Chương 9.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Dazai suốt đêm bò lên trên Không Động sơn】

Chương 9.2

Tác giả: Miêu Đả Cổn

Edit: Moriarty4869

Edogawa Ranpo nghiêng đầu suy tư: “Tim tim tôi đã hiểu, chỉ đỏ…… Ừm, xem phản ứng lúc nãy của cậu và Kunikida-kun, tôi đại khái có thể đoán được là tình huống như thế nào, cụ thể là bộ dáng gì? Giống như trong truyền thuyết Nguyệt Lão se chỉ đỏ sao? Tại sao trên người tôi lại không có? Bởi vì giữa hai chúng ta không có sinh ra cảm tình phát triển đủ kích thích【 Cái kia 】? Chà chà chà, là nói ý tứ cùng hành động của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao? Xem ra quá mức mịt mờ hàm súc liền không thể được【 Cái kia 】chú ý đến.”

Dazai Osamu lập tức có dự cảm không ổn: “Từ từ, Ranpo tiên sinh anh chẳng lẽ ——”

“Ừm, tôi thích Dazai nha.” Edogawa Ranpo cực kỳ thản nhiên mà nói, ánh mắt trong suốt.

“…… Này cũng quá trực tiếp rồi?! Ranpo tiên sinh! Anh tuyệt đối chưa từng chơi qua game công lược!!!” Dazai Osamu một tay “Bụp” một cái vỗ ở trên mặt mình.

Anh trong nháy mắt này thậm chí sinh ra ảo giác một tồn tại nào đó đột nhiên kích động đến nỗi năng lượng bạo động.

Dazai Osamu rất muốn lập tức đánh gãy bầu không khí dần dần trở nên không ổn, nhưng đã không còn kịp rồi.

Anh nhìn đến trên cổ tay Edogawa Ranpo nhảy ra một sợi chỉ đỏ hoạt bát nhảy nhót, nó mới lạ mà quay một vòng xung quanh Edogawa Ranpo sau đó liền xác định mục tiêu mà xông tới phía anh.

Dazai Osamu vừa muốn theo bản năng lui về phía sau né tránh, sợi chỉ đỏ kia lại trước một bước bị người khác chộp vào trong tay.

Dazai Osamu lần này là thật sự ngây ngẩn cả người, không thể tin tưởng mà mở to hai mắt nhìn.

Edogawa Ranpo bắt lấy sợi chỉ đỏ không cam lòng giãy giụa kia, đôi mắt xanh biếc nghiêm túc quan sát vài giây: “Thế nhưng thật sự bị tôi bắt được sao? Những người khác không thể? Không, trên thực tế tôi cũng không nhìn thấy nha, đụng tới cũng hoàn toàn không có cảm giác. Vừa mới tôi chỉ là căn cứ phản ứng của cậu thử bắt một chút xem, không ngờ tới thế nhưng thành công.”

Dazai Osamu: “……”

“Chính là thứ này đem cậu dọa thành như này? Thật là không tiền đồ đó, Dazai.” Edogawa Ranpo giống đứa trẻ mới được một món đồ chơi mới lạ, đôi tay hưng phấn bắt đầu lăn lộn sợi chỉ đỏ kia, chỉ đỏ rất nhanh liền trở nên ỉu xìu, ngay cả Dazai Osamu cũng bắt đầu thương hại nó.

“Ranpo tiên sinh, tôi sợ hãi chưa bao giờ là nó, mà là thứ nó đại biểu a.” Dazai Osamu thở dài.

“Ranpo tiên sinh thì hẳn là biết đi, Dazai Osamu rốt cuộc là một tên chết tiệt không xong như thế nào.” Dazai Osamu nghiêm túc nhìn về phía thám tử đại tài tóc đen mắt xanh, “Ranpo tiên sinh hẳn là cũng biết tình huống hiện tại cũng không bình thường đi?”

“Dazai quả nhiên là đồ ngốc mà, ừm, không sai, là một tên ngốc hết thuốc chữa!” Thám tử tức giận lớn tiếng kêu, thậm chí khiến cho hai người nơi xa chú ý.

Đột nhiên bị mắng Dazai Osamu sửng sốt: “Ừm…… Hả?”

“Theo tôi tất cả người lớn trên thế giới này đều cực kỳ ngu ngốc khó chữa.” Edogawa Ranpo một tay chống nạnh thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nhưng là, Dazai, chỉ có cậu mới có thể nhanh nhất đuổi kịp tư duy tôi. Cái loại cảm giác này rất nhẹ nhàng, cậu là người duy nhất tôi có thể yên tâm cùng tín nhiệm. Hơn nữa hiện tại cậu là một thành viên của công ty thám tử, nhớ kỹ điều này. Quan trọng nhất chính là, không phải cậu đã ý thức được hơn nữa đanh nỗ lực thay đổi chính mình sao? Cậu không phải vẫn luôn đang phủ nhận những thứ không tốt cũng đang nỗ lực tìm kiếm phương hướng chính xác cũng có ý nghĩa sao?”

Dazai Osamu thân thể cũng cứng đờ.

“Này đã rất tốt rồi, Dazai, cậu đã làm được rất tốt. Cho tới giờ cũng rất sợ hãi nhỉ? Rõ ràng rất vất vả rất mệt muốn từ bỏ đi? Nhưng cậu vẫn là kiên trì tiếp tục, điều này hoàn toàn đáng giá khích lệ nha.” Edogawa Ranpo vỗ vỗ bờ vai của anh.

【 Giám đốc, Yosano-san, Kyoka-chan, Kunikida-kun, Kenji-kun, Atsushi-kun…… Duy độc đối với Dazai Osamu, Edogawa Ranpo từ trước đến nay đều nói thẳng tên.

Dazai, Dazai, Dazai.

Nếu xưng hô thẳng tên đại biểu cho một loại thái độ đặc thù, như vậy rõ ràng là Edogawa Ranpo đối xử Dazai Osamu đặc thù.

Võ trinh song bích, gấp đôi chỉ số thông minh, gấp đôi đáng yêu, gấp đôi đáng tin cậy, gấp đôi tin cậy.

Ở trong thế giới thiên tài người thường không thể lý giải, có lẽ chỉ có hai mắt bọn họ là nhìn đến đồ vật giống nhau, chỉ có đồ vật bọn họ suy nghĩ trong đầu là cùng một trình tự, chỉ có bọn họ là có thể cho nhau lý giải.

Người hiện đại luôn thích lấy động vật tới so sánh người, rất nhiều người cảm thấy Dazai Osamu như là một con mèo hoang, nhưng Edogawa Ranpo cảm thấy cũng không phải.

Dazai giống con thỏ.

Con thỏ rất sợ đau, nhưng con thỏ cũng có thể nhịn đau.

Con thỏ rất dễ dàng chết, bởi vì chấn kinh chết, bởi vì sơ sẩy chết, bởi vì thống khổ chết, bởi vì bi thương chết, bởi vì tịch mịch chết……

Nhưng là bởi vì con thỏ có thể nhẫn nhịn, cho nên rất ít sẽ có người có thể phát hiện ý tưởng chân thật của con thỏ.

Chính là tâm tư nhỏ của con thỏ không thể gạt được đôi mắt Edogawa Ranpo.

Con thỏ rất được hoan nghênh, con thỏ rất hữu dụng, cho dù là dùng để làm thực nghiệm nghiên cứu hay là làm sủng vật hoặc là bị ăn luôn, đều là rất là được hoan nghênh.

Nhưng là Edogawa Ranpo chỉ là muốn nuôi một con thỏ mà thôi, anh chỉ là muốn đem kia con thỏ nửa chết nửa sống kia nuôi đến trắng trẻo mập mạp rồi tung tăng nhảy nhót là được, chỉ thế mà thôi.

Anh không cần con thỏ làm cái gì, thế giới có thám tử đại tài anh ở, không cần con thỏ lại nỗ lực làm cái gì, anh có thể giải quyết hết tất cả việc bối rối con thỏ.

Tất cả vấn đề đều để thám tử đại tài tới giải quyết, con thỏ chỉ cần vui vẻ tồn tại là được.

Sao, đây cũng là người tiền bối nên làm!

Cho dù con thỏ kia khó làm bao nhiêu, Edogawa Ranpo cũng không sợ.

Rốt cuộc đối với thám tử đại tài mà nói, trên thế giới không có vấn đề không giải quyết được!

Chỉ là con thỏ thật sự quá mức nhát gan, cho nên tới gần với ở chung đều nhất định phải cẩn thận hơn nữa có kiên nhẫn. 】

Hệ thống xem xong thấy toang toác luôn rồi, cảm giác kịch bản lần này cùng đoạn lời nói vừa nãy của Ranpo đều sẽ tạo thành một cái bạo kích phá vỡ Dazai.

Quả nhiên, hệ thống rõ ràng có thể cảm nhận được tần suất tim đập của Dazai Osamu nháy mắt mất đi khống chế, như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Phải biết rằng lúc trước Dazai đối mặt người quen muốn gay anh biểu hiện hoảng sợ cùng kêu thảm thiết, kỳ thật một bộ phận rất lớn chỉ là anh cố ý biểu hiện thành như vậy phát tiết cảm xúc. Thời điểm cảm xúc Dazai Osamu chân chính rung chuyển, anh ngược lại sẽ thấy áp lực.

Tựa như hiện tại, rõ ràng trên mặt không có bất kì biểu tình gì, trong lòng lại sóng to gió lớn.

Ừm, quả nhiên là bạo kích mà.

Nguy Dazai nguy! Dazai gặp nguy hiểm cùng khiêu chiến lớn nhất cho đến giờ!

[ Kiên trì đi Dazai! Không thể để tâm động được! Hiện tại còn không thể tâm động được! ] hệ thống không nhịn được hô to.

[ Câm miệng……] Dazai Osamu hít sâu, [ Tôi đương nhiên biết, tôi sao có thể sẽ động tâm, ngươi đừng hò hét ầm ĩ. Mấy cái khác không nói, tôi vẫn luôn nhớ rõ đây chỉ là một cái thế giới giả thuyết fanfic mà thôi, trong thế giới chân thật, tôi thậm chí còn không quen biết Edogawa Ranpo. Chờ sau khi tất cả chấm dứt, sẽ nhớ kỹ tất cả phát sinh hiện tại này cũng chỉ có tôi. ]

Ở trong thế giới hiện thực, bọn họ một cái ở vừa mới bắt đầu làm thám tử đại tài ở công ty thám tử vũ trang, một cái ở Mafia Cảng làm cán bộ trẻ nhất trong lịch sử uy danh hiển hách, quăng tám gậy tre cũng không liên quan tới nhau.

Hiện tại tất cả chỉ là kịch bản mà thôi, chỉ là không khí vựng nhiễm hơi có chút quá mức hơi chút ảnh hưởng tới anh mà thôi, sao anh có thể coi như thật?

Dazai Osamu bình tĩnh xuống dưới, ngược lại có thể sử dụng ánh mắt càng bình tĩnh đi xem Edogawa Ranpo.

Edogawa Ranpo bĩu môi: “Thôi, tuy nhiên cậu xác thật yêu cầu cảnh giác hơn một chút, có lẽ sự tình so với trong tưởng tượng cậu còn đáng sợ hơn, đối mặt những người khác đừng có khinh địch đó, bằng không sẽ phát sinh chuyện cực kỳ khủng bố.”

“Ví dụ như?” Dazai Osamu hỏi, anh không tin sẽ còn có cái gì khủng bố hơn khu bình luận fanfic kia.

“Ví dụ như, ở trong đầu tôi, thường thường sẽ toát ra một ít ý tưởng khá là đáng sợ.” Edogawa Ranpo một tay bắt lấy chỉ đỏ ý đồ giãy giụa, một tay chọc chọc đầu mình, “Ừm, làm tôi ngẫm lại, cùng loại với 【 Hắc hóa 】 gì đó? Mọi người hiện tại biết chơi ghê, thế giới người lớn thật đáng sợ mà.”

Dazai Osamu đột nhiên rùng mình.

“Nhưng là tục ngữ nói, thông minh không đi yêu đương*.”

Dazai Osamu đôi mắt nháy mắt sáng lên.

“Nhưng mà, dù sao phương châm tôi cũng là 【Tôi ổn thì mọi việc đều ổn】.”

Dazai Osamu tươi cười lại trở nên cứng đờ.

“Lừa cậu.” Edogawa Ranpo đột nhiên cười, “Tôi đương nhiên sẽ không làm việc như vậy, tôi cũng sẽ không ra tay với Dazai, rốt cuộc cậu không thích như vậy không phải sao? Tôi vẫn luôn biết chứ, Dazai chỉ thích nữ giới.”

Dazai Osamu là trai thẳng, hiện tại bởi vì cái này trở thành chim sợ cành cong, Edogawa Ranpo rất rõ ràng điều này.

“Ranpo tiên sinh……” Dazai Osamu ngón tay hơi hơi co rút lại.

“Cho nên tôi không phải nói sao, có khó khăn gì liền tới tìm tôi, thám tử đại tài sẽ giải quyết tất cả.” Edogawa Ranpo đưa bàn tay, “Thật là ngu ngốc mà, tất cả nghi nan án kiện trên thế giới này đều giao cho thám tử đại tài tới giải quyết đi!”

Dazai Osamu nhìn đến, sợi chỉ đỏ trong tay Ranpo theo những lời này mà rơi xuống hoàn toàn không hề giãy giụa.

Giây tiếp theo, chỉ đỏ tách ra, chậm rãi biến mất.

“Được rồi, giải quyết đúng không, hiện tại không cần lại lo lắng đi?” Edogawa Ranpo đôi tay chống nạnh, lộ ra một cái tươi cười xán lạn.

“Đừng quá đắc ý vênh váo đó, Dazai ngu ngốc, muốn thắng tôi còn là lại chờ 500 năm nữa đi.” Anh nói.

--------

Moriarty4869: Thỏ thỏ Dazai(/ =ω=)/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro