Chương 6.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Dazai suốt đêm bò lên trên Không Động sơn】

Chương 6.2

Tác giả: Miêu Đả Cổn

Edit: Moriarty4869

Xem xong vẻ mặt của anh hệ thống điên cuồng đập bàn cười to, còn xem náo nhiệt không chê việc lớn hỏi anh: [ Dazai Dazai, phỏng vấn một chút, anh xem xong những vị fans này ghép cp anh cùng nam nhân khác cảm giác thế nào? Cái này có phải còn kích thích hơn so với chút người chơi muốn công lược anh đó? ]

Dazai đỡ tường suy yếu nói: [ Nói thật, cảm giác chết đi sống lại một hồi, muốn phun. ]

[ Ha ha ha ha! Ta xem bọn họ là thật sự tới nha, kế tiếp anh còn phải đối mặt với thao tác của nhóm người này liều mạng tác hợp kéo chỉ đỏ cho anh đó. ] hệ thống cảm thán, [ Ta nói cho anh biết, lực lượng ghép cp là rất đáng sợ, không nên xem thường bọn họ nha. ]

Dazai Osamu xác thật ý thức được độ nghiêm trọng của sự tình.

Anh quyết định hiểu biết toàn diện kỹ càng tỉ mỉ tình huống của đồng nhân đam mỹ, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.

[ Vậy anh không cần đi mua những quyển đồng nhân khác để xem, nơi này của ta, “Thư” thu nhận được rất  rất nhiều fanfic viết về anh ở thế giới thật, các loại hình đều có, đầy đủ hết, anh muốn xem không? ] Hệ thống phát ra tiếng cười quỷ dị.

Dazai Osamu trực giác không đúng, nhưng vẫn đáp ứng rồi.

[ Vì suy nghĩ cho tâm lý anh, trước tiên ta tìm cho anh mấy cái không quá OOC với cẩu huyết để xem, sau đó lại dần dần tiến lên mà cho anh xem những cái loại hình mà chỉ cần các cô gái thấy đều sẽ thét chói tai dame đi. ] Hệ thống cực kỳ thân thiết mà mở ra “Sách” đưa anh đến cánh cửa thế giới mới.

Sau đó, Dazai Osamu liền bắt đầu một bên xem đồng nhân fanfic “Sách” ghi lại, một bên xấu hổ đến nỗi ngón chân điên cuồng moi mặt đất, khiếp sợ mà lăn lộn khắp giường, nhìn đến chỗ kích thích còn sẽ hoảng sợ quăng ngã sách sau đó không ngừng đi tới đi lui ở trong phòng kêu thảm thiết.

“A a a a a đây là cái gì đây là cái gì đôi mắt tôi mù rồi! Đây là ai tôi không quen biết tôi muốn phun ra! Sao tôi có thể sẽ nói ra loại lời nói này làm ra loại sự tình này! A a a tôi muốn giết cái Dazai Osamu này!!!”

“Không cần cho tôi xem trực tiếp miêu tả kỹ càng tỉ mỉ đâu!! Cứu mạng với che chắn toàn bộ cho tôi!! Không muốn xem cái đồ vật khủng bố này! Đối với tôi mà nói vẫn là quá sớm a a a a!!!”

“Đây là cái giả thiết khủng bố gì vậy! Cứu mạng tôi thật sự không nhìn được! Muốn chết muốn chết muốn chết làm tôi chạy nhanh rời đi thế giới này đi!!! Hiện tại lập tức lập tức a a a ——”

Dazai Osamu xấu hổ xem xong một quyển, ngón chân liền moi ra một cái phòng ở, cuối cùng trực tiếp moi ra toàn bộ Yokohama, sau đó nằm ở trên giường vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Bộ dáng siêu phàm thoát tục chỉ kém trực tiếp thăng thiên.

Tuy rằng kêu thảm đến như vậy, nhưng anh vẫn đã đem các loại hình nhanh chóng lật xem một lần, vẻ mặt hoảng sợ cùng thống khổ mà thu thập tình báo bên trong để suy đoán lúc sau mình khả năng gặp được cảnh tượng giống như vậy thì phải làm ra thủ đoạn đối ứng như thế nào mới có thể an toàn chạy thoát.

So với việc hiện tại tinh thần chịu sự tàn phá của đống fanfic đồng nghiệp, còn đỡ hơn so với việc sau này thật sự gặp phải trong đời sống hiện thực.

Haiz, nghĩ thôi cũng đã tuyệt vọng rồi.

Dazai suốt đêm bò lên trên Không Động sơn.jpg

Hệ thống cười đến nỗi suýt chút nữa thì tắt thở, cuối cùng nói: [ Dazai, anh nghe qua một câu như vậy chưa? ]

Dazai Osamu cảnh giác: [ Câu gì? ]

Hệ thống nói: [ Bíp ---. ]

Dazai: [……]

A a a a vì cái gì một tên trai thẳng như tôi nháy mắt đã hiểu! Tôi đã ô uế tôi không nghe tôi không nghe xê ra chỗ khác đi!!!

Trải qua cả đêm tàn phá, hôm nay Dazai Osamu đi làm hoàn toàn đến muộn, lại còn đến rất rất muộn, gần giữa trưa mới có sức lực đẩy ra cửa Công ty Thám tử Vũ trang.

Tuy rằng đây cũng không phải việc gì kỳ quái, nhưng anh vừa vào cửa liền bị Kunikida Doppo rống vào mặt.

Nakajima Atsushi bưng kín mặt.

Kunikida tiên sinh, rõ ràng phía trước còn đang thấp giọng nhắc mãi nói coi hôm nay là sinh nhật Dazai nên sẽ không cãi lộn với tên đó nữa, kết quả quay đầu vừa thấy Dazai tiên sinh lại liền lập tức nổ mạnh.

Nhưng này cũng không thể trách Kunikida tiên sinh, rốt cuộc hiện tại tình huống trong công ty rất là khiêu chiến thần kinh.

Ngày 19 tháng 6, là sinh nhật Dazai Osamu, điều này tất cả các người chơi đều biết, trò chơi vừa mới cập nhật mở ra liền lập tức bắt đầu chuẩn bị cho anh quà sinh nhật.

Vì thế hôm nay lễ vật đưa đến trên bàn Dazai Osamu càng nhiều, gần như muốn bao phủ toàn bộ công ty.

“Không phải đã nói không thu lễ vật cũng không thu thư tình sao? Xem ra chỉ là nói nói miệng còn chưa đủ……” Dazai Osamu biểu tình thoạt nhìn cực kỳ buồn rầu.

Anh không thích sinh nhật, càng chán ghét người khác chúc anh sinh nhật.

Tối hôm qua nếu đổi thành người khác, không phải ai cũng như Nakajima Atsushi thiên nhiên thẳng thắn anh không giỏi ứng phó, hơn nữa nếu không phải thời khắc mấu chốt có “Thư” quạt gió thêm củi, anh đã sớm hùng hùng hổ hổ chạy mất, nói không chừng lúc sau còn sẽ tiến hành trò đùa dai trả thù, đem người khác sợ tới mức cũng không dám đối tốt với mình như thế nữa mới được.

Nhưng là đối mặt số lượng lễ vật khổng lồ như vậy, cho dù là Dazai Osamu cũng bắt đầu buồn rầu nghĩ nên xử lý như thế nào.

Tuyệt đối không thể nhận lấy được, bằng không một khi nhận lấy cái đầu tiên này về sau liền hoàn toàn xong luôn.

Tốt nhất còn muốn cho những cái người chơi đó bị thương tâm đến nỗi không bao giờ thích anh nữa, càng đừng nói tiếp tục tặng lễ vật đưa thư tình chạy tới công lược anh.

Không sai! Anh am hiểu nhất đối mặt ác ý cùng hờ hững đó!! Đừng có đột nhiên bùm một cái thể hiện thiện ý nhiệt tình!!!

—— nhưng là nếu như quăng hết toàn bộ gì đó lại hơi chút quá mức, tuyệt đối sẽ bị mọi người trong công ty thám tử phản đối răn dạy.

Thu về lợi dụng đưa cho người khác cũng khá là phiền toái, bởi vì không xác định những cái lễ vật người chơi đó đưa có thể có cái hiệu quả phiền toái nào đó ngoài ý muốn không, không bài trừ có một số fans tương đối điên cuồng sẽ làm.

Đang lúc Dazai Osamu nằm chỏng chơ trên bàn làm việc, bên cạnh bãi mấy chồng lễ vật, cửa công ty lại lần nữa được đẩy ra.

“Cho hỏi, xin chào mọi người, xin hỏi công ty còn tiếp ủy thác không?” Người đàn ông xa lạ thật cẩn thận mà mở miệng hỏi.

Dazai Osamu giống như một con mèo mấp máy thân thể ló đầu ra xem, người đàn ông đứng ở cửa có mái tóc dài đen khá hỗn độn, tóc mái lớn lên che khuất đôi mắt hơn nữa còn mang cặp kính đen to bự, động tác co quắp bất an thậm chí cảm giác có thể ngay lập tức tìm cái khe đất chui vào, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết anh ta là loại người cực kỳ nhát gan nội hướng trạch nam.

Thậm chí căn cứ một số biểu tình cùng động tác nhỏ, còn có thể xác định phía dưới thân xác anh ta kỳ thật là một cô gái thẹn thùng.

Nếu không phải trên đầu đối phương đỉnh một cái tên to đùng【Sữa bò dâu tây】, Dazai Osamu thật đúng là không thể tin được đây thế nhưng là cái người chơi thứ nhất chạy tới sau khi anh xuất hiện.

Càng thần kỳ chính là, trên đầu thế nhưng không có cái trái tim bự bự mà xuất hiện sau khi trò chơi cập nhật.

Căn cứ quan sát nghiên cứu của Dazai Osamu trong một buổi sáng, cái trái tim bự bự màu đỏ kia sẽ đột nhiên từ trên đầu người nhảy ra, đại khái đại biểu cho ngay lúc đó chủ nhân sinh ra tình yêu khó có thể khống chế với anh, là mãnh liệt đến nỗi muốn lập tức thổ lộ thậm chí đã đem những việc kế tiếp như kết hôn rồi cùng nhau tuyển mộ địa đều đã nghĩ kỹ.

Anh thí nghiệm vài cái người chơi, chỉ cần là người chơi có khuynh hướng công lược Dazai Osamu, trong nháy mắt nhìn đến anh trên đầu đều sẽ nhảy ra cái trái tim màu đỏ khủng bố, quá mức kích động thậm chí còn sẽ xoay tròn nhảy lên rải tim be bé, lúc ấy khiến anh sợ hãi vội vàng chạy trối chết.

Nhưng là hiện tại người đàn ông này, căn cứ theo anh tính toán, hẳn là lướt qua rất nhiều trở ngại, cùng người chơi khác từ các phương diện đánh thắng một mới có thể làm người chơi đại biểu chạy lại đây, thế nhưng sẽ là loại tính cách này, hơi chút ngoài ý muốn.

Kunikida Doppo cực kỳ đáng tin cậy mà đem người mời vào ngồi ở khu tiếp khách, cũng kiên nhẫn dò hỏi anh muốn ủy thác cái gì.

Còn những người khác trong công ty trinh thám đều tò mò mà vây quanh lại đây, Dazai Osamu thuận thế liền chui đến bên người đàn ông, phát hiện anh ta thế nhưng có chút khẩn trương cùng sợ hãi, nội tâm tức khắc vui vẻ, ngược lại càng muốn tới gần thêm đi xem phản ứng.

“Dazai!” Kunikida Doppo cái trán nổi lên gân xanh, trực tiếp bắt lấy cổ áo anh mạnh mẽ kéo đến bên người mình chế tài, “Không được đi đe dọa khách nhân! Quá thất lễ!”

Dazai Osamu vui cười nhấc tay đầu hàng với Kunikida Doppo xin tha, ánh mắt dư quang lại chú ý tới người đàn ông đối diện đột nhiên hưng phấn lên,  ngay cả sắc mặt tái nhợt cũng biến đỏ, mắt kính gần như kích động đến nỗi phản quang, tay ngoan ngoãn để ở đầu gối nắm chặt lại.

Dazai Osamu: “?”

Tên này! Tên này chẳng lẽ là……

Dazai Osamu như là bị điện giật lập tức đẩy ra Kunikida Doppo còn đang bắt lấy anh, lấy thái độ ngoan ngoãn nghiêm túc chưa từng có đứng ở mặt sau đám người, mặt tỏ vẻ chính mình sẽ không quấy rối sẽ ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy.

“Tên kia lại đang phát điên gì vậy?” Kunikida Doppo nhíu mày phun tào, theo sau bất đắc dĩ thở dài đối khách nhân nói: “Xin lỗi, xin không cần để ý tới cậu ta, cậu ta vẫn luôn như vậy, kỳ thật bản chất không xấu, không cần phải sợ hãi.”

“Ừm ừm ừm!” Người đàn ông dùng sức gật đầu, không biết vì sao thoạt nhìn càng hưng phấn hơn, khóe miệng không khống chế được mà điên cuồng giơ lên.

Dazai Osamu ở phía sau bưng kín mặt, xác định, cô nhóc này là phái ghép cp.

“Tôi đã về rồi ——” cửa lại lần nữa được mở ra, linh hồn Công ty Trinh thám không vui mà đi vào trong, thở phì phì kêu lên: “Thật là! Tôi liền biết hôm nay rất nhiều điểm tâm nổi tiếng đều sẽ bị cướp sạch bán xong rất nhanh cho nên mới xuất phát sớm! Kết quả bởi vì đủ các loại ngoài ý muốn vẫn không có mua được, a a a thật khó chịu mà!”

Rất nhanh, anh thấy được Dazai ở ngay gần đó, đôi mắt nheo lại nháy mắt trợn to, đôi mắt xanh sáng lấp lánh.

“Nha! Là Dazai à, tôi nhớ ra rồi, lễ vật tặng cho cậu khẳng định có rất nhiều điểm tâm đi? Tôi giúp cậu giải quyết ăn luôn toàn bộ cũng hoàn toàn không thành vấn đề nha!” Ranpo vui vẻ mà phành phạch nhảy đến trước mặt Dazai Osamu nói.

“Có thể là có thể, nhưng mà, Ranpo tiên sinh anh……”

Dazai Osamu hơi hơi ngửa ra sau, đôi mắt anh động đất, suýt nữa đánh mất công năng ngôn ngữ.

Nhưng mà! Ranpo tiên sinh?! Cái trái tim màu đỏ bự bự nhảy nhót trên đầu anh kia là cái gì???

Moriarty4869: RanDaz go~ go~ go~
Nhân tiện tôi đã chỉnh sửa lại toàn bộ bản edit (nó thực sự tốn rất nhiều thời gian)
Cảm ơn đã ủng hộ(◍•ᴗ•◍)❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro