Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ in đậm là nói tiếng bằng tiếng việt nên mọi người sẽ không hiểu nheeee

Làn gió se lạnh từ khung cửa sổ đang mở khiến cô rùng mình và chìm sâu hơn vào chiếc ghế sofa. Nó không thoải mái chút nào, và cô tự hỏi sao công ty lại có nó. Có lẽ bởi vì ngồi trên thứ này khiến cô có cảm giác như đang ở trong văn phòng hiệu trưởng một lần nữa, chờ đợi để bị mắng vì điều gì đó mà cô thậm chí không chắc là mình đã làm.

Sàn nhà màu xanh lá cây khiến cô liên tưởng đến matcha, và những bức tường nửa màu xanh lam và màu be khiến cô lên tưởng đến một thiết kế đơn giản, đặc biết là với các chi tiết màu hạt dẻ trên tường.

Có hai chiếc ghế sofa màu nâu đặc đối diện nhau. Từ chỗ ngồi của mình, cô có thể nhìn thấy chiếc tử sách gọn gàng chứa đầy những cuốn sách đầy màu sắc phía sau chiếc ghế sofa kia.
Bàn làm việc chính và ghế sofa được đặt theo hình chữ U. Cô có thể thấy rằng không có quá nhiều đồ trang trí trên đó. Một chiếc điện thoại bàn, một chiếc máy tính xách tay, một tập tài liệu nhỏ và một khung ảnh duy nhất.

Trong đó, là bức ảnh của người đàn ông tóc trắng, trong nghiêm nghị với vẻ mặt mệt mỏi và một cậu chàng tóc đen, mặc đồng phục học sinh, đội mũ và áo choàng cùng màu. Mặc dù người đàn ông có vẻ mệt mỏi nhưng cô vẫn nhận vẻ tự hào trong mắt ông ta. Bỗng tiếng xào xạc cắt nganh dòng suy nghĩ của cô.
Edogawa Ranpo dường như không hề hay biết đang nằm dài trên chiếc ghế sofa đối diện với cô, nhai ngấu nghiến số khoai tây chiên trong như đang ở nhà. Tất nhiên, cô biết rõ là anh ấy còn chả hề biết cô đang ngồi đối diện mình.

Rốt cuộc, anh ấy là người kéo cô vào văn phòng mà cô nói trên mà không cần đặt câu hỏi. Anh ấy là thám tử giỏi nhất mà cô biết. Hơn nữa, cô biết quá đủ về cái gọi là "dị năng" của anh ấy để hiểu rằng anh ấy có thể hoàn toàn biết tất cả về cô.

Chiếc mũ của anh ấy nằm một cách vụng về trên mái tóc đen của anh ấy, cô đang cố gắng cưỡng lại ý muốn chộp lấy nó và đội nó lên đầu anh ấy một cách chính xác. Một nụ cười dễ gần tô điểm cho khuôn mặt của anh ấy, và cô cảm thấy rằng anh ấy dường như cảm thấy như ở nhà.
Có những mẫu vụn của thứ gì đó giống như loại bánh ngọt dính vào quanh miệng và trên áo khoác của anh ấy. Khi cô nhìn kĩ hơn vào chiếc áo khoác màu nâu, cô nhận thấy một vết màu nâu đậm hơn một chút, cô cho rằng ( và hy vọng ) đó chỉ là từ thanh socola mà anh ấy đã ăn mười phút cách đó.

Một cơn ho lo lắng lại một lần nữa làm xáo trộn những suy nghĩ bên trong cô. Có vẻ như cô đã nhìn chằm chằm vào Ranpo quá lâu và bỏ qua những người khác trong phòng.

Quay người về phía bàn làm việc chính trong văn phòng, cô bắt gặp khuôn mặt nghiêm nghị của Fukuzawa Yukichi, chủ tịch của cơ quan thám tử vũ trang. Trái ngược với Ranpo, Fukuzawa rất hoà đồng. Đôi mắt xanh của anh ấy dường như nhìn thẳng vào tâm hồn cô, và cô cảm thấy như mình sẽ làm tất cả mọi thứ mà anh yêu cầu. Tất cả mọi thứ về anh ấy đều tỏ ra tố chất của một nhà lãnh đạo. Mặc dù tình huống này có thể rất kỳ quặc nhưng anh ấy vẫn giữ bình tĩnh và cô tôn trọng điều đó.

Cô quyết định sẽ tin tưởng anh chàng trước mặt.

" Vậy," anh bắt đầu nói:
" Tôi đã nghe một chút về tình hình của cô từ Ranpo, nhưng tôi không thực sự chắc chắn những gì cậu ấy đang cố nói với tôi. Nếu tôi hiểu đúng, cô đang ở xa nhà và không biết đường về?"

Cô ngây người nhìn anh. Cô không biết anh ấy đang hỏi cô điều gì.

" Cô ấy không biết tiếng Nhật. Cô ấy xuất hiện trên bàn tôi, và tôi lập tức biết tình hình về cô ấy. Ngài biết đó, tất cả là nhờ vào Siêu lý luận của tôi." Ranpo giải thích khi thấy cả hai đang nhìn đối phương không biết nói gì.
Cô gật đầu nhiệt tình. Mặc dù không hiểu một từ nào về những gì anh ấy vừa nói, nhưng bạn khá tin rằng anh ấy vừa kể cho thống đốc toàn bộ câu chuyện và hoàn cảnh của cô.

Fukuzawa thở dài, ấn vài nút trên điện thoại và gọi. Anh ấy đang gọi ai vậy? Anh ấy có vẻ không vui lắm về điều đó, và cô có thể thấy Ranpo đang cố giấu một nụ cười tinh nghịch. Có phải anh ấy đang gọi cho Bộ phận đặc biệt? Không lẽ họ định bắt nhốt cô lại vì tội đánh ngờ à? Chà, có thể Ango sẽ đến đón cô đó chứ.

Người ta thậm chí còn biết rằng anh ta là một phần của chính phủ, hay anh ta vẫn đang hoạt động bí mật? Việc ưu tiên bây giờ có lẽ là cô nên tìm ra vị trí của dòng thời gian cô đang ở.

Sau khoảng mười lăm phút nghĩ ngợi, bỗng một người phụ nữ tóc đỏ bức vào phòng. Cả ba liền thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, sự im lặng khó xử cũng bị phá vỡ. Ranpo nhảy khỏi ghế sofa và vươn vai. Anh hào hứng chỉ vào người phụ nữ mặc váy chấm bi và nói điều gì đó mà cô không hiểu. Có phải anh ấy nói rằng cô ấy sẽ đưa bạn đi? Người phụ nữ lấy ra một ít kẹo từ trong túi xách của mình và đưa tất cả trừ một chiếc cho Ranpo. Trong có vẻ hài lòng, vị thám tử vĩ đại nhất ngồi xuống ghế sofa. Fukuzawa đứng dậy khi người phụ nữ bước vào, bước lại gần cô.

Sau khi trai đổi vài lời với thống đốc, người phụ nữ háo hức quay sang cô khiến cô sững sốt khi cô ấy nói bằng tiếng mẹ đẻ của bạn:
"Em có thể gọi chị là Ruby, rất vui được gặp em!"

"Em là Helena, rất vui được gặp chị." Cô cười rạng rỡ.

Đây là lần đầu tiên cô có thể giới thiệu bản thân một cách hoàn chỉnh kể từ khi tới đây. Còn về cái tên thì cô chỉ mới loé lên trong đầu và nói ra thôi. Nhưng nghe cũng hay đó chứ.

Ruby nắm lấy tay cô và lắc mạnh.
"Lúc nãy, khi chị đang làm việc thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Fukuzawa-san. Em biết đấy, anh ấy sẽ không bao giờ gọi điện cho chị cả, vì vậy chị đã tức tốc chạy đến đây. Theo như chị biết, em không biết tiếng Nhật? Nhưng lại có điều quan trọng cần giải thích?" Cô gật đầu đáp lại.

Chị ấy lại vui vẻ nói tiếp:
"Được rồi, và đó là lý do tại sao chị lại ở đây. Dị năng của chị cho phép chị dạy ngoại ngữ cho người khác trong vài giây, nhưng chỉ khi chính chị biết ngôn ngữ đó. Vì để khai thác dị năng này, chị đã học rất nhiều ngôn ngữ và nó rất hữu ích." Cô cười toe toét. "Để nói cho dễ hiểu, bây giờ chị sẽ thấm nhuần viên kẹo này bằng tiếng Nhật. Em sẽ ăn nó và bùm! Em sẽ biết tiếng Nhật, hiểu chứ?"

Đây là gì nhỉ, một cốt truyện tiện lợi?

Cô không phàn nàn gì cả. Cô chỉ hy vọng cô ấy sẽ không biến mất ngay khi giúp cô.

"Có, em hiểu mà. Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu lun được chứ ạ?" Cô nhìn Ruby và nói.

Ruby chỉ gật đầu, chỉ cho cô viên kẹo trên tay cô ấy. Viên kẹo bắt đầu phát ra ánh sáng kỳ lạ và Ruby đưa nó cho cô. Vâng, cô không thấy nó có gì khác biệt cả?
Cô liền ăn nó. Nó ngon, có vị chanh. Nhưng cô không chắc là mình đã biết được một ngôn ngữ mới.
"Nó ngon đúng không? Em cảm thấy thế nào?"

Cô thở dài:
" Vâng, nó rất ngon ạ. Xin lỗi Ruby, em không nghĩ rằng nó có tác dụng-"

Cô ngưng lại. Chờ đã, đó không phải là Ruby đang nói. Cô quay sang nhìn Ranpo, anh ấy đang cười toe toét và chìa ra một bàn tay đầy kẹo.

" Muốn một cái khác không? Đừng lo, những cái này không có ngôn ngữ. Nhưng chúng vẫn rất ngon đấy." Mắt cô hơi mở to, cô gật đầu và lấy một chiếc từ tay Ranpo.

Ruby nhìn đồng hồ và kêu lên:
"Ôi không! Tôi sắp trễ rồi! Rất vui vì gặp lại hai người, và rất vui được gặp em Helena-chan. Nhưng bây giờ chị thật sự đang gấp, có dịp chị sẽ đến tìm em. Tạm biệt mọi người!" Ruby nói và lao thẳng ra cửa và đóng sầm lại. Cô còn không kịp cảm ơn và tạm biệt cô ấy nữa.

Fukuzawa chạm nhẹ vào sống mũi của mình:
"Người phụ nữ này... Luôn chạy đi đâu mà không ai biết. Chà,"

Anh quay đầu về phía bạn:
"Bây giờ chúng ta có thể hiểu đối phương đang nói gì rồi, tôi nghĩ đac đến lúc cô giải thích hoàn cảnh của mình đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro