Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Cạch..."Bác sĩ cùng hai y tá trở ra nhìn đến mọi người thông báo.

"Đã xử lý xong mọi người có thể vào."

Hứa Giai Kỳ bên trong nhẹ đỡ thân để vị trí nằm thoải mái hơn, cửa trong lúc đó cũng bị mọi người mở ra.

"Gia gia, mẹ."

"Con thấy thế nào rồi?."Hứa Kiến thấy nàng định ngồi dậy thì đi đến đè vai nàng lại cho nàng nằm xuống quan tâm hỏi, vết thương còn rất non cử động nhiều sẽ không tốt.

"Con không sao, cảm thấy khỏe hơn rồi."Hứa Giai Kỳ lắc đầu nói không sao.

"Mẫu thân có nấu một ít canh bổ, con mau ăn."Lam Tình Văn để phần canh trên bàn, lấy muỗng múc một bát đưa cho nàng, canh này trộn cùng thuốc hầm mấy giờ rất bồi bổ cho thân thể.

"Để con."Khổng Tuyết Nhi  thấy thế vội đến cầm lấy bát trong tay bà, rồi ngồi xuống thổi thổi uy cho nàng.

"Con cũng nên uống."Lam Tình Văn thấy vậy mỉm cười nhìn con dâu mình nói, nàng hôm qua cũng mất máu rất nhiều.

"Một lát nữa."Khổng Tuyết Nhi  thổi canh nóng trong bát rồi nói không vội.

"Không được, con hôm qua mất máu rất nhiều cần bồi bổ."Lam Tình Văn vẻ mặt không cho thương lượng nói.

"Mất máu rất nhiều? Em bị sao?."Hứa Giai Kỳ nghe đến thì bật ngồi dậy nhưng sơ ý đụng đến vết thương, nàng đau đến mặt vặn thành đoàn, cố hít sâu một hơi nhìn Khổng Tuyết Nhi  lo lắng hỏi.

"Đừng kích động, Tiểu Tuyết là do truyền máu cho con."Lam Tình Văn cùng Khổng Tuyết Nhi  đè vai nàng lại vội giải thích, Khổng Tuyết Nhi  trừng mắt nhìn nhìn kẻ không bình tĩnh kia, nàng có thể bị sao? Mất máu thì bổi bổ lại là được.

"Có sao không?."Hứa Kiến thấy tôn nữ vẻ mặt đau đớn thì quan tâm hỏi.

"Không sao, do con sơ ý chạm nhẹ đến vết thương thôi."Hứa Giai Kỳ nghe mới thả lỏng người, nhìn gia gia trấn an một cái rồi nhướng mày quay sang giật lấy bát canh trên tay Khổng Tuyết Nhi , miệng bắt đầu nói liên tục cho canh bớt nóng.

"Truyền máu? Vậy em cần bồi bổ nhiều hơn...nè mau uống...uống..."

"Em tự uống được, chị lo cho mình đi."Khổng Tuyết Nhi  né tránh muỗng canh đưa tới, nàng nhìn lại mình xem!

Ai cần ăn uống bồi bổ nhiều hơn đây, bây giờ ai là bệnh nhân?

"Chị rất tốt! Không lẽ truyền một đống nước thế này đều vô dụng sao?."Hứa Giai Kỳ mắt dời qua ống nước dẫn truyền vào máu rồi nhìn qua nàng nhíu mày không vui trả lời, với lại bây giờ nàng cũng cảm thấy không đói, cơ thể rất tốt chỉ đau ở phần bụng một chút thôi.

"Kỳ  nhi nói cũng đúng, Tiểu Tuyết con mau uống đi."Lam Tình Văn ngồi một bên buồn cười nhìn hai người, bà cũng mở miệng phụ họa thêm.

"Được rồi."Khổng Tuyết Nhi  bĩu môi một cái rồi đứng dậy đi lấy một phần cho mình, nàng cũng không thấy đói khi nãy nàng dậy thì biết mình được đưa nằm phòng điều dưỡng, truyền một chai nước rồi, đầu óc thân thể bây giờ quả thật không sai biệt.

"Đúng rồi gia gia? Ba cùng Hạo nhi đâu?."Hứa Giai Kỳ một lúc uống xong bát canh, suy nghĩ một chút ngẩng đầu nhìn gia gia mình hỏi.

"Phụ thân con thì tất nhiên thay con xử lý công việc, còn Hạo nhi đã sang Châu Âu điều hành công ty bên đó."Hứa Kiến cũng nhìn nàng trả lời.

"Công ty bên đó xảy ra vấn đề?."Hứa Giai Kỳ đồng tử dao động lại hỏi, không lẽ lúc nàng hôn mê xảy ra chuyện gì?.

"Chỉ là tránh vạn nhất..."Hứa Kiến chỉ đáp như thế vì ông biết nàng sẽ hiểu, nàng là đứa cháu gái mà ông đắc ý nhất và luôn cảm thấy tự hào, nàng thông thạo tất cả việc từ trong ra ngoài của Hứa Gia, giúp ông xử lý rất nhiều đại sự.

"Ân."Hứa Giai Kỳ gật đầu, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa khẽ nheo lại, đôi mắt phủ thêm một tầng suy tư, sau đó tinh quang lóe lên, khóe môi nàng hơi nhấc lên.

Châu Âu?

Mộ Gia?

"Người hôm qua ám sát con là Diệp Viễn Đồ!?."Hứa Giai Kỳ chắc chắn khẳng định cũng như hỏi.

"Đúng là hắn, sao con biết?."Hứa Kiến cười nhìn nàng hỏi, Diệp Viễn Đồ bị Diệp Kiên nhốt trong nhà xem như là phế vật không hơn không kém, bởi vì hắn chỉ có thể gây sự chứ không thể thành sự.

"Lúc trước Kỳ  nhi có cho người điều tra Diệp Gia nên có biết sự tồn tại của Diệp Viễn Đồ! Dù hôm qua hắn che mặt nhưng ánh mắt hắn có thể thấy được hận ý nồng đậm."Hứa Giai Kỳ nhớ lại lúc đó mình vô tình chạm mắt với hắn...dù rất nhanh lướt qua nhưng hận ý lộ liễu như thế muốn không nhìn ra cũng khó.

"Không lẽ Diệp lão đầu đã xuất ngoại?."

"Ân đã xuất ngoại sáng hôm qua!."Hứa Kiến thở dài đáp.

"Có cần con..."Hứa Giai Kỳ nhíu mày định đưa ra ý kiến thì bị ông cản lại, Hạo nhi vẫn còn chưa chính chắn chỉ sợ không đấu nổi với Mộ Gia bên kia, binh bất yếm trá, làm việc không từ thủ đoạn.

"Không cần!."Hứa Kiến nhìn nàng nghiêm túc nói, sao ông có thể để nàng đi vào vòng xoáy có nguy cơ này, với nàng đang trong tình trạng hồi phục sức khỏe, ông vạn lần cũng không cho phép.

"Có chuyện gì khó khăn sao?."Khổng Tuyết Nhi  cũng ăn uống xong một lúc rồi, một bên chăm chú quan sát một già một trẻ đối thoại.

"Có chuyện gì sao ba?."Lam Tình Văn cũng mở miệng.

"Không can hệ! Mấy đứa không cần nhúng tay."Hứa Kiến nhìn sang một lượt ba người uy nghiêm ra lệnh, Mộ Gia đối với ông cũng không phải vấn đề lớn khó giải quyết.

"Nhưng mà gia gia..."Hứa Giai Kỳ lại muốn nói gì.

"Được rồi!."Hứa Kiến giơ tay lên ngăn cản lời nàng nói.

"Con điều dưỡng cho khỏe, gia gia về trước."Nói xong cũng không nán lại mà ly khai.

"Hứa gia thế lực con không rõ sao mà lo lắng?."Lam Tình Văn phá vỡ bầu không khí im lặng nhìn nàng hỏi.

"Con chỉ lo lắng cho Hạo nhi, Mộ gia còn chưa đủ tư cách để con quan tâm."Hứa Giai Kỳ trả lời.

"Yên tâm đi Hạo nhi cũng lớn rồi nó sẽ tự lo cho bản thân."Lam Tình Văn đi đến vỗ nhẹ vai nàng nói.

"Mong là Mộ Gia không làm càn! Nếu không đừng nghĩ tới hậu quả."Hứa Giai Kỳ híp mắt, khí tràng nhẹ nhàng tỏa ra, giọng âm trầm phun ra một câu.

Nàng trầm ngâm một lúc, căn phòng cũng rơi vào yên tĩnh, Lam Tình Văn cùng Khổng Tuyết Nhi  thấy nhiệt độ giảm đáng sợ, như thỏ con nhu thuận đứng ở một bên không dám lên tiếng.

Thấy không khí không đúng lắm, nàng mới thu hồi suy nghĩ quay sang nhìn hai người kế bên, nhìn đến thì khóe môi co giật một cái buồn cười hỏi."Hai người đây là bộ dáng gì?"

"..Tại chị quá đáng sợ.."Khổng Tuyết Nhi  vội lấy lại bộ dáng nữ vương trừng mắt nữ nhân bên cạnh.

"Đáng sợ tới mức hóa băng sơn nữ vương thành tiểu bạch thỏ a...."Hứa Giai Kỳ nhìn nàng từ trên xuống dưới, không khỏi mở miệng trêu chọc.

"Chị mới là tiểu bạch thỏ?."Khổng Tuyết Nhi  xấu hổ đỏ cả mặt, nàng dám khẳng định nếu khi nãy ai nhìn thấy cũng giống nàng thôi.

"Phụ thân con còn không có khí tràng lớn như thế đâu?."Lam Tình Văn nhìn nàng nhớ lại tên phu quân dở hơi của mình nói.

Hứa Giai Kỳ chỉ cười chứ không trả lời, nhìn vẻ mặt khinh thường của mẫu thân là liền hiểu bà đang nghĩ gì. Lớn tuổi chứ tính không lớn nổi!

"Em không về công ty sao?."Hứa Giai Kỳ bỏ qua bà quay sang nhìn đến Khổng Tuyết Nhi  đang oai oán kế bên hỏi.

"Một lát nữa, bên công ty đã có phụ thân xử lý."Khổng Tuyết Nhi  nghe hỏi thì trả lời.

"Không muốn bên cạnh chị sao?."Hứa Giai Kỳ nhẹ di chuyển tới gần nàng, môi kề sát vào tai nàng thổi nhiệt khí, lâu rồi không chạm thật nhớ hương vị thân thể nàng.

"Ai muốn bên cạnh chị? Bây giờ em mới biết chị không phải chỉ có tự luyến thôi mà còn cả tự kỷ..."Khổng Tuyết Nhi  nhẹ run người, ghét bỏ đẩy nhẹ nữ nhân kề sát mình quăng cho nàng một ánh mắt xem thường.

"Đúng rồi?."Lam Tình Văn bỗng nhiên mở miệng.

"Ân?."Hai người giật mình đồng loạt quay sang nhìn bà.

"Khụ...Nếu hai đứa muốn làm gì thì đợi khỏe lại đã, coi chừng vết thương lại bị rách."Lam Tình Văn ho một tiếng rồi cười nói với hai người, ai biết được có kẻ mất kiềm chế không quản vết thương thì sao, phải nhắc nhở trước mới được không thôi tới bao giờ vết thương mới lành lặn.

"Mẫu thân này...."Hứa Giai Kỳ triệt để đen mặt, đỡ trán nhìn mẫu thân mình không biết nói thế nào, bà nói mà nhẹ nhàng bình thường như nhắc nhở ngủ sớm ăn cơm vậy, bà không ngại chứ nàng ngại muốn độn thổ a.

Khổng Tuyết Nhi  mặt đã đỏ nay lại đỏ thêm như muốn xuất huyết, cắn cắn môi ngượng ngùng cúi đầu, mỗi câu nói của bà mỗi lần muốn đỡ cũng đỡ không nổi.

Ở đây mà có hố nàng cũng nhảy rồi!

"Không làm phiền hai đứa, mẹ về đây."Lam Tình Văn đứng dậy đi đến phía cửa, thấy thiên hạ chưa đủ loạn hay sao mà trước khi ly khai còn để lại một câu.

"Hoạt động không nên nhiều và nhớ để ý sức khỏe..." Hứa Giai Kỳ khóe môi câu lên hạ xuống liên tục, nhìn sang người kế bên mặt đỏ như cà quả chua, cứ cắn cắn môi không nói gì thì một phen cười khổ.

Mẫu thân a!

Nữ nhi thật không còn lời với người.

"Bộ dáng em bây giờ khá giống tiểu tức phụ đấy."Hứa Giai Kỳ nhìn lại dáng vẻ của nàng một phen sờ cằm đánh giá, nhìn nàng bây giờ thật muốn hảo hảo khi dễ, rất khả ái a, may mắn là mình đã thu phục được tiểu yêu tinh này, không thôi nàng lại hại nước hại dân.

"Chị mới là tiểu tức phụ!."Khổng Tuyết Nhi  nghe đến thì ngầng đầu xấu hổ phồng má phản bác lại, nàng thật muốn một tát đánh chết người này, nàng không biết xấu hổ sao? Còn trêu chọc người ta, mặt nàng dày chứ mặt mình không dày nổi.

"Chị là bệnh nhân a, nên em không được lớn tiếng hung dữ với chị."Hứa Giai Kỳ thấy nàng vẻ mặt thì vội lui về chỗ nằm, lỡ đâu chọc nàng tức giận tay tát một cái còn đâu khuôn mặt này nữa, nàng làm ra vẻ mặt đáng thương nói.

"Chị làm bộ dáng như vậy cho ai xem?."Khổng Tuyết Nhi  nâng đầu tức giận nhìn nàng, nhìn nữ nhân đang diễn trò phía trước, bây giờ nàng giống như đang bắt nạt bệnh nhân vậy, xa lánh mình nữa, tốt mình không thèm quan tâm tới nữ nhân chết tiệt này nữa.

"Để người khác nhìn thấy họ lại nói em bắt nạt bệnh nhân."

"Tại em hung hăng, lớn tiếng trừng mắt chị, lúc trước còn đạp chị nữa, khó ở......"Hứa Giai Kỳ bĩu môi kể lể một loạt ra, vừa kể vừa nhìn biểu cảm người trước mặt thiên biến vạn hóa, trong lòng không khỏi cười thầm, đường đường là băng sơn nữ vương mà hết lần này đến lần khác ở trước mặt nàng bày ra hỉ nộ ái ố đầy đủ biểu tình.

"Chị...."Khổng Tuyết Nhi  nghe đến muốn trợn mắt, nàng còn không biết xấu hổ cả chuyện đó cũng nói ra, không phải ai đó trêu chọc nàng cũng đâu cần tỏ thái độ động thủ đây, bây giờ lại kể ra còn đổ lỗi tất cả cho nàng còn chê nàng khó ở.

Tốt a!

Khó ở thì đừng ở nữa!!

"Thay máu đến biến chất..."Khổng Tuyết Nhi  nghĩ một lúc, thôi không nên chấp nhất mấy kẻ mặt dày vô sĩ này làm gì, trở về một mặt nữ vương ngự tỷ cười nhẹ nhìn người kế bên tỏ vẻ thương hại, nàng đứng lậy ly khai khỏi phòng nhưng không quên ném lại một câu.

"Không phải máu của em sao...."Hứa Giai Kỳ nhìn nàng đi mất thì hô lên.

Rầm....

Âm thanh cửa đóng lại cùng với câu nói Hứa Giai Kỳ hòa vào nhau.

Hứa Giai Kỳ đen mặt nhìn nữ nhân từ khe hở cửa sổ ở ngoài, vẻ mặt xụ xuống, nói tôi biến chất?

Tốt em chờ đi!

Thù này tất báo!

Tôi sẽ cho em biết biến chất hay không biến chất!

"Nữ nhân chết tiệt.."

"Tiểu yêu quái.."

"Đại yêu tinh.."

"Đồ yêu nghiệt."

"Khi hết bệnh phải trừng trị tiểu yêu này! Nhất định!!..."

.............

Miệng lẩm bẩm ai oán Khổng Tuyết Nhi  một lúc, buồn chán lấy đồ điều khiển TV tìm kiếm thú vị để xem.

Không có gì hay cả!, TV lướt liên tục, khoan!

Tay vội bấm quay trở lại, hình như khi nãy nàng thấy Diệp Viễn Phong...không lẽ xét xử rồi sao?.

Đây rồi!

Trên màng hình lớn là Diệp Viễn Phong cùng Diệp Minh đang bị tra hỏi, bằng chứng đều đánh đổ phản bác của hai người, CIA cũng không phải bao cỏ, tất cả tội lớn nhỏ đều chỉ trong thời gian ngắn mà thu thập tất cả: Buôn bán vũ khí, heroin và nhiều loại nữa....

Tòa vừa tuyên án xong Diệp Viễn Phong liền ngã khụy vẻ mặt không còn huyết sắc, Diệp Minh thì ngất luôn ngay tại phiên tòa.

Một tháng sau liền tử hình!

Một tháng sau?

Why?

Hứa Giai Kỳ ánh mắt híp nhẹ xoáy thẳng vào TV, như muốn nhìn ra đều gì đó.

"Sớm cũng chết, muộn cũng chết.."Hứa Giai Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa. Hảo mệt, mới lao tâm một chút liền như thế, phải mau mau khỏe lại thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro