờ có chữ hạnh phúc .... "

Yêu là thế sao .... ? 

Những gì anh Tài kể làm cho những gì tôi suy nghĩ về Sơn hoàn toàn thay đổi . Tôi thương cho anh Tài , thương cho Sơn ... Nếu ngày hôm này anh Tài tự thú rằng cả cuộc đời anh ấy sẽ không bao giờ còn nghĩ đến hai chữ hạnh phúc thì Sơn có hạnh phúc hay không ... ?

Tôi nhớ lại hình ảnh cuộc làm tình giữa Sơn và anh Hoàng và bàng hoàng nhận ra rõ ràng đó chỉ là một cuộc làm tình nhằm mang lại sự thỏa mãn cho anh Hoàng . Ở Sơn tôi không nhận ra sự đam mê mà người ta dễ dàng nhận ra khi chứng kiến hai kẻ yêu nhau làm tình . Nó cũng giống như tôi khi làm tình vói anh Tài tối hôm qua ....Vậy Sơn cũng đâu có hạnh phúc gì , đâu có vui vẻ gì ...

Tôi lửng thửng bước vào khu nội trú . Hôm nay anh Tài trực nên tôi có một buổi sáng nghỉ ngơi . Cả câu chuyện của anh Tài đã mang lại cho tôi một cảm giác nặng nề và tôi cảm thấy mình cần nghỉ ngơi để xó đi cái ám ảnh nặng nề đó .

Cửa phòng khóa chặt ....

Tôi rất ngạc nhiên vì bình thường phòng nội trú chỉ có tôi và Sơn ở nên ít khi khóa bên trong . Đi đâu cũng chỉ có khép hờ cửa mà thôi . Chẳng lẽ sáng nay anh Hoàng lại nổi cơn hứng ... ?

Tôi ghé tai vào cửa lắng nghe . Trong phòng im lặng như tờ , hoàn toàn không hề có tiếng rên rỉ , không hế có tiếng va chạm xác thịt ... Vậy thì tại sao lại khóa bên trong ? Tôi đứng bên ngoài chần chừ một chút rối quyết định phải đẩy cửa vào . 

Tôi lắc lắc cái nắm cửa rồi dùng sức đẩy mạnh . Cánh cửa nhôm có vẻ không chịu đựng được sức mạnh của toàn bộ cơ thể của tôi trì vào đó nên nó bật tung ngay lập tức . Tôi xém chút nữa là ngã sóng soài vào bên trong ...

Sơn nằm ngay trước mặt tôi , trên mặt đất lạnh cóng , giữa phòng . Cái thân hình to lớn của Sơn nằm bất động và tôi cảm thấy có một luồng điện chạy dọc qua xương sống mình khi thấy vung vãi trên mặt đất kế bên Sơn là những viên thuốc nhỏ , tròn ...Tôi sà ngay xuống cầm lên xem . Không thể nhầm lẫn được đó chính là diazepam , một loại thuốc ngủ ...

Tôi bật dậy theo quán tính nghề nghiệp , mở toang cửa sổ rồi chạy theo hàng lang ra khu khám bệnh rồi vớ lấy chiếc xe đẩy , quay ngược trở vào trong . Khó khăn lắm tôi mới vực được Sơn dậy và đẩy Sơn lên chiếc xe đầy rồi đẩy xe chạy ào ào qua phòng cấp cứu . Chị Minh thấy mặt tôi tái xanh , vội chạy lại . Nhìn thấy Sơn nằm bất động trên xe đẩy , chị hốt hoảng ...:

- Sơn .... sao vậy em .... ?

- Uống thuốc ngủ quá liều ... tôi thì thầm vào tai chị .... Chị đừng nói với ai mắc công công an đến lập biên bản .Chi Minh nhìn tôi im lặng gật đầu rồi phụ tôi đẩy chiếc xe vào phòng cấp cứu ....

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở , Anh Tài đứng bật dậy khi thấy tôi ...

- Ai vậy .... ? 

câu hỏi của anh bị tắt ngay cổ họng khi anh nhìn lên trên xe đẩy và thấy Sơn nằm bất động , miệng xùi bọt mép trắng xóa . Anh cầm lấy ngay bàn tay lạnh giá của Sơn , miệng lắp bắp :

- Sơn ..... em sao thế này .... ?

Có vẻ như anh Tài đang mất bình tĩnh , tôi nói chị Minh :

- Chị chuẩn bi glucose , nước muối , sonde ...

Tiếng nói như ra lệnh của tôi đã thức tỉnh ý thức nghề nghiệp trong người anh Tài . Anh như bừng tỉnh nhìn sang tôi với một cặp mắt sáng rực 

- Uống gì vậy ... ?

- Diazepam , 15 viên ...

Anh Tài lúi húi móc túi lôi ra chiếc đèn nhỏ rồi dùng tay vạch mí mắt của Sơn rồi soi vào ... anh lẩm bẩm " Còn kịp ... "

Tôi phụ anh đặt Sơn nằm nghiêng . Chị Minh đẩy ngay cái máy hút đàm nhớt đến bên cạnh . Khi chị vừa tính bỏ cái ống hút vào miệng Sơn thì anh Tài đỡ lấy ..." Chị đi chuẩn bi sonde đi , để tôi ... " Anh nói một cách nhẹ nhàng . Chị Minh thoáng nhìn anh một cách khó hiểu nhưng rồi cũng lặng lẽ di ra . Anh Tài bật máy hút đàm , lủa cái ống vào trong miệng Sơn rà qua rà lại . Một chút sau anh tắt máy .

Chị Minh mang sonde lại . Anh Tài đón lấy rồi bắt đầu luốn cái ống vào trong miệng của Sơn . Tôi và chi Minh kẹp chặt chân và tay của Sơn để phòng những phản ứng khi xúc ruột có thể xảy ra ...

Anh Tài bơm dung dịch nước muối vào miệng Sơn . Không lâu sau đó , tôi thấy chân tay của Sơn có dấu hiệu gồng cứng , và từ miệng Sơn một chất lỏng màu vàng xanh lợt trào ra bên ngoài ....

Trán anh Tài lấm tấm mồ hôi . Tôi có cảm giác tay anh đang run rẩy như kiệt sức . Có vẻ như anh đang rất đau lòng khi chứng kiến sự đau đớn vật vã của Sơn . Người Sơn gồng lên , miệng cứ òng ọc nước trào ra từ bên trong . Nhưng anh Tài không thể dừng tay . Anh cứ phải đổ nước muối liên tục cho đến khi nước trào ra có màu trong hơn ....

- Than hoạt đâu ... ? Anh Tài nhìn xung quanh một cách hối hả , giọng anh gằng đi nghe có vẻ giận dữ

- Trên bàn ... chị Minh nói một cách nhỏ nhẹ khiến anh Tài im lặng . Có vẻ anh phát hiện ra mình đang nổi giận một cách vô lý .Anh lặng lẽ tiếp tục công việc của mình ....

Mãi đến khi Sơn được đưa qua phòng hồi sức , và chi Minh đi làm xét nghiệm ion đồ và khí máu động mạch , chỉ có tôi và anh Tài còn ngồi lại trong phòng cấp cứu , tôi thấy anh Tài loạng choạng . Tránh bàn tay đưa ra để đỡ của tôi , anh ngồi sụp xuống đất , hai tay ôm đầu , miệng lảm nhảm ...

- Sơn ơi .... ! Sao em lại làm thế .... 

...- Anh đừng như thế kẻo mọi người để ý , để khi nào Sơn tỉnh lại em hỏi thử xem có chuyện gì xảy ra với Sơn ... Tôi thì thào vào tai anh Tài . Bây giờ anh về nhà nghỉ đi , em sẽ trực thay anh . 

Nhìn dáng anh Tài ủ rủ rời khỏi bệnh viện , tôi thấy lòng mình dâng lên một nỗi xót xa . Khi tình yêu đi qua , dù bạn là người chia tay hay bị chia tay bạn cũng sẽ có một vết thương trong tim khó có thể xóa nhòa được .

Ngày hôm sau , Sơn tỉnh dậy khi tôi đến khám . Sơn im lặng nhìn lên trần nhà bằng một cặp mắt lơ đãng . Chẳng có ai trong phòng . Tôi im lặng cầm bệnh án , lấy cây viết chấm lên đó những chấm nhỏ li ti mà lòng cứ ngại ngùng không biết có nên hỏi hay không . Cuối cùng , tôi nhìn Sơn :

- Anh muốn tự tử ... ?

- Không , tôi chỉ uống quá liều thôi .... Dạo này tôi nhức đầu nên phải uống thuốc ngủ ...

- Vì anh Tài sao ... ? Tôi ngắt lời 

Sơn nhìn thẳng vào mắt tôi với một cái nhìn run rẩy . Cái nhìn của người ăn trộm bị người ta phát giác ra ngay tại trận nhưng rồi Sơn trấn tỉnh rất nhanh , liếc nhìn lên trần nhà , Sơn cười khùng khục trong cổ họng

- Anh ta đáng để cho tôi tự tử sao .... ?

- Vậy anh làm gì với 15 viên diazepam ... ?

Sơn im lặng ... Tôi ngồi xuống bên cạnh :

- Anh không biết anh Tài đã đau khổ thế nào khi hai người chia tay nhau đâu . Em không muốn xen vào chuyện của hai người ,nhưng tối hôm qua em còn nhớ mãi câu nói của anh Tài “ Cả đời anh bây giờ không còn có hai chữ hạnh phúc … “ . Vì sao … ? Vì sao hai người lại trở nên như thế này …. ?

- Thật tình tôi không có ý tự tử . Chẳng hiểu sao từ ngày anh Tài lấy vợ , tôi không ngủ được . Tôi biết tôi có lỗi trong việc tan vỡ vì thói hiếu thắng của mình nhưng lý trí cứ thôi thúc tôi không nhượng bộ anh ấy cho đến khi anh ấy lấy vợ ….Sơn thì thầm như đang nói với chính mình … Tôi phải dùng diazepam nhưng cũng chỉ có liều lượng thôi . Tối hôm qua , tôi có uống rượu và chẳng hiểu sao tôi lại uống đến 15 viên …Còn chuyện của anh Tài và tôi cũng đã kết thúc rồi . Bây giờ có muốn cũng không thể quay lai được . Mỗi người đã có một cuộc sống riêng ….

Đột nhiên Sơn im lặng . Tôi cũng im lặng theo , không khí bỗng nhiên chùng xuống . Trước mặt tôi bỗng nhiên xuất hiện gương mặt anh Tài với cái nhìn u uẩn đến lạ lùng . Sơn nói đúng , tất cả đã kết thúc và mỗi người đã có cuộc sống riêng của mình . Chẳng ai có thể thay đổi được .

Tôi trở về Sài Gòn một tháng sau đó . Công việc và tham vọng cuốn tôi rất nhanh vào guồng máy tất bật của xã hội làm cho trí óc của tôi dần dần nhạt phai hình ảnh của những người xưa cũ . Thỉnh thoảng sau những cuộc chia tay đầy nước mắt với những cuộc tình vội vã , lúc tưởng chừng như không còn tin tưởng gì vào tình yêu của giới gay , tôi mới nhớ đến mối tình của Sơn và anh Tài và nó là động lực vực tôi dậy để tôi tiếp tục lao về phía trước để tiếp tục tin và yêu .

Bảy năm sau đó , trong một lần dự hội thảo ở Huế , tôi gặp lại anh Tài . Anh đã lên làm giám đốc thay thế cho anh Hoàng . Gặp nhau anh em vui mừng dẫn nhau đi nhậu . Buổi tối hôm đó , ngồi cạnh anh bên sông Hương lộng gió bao nhiêu kỷ niệm xưa ùa về . Tôi nhìn anh … mái tóc anh đã có nhiều sợi bạc nhưng trông anh không có vẻ mệt mỏi , sự ưu uất trong đôi mắt không còn .

- Anh thế nào …. ? Tôi cười

- Sung sức …. Anh nhìn tôi cười cười

- Vậy tối nay để em kiểm tra …..

Hai anh em nhìn nhau cười phá lên .

- Anh và vợ anh đã ly dị hai năm rồi . Cô ấy cùng con qua Mỹ định cư cùng với gia đình …anh Tài nhìn ra sông Hương nói nhẹ , giọng nhỏ như hơi thở

- Còn Sơn …. ? Tôi nhìn anh Tài

- Sơn đã đi tu nghiệp bên Úc … 

- Lâu chưa anh …. ?

- Năm ngoái .

- Hai người đã….. ?

Anh Tài cười không trả lời , mắt anh long lanh , miệng anh khe khẽ hát

“Và con tim đã vui trở lại 

Tình yêu đến cho tôi ngày mai 

Tình yêu chiếu ánh sáng vào đời 

Tôi hy vọng được ơn cứu rỗi 

Và con tim đã vui trở lại 

Và niềm tin đã dâng về người 

Trọn tâm hồn 

Nguyện yêu mãi riêng người mà thôi... “

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro