Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Dazai suốt đêm bò lên trên Không Động sơn】

Chương 7

Tác giả: Miêu Đả Cổn

Edit: Moriarty4869

Sơ ý rồi!

Dazai Osamu trong lòng nháy mắt toát ra cái ý tưởng này, bởi vì trên đầu mọi người công ty thám tử đều sạch sẽ, thậm chí ngay cả Atsushi tối hôm qua tỏ tình anh trên người cũng không có cái gì khác thường, cho nên anh mới sơ ý.

Ha ha ha, đây nhất định là tình yêu của Ranpo tiên sinh với điểm tâm đồ ăn vặt đi! Nhất định đúng không! Tuyệt đối không có khả năng là sinh ra bởi anh! Sao có thể như thế được!!!

Hệ thống đánh giá: [ Tự lừa mình dối người. ]

Dazai Osamu trên mặt hoảng sợ rất nhanh biến mất, một lần nữa treo lên tươi cười nói: “Điểm tâm lúc sau lại nói, Ranpo tiên sinh, anh cảm thấy hứng thú với ủy thác mới của công ty sao?”

Edogawa Ranpo nghiêng đầu nhìn về phía người chơi bên chỗ tiếp khách, qua hai giây gật đầu nói: “Chà chà, thì ra là thế, tôi hiểu được, cho nên nguyên nhân chủ yếu quả nhiên là cậu mà, Dazai.”

Dazai Osamu liền cười: “Ha ha ha, quả nhiên không thể gạt được Ranpo tiên sinh đâu.”

Hệ thống: [ Ừm? Từ từ? Cái gì thì ra là thế? Mấy người minh bạch cái gì? Các ngươi nói gì đó sao??? ]

“Nhưng mà trước tiên.” Edogawa Ranpo giơ tay sờ sờ đầu mình, “Trên đầu tôi có cái đồ vật gì đó kỳ quái tồn tại sao? Chỉ có cậu có thể nhìn đến? Chỉ nhằm vào cậu? Ồ ồ, tôi đã hiểu, là cái kia đi! Chính là kiểu đồ vật giống như thanh tiến độ thường xuất hiện trong trò chơi công lược hả?”

Hệ thống: [?! ]

Dazai Osamu trên mặt tức khắc lộ ra biểu tình vui vẻ: “Không sai không sai, không hổ là Ranpo tiên sinh! Quả nhiên lợi hại!”

Cho nên Ranpo tiên sinh tuyệt đối không có khả năng thích anh đúng không? Cái trái tim kia nhất định là có vấn đề! Rốt cuộc trò chơi này mới vừa sửa lại lại mới vừa cập nhật, ra trục trặc cũng không kỳ quái.

Trò chơi rác rưởi nhất định là sai lầm mà đem yêu thích mãnh liệt đơn thuần của Ranpo tiên sinh với đồ ăn vặt điểm phân biệt thành cảm tình với chủ nhân đống quà vặt, nhất định là như thế này!

“Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì? Trò chơi?” Nakajima Atsushi nhỏ giọng nói thầm.

“Không biết, nhưng là Dazai tiên sinh nói chuyện cùng Ranpo tiên sinh chúng ta không nghe hiểu cũng bình thường.” Tanizaki Junichiro bất đắc dĩ cười cười.

Chỉ có người chơi bên kia toàn thân lông tơ đều phải nổ tung, hoảng hốt nghĩ không phải là đang nói chúng ta đi? Trí năng NPC trò chơi hẳn là sẽ không cao thành như vậy đi?! A khoan khoan nhưng trò chơi công lược của chúng ta cũng sẽ không biểu thị cái gì ở mà? Chỉ có giao diện hệ thống của bản thân mới có thể nhìn đến trị số?

Nhưng là…… Tuy nói như vậy, hơi chút kinh ngạc, nhưng trong tiềm thức người chơi vẫn luôn rất yên tâm lúc này lực chú ý rất nhanh liền chuyển dời đến trên việc ghép cp.

Mắt kính người chơi điên cuồng phản quang, đem Dazai Osamu cùng Edogawa Ranpo meo meo dán dán với cả bầu không khí đối thoại không ai có thể chen ngang vào toàn bộ đều lưu lại, sau đó bay nhanh mà phát lên diễn đàn đăng bài mới, tức khắc khiến cho một tảng lớn cp đảng thét chói tai.

Edogawa Ranpo một tay chống nạnh hừ cười nói: “Thế nhưng còn nghĩ giấu diếm được đôi mắt tôi, thật là quá ngây thơ rồi đó, Dazai.”

“Đó là đương nhiên, Ranpo tiên sinh lợi hại hơn tôi nhiều, điều này không hề nghi ngờ.” Dazai Osamu thậm chí có thể làm lơ trái tim rõ ràng trên đầu đối phương tiếp tục vui vẻ, loại này có thể tìm được người cùng một kênh nói chuyện phiếm không hề trở ngại cảm giác thật là quá tuyệt vời luôn!

Nói không chừng anh có thể tìm được đồng bạn cùng nhau chống cự cái thế giới khủng bố này! Hơn nữa còn lại là Ranpo tiên sinh lợi hại như vậy! Dazai Osamu trong lòng bùm bùm pháo hoa ——

“Dazai rất lợi hại, nhưng so với tôi vẫn là kém xa.” Edogawa Ranpo vui vẻ đến nỗi trên người thiếu chút nữa toát ra hoa bay bay.

“Cho nên……” Ranpo đột nhiên tới gần Dazai Osamu, mở cặp mắt xanh biếc nghiêm túc nói: “Nếu thật sự có cái bối rối gì liền nói cho tôi đi, không có gì vấn đề là thám tử số một thế giới không giải quyết được.”

“Dazai, cậu cũng có thể giống mọi người dựa vào tôi nha.”

*

Dazai Osamu chạy trối chết.

Công ty trinh thám trên lầu còn đang tiếp tục xử lý ủy thác của người chơi, nhưng Dazai Osamu lại đột nhiên chạy xuống quán cà phê dưới lầu biến thành một đống hòa tan Dazai.

[ Dazai, nhát quá nha.] hệ thống cười nhạo hành vi chạy trốn của anh.

Dazai Osamu ghé vào trên bàn không hé răng.

Những người khác trong công ty thăm tử cũng không kỳ quái hành vi của Dazai Osamu tự dưng nổi điên với trốn việc, nên vẫn tiếp tục làm việc như thường, thậm chí ngay cả chị gái phục vụ quán cà phê cũng vẻ mặt tự nhiên mỉm cười mà dò hỏi anh muốn uống cái gì.

Dazai Osamu linh hồn diễn nháy mắt nhập vào người, ôn nhu mà nâng lên một bàn tay cô: “Ôi, vị tiểu thư xinh đẹp này, hiện tại tôi không cần gì cả, chỉ có một thỉnh cầu, xin hỏi nàng có thể tuẫn tình cùng……”

“Không thể.” Lần này Dazai Osamu còn chưa nói xong đã bị cô đánh gãy.

Chị gái phục vụ trên mặt vẫn luôn mang theo mỉm cười đáng yêu lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, cô lập tức rút tay về nói: “Dazai tiên sinh, anh không biết hiện tại anh được hoan nghênh bao nhiêu sao? Xin anh chú ý một chút đi, tôi nhưng không nghĩ bị đám nam nhân đáng sợ kia đem làm thành tình địch, bằng không ngày hôm sau anh liền sẽ ở một địa phương nào đó của Yokohama phát hiện thi thể tôi.”

Dazai Osamu chịu đả kích lớn: “Không…… Như thế nào sẽ……”

Quả nhiên là thế giới này sai đi! Rõ ràng trong trí nhớ Dazai Osamu những tiểu thư phục vụ đáng yêu khi được mời tuẫn tình anh đều sẽ được đối đãi ôn như cùng tươi cười đáng yêu! Cô ấy sao có thể vô tình mà rút tay về nói ra những lời khủng bố như vậy?!

Đám nam nhân sẽ đem cô ấy trở thành tình địch rốt cuộc là cái quái gì vậy?!

[ Không không không, anh nhìn từ cái thế giới song song nào vậy? Rõ ràng các thế giới khác chị gái phục vụ đều sẽ cười ôn nhu làm anh đi tìm chết một mình hơn nữa nhớ rõ đem tiền nơ thiếu tiệm cà phê trả hết mà?! Đừng có mà việc gì cũng đổ lên trên đầu thế giới chứ! ] hệ thống lớn tiếng phun tào.

“Ừm? Tiệm cà phê có người mới sao?” Dazai Osamu nhìn từ sau bếp một nam nhân xa lạ ăn mặc đồng phục tiệm cà phê đi ra.

Trọng điểm: Trên đầu thấy được trò chơi id.

“Đúng vậy, 【 Cà phê pudding 】 tiên sinh vừa rồi nhận lời mời thành công, kỹ thuật cà phê cậu ta ngay cả chủ cửa hàng cũng khen ngợi đó, Dazai tiên sinh có muốn thử xem không?”

Dazai Osamu đôi mắt mất đi ánh sáng, ngay cả tiệm cà phê dưới tầng công ty thám tử cũng đã bị người chơi công chiếm sao? Có thể dự đoán đến, sau khi có cái thành công này……

“Mọi người cũng vất vả rồi.” Dazai Osamu cảm thán.

“Không, không cần uống gì hết, chúng ta kế tiếp lập tức cần đi làm nhiệm vụ.” Kunikida Doppo đẩy cửa ra bước thẳng lại đây, gân xanh trên trán nổi lên, xách lên Dazai Osamu, “Thật sự xin lỗi lại gây thêm phiền toái cho mọi người, tên này để tôi mang đi.”

Dazai Osamu không có sức lúc nào mà bị Kunikida Doppo kéo đi.

Người chơi ngoài cửa mắt kính điên cuồng phản quang, thanh âm chụp lại màn hình vang lách tách trong đầu, sau đó rối rắm nên chọn bức nào tốt nhất đăng trên diễn đàn.

“Ranpo tiên sinh cũng đi cùng sao?” Dazai Osamu nhỏ giọng hỏi.

“Ừm, bởi vì sẽ phát sinh việc rất thú vị.” Edogawa Ranpo trả lời.

“Phương diện kia?” Dazai Osamu hỏi.

“Bên Mũ-kun đáng yêu.” Edogawa Ranpo trả lời.

“A…… Tôi liền biết, cho nên tôi mới càng thêm muốn chết……” Dazai Osamu càng thêm mất đi sức sống.

“Rốt cuộc căn cứ theo tình huống, bọn họ bên kia thậm chí còn được hoan nghênh hơn so với chúng ta bên này đâu.” Edogawa Ranpo nói tới đây có chút không vui, “Tuy nhiên chúng ta bên này có Dazai, cho nên là tính áp đảo thắng lợi!”

Dazai Osamu đã đau đầu đến nỗi bắt đầu rên rỉ: “Cho nên bọn họ mới muốn trực tiếp đem chúng ta nhét vào cùng nhau?”

“Chính xác.” Edogawa Ranpo nở nụ cười, “Quả nhiên chỉ có Dazai có thể đuổi kịp tự hỏi của tôi.”

Kunikida Doppo…… Kunikida Doppo không nói lời nào, dù sao hỏi hai người kia cũng sẽ không giải thích, đi theo bọn họ chỉ huy là được.

Người chơi chú ý tới võ trinh song bích lại có hỗ động, vội vàng chạy tới chuẩn bị nghe.

Dazai Osamu: “Hai cái?”

Edogawa Ranpo: “Không, là bốn cái.”

“Ừm…… Phiền toái nhỉ.” Dazai Osamu suy tư, “Một tuần?”

“Là một tháng.” Edogawa Ranpo trả lời.

“Chỉ có Yokohama?” Dazai Osamu hỏi.

“Không sai.” Edogawa Ranpo cắn cắn cây kẹo que, “Đến lúc đó liền giao cho cậu, Dazai.”

“Ừm, giao cho tôi đi, Ranpo tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết.” Dazai Osamu cũng nở nụ cười.

“Kỳ thật tôi còn có một chút việc yêu cầu xác nhận.” Edogawa Ranpo nói.

“Tôi cũng vậy, nhưng đôi mắt Ranpo tiên sinh có thể bắt giữ được càng nhiều manh mối hơn đi, dựa anh cả đấy, Ranpo tiên sinh.” Dazai Osamu hai mắt sáng lấp lánh, chắp tay trước ngực chờ mong mà nhìn Ranpo.

“Hừ! Giao cho tôi đi!” Edogawa Ranpo đắc ý mà chống nạnh ưỡn ngực, áo choàng thám tử vui sướng mà bay múa.

Người chơi: “?”

Người chơi: “???”

Bọn họ rốt cuộc nói gì vậy? Nhân loại tiến hóa tại sao lại rơi rớt tui?!

*

[ Ta luôn cảm giác anh vừa mới đang lừa gạt cùng dụ dỗ nhi đồng đơn thuần. ] hệ thống nói.

[ Nào có, tôi là thật sự đang khiếp sợ Ranpo tiên sinh lợi hại cũng tin cậy anh ấy, ngươi cho rằng Ranpo tiên sinh không nhìn ra ý tứ tôi sao? Hơn nữa vốn dĩ chính là anh ấy làm tôi dựa vào mà ~] Dazai Osamu kéo dài thanh âm ủy khuất nói.

Hệ thống bắt đầu hoài nghi chính mình.

[ Thật vậy chăng? Xem anh cùng Ranpo ở chung tốt như vậy ta có chút ngoài ý muốn, ta cho rằng anh sẽ vẫn luôn trốn tránh cơ. Nếu anh cảm giác không tồi nói vậy thật tốt quá, kỳ thật ta rất xem trọng Ranpo! ] hệ thống nói, [ Tuy rằng như vậy nhưng ta vẫn muốn nói lại lần nữa, bộ dáng anh bị dọa chạy thật sự rất rất buồn cười nha. ]

[ Chạy trốn là không giải quyết được vấn đề! ] Dazai Osamu làm lơ hệ thống lên tiếng ghép cp, [ Khiến cho bão táp tới càng mãnh liệt chút đi! ]

Vô nghĩa, kia đương nhiên là bởi vì, anh căn bản không chạy thoát được.

Mori tiên sinh đã từng nói với anh, phòng ngự thủ đoạn tốt nhất chính là tiến công, anh cảm thấy hiện tại dùng trong loại tình huống này cũng không tệ lắm.

Anh phải để chính mình khống chế quyền chủ đạo mới được, tuyệt đối không thể bị cốt truyện khủng bố bầu không khí hồng nhạt kia nắm đi, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể bị bọn họ kéo cong rơi vào hố.

“Ranpo tiên sinh, Ranpo tiên sinh.” Dazai Osamu tiến đến bên người Edogawa Ranpo, trộm dâng lên đồ ăn vặt, nhỏ giọng dò hỏi: “Ranpo tiên sinh biết còn những người nào khác không?”

“Tôi cảm thấy cậu rõ ràng cái danh sách này hơn tôi.” Edogawa Ranpo nói, cũng hoàn toàn không khách khí mà nhận lấy đồ ăn vặt, “Tuy nhiên nếu cậu xin giúp đỡ tôi như vậy, đã nói lên cậu vẫn là không xác định…… Không, là không chịu tin tưởng đi.”

Anh thở dài: “Dazai, thật là cái ngu ngốc mà.”

Ngu ngốc Dazai vô tội mà nhìn anh.

“Mặt khác không nói vội, Kunikida-kun chính là một trong số đó.” Edogawa Ranpo tự nhiên nói.

Dazai Osamu bỗng nhiên nhìn về phía Kunikida Doppo đang điều tra cố vấn người qua đường.

Edogawa Ranpo thanh âm ở phía sau anh vang lên.

“Nếu không chịu tin tưởng, cậu có thể đi nhìn xem sổ tay Lý tưởng của Kunikida-kun, bên trong có một tờ tràn ngập tên của cậu, có tận sáu trang kế hoạch viết làm thế nào đem cậu cải tạo thành lý tưởng Dazai Osamu, buổi sáng hôm nay còn lật xem không dưới mười lần.”

Dazai Osamu: “?????”

Dazai Osamu đôi mắt động đất.

--------

Moriarty4869: KunikiDaz~
Muốn chap mới nhanh thì cần động lực *miêu miêu chỉ trỏ*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro