Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dị năng của Fukuzawa thật sự là một dị năng thú vị và hữu ích. "Tất cả mọi người đều bình đẳng". Một dị năng tuyệt vời, và cả nó cũng rất hợp với tính cách anh ấy. Nó cho phép anh ấy ngăn chặn dị năng của những người trong cơ quan thám tử vũ trang. Hay nói cách đơn giản, dị năng của anh ấy có thể điều chỉnh sức mạnh dị năng của các thành viên, để chúng có thể được kiểm soát.

Tuy nhiên, trước tiên bạn phải vượt qua kỳ thi đầu vào để có thể gia nhập vào công ty. Tất nhiên, bao gồm trong đó có cả cô.

Cô mong kỳ thi đầu vào của mình kết thúc với một cái gì đó đơn giản. Nhưng không, cô phải đi cùng Ranpo đến hiện trường vụ án. Nó có vẻ dễ dàng quá, phải không?

Không! Hoàn toàn không!!

Thậm chí trước khi khởi hành đến hiện trường vụ án, Ranpo đã đưa ra khoảng một trăm lý do về việc tại sao mình không cần phải đi.

"Xa quá!"
"Helena có thể tự đi!"
"Tôi không muốn đi đâu cả!"
"Như thế thật lãng phí thời gian!"
"..."


Đây chỉ là một trong một số điều mà Ranpo đã phàn nàn. Càng đưa ra nhiều lời bào chữa, khuôn mặt của Fukuzawa càng trở nên vô cảm. Cô không thể không ngưỡng mộ sự kiên nhẫn này của ông, trong khi cô thật sự khá phát ngán với việc này.

Và rồi, cô hứa sẽ chiêu đãi Ranpo đồ ngọt ngay sau khi anh giải quyết xong vụ án, đôi mắt anh ấy liền phát sáng lên vì thích thú. Nhưng người phá vỡ thoả thuận này lại thực sự là Fukuzawa, anh ấy hứa sẽ khen ngợi Ranpo sau khi anh hoàn thành xong vụ án. Và cuối cùng, cả hai đã sẵn sàng để xuất phát.

....

Vì địa điểm điều tra khá xa và cô cũng chưa thật sự biết cách sử dụng dị năng của mình nên lựa chọn di chuyển duy nhất của cả hai là tàu hoả. Ranpo không biết làm thế nào để lên tàu, vì vậy anh ấy đi theo cô xung quanh như một chú vịt con.

Mọi người sớm đã bắt đầu nhìn cả hai với ánh mắt kỳ lạ, đó là từ khi Ranpo bắt đầu lớn tiếng thảo luận về những chi tiết riêng tư của từng người đi ngang qua. Những người đó thì đặc biệt khó chịu khi anh nói ra một số vấn đề mà rõ ràng họ đang cố che giấu đi.

Nhưng thật may, anh chỉ dừng lại ở việc quan sát ngay sau khi cô nắm lấy tay anh và kéo anh đi mua vé. Anh ấy im lặng ngay lập tức và nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang đan vào nhau của cả hai trong suốt chuyến tàu.

Bây giờ thì cô biết lý do đằng sau những cơn đau đầu liên tục của Fukuzawa. Cô cũng vậy, nhiều lúc chỉ muốn trói Ranpo lại, bỏ mặc anh ở nơi góc phố rồi về nhà. Nhưng than ôi! Cô sẽ không bao giờ làm điều đó, giống như chính thống đốc. Cô đang dần cảm thấy rằng chính mình đang trở nên gắn bó với Edogawa Ranpo, bất chấp mọi điều kỳ quặc của anh ấy.

Cô không nghĩ rằng anh ấy cố tỏ ra xấu tính, và đôi khi những lời nói không được lọc của anh ấy thậm chí còn rất hữu ích. Khi người đàn ông đáng sợ ngồi ở ghế đối diện của cả hai đang nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, Ranpo tình cờ hỏi một số câu hỏi rất thú vị. Bao gồm cả việc mái tóc giả (rất rõ ràng) của người đàn ông có giúp anh ta chống hói hay không. Thật may, người đàn ông đó bị Ranpo nói quá lời nên đã tức giận mà xuống ngay ở trạm tiếp theo. Bây giờ, cô thật sự tôn trọng hoàn toàn đối với người đồng nghiệp (sắp trở thành) này của mình.

......

Việc phá án tìm ra hung thủ của cả hai chỉ mất chưa đầy năm phút. Ngay sau khi đến nơi, Ranpo (vẫn nắm tay cô) đã tìm ra kẻ sát nhân. Đó không ai khác chính là góa phụ 'đau buồn'. Một động cơ giết người điển hình. Người vợ giết chồng vì tiền sau khi anh ta lừa dối bà. Cuối cùng cũng vù lòng thù hận và tiền bạc mà dẫn bà đến kết cục này. Khi phá án xong thanh tra cảnh sát liền cảm ơn cô và Ranpo, cả hai cũng chào tạm biệt những người ở đó và rời khỏi chỗ đó.

Như đã hứa, cô đưa Ranpo đến tiệm bánh ngọt sau khi vụ án kết thúc. Anh ấy đứng ở quầy và gọi vài chiếc bánh, và cô có thể cảm thấy số tiền ít ỏi cô có trong ví sẽ bóc hơi vào túi của chủ tiệm bánh.

Nhưng khi Ranpo quay lại, anh ấy đưa cho cô một trong những chiếc bánh mà anh đã gọi, cô cảm thấy tất cả số tiền cô có bỗng trở nên thật đáng giá a. Đôi mắt lấp lánh hạnh phúc, nụ cười chân thật mà anh dành cho cô và câu "Cảm ơn" ngọt ngào và ngắn gọn mà anh lầm bầm với cái miệng vẫn còn đầy ấp bánh, khiến cô cảm thấy vui lây từ anh. Anh ấy phấn khích như một đứa trẻ, cô nghĩ thầm khi một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt cô.

....

Cuối cùng, bằng cách nào đó mà cô vẫn được cho là hoàn thành bài kiểm tra đầu vào. Bây giờ, cô hiện là thành viên chính thức của công ty thám tử vũ trang.

Cho đến nay, lợi ích tốt nhất của việc gia nhập theo ý kiến của cô chính là ký túc xá của Công ty. Nó khá đơn giản và cho phép cô cá nhân hoá nó theo cách mình muốn. Nó không có quá nhiều đồ đạc, nhưng cô cũng không thực sự quan tâm đến điều đó. Cô biết ơn vì ít nhất thống đốc đã cho cô một chỗ ngủ miễn phí.

Mệt mỏi cả ngày, cô liền ném mình lên chiếc giường và chìm mình vào giất ngủ sau vài giây. Cô cũng không nhớ lần cuối mà cô ngủ ngon như này là khi nào nữa.

Tất nhiên, phần thưởng kèm với việc gia nhập Công ty là dị năng của thống đốc. Dị năng của cô (hiện tại cô vẫn chưa nghĩ được cái tên nào hợp với nó cả) bây giờ được cho là có thể kiểm soát được nhiều hơn một chút. Vì vậy nhưng tất nhiên cô cũng không thể lạm dụng nó nhiều quá. Tuy nhiên, cô vẫn nên nhanh chóng học cách kiểm soát nó thật tốt, bởi vì cô có cảm giác rằng nó sẽ sớm trở nên thực sự hữu ích.

Ngày hôm sau, Yosano quyết định dẫn cô đi tham quan văn phòng của Công ty. Không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng, ngoại trừ Fukuzawa, Ranpo và Yosano ra thì văn phòng chả có ai nữa cả. Nội thất khá giống với những thứ mà cô nhớ trong anime, ngoại trừ việc có nhiều thùng, hộp chất xung quanh căn phòng.

Yosano giải thích:
"Hiện tại thì văn phòng của chúng ta đang trong quá trình cải tạo. Gần đây cũng có một số vị khách không báo trước mà ghé qua, và anh ta đã làm lộn xộn nơi này lên." Cô ấy đặt tay lên trán thở dài.

"Nhưng giờ thì ổn rồi, mọi thứ đã trở lại bình thường. À đúng rồi, em cẩn thận những thùng ở dưới nhé, đừng để bị vấp đấy." Cô lơ đãng gật đầu. Tham quan văn phòng với tư cách là một thành viên chính thức, cũng khá thú vị đó chứ.

'Không biết có hiểu được không nữa.' Yosano lo lắng nghĩ.

Bất chấp lời cảnh báo của Yosano vài giây trước đó, cô vẫn vấp phải một 'thứ' gì đó.

"Ouch!" Cô đang khá hoảng vì cú té vừa rồi.

Yosano bị sốc nhưng cũng nhanh chóng phục hồi.
"Helena, lúc nãy chị đã cảnh báo rồi mà. Em có sao không!?"

"E-em không sao ạ." Cô đứng lên sau cú ngã.

"Katai-san? Chuyện gì vậy, sao anh lại ở đây? Anh rời khỏi phòng của mình đấy à!?" Yosano bây giờ mới để ý 'thứ' mà Helena vấp phải.

Cô rùng mình, 'thứ' mà cô vừa vấp phải là một con người. Một người bằng xương bằng thịt!

Người đàn ông tóc đen lo lắng sửa lại cặp kính tròn nhỏ của mình. Anh ấy được bọc trong một tấm futon. Tấm futon màu đỏ với những hoạ tiết được anh ấy khoác lên trên vai mình.

"Đây là Katai Tayama, một thành viên khác của Công ty. Anh ấy thường nằm trên futon cả ngày và nhốt mình trong phòng, nhưng hôm nay hẳn là một ngày đặc biệt." Yosano giới thiệu.

"Katai vẫn ổn, nên em không cần lo quá đâu." Yosano nói khi thấy mặt cô trắng bệch vì vừa biết mình vấp phải một con người.
Anh gật đầu trong khi lo lắng nhìn đồng hồ.

"Tôi đang tính đi gặp một người bạn của mình. Nếu tôi đến trễ dù chủ một giây thì Kunikida sẽ lấy đầu tôi mất..." Anh nói khi giọng nhỏ dần.

Yosano không nghe thấy sự hoảng loạn của anh hoặc chỉ giả vờ như không thấy.

"Nghe này Katai-san. Tôi có việc gấp nên anh để mắt tới thành viên mới của chúng ta một chút được không? Tất nhiên, nếu anh bận thì anh cũng có thể giúp tôi tìm hiểu về giải phẫu người sau. Cũng đã lâu kể từ lần cuối tôi mổ xẻ ai đó." Mắt Yosano bỗng loé lên, và Katai ngay lập tức nhận ra ý nghĩa của nó.

"Tôi cho rằng mình có thể dành vài phút." Anh đồng ý một cách thất vọng.

"Được rồi, cảm ơn rất nhiều. Tôi hứa sẽ quay lại sau ba mươi phút nữa." Yosano cười toe toét và biến mất khỏi cửa.

Cả hai đứng yên trong sự im lặng khó xử, cho đến khi Katai ngồi thụp xuống bàn và ra hiệu cho cô ngồi xuống.

"Vậy, cô biết bao nhiêu về Port Mafia?"

Cô nhún vai đáp.
"Không nhiều, chỉ là một vài thông tin nhỏ thôi."

Người đàn ông futon ngồi trước mặt dường như tin cô.
"Chỉ một chút thôi sao? Thế thì không tốt đâu, nhất là với hoàn cảnh của cô."

Katai ngả người ra sau ghế trong khi vẫn quấn tấm futon quanh người.

"Port Mafia là một tổ chức ngầm, chúng có trụ sở tại đây, tại Yokohama. Thành viên mạnh nhất của chúng là những người sử dụng dị năng giống như chúng ta, đó chính là điều khiến chúng trở nên nguy hiểm. Tôi nghĩ cô sẽ ổn thôi, nhưng có hai người sử dụng dị năng trong số chúng cô nên tránh xa."

Tay anh lôi ra một bức ảnh từ tâdm futon của mình. Cô tự hỏi rằng có phải anh ấy luôn mang theo chúng bên mình không?
Ngón tay trỏ của anh ấy chạm vào những người trong ảnh và cô mở to mắt.

"Dazai Osamu và Nakahara Chuuya. Song hắc, còn được gọi là Soukoku."

Kỷ nguyên đen tối của Dazai Osamu? Không phải chứ, đây là dòng thời gian mà cô không muốn đặt chân đến nhất. Điều này thật tệ, rất tệ nữa là đằng khác.

Cô nhắm mắt lại trong sợ hãi, trong khi Katai nói tiếp.

"Đặc biệt là Dazai Osamu. Anh ta là giám đốc điều hành trẻ nhất trong lịch sử Mafia vì một lý do..."

Anh ấy vẫn đang nói, nhưng tâm trí cô hiện giờ không thể xử lý lời nói của anh ấy. Kỳ nguyên đen tối của Dazai. Điều này không ổn tí nào. Khuôn mặt băng bó với đôi mắt trống rỗng lại xuất hiện trong tâm trí cô, lần này còn chi tiết hơn trước nhờ có bức ảnh.

Không ổn chút nào. Cô đặt trước mặt và nhắm mắt chặt hơn, như thể đang trốn tránh thế giới.

Cảm giác rơi xuống quen thuộc bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô.

Ôi không...

Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của một người và âm thanh xung quanh. Cô không còn nghe tiếng của Katai nữa.


Cô... Thực sự nên học cách kiểm soát dị năng của mình mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro