#no84[Thám tử cùng Siêu Lý Luận]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Thám tử cùng Siêu Lý Luận]

Thiên tài là gì?

Là những kẻ thông minh một cách xuất sắc, làm việc một cách xuất sắc và đạt được những thành tựu một cách xuất sắc.

Bọn họ khác biệt với người thường.

Người thường có thể có giới hạn, người thường sẽ bị gò bó, người thường là những kẻ phàm nhân tồn tại đông đảo trên thế giới.

Bọn họ bình phàm không chớp mắt, lại có số lượng áp đảo.

Người thường có thể tạo ra kì tích, còn thiên tài chắc chắn tạo ra kì tích.

Trí tuệ rộng rãi, sức tưởng tượng mạnh mẽ và tâm hồn năng động, đó chính là những thứ mà người thường không thể sánh được.

Bọn họ giống như những đứa trẻ của thần, lạc lõng ở cõi người, phát triển thế giới theo ý của thượng đế.

Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn chỉ là một con người có thể sử dụng mười phần trăm trí não mà thôi.

Thiên tài đặc biệt với người thường, lại bình phàm với quái vật.

Và đứa bé đó, chính là quái vật.

Một con quái vật làm người run sợ.

....

Ta đã nhìn đứa bé đó từ rất lâu.

Từ lúc hắn vừa sinh ra, lúc hắn bi bô tập nói, lúc hắn có thể đi đường, lúc hắn... trở nên khác biệt.

Đứa bé đó thông minh đến mức đáng sợ, dưới thân xác con người lại chứa đựng đầu óc của thần thánh, một loại tồn tại có thể nhìn thấu mọi vật chỉ với cái liếc mắt.

Hắn lạc lõng trong người thường, khác biệt với thiên tài, chỉ có thể ở cùng quái vật.

Hắn cùng ta là giống nhau, lại khác biệt đến cực điểm.

Hắn có thể nhìn thấu mọi thứ với trí thông minh đáng sợ của mình, mà ta lại là siêu năng lực giúp cho con người có thể nhìn thấu chân tướng.

Chúng ta giống nhau, tựa như đôi song sinh gắn liền trong linh hồn, lại khác biệt, khác biệt đến mức, sự tồn tại của ta căn bản không ảnh hưởng gì đến hắn.

Hắn là nhân loại, ta là siêu năng lực của hắn, thứ siêu năng lực vô dụng bị phủ nhận.

"Con là một đứa trẻ bình thường."

Người nam nhân đó sờ đầu đứa bé, câu nói an ủi đứa con trai bị xa lánh của mình trở thành gông xiềng trói buộc ta. Đứa bé của ta kính yêu người cha của mình, trong linh hồn khắc ghi lời dạy của đối phương, theo tiềm thức nhận định mình là một người bình thường.

Mà một người bình thường sẽ không có siêu năng lực.

Cho nên, ta bị đứa bé mình ở bên từ khi sinh ra nhốt lại trong lồng giam, bị chủ nhân của mình tước đoạt lấy quyền tồn tại.

Ta bị đứa bé đó 'phủ định'.

[Siêu năng lực tồn tại cùng chủ nhân của mình từ lúc vừa sinh ra, giống như cá với nước, không thể tách rời]

Thứ chân lý khắc sâu trong đầu ta từ khi vừa sinh ra bị chính mình đạp đổ.

Chúng ta là khác nhau, đứa bé đó vứt bỏ ta, bởi vì ta là một thứ siêu năng lực vô dụng.

Ta khiến chủ nhân thông minh hơn, ta có thể nhìn thấu mọi chân tướng, ta là siêu năng lực mà mọi người đều mong ước.

Nhưng đứa bé đó vẫn không cần.

Bởi vì hắn là quái vật, một con quái vật mang đầu óc của thần thánh được sinh ra dưới thân xác của con người.

Người thường không thể so bì với hắn, thiên tài không sánh được với hắn, thậm chí thứ siêu năng lực làm người thèm khát cũng không thể bằng một góc của hắn.

Châm chọc làm sao, đáng thương làm sao...

Thậm chí, cho đến lúc bị nhốt trong lồng giam, ta cũng không có quyền có tên của mình.

Từ đầu đến đuôi, ta vẫn chỉ là một siêu năng lực vô dụng mà thôi.

.

[Con quái vật hư vô yên lặng khóc thút thít, bị giam cầm trong tiềm thức sâu thẳm, hi vọng về thứ ánh sáng đến từ người trói buộc nó]

....

Ta mong mỏi sự cứu rỗi từ đứa bé đó, nhưng hắn căn bản không cho phép ta tồn tại.

Người mở khóa lồng giam của ta là một người đàn ông xa lạ.

"Ngươi là đặc biệt."

Người kia nói, đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đứa bé của ta, dùng câu thần chú ta luôn mong đợi giải thoát ta ra khỏi cái nơi tràn ngập màu đen đó.

Thời khắc nhìn thấy ánh sáng, ta chỉ hận vì sao mình không thể khóc.

Đứa bé đó đã không còn là đứa trẻ mà ta đã biết nữa. Hắn lớn lên, từ nhóc con nho nhỏ trở thành thiếu niên tuấn tú, thời gian chỉ có thể thay đổi thân hình hắn, lại không thể bào mòn bản chất của hắn.

Hắn vẫn là con quái vật của ngày xưa, con quái vật sở hữa bộ óc siêu phàm.

Nhưng hắn thừa nhận ta!

Hắn thừa nhận hắn có siêu năng lực, hắn thừa nhận mình đặc biệt, hắn... cho rằng ta tồn tại.

Ta mừng rỡ, sung sướng, hạnh phúc, những cảm xúc tốt đẹp không ngừng ùa vào thân hình hư vô của ta, giống như những viên kẹo không ngừng đem hộp kẹo lấp đầy.

[Thế giới chưa bao giờ tốt đẹp, độc dược giấu sau kẹo ngọt, dùng đau đớn dạy dỗ những kẻ ngu muội]

'Siêu Lý Luận' là cái tên mà hắn đặt cho ta, cái tên mà ta đã luôn mong ước từ khi sinh ra.

Sau đó, ta bị hiện thực đầy gai đánh một cái thật mạnh.

Bởi vì, hắn gọi 'Siêu Lý Luận' không phải là ta, hắn không thừa nhận ta, tâm trí của hắn phủ nhận ta.

'Con là một đứa trẻ bình thường'

Giống như lời nguyền rủa khắc sâu trong linh hồn, che đậy sự thật đầm đìa máu ở phía trước, đem ta đánh xuống vực thẳm.

'Ngươi đặc biệt' là lời nói dối mà người đàn ông đó bện ra để an ủi tâm hồn tổn thương của hắn, 'Siêu Lý Luận' là mặt nạ giả dối mà hắn dùng để tồn tại trong cõi người bình phàm này.

Hắn từ đầu đến đuôi, đều cho rằng mình là một người bình thường.

Một người bình thường khoác lên mình bộ áo của 'kẻ có siêu năng lực', dùng chính bộ não đáng sợ của mình sáng tạo ra 'ta'.

Hắn tin tưởng người đàn ông kia, cũng tin tưởng người cha của mình.

Trí óc của hắn tin người đàn ông tóc bạc, cho nên hắn tạo ra 'Siêu Lý Luận'. Tiềm thức của hắn tin hình bóng người cha quá cố, cho nên ta vẫn chỉ là một đám hư vô có ý thức.

Hắn không có thừa nhận ta.

Hắn thà tin vào thứ giả dối đó, cũng không chịu cho rằng ta có tồn tại.

'Siêu Lý Luận' là ta, lại không phải ta.

Bi thương sao? Phẫn nộ sao? Căm hận sao?

Thứ ta mong đợi bị người dẫm đạp, đứa trẻ ta yêu thương không tin tưởng ta, người đàn ông ta xem như chúa cứu thế cũng chỉ là một kẻ lừa đảo.

Ta được thả ra khỏi lồng sắt, trên người vẫn mang đầy gông xiềng, thứ tự do cùng hạnh phúc ngắn ngủi ta được hưởng giống như là sự bố thí từ thượng đế dành cho kẻ đáng thương ngay cả hình hài cũng không có này.

Đứa bé đó sai sao?

Hắn không sai.

Người đàn ông kia sai sao?

Người kia cũng không sai.

Lời nói dối thiện ý của đối phương thả ta khỏi tù giam, trở thành động lực để đứa bé của ta tạo ra thứ siêu năng lực mà hắn cho rằng tồn tại. Hắn không những không sai, hắn còn là ân nhân của ta.

Vậy ta nên hận ai?

Những suy nghĩ mờ mịt, những khuôn mặt ta biết lướt qua, lại không có một người nào trở thành nơi phát tiết cho mặt trái của ta.

Thật đáng thương, ta ngay cả tư cách để giận cũng không có. Chỉ có thể giống như một bóng ma, lẽo đẽo đi theo sau đứa bé đó, không ngừng thủ thỉ những lời cầu xin của mình.

Ta là Siêu Lý Luận, ta có thật, ta là siêu năng lực của ngài.

Đáng tiếc, tiếng kêu gào van nài của ta mãi mãi không được đứa bé kia để ý.

Làm ơn hãy nhìn ta đi.

Ta sắp điên mất rồi.

Làm ơn thừa nhận ta đi.

Đừng để ta đơn độc ở chốn này.

Làm ơn ngài đấy chủ nhân.

Ta là Siêu Lý Luận của ngài mà.

.

[Sự chờ đợi vô vọng của ta cứ thế kéo dài, giống như những nấc thang vô tận của địa ngục. Gai nhọn đâm ta chảy máu, lừa dối xé nát trái tim chân thành, những tiếng kêu cầu cứu cùng van xin không bao giờ đến được với chủ nhân của mình.]

Ta vẫn luôn chờ ngài gọi tên ta. Tiếng gọi từ trong suy nghĩ của ngài, mà không phải 'Siêu Lý Luận' ngài gọi chỉ để che dấu sự tồn tại bình thường của mình.

Ta có thật.

Ta là Siêu Lý Luận.

Làm ơn, đừng chối bỏ sự tồn tại của ta...
"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro