Quiet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy im lặng. Tôi cần phải suy nghĩ. Bạn cần lắng nghe. Tắt đèn và cố gắng im lặng. Những suy nghĩ này đã xoay quanh tâm trí tôi trong nhiều ngày. Mọi người nói tôi hoang tưởng. Họ nói những suy nghĩ này không lành mạnh. Họ nói rằng tôi cần uống thuốc và làm cho họ biến mất. Tôi không tin họ. Chỉ vì bạn hoang tưởng, điều đó không có nghĩa là hắn không theo bạn.
Bạn đã bao giờ nhận thấy rằng những điều khiến chúng tôi sợ hãi đều có chung đặc điểm không? Da nhợt nhạt, tối, mắt bị lõm, mặt dài và răng sắc nhọn... Những hình ảnh này truyền cảm hứng cho sự kinh hoàng và sự quấy rối ở hầu hết mọi người, và với lý do chính đáng. Các đặc điểm được chia sẻ bởi những khuôn mặt này được in dấu trong tâm trí con người và chúng ta bị chúng sợ hãi theo bản năng. Câu hỏi bạn phải tự hỏi chính mình là: Điều gì đã xảy ra, từ lâu và sâu trong quá khứ, điều đó có thể ảnh hưởng đến toàn bộ nhân loại, khiến chúng ta sợ hãi vĩnh viễn bởi những sinh vật nhợt nhạt với đôi mắt đen tối, đờ đẫn, khuôn mặt dài và răng sắc nhọn? Chỉ cần cẩn thận ở ngoài đó, hắn đang dõi theo bạn đấy.
Bạn biết làm thế nào bạn đôi khi nghe một người bạn hoặc người thân yêu gọi tên của bạn và bạn quay lại, chỉ để khám phá ra rằng không ai ở đó? Điều tương tự cũng có thể xảy ra khi bạn nhìn thấy ai đó trên đường phố. Họ trông giống như một người bạn biết, nhưng vì lý do nào đó, bạn biết đó không phải là họ. Họ muốn bạn nghĩ rằng họ là người bạn cho là họ. Đó là cách duy nhất họ có thể liên hệ với bạn. Bạn đã nghe thấy tiếng nói đang gọi bạn. Chú ý đến tiếng nói của những người thân yêu của bạn và học cách nhận ra chúng. Tôi nhớ lần cuối cùng tôi nói chuyện với Jungkook và em ấy có vẻ hơi kỳ lạ ... Vâng, có một lý do cho điều đó. Hắn phải thực hành trước.
Hắn phải tiếp cận..từ từ trong bóng tối. Hãy im lặng..không hắn sẽ giết bạn.
Tôi biết hắn luôn theo dõi. Tôi luôn nghi ngờ và cho rằng đó chỉ là một trò đùa, một suy nghĩ ngẫu nhiên xẹt qua. Nhưng hắn luôn nhìn thấy nơi tôi ngồi, bị mù bởi ánh sáng của màn hình của tôi từ phần còn lại của thế giới xung quanh tôi. Đó là những gì hắn muốn. Hắn là cái cọt kẹt trên sàn nhà, như thể ai đó đang nhón chân qua hành lang. "Chỉ là chuột, bọ," tôi luôn nói. "Chỉ ảo ảnh thôi." Hắn đã im lặng gõ cửa sổ của tôi. "Chỉ là gió, chỉ là gió." khi tôi nghĩ mình đã tỉnh táo nhưng không. Hắn chờ đợi cho đến khi tôi đang ngủ và chúng tôi chế nhạo tôi với hàm răng đen xì của hắn. Hắn cười với tôi thông qua các hợp âm thanh khô với máu cổ họng khe cách đây rất lâu. Hắn nhìn tôi qua đôi mắt đục ngầu bị móc ra với những cái miệng bị hư hỏng của hắn cố nuốt trọn tôi vào bụng và hy vọng tôi không thức dậy để thấy hắn ở đó. Đã có lần hắn đánh thức tôi và hắn đi ngang qua căn phòng và ẩn mình trong bóng tối cho đến khi tôi thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một giấc mơ. Hắn chờ đợi đêm mà cơ thể vô hồn của tôi sẽ nhảy với hắn, tách mình để chiến đấu khốc liệt. Cho đến lúc đó, hắn sẽ phá hỏng giấc ngủ của tôi và gieo rắc những cơn ác mộng. Ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro