Sleep

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài tháng trước, bạn tôi, Jungkook và tôi-Taehyung đến nhà Jimin để ngủ.
Jimin là một người kì lạ. Cậu ấy rất yên tĩnh và hiếm khi nói bất cứ điều gì. Chúng tôi đã thay quần áo ngủ và ngồi xung quanh cố gắng kể chuyện ma. Vấn đề là, chúng tôi không biết rất nhiều và những người mà chúng tôi biết là rất xấu hổ.
Đột nhiên, Jimin ngẩng đầu lên. "Tôi biết một trang web tốt," cậu nói.
Cậu mở máy tính xách tay và nhấp vào một trong các dấu trang. Chúng tôi tập trung xung quanh cậu ấy và nhìn vào trang web. Nó có rất nhiều câu chuyện đáng sợ từ khắp nơi trên thế giới, bao gồm cả Hàn Quốc. Jimin cuộn xuống trang trong khi chúng tôi nhìn chằm chằm vào màn hình.

Jungkook chỉ vào một trong những câu chuyện. "Cái này là cái gì?" Cậu hỏi.
Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt của Jimin thay đổi thành một cái cau mày nghiêm túc. "Cậu không được phép đọc cái đó," Jimin nói. "Nguy hiểm."
"Toàn bộ trang web này thật đáng sợ," tôi nói.
"Đây có phải là dành cho trẻ em không?" Jungkook hỏi.
"Không," Jimin trả lời với giọng nghiêm túc. "Nó chắc chắn không dành cho trẻ em. Một số câu chuyện và trò chơi thực sự nguy hiểm... như thế này. "
Cậu nhấp vào liên kết cho một câu chuyện. Nó có vẻ rất lạ. Có một hình ảnh của một người phụ nữ với mái tóc đen dài, nhưng khuôn mặt của cô ấy rất đáng lo ngại. Nó làm cho tôi bị bệnh để nhìn vào nó.
Bản văn nói: "Người viết truyện này không phải là con người".
" không được phép nghe câu chuyện này," Jimin nói.
"Vậy đừng nghe," Jungkook trả lời.
"Ừ, chúng ta hãy đi ngủ thôi," tôi nói.
Tôi có một cảm giác kỳ lạ về trang web này. Ý tôi là, họ lấy tất cả những câu chuyện kỳ ​​lạ từ đâu và tại sao họ thu thập chúng? Ai thậm chí sẽ làm cho một trang web như thế này? Có điều gì đó rất đáng lo ngại về toàn bộ sự việc.
Jimin không nhận ra bất kỳ thông báo nào của chúng tôi. Cậu ấy nhấn nút phát trên video và chúng tôi nghe thấy sự khởi đầu của câu chuyện. Ngay sau khi tôi nghe thấy giọng nói kì lạ đó, nó làm tôi bối rối. Tôi đặt tay lên tai và rời khỏi phòng. Jungkook theo tôi. Chúng tôi chờ trong phòng tắm cho đến khi nó kết thúc. Tôi không thể nhớ câu chuyện là gì, nhưng tôi nhớ lại câu chuyện đó rất ngắn. Nó có vẻ giống như một bài thơ hơn là một câu chuyện, nhưng nó không vần điệu.
Khi chúng tôi trở lại, Jimin có một cái nhìn kỳ lạ trên khuôn mặt của cậu ấy.
"Thấy chưa, không có gì xảy ra cả," cậu nói.
Không lâu sau đó, chúng tôi quyết định đi ngủ. Chúng tôi rất buồn ngủ. Jimin lên giường và tôi nằm xuống bên cạnh Jungkook. Chúng tôi tắt đèn và đi ngủ.
Tôi luôn thấy khó ngủ khi ở trong nhà của người khác. Vào giữa đêm, tôi đã bị đánh thức bởi một âm thanh kỳ lạ. Sau một phút hoặc lâu hơn, tôi nhận ra đó là Jimin. Cậu ấy đang tạo ra những tiếng động nhỏ trong giấc ngủ, như... hmm... hmm... hmm.
Có vẻ như cậu ấy đang có một giấc mơ xấu. Tôi lắc Jungkook để đánh thức em ấy dậy.
"Có lẽ Jimin không nên đọc câu chuyện đó trước khi đi ngủ," cậu lẩm bẩm.
Tôi cố gắng ngủ lại, nhưng tiếng rên rỉ của Jimin trở nên to hơn. Sau đó, cậu bắt đầu nói chuyện trong giấc ngủ của mình.
"Làm sao anh tìm được? "Cậu lẩm bẩm.
Tôi đẩy Jungkook và cả hai chúng tôi đang ngồi đó lắng nghe Jimin ấy.
"Sao anh biết?" Cậu lẩm bẩm.
Tôi, tôi không nghĩ rằng giấc ngủ nói chuyện rất rõ ràng, tôi nói.
"Phải là một cơn ác mộng kỳ lạ," Jungkook nói.
Ngay khi em ấy nói thế, Jimin đột nhiên đứng dậy khỏi giường. Cách cậu ấy chuyển động giật giật, như một con rối. Khi tôi thấy điều đó, một cơn ớn lạnh lạnh chạy dọc sống lưng của tôi.Jimin quay lưng lại với chúng tôi và đầu cậu ấy đang treo xuống. Mái tóc đen dài của cậu phủ lên mặt cậu. Cậu chỉ đứng đó, đối mặt với giường, khẽ rên rỉ. Dần dần, rất chậm, cậu bắt đầu quay lại.
Ngay lúc đó, Jungkook bay vào hoảng loạn. "Đó không phải là Jimin," cậu rít lên.
Jimin vẫn đang từ từ quay lại.
Jungkook nhìn chằm chằm vào Jimin, đôi mắt mở to vì sợ hãi.
Tôi không muốn nhìn, nhưng tôi không thể quay đi.
Tôi run rẩy không kiểm soát được. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi có thể thấy gương mặt của Jimin khi cậu ấy quay lại.
Đó là khuôn mặt của Jimin, nhưng bằng cách nào đó nó không phải.
Da của cậu ấy nhợt nhạt và đôi mắt của cậu ấy buột ra một cách bất thường. Miệng cậu méo mó và biến thành một cái nhăn mặt xấu xa.
Đó không phải là Jimin...
Cứ như thể khuôn mặt của cậu ấy đã bị trộn lẫn với khuôn mặt của người khác...
... Như thể ai đó đang giả vờ làm Jimin...
Với giọng nói không có vẻ gì con người, cậu thì thầm, "Tôi muốn biết làm thế nào ..."
Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó. Tôi nghĩ Jungkook và tôi đã ngất sau đó.
Khi tôi thức dậy, đó là buổi sáng. Jungkook đang nằm bên cạnh tôi, nhưng trên giường, chỉ có một bộ đồ ngủ bỏ đi. Không có dấu hiệu nào của Jimin ở bất cứ đâu.
Chúng tôi xuống cầu thang, nhưng ngôi nhà trống không. Chúng tôi đã thực sự bối rối và các sự kiện của đêm trước đã được tươi trong tâm trí của chúng tôi. Jungkook và tôi nắm lấy túi của chúng tôi và rời đi nhanh nhất có thể.
Chúng tôi đã thử gọi Jimin trên điện thoại di động của cậu, nhưng nó nằm ngoài tầm kiểm soát. Chúng tôi đã cố gắng lặp đi lặp lại chiều hôm đó, nhưng nó luôn nằm ngoài tầm kiểm soát.
Tối hôm đó, chúng tôi gọi số điện thoại nhà của cậu ấy và mẹ cậu ấy trả lời. Cô ấy nói cô ấy cũng không biết Jimin ở đâu. Jungkook và tôi càng ngày càng sợ hãi. Chúng tôi nhắn tin cho tất cả bạn bè của chúng tôi, nhưng không ai trong số họ đã thấy Jimin. Nó giống như cậu ấy đã rơi khỏi mặt đất.
Cha mẹ của Jimin đã đi đến cảnh sát và đệ trình một báo cáo người mất tích. Họ bắt đầu tìm kiếm Jimin. Hầu hết mọi người nghĩ rằng cậu đã chạy trốn khỏi nhà. Không ai có thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cậu. Cảnh sát đã tự hỏi mình và Jungkook, nhưng chúng tôi không thể nói gì với họ. Cả hai chúng tôi đều biết Jimin không chạy trốn khỏi nhà.
Một ngày nọ, Jungkook đến nhà tôi. Chúng tôi đã vào máy tính xách tay của tôi và tìm kiếm trên internet cho các trang web đáng sợ Jimin đã được đọc. Với những ngón tay run rẩy, Jungkook nhấp vào liên kết.
Một thông báo xuất hiện trên màn hình. "Câu chuyện này đã bị xóa," nó đọc. "Đừng cố tìm ra câu chuyện đáng sợ này. Nó quá nguy hiểm. "
Chúng tôi đã tìm kiếm thông qua trang web, nhưng chúng tôi không thể tìm thấy nó.
Kể từ đó, tôi đã gặp khó khăn khi ngủ.
Tôi sợ rằng khi tôi thức dậy ... tôi sẽ không còn ở đây nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro