Edogawa Ranpo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      ◇ Tình yêu chậm trễ ◇

  Ánh nắng chiều tà hắt nhẹ vào văn phòng của vị thám tử thật thư thái. Ranpo sau một ngày đi phá án ở tận Tokyo đã trở về với một cơ thể mệt mỏi do phải đi một quãng đường dài. Gục mặt xuống bàn mặc kệ sự đời anh nhắm mắt muốn đi ngủ, chợt Ranpo nghe thấy có tiếng ai đó đẩy cửa bước vào. Nghĩ rằng Atsushi đến nhờ vả anh gì đó nhưng anh vừa mới trở về còn đang mệt nên vẫn giữ nguyên tư thế ngủ gục để cậu biết ý mà tự động ra ngoài.

Nhưng Ranpo nhận ra tiếng bước chân này không phải của Atsushi. Âm thanh ấy đến trước bàn làm việc của anh thì dừng lại. Anh có thể nghe rõ tiếng một cô gái thở dài nhặt vỏ bánh anh vứt vương vãi mà bỏ vào thùng rác, rồi lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người anh. Cô gái ấy nhẹ nhàng nói nhỏ_

- Anh đã vất vả rồi!

Xong xuôi cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng để lại khoảng trống yên lặng cho riêng anh.

Gục mặt dưới bàn, Ranpo không thể che giấu một thứ tình cảm kì lạ dâng lên ở tận sâu trong trái tim. Cảm xúc anh cảm nhận lúc này khác hẳn cái cách anh cảm nhận từ thống đốc, nó khiến trái tim anh rung lên từng hồi.

Dù đã hiểu cảm giác này là gì nhưng bấy lâu nay Ranpo vẫn phủ nhận, rằng đó chỉ là tưởng tượng của bản thân.

Rằng đó không phải là do anh yêu cô.

Nhất định không phải

Nhưng anh càng phủ nhận thì tình cảm dành cho cô càng trở nên rõ ràng khiến Ranpo vô cùng khó chịu.

T/b là thành viên mới gia nhập tổ chức thám tử vũ trang, lúc gia nhập T/b còn khá e dè, nhút nhát nhưng sau một thời gian gắn bó cô đã hòa nhập được với các nhân viên ở đây. Ban đầu Ranpo chỉ xem T/b là người chạy vặt như Atsushi thôi nhưng càng tiếp xúc anh càng bị thu hút một cách kì lạ. Đến mức thám tử vĩ đại như anh cũng không lí giải nổi.

  Trong các nhân viên của cơ quan thám tử thì T/b tỏ ra khá hâm mộ khả năng suy luận tài tình của Ranpo. Người khác khen anh tài giỏi anh chỉ mặc nhiên coi đó là điều hiển nhiên nhưng mỗi lần T/b tỏ ý ngưỡng mộ khen anh lại làm anh bối rối mà phải viện cớ rời đi chỗ khác.
.
.
.
.
.
.
.
.

- Đó là yêu rồi Ranpo- san!

  Dazai nhìn anh mỉm cười, thật không thể tin được vị thám tử vĩ đại nhất thế giới bây giờ lại đang bối rối vì một vấn đề còn dễ hơn cả phá án.

- Không phải!!!

  Ranpo hét lớn mà đập bàn còn Dazai và Yosano phì cười vì thái độ có chấp của anh.

- Thế cậu thấy T/b thế nào?
Yosano hỏi một cách ẩn ý.

- Tôi thấy T/b... tôi thấy.... T/b ... dễ thương...

  Anh mặt mày đỏ ửng úp mặt xuống bàn ở quán cà phê trong tiếng cười của hai người kia.

- Ranpo- san anh không nhanh thổ lộ kẻo T/b có người thương mất đấy!

  Dazai khiêu khích khiến Ranpo cứng đơ cả người.

- Không phải ... tôi không...!!!

Anh không nghĩ được cảm xúc của mình sẽ ra sao khi biết T/b đến bên người khác. Nhưng cái tính kiêu ngạo của Ranpo khiến cho anh không chịu nhận.

Cho đến một ngày....
.
.
.
.
.
.
.
.

- Chị Yosano, Naomi nhìn nè!

T/b hớn hở giơ tấm hình trên điện thoại cho Yosano và Naomi xem. Mặt Yosano lúc này biến sắc hỏi cô_

- Ai đây T/b?

Thấy câu hỏi của Yosano, cô vui vẻ đáp.

- Bạn trai em đấy chị ạ, bọn em mới chính thức hẹn hò.

Tất cả những người trong căn phòng đều bất ngờ, trái ngược với sự vui mừng, chúc phúc của Atsushi, Naomi thì Dazai và Yosano lại lặng lẽ nhìn sang vị thám tử đang đứng như trời trồng không tin vào tai mình.

Anh nhìn cô, người đang vui vẻ nói về bạn trai của mình, không cần nhìn bức ảnh anh cũng luận ra được bạn trai T/b là ai. Hắn ta không giỏi bằng anh, yêu cô bằng anh mà dám cướp mất T/b của anh. Đến giờ Ranpo đã nhận ra được tình cảm thật sự của mình dành cho cô nhưng đau đớn thay đó là một tình yêu chậm trễ.

Tình yêu là một thứ gì đó rất khó chôn giấu, huống hồ gì người đang chìm trong niềm hạnh phúc của mật ngọt tình yêu như T/b. Dường như mọi cảm xúc, mọi tình yêu mà cô dành cho nửa kia của mình vô cùng cháy bỏng. Thứ tình cảm ấy khiến cô vui vẻ còn anh lại vô cùng khó chịu. Nhưng anh không làm ầm mọi chuyện lên mà chỉ lẳng lặng dõi theo cô, vì bộ não thiên tài của anh đã luận ra kết cục tình yêu của cô gái nhỏ.
.
.
.
.
.
.
.

Dạo này mọi người nhìn thấy T/b bỗng trở nên mệt mỏi, đôi mắt cô thâm quầng chẳng còn chút tinh thần vui tươi như trước đây. Cô bỏ ăn người thẫn thờ chẳng có tâm trí mà để ý tới ai, những lúc này trong căn phòng chỉ có cô và anh cảm xúc của cô trong mắt anh rõ như ban ngày.

Hôm nay T/b cũng vậy không chỉ mệt mỏi mà còn trong tình trạng tồi tệ hơn nữa, cảm tưởng như cô không còn sức lực để làm việc hay thậm chí là mấy việc lặt vặt mà mọi lần cô đều làm rất thuần thục. Lúc này chỉ có cô và anh, Ranpo bèn mở lời_

- T/b mệt mỏi thì dừng lại đi sao còn cố níu kéo tình cảm ở một người không trân trọng mình ?

Ranpo quay lại nhìn vào khuôn mặt đượm buồn của cô.

- Không có gì cả, em vẫn bình thường!

Cô vừa dứt lời thì Ranpo đã đẩy vào miệng cô một viên kẹo ngọt ngào, nhẹ nhàng nói_

- Trước mặt anh không cần giả vờ mạnh mẽ đâu bởi anh hiểu em đang phải chịu đựng điều gì mà.

- Em... em...
Nói đến đây T/b nước mắt rơi lã chã, cô khóc òa trước mặt Ranpo. Vừa khóc cô vừa kể về tên người yêu tồi tệ của mình.

Anh vẫn im lặng lắng nghe điều cô nói, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Nhìn thấy cô khóc, anh cũng không nỡ nhưng lòng lại có chút vui vẻ vì mối quan hệ này đã kết thúc đúng như dự đoán của anh.

Nhẹ nhàng ôm T/b vào lòng khiến cô có chút bất ngờ vì hành động của anh. Định đẩy ra nhưng lại thôi vì cô nghĩ anh muốn an ủi mình vốn dĩ Ranpo vẫn luôn mang tính cách vô tư như trẻ con.

Ôm cô trong lòng anh thầm nghĩ lần này sẽ không bao giờ để tuột mất cô nữa.

" Đừng khóc T/b của anh, có anh ở đây em sẽ không bao giờ phải khóc nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro