01. Dazai Osamu và tự tử đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời tác giả: Shortfic đã hoàn thành trên 100k chữ, yên tâm lọt hố! 70% là phần diễn biến tình cảm, 30% là cốt truyện.

Mình muốn thử một chút, về một Dazai Osamu của thời đại niên thiếu, một Dazai Osamu vẫn còn le lói hy vọng với thế giới, một Dazai Osamu mà lần đầu nảy ra suy nghĩ muốn thử sống lâu thêm chút xem sao trong light novel 15 tuổi. Cốt truyện chủ yếu bắt đầu lúc Dazai 13 tuổi, thế nên nhiều cái chưa được bình tĩnh thành thục như sau này, đôi khi không thèm che giấu bản tính tùy hứng ác liệt như động vật họ mèo OwO

Thú thật, Dazai không phải husbando của mình, không phải bạn của mình, không phải con của mình, không phải cao xa như tín ngưỡng hay thanh xuân này nọ, nhìn chung không phải bất cứ khái niệm nào thường dùng để định nghĩa fan. Mà tính ra mình còn không thể coi là người "hâm mộ" Dazai, mình đối xử với Dazai kiểu như... hihihaha dốc dốc tragicomedy trong mọi hoàn cảnh? Thứ mình yêu là cách xây dựng của Dazai, là sự phát triển của Dazai trong từng quãng thời gian bạn ấy giãy giụa và nỗ lực, là chiều sâu mà tâm lý của Dazai chạm đến cái common humanity trong mỗi chúng ta.

Với mình, mỗi ngòi bút khác nhau thì sẽ có một quan điểm khác nhau. Dazai trong fic của mình thì cùng lắm cũng chỉ là "Dazai trong lý giải của mình" mà thôi, giống như đá quý ánh xạ trong mắt của mỗi người đều khác nhau, không có đúng sai tuyệt đối.  Mình sẽ rất vui nếu các bạn cảm thấy yêu thích cách lý giải Dazai của mình, bởi vì mình không phải tác giả Asagiri, nên không dám khẳng định là fic OOC nhiều hay ít, nhưng mà mình luôn hy vọng bạn ấy sẽ được hạnh phúc, với tư cách một con người.

Toàn bộ tranh trong này đều là commission của mình, nếu ai muốn reup tranh đi đâu thì không cần xin phép mình đâu, chỉ cần ghi nguồn là được rồi.

Cảm ơn các bạn đã ghé thăm.

Bổ sung cho mọi người tránh mìn: Mình cực thích đại từ nhân xưng cho nhân vật nữ là "nàng" chứ không phải "cô", tại như thế mình thấy thơ mộng hơn, nếu ai không thích ứng được thì có thể click back nha.

Với cả truyện này có kết hợp thêm một chút yếu tố Gintama nữa (các bạn chưa xem cũng không sao vì mình chỉ lấy bối cảnh thân phận thôi), tức là nữ chính đến từ thế giới của Gintama cho nên bị nhiễm đặc tính segg jokes dirty jokes pháo đài Neo Amstrong cuồng phong phản lực rất nhiều, hãy chuẩn bị trước tinh thần kẻo không quen :333

Commission: Yuki Maki

.

.               .


"Trong hầu hết trường hợp, con người, thậm chí ngay cả người xấu, đều ấu trĩ và ngây thơ hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Thật ra chính chúng ta cũng như vậy."

—— Trích《 Anh em nhà Karamazov 》của Fyodor Dostoyevsky

00.

Lần đầu tiên Kitagawa Akari gặp lại Dazai Osamu sau gần hai năm biệt mất tăm tích, là trong một buổi hội nghị đàm phán của chính phủ.

Băng vải che khuất nửa khuôn mặt quen thuộc đã tháo ra hết, tóc đen hơi lòa xòa vuốt ngược ra sau để lộ ngũ quan tuấn mỹ như tranh vẽ, để lại đôi mắt màu trà hờ hững nhẹ tênh lướt qua từng quan chức đối diện. Áo sơ mi trắng mặc trên thân thể thể thon gầy, mơ hồ quẩn quanh là khí chất thanh thuần ưu nhã.

Nếu là những năm về trước, Kitagawa Akari có thể liến thoắng miêu tả gương mặt của người này trong 5000 chữ.

Thời gian qua đi chỉ càng khiến cho dung mạo thanh niên trở nên tinh xảo, hơi thở non nớt rút đi gần hết, chỉ còn quyện lại trong đôi mắt hổ phách ảm đạm không chút cảm xúc.

Kỳ thật suy nghĩ đầu tiên của Kitagawa Akari khi gặp lại Dazai Osamu sau hai năm xa cách là —— Đù, thì ra mắt phải hắn không phong ấn Sharingan.

Kitagawa Akari đứng trong góc khuất đánh giá xung quanh, chột dạ chọt chọt hệ thống:

"Ê ê đùa chứ, sao băng đảng xã hội đen lại được chui vào đây? Lại còn mặc sơ mi trắng nữa, muốn thay đổi hình tượng thành con ngoan trò giỏi hả?"

【Hình như Dazai Osamu trốn chạy khỏi Mafia Cảng lâu rồi mà, đang trong thời kì tẩy trắng hồ sơ. Tham gia cái này hẳn là lao động cải tạo không công cho chính phủ nhỉ.】

Hệ thống vô tâm cười ha hả.

【Chúc mừng, cốt truyện truy thê hỏa táng tràng ngược luyến tàn tâm đến rồi kìa.】

"..." Kitagawa Akari.

Kitagawa Akari trầm tư nhớ lại những việc cuối cùng mình làm trước lúc rời khỏi Mafia Cảng, bắt đầu rơi vào tuyệt vọng.

Không, nàng cảm thấy Dazai Osamu muốn "truy" nàng để nhét vào lò "hỏa táng" là khả năng cao nhất.

01.

Thực ra Dazai Osamu đến hội nghị đàm phán lần này hoàn toàn là trùng hợp.

Những việc hắn làm thời còn tại chức Mafia quá bẩn, thời gian tẩy trắng hồ sơ phải mất tới hai năm mới ổn thỏa, thế nên trong hai năm này có thể xem như Dazai phải đi lao động cải tạo, thường xuyên giúp giải quyết những vấn đề trong tối chính phủ không tiện ra mặt, chủ yếu là công tác cứu người.

Người khác đàm phán phải mất đến vài ngày, nhưng nếu là Dazai Osamu thì vài giờ là đủ.

Nàng nhìn người nọ nở nụ cười thong thả, hai tay quấn đầy băng vải đan xen vào nhau, khóe môi bình thản cong cong, nhàn nhã buông ra từng điều khoản trao đổi cùng kẻ đối diện, không mất đi lễ độ lại mang theo áp lực vô hình. Mỗi lần Dazai Osamu đàm phán sẽ luôn cho người ta cảm giác như vậy, hắn không phải đến thương lượng hay thỏa hiệp, mà là chỉ đang thông báo cho đối phương biết hắn chuẩn bị nói ra một điều quan trọng mà thôi.

Thiếu đi một vài thủ đoạn quyết liệt đặc trưng của Mafia, tất thảy mũi nhọn máu tanh và sát khí đều được thu giấu, nhưng dường như không mấy ảnh hưởng tới Dazai Osamu phát huy năng lực.

Bất kể việc gì, chỉ cần hắn muốn thì nhất định đều sẽ hoàn thành xuất sắc, dù là cứu người hay giết người.

Kitagawa Akari thở dài kéo vành mũ xuống thấp hết mức, dù sao nàng cũng chỉ nhận nhiệm vụ vệ sĩ thôi, đã vậy còn đứng trong góc khuất, hẳn là không ai chú ý đâu nhỉ?

Kết thúc hội nghị, mọi người lũ lượt đứng dậy ra khỏi phòng.

Không xảy ra gì bất trắc, đại loại là chỉ cần đứng nguyên một chỗ làm màu cũng nhận được tiền lương, quá tuyệt vời.

Nhanh chóng xốc mạnh tinh thần lên cao, Kitagawa Akari hơi vặn vặn cổ tay cho đỡ mỏi, chuẩn bị nhấc chân rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.

"Vị tiểu thư này..."

Lộp cộp.

Tiếng đế giày đánh vào nền đá hoa cương từ xa vọng lại, chậm rãi tiến về góc phòng nàng đang đứng, ngay tức khắc toàn bộ mạch máu chảy trong người Kitagawa Akari như thể đóng băng.

Thanh niên lười nhác kéo dài âm điệu nhẹ tênh, kéo theo cảm giác áp lực thâm trầm, khiến Kitagawa Akari không khỏi cảm thán Miyano Mamoru quả là seiyuu xuất sắc nhất mọi thời đại.

"Vừa nãy tôi để ý thấy tiểu thư nhìn tôi mãi một lúc lâu, bị một cô gái đáng yêu đến nhường này nhìn chằm chằm, căng thẳng đến mức tim đập thình thịch luôn."

"Liệu kẻ hèn này có vinh hạnh được tự tử đôi cùng tiểu thư xinh đẹp không?"

Kitagawa Akari cười lạnh một tiếng, suýt nữa thì trực tiếp nói thẳng "Nhưng anh thì xấu", nhưng kinh nghiệm nhiều năm khiến nàng biết thế này quá không phù hợp thiết lập nhân vật, đành phải ngơ ngác mờ mịt ngẩng đầu lên.

"Xin lỗi? Tự tử đôi sao, nhưng tôi không muốn..."

Khốn nạn, từ ngữ bà đây căm ghét nhất suốt bảy năm nay chính là tự tử đôi!

Hệ thống nhỏ giọng hỏi:【Hắn ta nhận ra rồi sao? Không thể nào, kỹ năng giả trang của hệ thống hoàn hảo như vậy cơ mà?】

Đảm bảo không có dấu vết trang điểm, không có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ, y như nhập vào một thân xác khác.

"Tạm thời là chưa, cùng lắm nghi ngờ tôi là người quen mà thôi." Kitagawa Akari đoán trước thầm chậc lưỡi một cái, "Chắc trong vô thức lỡ để lộ ra thói quen hay biểu cảm gì đấy đáng ngờ, ai biết, trong những trường hợp này thì coi như Dazai ăn gian đọc trước kịch bản là được rồi."

【Vãi, tên này có còn là con người không đấy... Bỏ đi bỏ đi, thế giờ cô định làm thế nào?】

Định phang dép tới tấp vào mặt hắn rồi chạy trối chết không quay đầu lại.

Khoan đã, sao nàng phải sợ cơ? Kể cả nàng có lộ tẩy thật chăng nữa thì cũng không mấy cần thiết chứ?

Không bàn đến chuyện hai năm này mọi hành vi của Dazai Osamu đều đang nằm trong giám sát của chính phủ, nếu thang đo sức mạnh của nhân loại dùng đơn vị là cua để tính toán, vậy thì chiến lực của Kitagawa Akari khi không dùng dị năng là 20 con cua.

Dazai Osamu sao, tạm định khoảng là 5 con... Vẫn hơi nhiều, tầm 3.14 con đi, là 3.14 con đóng hộp đông lạnh.

Thực ra chuyện này đều có căn cứ đầy đủ hết, trước kia Dazai Osamu từng nghịch dại bị mấy con cua giơ càng cạp mạnh vào tay đau đến mức nhảy giật lên kêu oai oái như động kinh, để nàng phải vừa bật cười ha ha vừa hăng hái nhảy ra bắt bỏ hết vào nồi làm cua hấp bia.

Cuối cùng tất cả đã ngoan ngoãn an vị hết trong dạ dày của hắn, lại còn keo kiệt chẳng thèm chia cho nàng ăn con nào.

Nói chung năm đó mỗi lần đi ngang qua thấy Dazai Osamu dạy thể thuật cho Akutagawa-kun, nàng đều trầm mặc quái dị như đang phải xem hiện trường phát sóng trực tiếp 3.14 con cua đông lạnh lên mặt trào phúng 3.14 con gà đông lạnh.

Hiện tại Kitagawa Akari sợ thân phận bị Dazai Osamu phát hiện, thay vì sợ hắn ta trả thù thì nói đúng hơn phải là, sợ mình máu nóng dồn lên não không khống chế được mà lỡ chân đạp cho tên này một cú chết tươi.

Thật đúng là quá buồn rầu.

Trong lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ, Dazai Osamu lại khoa trương mở to mắt, tay phải đập bộp vào tay trái tỏ vẻ đột nhiên giác ngộ.

"Hình như tiểu thư rất lo lắng khi nhìn thấy tôi, là quen biết tôi từ trước đúng không? Nhưng theo ấn tượng của tôi thì đây hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ... Thật kỳ lạ, đáng lẽ một tiểu thư xinh đẹp như thế này thì tôi sẽ không thể nào quên được mới phải."

Dazai Osamu vẫn nhoẻn miệng cười rạng rỡ, đôi mắt lạnh băng thấu triệt nội tâm kẻ đối diện, phảng phất như trùng khớp với dáng vẻ cán bộ Mafia khi thẩm vấn tù nhân, mọi biểu cảm dư thừa đều được hắn gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nói dối cũng được, im lặng cũng được, vì hắn chỉ cần dẫn dắt từng vấn đề một rồi nhìn sắc mặt đối phương biến đổi, từ đó tự biết đáp án chính xác nhất.

Thế nên Kitagawa Akari dứt khoát lựa chọn một con đường đầy gần gũi chân thật.

"Dazai đại nhân danh bất hư truyền, tại hạ đương nhiên phải nghe qua."

"Ồ?"

Ánh mắt Dazai Osamu xẹt qua một tia hờ hững.

Dường như không cảm nhận được bầu không khí, Kitagawa Akari chân thành tha thiết chắp tay:

"Dazai đại nhân uy phong lẫm liệt 10cm kiên trì được hai phút rưỡi, năm đó chấn động toàn Yokahama, lòng người run rẩy khiếp sợ!"

"..." Dazai Osamu.

Nụ cười thong dong trên mặt hắn tức khắc cứng đờ.

Năm đó ai là người đứng trên sân thượng cầm loa phát thanh gào vang vọng khắp các phố lớn ngõ nhỏ, chắc hẳn hắn còn nhớ rõ.

Kitagawa Akari giả mù sa mưa tiến tới vỗ vỗ vai hắn đầy cảm thông, "Khổ thân, tôi hiểu cả mà. Nếu Dazai đại nhân muốn thì tôi có thể giới thiệu vài loại thuốc bồi bổ trái thận yếu ớt kia của ngài, hiệu quả bền bỉ suốt ba giờ liền, đảm bảo đời sống ban đêm phong phú xuất sắc!"

Nàng vừa hưng phấn giới thiệu vừa liếc xuống phía dưới thắt lưng hắn đánh giá.

Nhớ những năm đó nàng còn tốn hàng triệu yêu mua cho Dazai nhân sâm bổ sung dương khí, nhưng còn bị vứt hết trong một xó không thèm dùng đâu!

Khóe miệng của Dazai kéo lên hơi quái dị, "... Cái đó thì cũng không cần."

"Thật sự không cần sao? Đừng ngại đừng ngại, tôi sẽ không kể cho ai biết."

Dazai Osamu nhàn nhã cười tủm tỉm gật đầu: "Thật sự không cần."

Kitagawa Akari nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối ngùi ngụi, sau đó trấn tĩnh lướt nhanh qua vai hắn tiến về phía cửa ra vào, chuẩn bị chuồn êm qua ải.

"Mà kể ra thì, tiểu thư luôn khiến tôi liên tưởng tới một người."

Giọng điệu lười nhác của thanh niên truyền tới từ đằng sau, nhẹ bẫng như bông.

Động tác mở cửa của Kitagawa Akari bất giác khựng lại, gương mặt trầm xuống dần dà trở lại vẻ không một biểu cảm, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí lạnh băng. Nàng cong mắt cười khẽ một tiếng khô khốc như giễu cợt, bên ngoài vẫn giữ bình tĩnh ngoái đầu hỏi.

"Nghe đúng là trùng hợp thật nhỉ, người đó là ai vậy?"

Nghe vậy, thanh niên đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ chói mù mắt, âm điệu nhộn nhạo vui vẻ nâng lên cao vút.

"Một người vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa nha!"

...

...??!

Chó má!

Cảnh cáo chứ gì, đang âm thầm cảnh cáo chứ gì?!

Năm đó nàng chạy như điên khỏi Mafia Cảng, cảm thấy tẩy trắng lý lịch quá phiền toái, trực tiếp dùng phương pháp giả chết rồi tạo lập luôn thân phận mới. Mặc dù cái chết của nàng quá nhiều sơ hở, nhưng nàng không phải cán bộ nòng cốt như Dazai Osamu, cũng không phải người trực thuộc trụ sở chính, có một cái cớ thích hợp viết vào hồ sơ là đủ rồi.

Nhưng chuyện này về tình về lý, hắn chẳng có bất cứ tư cách gì để quản.

Giữa phòng họp vắng tanh không một bóng người, ánh đèn neon ấm áp rũ lên mi mắt mềm mại cong cong của Dazai Osamu, nhuốm trong đôi mắt màu trà ảm đạm kia vài phần sức sống yếu ớt, rồi nhanh chóng tàn rụi trong đống tro tàn ngột ngạt.

Kitagawa Akari vô cảm nhìn hắn một cái, trong lòng giơ ngón giữa hết sức táo bạo, sau đó chậm rì rì quay người rời đi.

"Quá vinh hạnh, hy vọng tôi và người đó sẽ giống nhau."

Giây tiếp theo, cửa gỗ đóng sầm lại.

Hệ thống vội lo lắng kêu lên:【Nè cứ thế là đi luôn hả? Phản ứng như thế không sợ hắn ta nghi ngờ sao?】

Kitagawa Akari đút tay vào túi áo, chân vô thức tăng tốc bước nhanh hơn trên hành lang trống không, giữa không khí vạt áo gió vẽ ra một đường cong lạnh rùng mình.

"Nghi ngờ cái gì nữa, khẳng định luôn rồi. Không hiểu kiểu gì, rõ ràng mình liếc nhìn có hai ba cái thôi cũng phát hiện được."

Khoảnh khắc cuối cùng mà đôi mắt hai người giao nhau ấy, đại khái sóng điện xèn xẹt truyền tới chính là:

—— "Anh biết tôi là ai rồi chứ gì?"

—— "Cô biết tôi biết cô là ai rồi chứ gì?"

—— "Chuẩn, nhưng bà đây chẳng nhận đấy lêu lêu lêu đồ thận hư."

—— "..."

Đúng vậy, chỉ cần khăng khăng không thừa nhận, thân phận thật vĩnh viễn không lộ tẩy!

Hệ thống ngây ngẩn:【Hả? Thế hắn ta không định làm gì sao?】

Kitagawa Akari vươn vai một cái cho đỡ mỏi, khúc khích cười nhạo: "Định làm gì là định làm gì? Chẳng lẽ định trả thù kabedon, tà mị quyến cuồng nhếch môi 'Nữ nhân, đừng đùa với lửa, có giỏi thì chơi trốn tìm tiếp đi' như trong tiểu thuyết chắc? Tên nhát gan, quả nhiên từ trước đến nay không hề thay đổi."

Nói đúng hơn là, nếu thật sự bắt phải tiến lên thì Dazai Osamu mới là người co giò bỏ chạy đầu tiên.

Phí hoài cho cái thiết lập nam chính Tom Sue teenfic từ đầu đến chân của hắn.

【Cũng phải...】

Hệ thống trầm tư suy ngẫm một lát, sau đó dùng ngữ khí quái dị cắt đứt tiếng cười đáng khinh của nàng:【Nhưng cô cười cái mẹ gì? Đây chính là nguyên nhân cô theo đuổi Dazai Osamu suốt năm năm trời mà lần nào cũng thất bại thảm hại đấy.】

"..." Kitagawa Akari ngưng cười.

Vạn tiễn xuyên tim, toàn thân lập tức vỡ vụn răng rắc từng mảnh!

"Đã cố quên vụ này rồi, làm ơn đừng nhắc lại được không hả?! Đau lòng chết mất á á á!"

Mọi chuyện rồi sẽ biến chuyển theo thời gian bất tận, bất kể là con người hay sự vật cũng không ngoại lệ, bao năm ròng rã chỉ còn trơ lại mình nàng vẫn dậm chân tại chỗ, không biết được gì cả, không làm được gì cả.

Cảm xúc dồn nén tích tụ từ khoảnh khắc ấy đến tận bây giờ, bùng nổ dữ dội trong một câu duy nhất:

"Khốn nạn, nhắc lại càng khốn nạn! Cuối cùng ngay cả xác định phần dưới Dazai Osamu quấn băng vải hay không bà đây cũng chưa làm xong!"

Uất, quá uất.

Cay, quá cay.

Hệ thống bày mặt không biểu cảm:【Ha ha.】


02.

Trên thực tế, nguyên nhân nàng không muốn gặp lại Dazai Osamu, chỉ đơn giản là vì không muốn gặp lại mà thôi.

Ngoài trời ánh nắng gay gắt chói chang, tiếng ve kêu râm ran xen lẫn tiếng lá cây rì rào trong gió, một lần nữa lơ đãng khiến nàng nhớ tới cái thời đại niên thiếu luôn hằn sâu trong ký ức. Đôi khi cứ ngỡ mình đã ném sạch sành sanh ra sau đầu từ lâu, nhưng hóa ra vẫn luôn hiện hữu trong một góc phủ bụi nào đó.

Vừa bi tráng vừa nực cười.

Thời kỳ ngông cuồng ngạo mạn nhất trong cuộc đời, Kitagawa Akari lầm lỡ thích một tên khốn khiếp tên là Dazai Osamu, bị nhan sắc mỹ miều của hắn ta lóe sáng chói mù mắt chó, mở ra một khoảng lịch sử đen tối mỗi lần nhắc lại là chỉ muốn thanh lý sạch sẽ dữ liệu của não bộ.

Lần đầu tiên nàng gặp Dazai Osamu, dường như cũng là một ngày hè nóng nực từ rất lâu về trước; muốn nói là không khí thanh xuân học đường thơ mộng vừa lúc, khiến người ta cầm lòng không đặng, tình yêu thiếu nữ ngọt ngào chớm nở giữa ánh nắng rung rinh thì không đúng lắm. Sở dĩ, bất luận là thời tiết hay tình huống ngày đầu chạm mặt đã không hề lãng mạn dù chỉ một chút, bởi vì ngay trước lúc ấy, chẳng biết nàng ăn ở thế nào mà lại phạm phải một sai lầm cấp thấp đến nỗi chính nàng còn ngại không dám kể với ai —— đang bước xuống bậc thang lại hụt chân ngã lăn xuống gần ba mươi bậc.

Khớp vai va đập mạnh vào hòn đá sắc nhọn, đầu gối lẫn mu bàn tay bị kéo rách rướm máu, đau gần như chết ngất, toàn thân co giật thở không ra hơi.

Con mẹ nó đau vãi linh hồn!

Thời điểm ấy, Kitagawa Akari chỉ có thể run rẩy hé hé miệng, cắn chặt khớp hàm gắng lấy bình tĩnh, gương mặt vốn luôn hiển hiện ý cười cũng hơi hơi ngưng đọng lại. May mắn dưới tác dụng của dị năng, từng vết thương đau rát ghê rợn ban nãy chậm rãi thong thả kết vảy.

Nước bùn bắn vào mắt khiến nàng miễn cưỡng lắm mới phân biệt được sự vật xung quanh, ngẩng đầu lên, phát hiện một thiếu niên đang tủm tỉm cười nghiền ngẫm đứng từ trên cao nhìn xuống, không hề có ý định vươn tay đỡ nàng đứng dậy.

Ác ý lan tràn.

Thiếu niên mới mười ba, mười bốn tuổi, thân người nho nhỏ quấn đầy băng vải, trông yếu ớt u buồn cực dễ bắt nạt. Mái tóc cuốn tung hơi xù xù, mềm ngọt như kẹo bông gòn, gò má non nớt vương tính trẻ con, băng vải trắng dày không che khuất được đường nét tinh xảo ẩn ẩn hiện hiện.

Gương mặt được thánh thần tạc khắc nên.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Kitagawa Akari trợn trừng hai mắt, đồng tử lục sẫm co rút kịch liệt —— Dường như nghe thấy âm thanh của trái tim lỡ nhịp, pháo hoa nổ tung trong đầu!

Người xưa gọi cái này ngắn gọn là: Yêu - từ - cái - nhìn - đầu - tiên!

Khi đó Kitagawa Akari không biết bệnh trung nhị của hắn đã bước vào giai đoạn cuối, không biết bùn đen đặc kịt thường xuyên tuôn trào ào ập đến ngạt thở, cũng không biết tâm thần quái gở vặn vẹo của hắn căn bản vô phương cứu chữa, nàng chỉ hết sức tự nhiên nhảy bật dậy, ngắm mỹ nhân thổi bay đau đớn, nhảy lò cò từng bước hưng phấn cười tới gần.

"Trời ạ anh đẹp trai thật đấy! Sao trên đời lại có người đẹp vậy được nhỉ! Anh tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Đã có bạn gái chưa?"

"... Hả?"

Bị hàng loạt các câu hỏi nằm ngoài dự đoán đập thẳng vào mặt, đôi mắt nghìn nghịt bóng đêm của thiếu niên chợt trở nên sửng sốt trong tích tắc, vài giây sau liền lười nhác kéo dài âm điệu trả lời.

"Bạn gái thì chưa có đâu... Nhưng ước mơ của tôi là được tự tử cùng một quý cô xinh đẹp, thế nào, liệu tiểu thư có muốn tự tử đôi với tôi không?"

Vừa dứt lời, hắn dịu dàng âu yếm chạm vào bàn tay đầy bùn đất của nàng, vết bẩn đen ngòm dần lây nhiễm ra băng vải trắng muốt.

Tất cả vết thương vừa mới lành được chút xíu nhờ dị năng kia, giây phút ấy lập tức rách toạc như đứt chỉ!

Thiếu niên đứng ngược sáng cong môi mỉm cười, sâu hoắm và thẳm đen tựa vũng bùn không thể siêu độ, ngay cả ánh nắng rạng rỡ chiếu vào cũng lập tức bị cắn nuốt sạch sẽ.

Không một đứa trẻ nào có thể lộ ra nụ cười như vậy, hay nói đúng hơn, không một "con người" nào có thể lộ ra nụ cười như vậy.

Mặt trời ấm áp soi rọi công bằng lên vạn vật muôn nơi, lại không cách nào phản chiếu lên đôi mắt chết đục của hắn, tựa hồ cả thế gian bài xích cự tuyệt hắn, cũng lại giống như hắn bài xích cự tuyệt cả thế gian.

Kitagawa Akari cứng đờ nhìn xuống cổ tay mảnh khảnh xước sát ứa máu của mình, ngơ ngác rùng mình, không hiểu ra sao, trí não vô thức rơi vào làn sương mù trắng đục.

Dự đoán trước được phản ứng này, đối phương khẽ cười nhạt thếch như gặp phải món đồ chơi nhàm chán, rã rời hứng thú buông lỏng tay. Nhưng ngay khoảnh khắc vừa kịp quay gót chân một chút, bàn tay quấn kín băng vải của hắn chợt bị một lực đạo tóm chặt, kéo giật lại mạnh mẽ.

Không màng đến vết thương đau xót sắp nứt vỡ vì dị năng vô hiệu hóa, Kitagawa Akari cao hứng đan xen mười ngón tay của hai người vào nhau, chặt chẽ không buông.

"Vậy là chưa có rồi, trùng hợp ghê, em cũng chưa có bạn trai, đây chính là định mệnh gắn kết chúng ta với nhau! Lúc nãy anh chủ động cầm tay em, em thậm chí còn nghĩ xong tên con của hai đứa mình rồi á! Tên con trai là Masaki, tên con gái là Sonoko, anh cảm thấy ổn không?"

"..."

Đồng tử thiếu niên hơi hơi ngưng kết lại.

Giống y hệt một con mèo đen xù xù bị quất cỏ bạc hà mèo vào mặt.

Đứa trẻ quá mức thông minh này thấu triệt nhân tâm ngũ vị tạp trần từ sớm, nhưng tạm thời hiện tại vẫn chưa trải qua quá nhiều sự không biết xấu hổ của nhân loại, não bộ không kịp nhảy số nên hắn chỉ tạm thời sửng sốt đứng một chỗ trong vài giây.

"Anh quấn băng vải nhiều vậy là để phong ấn sức mạnh cấm kị sao? Mắt trái của anh là Sharingan hay Rinnegan thế, liệu có phải một ngày trăng rằm nào đó phong ấn yếu đi rồi nhân cách đen tối trong người anh sẽ thức tỉnh không?! Đừng lo, sức mạnh đoàn kết và ma pháp tình yêu sẽ giải quyết mọi vấn đề!"

"Quên chưa tự giới thiệu, năm nay em vừa tròn mười ba tuổi, ngoại hình tự nhận là không tệ, kỹ năng nấu nướng tạm chấp nhận, thích ăn đồ ngọt, yakult và mì soba, tính cách thân thiện dễ mến biết quan tâm chăm sóc, bênh vực người nhà mình, làm bạn trai em không thiệt thòi đâu nha."

"Công việc hiện tại không quá ổn định, nay đây mai đó, nhưng vẫn đảm bảo cho anh tiêu xài thoải mái, trông thế thôi chứ em là người rất đáng tin cậy trong chuyện tiền bạc đấy. Sau này kết hôn, nếu anh không muốn đi làm thì có thể phụ trách ở nhà, tiền cứ để em ra ngoài kiếm, em đảm bảo nhà, xe, đất vẫn được ký tên anh."

Thấy hắn không trả lời ngay, Kitagawa Akari không chừa cơ hội thuận thế tấn công: "Thế nào, đồng ý làm bạn trai em nhé? Nè nè sao anh không nói gì? Giọng anh hay cực luôn ấy, làm ơn hãy nói thêm vài câu nữa! Im lặng tức là đồng ý."

"... Vị tiểu thư này đúng là thú vị làm sao."

Thiếu niên cười tủm tỉm rút nhanh tay về, sau đó ghét bỏ quay người bước đi: "Tiếc quá, tôi không phải lolicon, chưa muốn ngồi tù sớm."

?!

Kitagawa Akari kinh ngạc há hốc mồm, hai má ửng đỏ nóng phừng phừng.

"Anh quan tâm chuyện đó nhất sao? Ngại ghê, nếu vậy tức là khi thành niên anh sẽ đồng ý cưới luôn đúng không? Chưa đủ tuổi em chỉ giới hạn trong dắt tay ôm hôn trong sáng, thi thoảng nếu anh tính thú khó nhịn quá thì... Á! Từ từ đi chậm thôi!"

"Nơi này nguy hiểm lắm, anh băng bó nhiều thế, chắc bị thương hả? Cẩn thận người xấu trên đường đó, tốt nhất để em hộ tống anh về nhà."

"Chờ em với, đừng đi mà! Nè nè, quay lại đây, oái đau chân quá không đuổi theo được... Anh gì ơi, băng vải-kun, băng vải-kun!"

Bóng dáng thiếu niên hờ hững cứ thế mà khuất dần trước tầm mắt, Kitagawa Akari cũng không đuổi theo nữa, chỉ buồn rầu suy tư một hồi.

Đáng giận ghê, vốn dĩ đang định dùng khổ nhục kế! Vậy mà hắn đã nhìn thấu có phiền toái khủng khiếp sắp tới, thế nên trực tiếp tránh nhanh nhanh ra chỗ khác!

Đành điều tra sau vậy, người này trông mặt quen lắm, hình như từng thấy qua trong đống sơ yếu lý lịch chất cả đống ở văn phòng... Là đồng nghiệp mới tới của nàng trực thuộc trụ sở chính thì phải, tên đầy đủ là gì ấy nhỉ?

Dazai? Dazai... Osamu?

Ồ, chàng trai.

Thật thú vị, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.

Không hiểu năm đó CPU não bộ bị dội nước ở đâu mà tự nghĩ lời thoại tự cười thầm như dở hơi, Kitagawa Akari bắt đầu nhân theo một chút hứng thú hoang đường nhất thời, rồi bừng bừng phấn chấn bước lên hành trình bò lên giường Dazai Osamu không hồi kết.

Mỗi ngày, nàng đều tặng một nụ hôn gió kèm đoá hoa hồng nồng nàn tha thiết cho Dazai Osamu, đắm chìm trong thời thanh xuân học đường nhiệt huyết, mặc dù thừa biết loài hoa hắn yêu thích nhất là hoa cúc trắng để tang.

Không chỉ thế, tình ca, bóng bay, thư tình, bánh quy, chocolate, đài phát thanh, poster, hộp cơm tự làm, lời âu yếm, tờ rơi, tranh phun sơn, pháo hoa, chưa có phương thức nào nàng chưa thử qua, chỉ còn lại phòng tối xích sắt giam cầm play ấy à —— thật ra đến tận bây giờ Kitagawa Akari vẫn vô cùng tò mò, nếu đổ keo 502 vào trong ổ khóa thì hắn có thể cậy ra được không.

Theo thống kê của Mafia Cảng, hơn một nửa tiền lương của Kitagawa Akari đều để chơi mấy cái trò tán tỉnh tào lao vớ vẩn, ngày Valentine ngoại trừ chocolate bỏ cả tấn đường ra, còn cả rải hoa hồng từ trên máy bay trực thăng, còn bắn pháo hoa hoặc dùng máy bay không người lái tạo thành dòng chữ "Yêu yêu Osamu cục cưng ♥" trên bầu trời đêm của Yokohama.

Dazai Osamu: Muốn chết quá, thật luôn đấy.

Thậm chí lá thư tình buồn nôn: "Thân gửi Dazai-san, kẻ nhận được ân sủng của thần Eros, trái táo cấm trong lãnh địa thiêng liêng của Thượng đế, ngay trong khoảnh khắc đầu tiên đôi mắt ta chạm nhau, một mũi tên vàng tàn nhẫn mà ngọt ngào đã giáng xuống trần thế này...", Dazai Osamu vừa đọc xong câu mở đầu đã thấy dạ dày nhộn nhạo, phải gập mạnh ném ngay vào thùng rác như vừa bị chọc một phát mù mắt.

Hành động dứt khoát mà tuyệt tình của hắn, làm trái tim Kitagawa Akari đau đớn như vỡ thành trăm mảnh.

Cho nên nàng đã kiên cường gạt lệ, cầm loa phát thanh thâm tình đọc diễn cảm từng chữ cho hắn nghe, không hề tự ý thức mà đá hắn vào cái chết xã hội Schrodinger.

Chỉ cần mình không ngại, người ngại sẽ là người khác!

...

...

"...???" Kitagawa Akari hiện tại hồi tưởng lại.

—— Cuộc đời con người, lúc nào cũng có một phần quá khứ nghĩ lại mà kinh như vậy đấy.

Mỗi lần nhớ tới đều khiến người ta quẫn bách muốn đâm đầu xuống đất, vò đầu bứt tai điên cuồng phỉ nhổ tại sao khi đó hồi nhỏ mình có thể làm những chuyện sởn gai ốc đến thế, hận không thể nhảy lên cỗ máy thời gian trở lại đúng cái thời điểm lúc trước, hung hăng tát cho mình mấy phát mới có thể miễn cưỡng tiêu tan.

Hoài niệm thanh xuân cái khỉ gió, hiện giờ Dazai Osamu mà dám nhắc lại chuyện này trước mặt nàng, nàng sẽ giết người diệt khẩu ngay tức khắc!

Xóa, xóa hết ký ức mau lên!

Mà ấy là Kitagawa Akari vẫn còn chưa biết, thật ra chuyện nhục hơn nữa còn chờ đợi phía sau, lúc này kể cả nàng và Dazai Osamu đã rời khỏi Mafia Cảng từ lâu, truyền thống lưu lại vẫn là tất cả những nhân viên mới đến sẽ được phổ cập về sự tích oanh liệt của nàng, vang danh từ thế hệ này sang thế hệ khác khác vĩnh viễn không thể nhạt nhoà.

"Vậy tức là Kitagawa đại nhân mà mọi người đang nói đó, không được xinh đẹp lắm sao?"

Những nhân viên mới nghe xong tò mò hỏi.

Thường thì con gái xinh đẹp chủ động thì con trai hầu như sẽ không thể chống cự mới phải. Tục ngữ nói nữ truy nam, cách tầng sa cơ mà.

Người kể chuyện vừa cắn hạt dưa, vừa xoa cằm nhớ lại: "Cái này thì không, nhìn từ ngoài thì Kitagawa đại nhân trông vẫn rất đáng yêu, chỉ có điều tính cách hơi... Ừm, bạo dạn một chút."

Thế tấn công ào ào mang theo lũ lụt sóng thần, vung kiếm chém ra cuồng phong loạn vũ, bậc lửa nổ tung pháo hoa gây hiệu quả choáng váng, rót thêm kẹo bông gòn mềm lún làm chân bước loạng choạng.

Năm này qua tháng khác, mặc gió mặc mưa, hăng như chó đuổi, người nghe thương tâm người nghe rơi lệ.

Thấy người đối diện tỏ vẻ không hiểu ra sao, một nhân viên lâu năm đã chứng kiến qua bao nhiêu thăng trầm lịch sử, chỉ có thể cố gắng hít sâu để mình không cười ầm lên, sau đó run run nín cười tiếp tục nói.

"Tính đến nay là người đầu tiên, đạt được thành tựu khiến Dazai đại nhân nửa đêm bò cửa sổ chạy như điên."

Thanh xuân nhiệt huyết ngây ngô quá mất thời gian, Kitagawa Akari trực tiếp nhảy sang thế giới người trưởng thành dơ bẩn.

"..." Mọi người.

... Nào, nào chỉ là bạo dạn một chút! Đây là quá khủng bố rồi được chứ?!

Lần đầu tiên dâng lên cảm giác thương hại với Dazai Osamu là thế nào??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro