End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta là những con chó lạc, đắm chìm vào bóng đêm vô tận của thành phố.

Chúng ta là những con chó lạc, sưởi ấm nhau bằng hơi ấm ít ỏi của cơ thể. 

Chúng ta là những con chó lạc, lạc nhau vào thời khắc mà vận mệnh sắp đặt. 

Chúng ta là những con chó lạc, cho nên chúng ta đơn độc.

.

[Sẽ không có ai có thể ôm lấy vũng bùn đen của Yokohama ngoại trừ người đàn ông đó]

.....

Mùa đông ở Yokohama rất lạnh, đặc biệt là khi tuyết rơi, thì cái lạnh ở chốn này biến thành thứ vũ khí cắt da cắt thịt, thẩm thấu từng chút từng chút một vào bên trong cơ thể, đem lại sự lạnh lẽo khắc nghiệt. 

Oda Sakunosuke chậm rãi bước về nhà, bất ngờ nhìn thấy thiếu niên tóc nâu đang cuộn người ngồi ở trước cửa nhà anh. Thân hình nhỏ bé đó chỉ khoác một lớp quần áo mỏng cùng cái áo khoác màu đen quen thuộc, bởi vì lạnh mà hơi run rẩy. Khuôn mặt đối phương cúi xuống, tóc mái dài che khuất biểu tình, làm người không rõ hắn đang nghĩ gì. 

Thiếu niên như một kẻ đơn độc giữa bóng đêm của Yokohama. Cho dù ánh đèn đường rực sáng chiếu vào người hắn. 

Không biết thế nào, Oda Sakunosuke ngừng lại, trong lồng ngực như có thứ gì đó nhói lên. Một loại cảm xúc xa lạ mà anh chưa bao giờ biết tới, bắt nguồn từ thiếu niên ngồi ở đó không xa. 

Đứa bé đó đơn độc ở thế giới của riêng mình, cái thế giới mà chúng ta không thể nào hiểu được, một nơi hư vô và mục ruỗng. 

Sẽ có ai nắm lấy tay hắn sao? 

Sẽ có ai kéo hắn ra khỏi đấy sao? 

Oda Sakunosuke không biết, cũng cảm thấy mình không nên suy nghĩ về những thứ xa xôi vô tưởng ấy. 

Dazai Osamu đang ở trước mặt hắn, tồn tại trước mặt hắn, ít nhất thì hiện tại, trái tim đó của thiếu niên vẫn sẽ đập. 

Thời tiết Yokohama lạnh hơn, ngoài trời đã có những bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống, phủ lên mặt đất màu trắng của mùa đông. Oda Sakunosuke bước đến trước mặt Dazai Osamu, cúi người vỗ nhẹ đầu đối phương, kêu gọi. 

"Dazai." 

Thiếu niên rụt rụt cổ, không đáp lại. 

Oda Sakunosuke sờ đầu hắn, lại gọi một lần nữa. 

"Dazai, đứng dậy đi." 

Đáng tiếc Dazai Osamu vẫn không chịu phản ứng. Hắn vẫn ngồi yên dưới nền lạnh băng, cúi mặt vào hai tay, sau một lúc mới rầu rĩ nói: "Odasaku, tôi mệt quá." 

Làm việc mệt quá, hít thở mệt quá, sống mệt quá. 

Vì sao việc tồn tại lại mệt mỏi thế này, giống như trên vai có những tảng đá lớn chồng chất, mỗi ngày qua đi lại thêm một khối. Nặng đến mức, hắn không muốn động đậy nữa. 

Oda Sakunosuke nhìn hắn, thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, đem khăn quàng trên cổ mở ra. 

"Vậy thì ngẩng đầu lên đi Dazai." 

Dazai Osamu chần chừ một lúc, ngẩng đầu lên. Đôi tay rộng lớn cầm lấy khăn quàng, nhẹ nhàng quấn quanh cổ hắn. Oda Sakunosuke khóe môi hơi cong, xoa đầu thiếu niên bên cạnh.

"Đừng để bị cảm lạnh." 

'Sợ hãi con người, khát vọng cái chết, lại mơ ước về bàn tay sẽ níu lấy mình' 

Ấm quá.

Dazai Osamu sờ khăn quàng cổ, cả người thả lỏng dựa vào người đàn ông bên cạnh, nhè nhẹ thở ra những đám khí lạnh lẽo. 

Xung quanh rất lạnh. Người bên cạnh lại ấm nóng lạ thường. 

Người này vẫn đang sống. Dazai nghĩ, cảm thấy trái tim mình hân hoan vì một lí do nào đó. Sống thật mệt mỏi. Hắn muốn chết quá. Nhưng người bên cạnh vẫn đang tồn tại.

Tồn tại. 

Từ ngữ tốt đẹp biết bao, sáng tươi biết bao, cũng đáng sợ biết bao.

"Tôi lạnh quá, Odasaku." Dazai than thở, nép gần anh hơn. Như con mèo nhỏ nép vào lòng mẹ, cái nơi an toàn, thoải mái mà nó thích nhất. 

"Chúng ta vào nhà đi." Oda Sakunosuke đáp, vòng tay ôm lấy thiếu niên bên cạnh, dùng thân nhiệt ít ỏi sưởi ấm thân thể hắn. Hoặc cũng có thể là tâm hồn rách nát của hắn. 

"Nhưng mà tôi thích ở ngoài này cơ." Dazai bướng bỉnh nói.

"Ừ." 

"Odasaku." Và rồi đột nhiên hắn gọi cái tên quen thuộc đó. 

Tiếng người đàn ông ấy đáp lại, giọng nói bình tĩnh đều đều, giống hệt tính cách bình thản đơn điệu của anh. 

"Tôi đây, Dazai." 

Tôi ở ngay bên cạnh cậu đây.

 "Anh về muộn quá, làm tôi đợi mỏi hết cả chân." Dazai than vãn, mí mắt hơi khép, tựa cánh bướm rung động trong cơn bão. 

"Xin lỗi." 

"Nền nhà anh còn cứng nữa, ngồi ê cả mông." 

"Vậy sao." 

"Tôi lạnh quá, Odasaku." Dazai thấp giọng bảo. 

Cánh tay to lớn đó ôm lấy hắn, khuôn mặt của đối phương dán sát vào hắn, ngưa ngứa, lại ấm áp. 

"Có tôi đây rồi." 

Tiếng gió lạnh như có như không lướt qua, phía sau là căn nhà ấm cúng, bọn họ ngồi trước cửa nhà, sưởi ấm nhau dưới màn đêm mù mịt. Từ đâu đó vang lên tiếng ca trầm thấp, những âm điệu nhẹ nhàng nhưng lại đau thương, giống như bản hòa tấu về tương lai của hai con người này vậy.

Chúng ta là những con chó lạc, đắm chìm vào bóng đêm vô tận của thành phố.

Chúng ta là những con chó lạc, sưởi ấm nhau bằng hơi ấm ít ỏi của cơ thể. 

***

"Anh sẽ ở bên cạnh tôi sao?" 

Đêm đông lạnh lẽo, bọn họ rúc mình vào chiếc giường nhỏ, ngón tay đan chặt vào nhau. Rồi bỗng nhiên, thiếu niên ôm lấy anh, nhẹ nhàng hỏi.

"Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Mãi mãi." 

Anh đáp, và ôm lấy hắn, cùng nhau cuộn tròn trong lớp chăn mỏng. 

Chúng ta là những con chó lạc, lạc nhau vào thời khắc mà vận mệnh sắp đặt.

Bài ca vận mệnh hát bên tai hai người, nhưng không ai có thể nghe thấy nó hết.

Cho nên khi bọn họ nắm chặt tay nhau, khi hai người sắp mỗi người một cõi, khi mà thân xác anh nhuốm đầy máu, còn hắn chìm vào trong bóng đêm, thì bài ca của vận mệnh mới cất lên lời tiên đoán cuối cùng.

Chúng ta là những con chó lạc, cho nên chúng ta đơn độc.

Sẽ không ai đi cùng mi đến cuối cùng. 

Cho nên người hắn yêu sẽ rời đi hắn, ánh sáng sẽ rời đi hắn, hi vọng sẽ rời đi hắn. 

Hắn như con rối không hồn tồn tại trên cõi đời này. 

'Tốt hay xấu. Thiện hay ác. Không sao hết, chỉ cần là anh muốn, tôi sẽ thực hiện.' 

Dazai Osamu ôm lấy thân xác lạnh băng của Oda Sakunosuke, tuyệt vọng đến mức muốn chết ngay lập tức, nhưng mà những câu nói kia của anh cứ quấn lấy hắn, như tấm ván gỗ cứu mạng không để hắn chìm xuống. 

"Tôi lạnh quá, Odasaku." 

Dazai nhỏ giọng thủ thỉ, khuôn mặt nhăn nhó dường như muốn khóc, lại không có cái gì có thể chảy xuống hết. 

"Tôi lạnh quá, Odasaku." 

Thiếu niên lặp đi lặp lại câu nói đó, thân thể run rẩy như đang đứng trong mùa đông khắc nghiệt. 

"Tôi lạnh quá, Odasaku." 

Nhưng mà anh đã không còn nữa rồi.

Giết người mệt quá, cứu người mệt quá, hít thở mệt quá, sống mệt quá. 

Tôi mệt quá, Odasaku ơi. 

.

[Đã không còn ai có thể ôm lấy hắn nữa rồi]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro