Chương 8: Chuuya, Dazai 16 tuổi (p3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ảo giác là sự lừa gạt của giác quan.

Mà giác quan của con người có bao nhiêu đâu? Năm thôi à? Sai rồi.

Con người chúng ta có gần hai mươi loại giác quan.

Mà ảo giác. Chính là việc phải lừa dối những loại giác quan này.

Ảo giác càng chân thật thì giác quan cần phải lừa gạt càng nhiều.

Mắt, mũi, miệng, lỗ tai, làn da, lưỡi.

Áp lực, ngứa ngáy, nhiệt độ, cơ thể, căng thẳng, đau đớn, khát, đói, phản ứng hoá học, từ tính, co giãn, thời gian.

Đỉnh cao của ảo giác chính là lừa dối được sở hữu các giác quan đó.

Mà Nguyễn Du, lại là bậc thầy chế tạo ảo giác.
___________________________________

"Dị năng lực: Đoạn Trường Tân Thanh."

"Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ"

Nguyễn Du u buồn lầm bầm câu nói dị năng. Sau lưng anh hiện lên một người thiếu nữ đôi mươi mặc trên người bộ áo tứ thân màu đỏ nhạt bay phấp phới, khuôn mặt buồn bã có vài ba phần giống Nguyễn Du. Nàng ôm ngang đàn cầm, mĩ nhân chau mày đánh một khúc Bạc Phận.

[Thẻ bài cấp 5 nhân 1,5]

[Ảo giác kẻ địch: Paul Verlaine (100-50x1,5=25%)](*)

[Kẻ địch lâm vào cảnh trong mơ]

Paul Verlaine vốn là người nhân tạo nên thân thể và tâm linh so nhân loại bình thường không được chặt chẽ nên dễ dàng mất khống chế và lâm vào ảo giác. Đương nhiên, hiện tại năng lực của Nguyễn Du vẫn chưa thể hoàn toàn làm Verlaine đánh mất ý thức nhưng vẫn đủ để làm cậu ta lâm vào ảo giác.

Khi hết thảy các giác quan đều đang kêu gào rằng chính là người đó, tâm trí lâm vào hỗn độn. Ý thức, kì thực cũng không quan trọng lắm.

"Verlaine"

Giọng nói này, thân hình này.....

Không thể nào. Không thể nào!!!

Nhưng mà lỡ như đâu?

Lỡ như người đó còn sống thì sao?

Cộng sự của ta, Authur Rimbaud.

"Verlaine, lâu rồi không gặp."

Người nước Pháp vẫn mặc bộ trang phục trái mùa với cặp bịt tai màu xám, mái tóc rong biển màu đen theo gió đung đưa. Trong đôi mắt vàng kim của mĩ nhân chỉ chứa mỗi hình ảnh Verlaine, trên môi là nụ cười vô cùng quen thuộc.

Hoàn toàn.

Hoàn hảo.

Không một vết thương.

Như lúc mới ban đầu.

Nhưng mà a... Sao có thể đâu.

Không.... T... Thể..... Có.... Chuyện đó.... được....

Verlaine nhìn chăm chú vào khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ kia, thứ tình cảm hỗn độn đến mức khó có thể phân biệt bị đè ép suốt bấy lâu nay như gặp phải từ ngữ mấu chốt mà mở ra, căng ra, đầy ắp trái tim.

Trái tim vì phải mang những tình cảm này mà như nặng lên, to lên, đè lên lá phổi, hai bên xương sườn.

"Rimbaud"

Giọng Verlaine nghẹn lại, như một người bị khó thở, giọng nói khô khốc, cổ họng như bị bỏng cháy.

"Dù cho ngươi có sống lại thì ta vẫn sẽ mang Chuuya đi. Ta, sẽ mở ra "cánh cửa" đó và trả cho hắn sự tự do thực sự."

"Dù là ngươi, thì cũng không thể ngăn cản được ta."

Thân hình "Rimbaud" hơi cứng lại, giống như không nghĩ được Verlaine sẽ nói như vậy, nụ cười trên môi rút đi, khuôn mặt lãnh đạm.

" Ta sẽ, không để ngươi mang hắn đi." (**)

"Tại sao vậy?? Paul Verlaine!!!"

"Verlaine, cậu không phải là cộng sự của tôi sao? Không phải chính tôi là người mang cậu ra ngoài thế giới sao? Không phải cái tên cậu đang dùng cũng vốn là của tôi sao?"

"Lẽ ra cậu phải... Giúp đỡ tôi mới đúng!"

"Chứ không phải đâm sau lưng tôi!! Chúng ta gặp nhau mấy năm, chúng ta trải qua biết bao nhiêu chuyện. Vì sao? Vì sao cậu phản bội tôi?! Vì một cái cậu gọi là "đồng loại" mà cậu giết tôi?!!"

"Sao, thực ra từ "đồng loại" này theo nghĩ nào đó cũng rất chính xác. Cả hai người đều đã giết chết Authur Rimbaud, chết những hai lần! Đây là chuyện ít ai gặp phải mà Rimbaud "may mắn" được trải qua."

"Cậu..."

"Câm miệng." Verlaine gần như gầm lên, điên cuồng dùng dị năng lực đánh về phía 'Rimbaud' mà không hề nhận ra trên cơ thể mình cũng có vết thương tương tự.

Giác quan đau, bị lừa gạt!

"Mi không phải Rimbaud!"

Cảm xúc hoàn toàn bị kích động!

"Ai da, ủa làm sao vậy? Cay lắm hả?"

'Rimbaud' giống như cũng không muốn giả vờ diễn một vở kịch đã được định sẵn. Anh ta búng tay điều khiển những khối hình lập phương tấn công về phía Verlaine, vẻ mặt hoạt bát mà nói:

"Cay thì cũng có làm gì được nhau đâu."

"Mẹ nó!!" Verlaine vứt bỏ vẻ ngoài lạnh lùng điều khiển trọng lực từng đòn dồn dập vào các khối vuông bảo vệ Rimbaud.

Hai người đánh nhau rất to, nhưng đó chỉ là trong trí tưởng tượng của Verlaine.

Nguyễn Du thong thả lừa gạt giác quan cơ thể, giúp Piano man và Albatross cầm máu vết thương. Thúy Kiều sau lưng vẫn bay bay lơ lửng ôm đàn theo sau, lâu lâu lại rãy dây đàn, phát ra tiếng kêu khi thì trầm khi thì thanh.

Albatross từ nãy tới giờ vẫn là vẻ mặt "WTF??" mà nhìn Verlaine đang không ngừng phát điên.

Đúng vậy, từ nãy tới giờ chỉ là ảo giác do Nguyễn Du tạo ra. Từ giọng nói, thân hình, cảm xúc và phản ứng đều là do "Đoạn Trường Tân Thanh", thậm chí cái gọi là "cảm xúc bị đè ép gặp phải từ ngữ mấu chốt" là do ảo ảnh Rimbaud của Nguyễn Du dẫn ra, "nghẹt thở" là do giác quan cơ thể bị lừa gạt, thậm chí "tức giận" là ngọn lửa nhỏ bị thêm vào một thùng dầu làm cho nó bùng phát, và cả người mà Verlaine đang tổn thương cũng chỉ là anh ta mà thôi.

Hết thảy cảm xúc đều do Nguyễn Du điều khiển và tạo nên.

Ý thức của anh ta có lẽ đã không ngừng kêu gào, nói cho anh ta biết, hết thảy chỉ là ảo giác.

Nhưng cũng có ích gì đâu?

Verlaine hoàn toàn biến thành một con rối mà biểu diễn trên sân khấu Nguyễn Du tạo thành, tuân theo kịch bản đã định. Ý thức có biết rõ, cũng khó mà thoát được. Cũng chỉ, làm Verlaine càng thêm đau đớn mà thôi.

Rốt cuộc....

Cả thân thể đều đang nói....

Đây là sự thực nha.

Đây mới không phải là ảo giác gì đâu nha.

Đây là thật.

Đó là bạn thân, là công sự của Paul Verlaine.

Cũng chính là ta.

Đó là Illuminations - dị năng lực của người đó.

Đó là!!

Đó là.......

Đó là Authur Rimbaud.

"Ầm"

Một tiếng động vang dội vang lên, trọng lực xé nát mọi thứ xung quanh trong bán kính 5m hình thành một vùng đất bằng.

Verlaine đã tránh thoát khỏi ảo giác.

Tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

Chung quanh không còn một ai.

Một lần nữa.

Lại bị ngăn cản một lần nữa.

Quả nhiên là không thể tin tưởng Port Mafia.

Verlaine lạnh nhạt chậm rì rì mà đi. Bây giờ anh ta đã thoát khỏi trạng thái ảo giác, cảm xúc bị ảo giác điều khiển quay về với lặng yên, cơ thể chi chít vết thương quần áo theo đó cũng rách nát.

Bây giờ... Nên đến gặp N.
___________________________________

Trở về khoảng thời gian trước khi Nguyễn Du và Verlaine gặp nhau.

POV Adam Frankenstein. (***)

Hôm nay là một buổi chiều đẹp.

Chuuya đi xuống con hẻm rất nhanh. Tôi bước theo với cùng tốc độ ấy.

Khi đã cách nhà thờ một khoảng vừa đủ, Chuuya quay người lại.

"Ta có điều này cần nói với người, người máy đồ chơi ạ. Ta không ưa ngươi. Dù vậy, ta vẫn cho phép người đồng hành với ta, vì mấy cái đặc điểm máy móc của ngươi có thể sẽ hữu ích. Còn người, phải tuân lệnh ta bất kể có chuyện gì. Mệnh lệnh từ ta phải được ưu tiên hơn những mệnh lệnh từ sở chỉ huy của người. Nếu không thì, chúng ta không thể hợp tác đâu"

"Cậu muốn tôi gạt những mệnh lệnh trước kia đi ư?"

"Phải."

Tôi cân nhắc tình huống này bằng lý trí. Mệnh lệnh được đề cao nhất trong thứ tự mà tôi phải tuân theo là mệnh lệnh từ các cấp trên trong vụ án này, xếp sau đó là mệnh lệnh đến từ giáo sư, Tiến sỹ Wollstonecraft. Nếu như bất chấp chuỗi mệnh lệnh đó để đặt Chuuya lên trước nhất, thì như thế sẽ là phủ nhận lý do tồn tại của tôi- dành sự ưu tiên hàng đầu cho các nhiệm vụ được giao phó. Mặt khác, nếu như không nghe theo cậu và gạt những mệnh lệnh kia đi, thì nhiệm vụ của tôi chấm dứt tại đây.

Quả là một chuỗi lệnh đầy mâu thuẫn. Cứ như thể cậu đang bảo, "Nghe lời ta thôi, đừng nghe lời chúng."

Nếu những Al khác bị ép phải xử lý những mâu thuẫn kiểu này, họ sẽ phải dùng vô vàn tài nguyên trí tuệ, khiến khả năng vận hành thuyền giảm. Nhưng cỗ máy này là mẫu AI mới nhất mà. Giáo sư đã trước tiên biết rằng tình huống như thế này có thể xảy ra, và thêm vào cho tôi một chương trình con để giúp giải quyết êm xuôi.

Giải pháp cũng đơn giản thôi.

-"Hãy nghe theo con tim mách bảo".

"Mệnh lệnh được chấp thuận. Ghi đè lên dự thảo về hệ thống chỉ lệnh ban đầu." Tôi quỳ một chân xuống và củi đầu, cung kính nghiêng mình trước ngài. "Cỗ máy này giờ coi ngài Chuuya là người đưa ra chỉ thị tối cao. Xin hãy cứ ra lệnh cho tôi bất kỳ điều gì ngài muốn."

Ngài Chuuya nhìn tôi ngạc nhiên. "Có ổn thật không đẩy?"

"Dĩ nhiên rồi. Nếu người ra lệnh cho tôi là ngài Chuuya thì, sẽ không có gì phiền phức cả.

Ngài Chuuya mở lớn mắt, rồi ôm mặt thở dài.

"Trời ạ, thật sự luôn... Mặc dù ngươi chỉ là một cái máy, ta vẫn chẳng biết phải hiểu ngươi kiểu gì. Với cả, sao tự nhiên lại gọi ta là 'ngài Chuuya' hả?"

"Đó là cái tên được mặc định dành cho cấp trên tối cao của tôi."

"Ngươi đổi đi được không?"

"Đổi thì được, nhưng nếu vậy thì ngài sẽ không còn là chỉ huy tối cao của tôi nữa."

"Thật là, chuyện này coi như cho qua. Giờ thì, nói cho ta kết quả từ cuộc điều tra của ngươi đi. Người đã nói là có thông tin mới về Verlaine nhỉ?"

"Vâng, tôi báo cáo cho ngài ngay đây. Nhưng trước tiên thì, ngài muốn ăn kẹo không?"

Tôi đứng dậy và chìa cho ngài một miếng kẹo từ trước đó. Cho đối phương một món ăn nhẹ để xoa dịu bớt căng thẳng trước khi đưa ra một lời giải trình dài hơi là hành động chu đáo. Ngài Chuuya nhìn cái kẹo, nhìn lên tôi, rồi lại nhìn cái kẹo, và nói với vẻ chưng hửng. "Ta không muốn ăn"

Tiếc ghê. "Thế thì, tôi hưởng vậy." Tôi bóc vỏ và ném cái kẹo vào miệng, nhai vài lần trước khi nuốt chửng nó. Ngon thật.

Ngài Chuuya nhìn tôi ăn với một vẻ mặt kỳ lạ.

"Bây giờ, xin cho phép tôi giải thích." Tôi nói.

"Trước tiên, hãy cùng nhất trí điều này nhé. Verlaine là một sát thủ, nên khi nhập cảnh thì hắn không thể công khai sự hiện diện của mình tại sân bay được, mà phải phải cải trang, điều này sẽ cản trở di chuyển. Tội phạm thông thường sẽ cải trang và dùng hộ chiếu giả, nhưng Verlaine lại là một kẻ đơn thương độc mã. Không có ai đáng tin cậy để Verlaine nhờ làm hộ chiếu giả hay giúp hắn nhập cảnh. Tức là, hắn phải trả tiền cho những kẻ tiếp tay cho nhập cư bất hợp pháp, để chúng tuồn hắn vào đây. Đến đây cậu vẫn hiểu chứ?"

Hỏi dứt câu, tôi lại bỏ thêm một cái kẹo nữa vào miệng và nuốt xuống. Ngài Chuuya nhìn tôi làm thể rồi rên rỉ vì ngán ngẩm. Ăn thế này sẽ làm tôi đau bụng hay sao à?

"Nhưng lần này thì, Verlaine không còn nhiều lựa chọn nữa. Đám tuồn người trái phép đó thường nhát cáy, và hay dựa dẫm vào mối quen. Nói cách khác là, chúng sẽ núp bóng hoặc được chống lưng bởi những tổ chức bất hợp pháp như là Mafia Cảng."

"À, hợp lý. Hắn không thể dùng một người sẵn sàng phản bội hẳn rồi theo phe Mafia Cảng được." Ngài Chuuya gật gù. "Ngươi cũng am hiểu vụ này đấy."

"Vì các điều tra viên Al ưu việt hơn hẳn con người mà." Tôi lại nhai và nuốt một cái kẹo khác. "Từ manh mối đó, chỉ cần kết hợp so sánh giữa danh sách những tay buôn người của cảnh sát Nhật và của Mafia Cảng, rồi tìm những tên đã lách được khỏi mạng lưới dữ liệu của mafia là xong."

"Dữ liệu từ cảnh sát và mafia ư? Ngươi kiếm được kiểu gì?"

"Hack thôi." Tôi nói. Tôi là cỗ máy hack được vào cả hệ thống điều khiển của một chiếc xe hơi đang chuyển động cơ mà. Thâm nhập vào một cơ sở dữ liệu là chuyện dễ dàng như hít thở. Hoặc là, dễ như những gì tôi tưởng tượng về cách con người hít thở. "Tôi lọc ra được bốn người, điều tra từng tên một từ sáng, và đã tìm ra kẻ tiếp tay cho Verlaine rồi."

"Haha, thật nhẹ nhõm khi biết được rằng ngươi cũng còn những sở trường khác ngoài bi-a." Ngài Chuuya nhưởng mày. "Rồi sao? Ngươi treo ngược chúng lên cho tới khi chúng chịu khai ra hay gi?"

"Không. Đúng là cỗ máy này có chức năng đó thật, nhưng nếu tôi bắt chước hành vi của chúng và dùng bạo lực, Verlaine sẽ phát hiện mất." Tôi lắc đầu. "Thay vì thế, tôi đã lần ra những món hàng hẳn hỏi mua, và cả chi tiết về cuộc giao dịch giữa họ nữa. Tôi chắc là cậu biết điều này, ngài Chuuya, hầu hết những tay tuồn người bất hợp pháp cũng đảm đương luôn cả việc cung cấp hàng hóa ở quốc gia sở tại của chúng." Tôi vừa nói vừa ăn thêm hai cái kẹo. "Những tên này thường sắp xếp sẵn cả xe cộ, súng đạn, nơi ẩn náu và bác sỹ ngầm, để được hưởng thêm tiền. Verlaine đã đòi hỏi ba thứ từ chúng."

"Một trong số đó là chỗ hắn đang trốn à?"

"Đáng tiếc là không." Tôi lắc đầu. "Nhưng tôi đã tìm được manh mối về động thái tiếp theo của hẳn. Trước tiên thì, xin hãy nhìn đây."

Tôi đưa ngài một bức hình chụp cành bạch dương trắng. Kích thước của nó ước chừng bằng một cổ tay.

"Gì đây?""Một cành bạch dương trắng. Trước khi rời khỏi hiện trường gây án, Verlaine sẽ khắc dấu thập giá lên một khúc cây bạch dương, loài nào hay mọc trong vùng ấy thôi. Đó là ấn ký của hắn, và cho tới thời điểm hiện tại thì chưa xuất hiện ngoại lệ nào. Lần này hắn nhận bốn cành bạch dương từ tay buôn người. Và...-"

Tôi đưa ngài thêm một bức nữa.

"Một trong số chúng đã được tìm thấy ở nhà của Nguyễn Trãi. Có lẽ là Verlaine đã đặt nó trước cửa trước khi bắt đầu tấn công."

Nếu như hai người bọn họ không đủ mạnh thì có lẽ Verlaine đã thành công.

Trong hình là một dấu thập giá được khắc lởm chớm bằng tay rơi giữa sàn. Miếng gỗ bị nghiền nát trong trận đấu rồi nên hơi khó nhận ra, nhưng rõ ràng là nó không giống với những thứ còn lại trong đống hoang tàn. Giữa đôi mày ngài Chuuya hiện ra một nét nhằn.

"Tức là, vẫn còn ba cành nữa."

"Phải. Tôi tin rằng đó là số lượng mục tiêu còn lại của hắn."

--Anh sẽ giết bất cứ ai thân cận với em.

Đó là điều Verlaine đã nói.

Tôi không biết hắn làm cách nào để lựa ra ai là người thân cận với ngài Chuuya. Có thể trong băng đảng này có nội gián. Nhưng ít nhất, ta đã biết được rằng Verlaine sẽ còn "công tác" tại Nhật Bản thêm ba lần nữa.

"Đây cũng là một cơ hội tốt cho chúng ta." Tôi nói. "Verlaine rất khó nắm bắt và chiếm ưu thế tuyệt đối trên chiến trường. Ta sẽ không thẳng nổi nếu đối đầu với hắn đâu, nhưng hắn là một sát thủ. Lại còn là một sát thủ đặt nặng những thủ tục và nghi thức. Gần như chắc chắn là hằn sẽ tấn công mục tiêu tiếp theo, nên nếu ta biết trước được mục tiêu đó là ai, ta có thể đặt bẫy và đợi hằn sa lưới."

"Chí lý." Ngài Chuuya gật gù. "Thế, ngươi có biết mục tiêu tiếp theo của hắn là ai không?"

"Khó nói trước được điều gì lắm." Tôi đưa ngài thêm những bức hình khác. "Còn có hai thứ nữa mà hắn mua lại từ tay buôn kia, trong những tấm ảnh này đây."Một bức là ảnh chụp giấy phép sản xuất cho một nhà máy lắp ráp tự động.

Trong tấm hình còn lại là một cái điện thoại gập màu xanh dương có vẻ cũ kỹ.

"Tôi chắc rằng đây là những gì hắn cần để chuẩn bị cho cuộc ám sát tới đây." Tôi tiếp tục. "Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của ngài từ đây. Verlaine đang nhằm vào những người thân cận với ngài. Ngài có nghĩ được họ có thể là ai không?"

Ngài Chuuya không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ híp mắt lại và nhìn đăm đăm vào bức ảnh.

Cứ như thể ngài ấy thấy được gương mặt của ai đó quan trọng với mình được khắc trong đó vậy.

"Nhà máy ấy hả?" Ngài Chuuya chợt thốt lên. "Chết tiệt, ta biết mục tiêu tiếp theo của hắn là ai rồi."

Ngài Chuuya bực bội vo tròn tấm ảnh lại. Rồi, ngài bắt đầu bước thật nhanh."Đi thôi."

"Chúng ta đi đâu đây?"

Ngài Chuuya lại không buồn trả lời, chỉ cướp đi cái kẹo cuối cùng từ tay tôi và bỏ vào miệng mình.

Vừa đi, ngài vừa thổi kẹo, làm miếng kẹo biến thành một cái bong bóng hình cầu ở khóe môi.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi kinh ngạc khi ấy của tôi.

Hóa ra đẩy mới là cách ăn đúng à?
___________________________________

Một lúc khác (Verlaine đã bắt đầu ra khỏi ảo giác).

"Cạch cạch"

Tiếng bước chân vang lên trên nền đất được lát gạch men sứ trắng.

Nguyễn Trãi, Ngô Thì Nhậm mặc trên người áo tất và quần trắng, nhẹ nhàng, nhanh chóng xâm nhập phòng thí nghiệm của N.

Kì lạ thay, cơ sở vật chất bên trong chẳng có gì đáng kể. Chỉ có mỗi cái hành lang trắng xóa, hai bên là mười hai cánh cửa không đánh số. Khi hai người rẽ góc ở cuối con đường, lại xuất hiện hàng lang khác gồm mười hai cánh cửa y chang. Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán. Lối thiết kế này khiến những kẻ đột nhập sẽ khó lòng tìm được chính xác thứ chúng cần. Hành lang dạng này thường có nhiều ngã rẽ, nên nếu có đấu súng nổ ra thì cũng rất chật vật để theo dõi.

Và họ chính là những kẻ đột nhập đó.

Nguyễn Trãi rút đi dáng vẻ ôn hoà thường ngày, sát khi lạnh như băng vờn quanh anh và thanh kiếm anh lấy ra khỏi vỏ từ lúc nào.

Ngô Thì Nhậm cũng không khá hơn.

Bởi vì.

'Bản thể' (đứa cháu trong nhà) của họ.

Tức giận rồi.

*** nhìn chằm chằm vào điểm đỏ trên bản đồ của hệ thống - vị trí của N. Suy nghĩ về những gì mà cậu đọc được khi còn ở thế giới cũ, quê hương cậu. Những chi tiết đó, những câu chuyện đó, luôn làm cậu đau xót và tiếc nuối thay cho họ (mặc dù *** biết rằng họ cũng không cần), huống chi là như bây giờ. Khi những chuyện như thế lại trở thành sự thật, sắp phải trở thành một quá khứ không mấy tốt đẹp.

*** rất thích Nakahara Chuuya. Khác với sự yêu thích với Dazai Osamu, cái sự yêu thích này không phải là hoàn toàn di tình từ thế giới cũ, nó không có nhiều từ trước mà chỉ nhiều lên và đậm sâu hơn khi tiếp xúc với Chuuya thông qua các áo choàng.

Nghe có hơi bi thảm thật nhưng *** hoàn toàn thoải mái với điều đó. Cậu ta cũng chưa đủ can đảm để gặp họ.

Tuy không chuẩn xác lắm, nhưng đây đại khái chính là "Diệp Tông thích rồng" đi.

Và giờ, một trong những Bad End sắp xảy ra. *** đương nhiên là không thể ngồi nhìn.

Không thể ngồi nhìn còn có ý thức của các văn hào Việt Nam.

Bọn họ tuy lúc đầu là có chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc của *** nhưng dần dần cũng bắt đầu có chính mình ưa thích.

Nhất là với Nakahara Chuuya.

Rất khó có ai có thể ghét một đứa nhỏ lễ phép, dễ thương như vậy.

Nhất là, chọc Chuuya chơi rất vui.

Vì vậy, 'bản thể' của Chuuya là không thể để tên N kia giết chết được.

Mà tên N đó cũng nên chết đi rồi.
___________________________________

(*)[Bổ sung: Dành cho thẻ Văn Hào có dị năng hệ tinh thần.

Đây là phần trăm tinh thần, là độ tỉnh táo của con người. Được chia ra như sau:

100% hoàn toàn tỉnh táo.

90% tỉnh táo.

80% có biểu hiện suy nhược.

60% dần suy nhược.

50% nữa tỉnh nữa mê.

20% vẫn còn có ý thức.

0% hoàn toàn đắm chìm.

(P/S: Độ tỉnh táo thấp không có nghĩ là người chịu ảo giác hoàn toàn bị ảnh hưởng. Có một số người, trừ phi đánh ngất hoặc là độ tỉnh táo hoàn toàn bằng 0, thì họ vẫn có cơ hội có thể lật lại ván cờ bởi trí tuệ và với thân thể khó chết, dai hơn gián, trơn trượt như cá chạch.<--- không hề có ý khịa ai với ai) ]

(**) Câu này là Nguyễn Du thông qua dùng ảo ảnh "Rimbaud", nói cho Verlaine: Nếu muốn đem Chuuya đi, trước hết bước qua xác (bọn) tôi.

Giải thích đôi chút: Kì thực Verlaine dễ như vậy bị trúng phải dị năng của Nguyễn Du một phần là bởi vì chưa chuẩn bị trước. Port Mafia vốn là thông qua những kẻ buôn lậu bán một phần tình báo của Văn Hào Việt Nam cho Verlaine bao gồm vọn vẹn chỉ có: Địa chỉ, có dịch năng lực, là hai người bạn rất ăn ý với nhau và họ rất thân với Chuuya.

Đương nhiên, Verlaine chỉ quan tâm bấy nhiêu đó.

Suy cho cùng thì lúc đó Nhật Bản vừa mới bại trận không lâu và là một nước nhỏ nên bị nhiều người ngoại quốc khá (rất) là xem thường.

Dù là lần đầu nghe thấy Việt Nam nhưng Verlaine cũng không để ý.

Trong thâm tâm Verlaine, anh ta cho rằng chỉ có Chuuya mới đáng anh ta quan tâm.

Đương nhiên là khi bị Nguyễn Trãi và Ngô Thì Nhậm vả mặt cái "chát" thì thay đổi suy nghĩ. Nhưng khi Nguyễn Du xuất hiện thì chỉ nghĩ bcậu ta là dị năng giả hệ chiến đấu chớ không nghĩ là hệ tinh thần - vốn là một hệ dị năng lực rất hiếm trong giới dị năng.

Cho nên, không kịp phòng ngừa, Verlaine bị trúng ảo giác.

(***) Cả đoạn này được trích dẫn từ Bungou Stray Dogs: STORM BRINGER và có sửa chữa cho phù hợp với trong truyện (chương 6 cũng có chỉnh sửa đôi chút). Xin lỗi, là do tôi biết đến bản dịch quá trễ (っ˘̩╭╮˘̩)っ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro