Người cõi âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc mệt nhoài, người cố nhổm dậy để kéo tấm chăn đắp lên đôi chân mình mặc cho đốt sống lưng kêu răn rắc. Anh thích mùa đông mặc dù nó làm anh đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Ở Sài Gòn thật khó có một mùa đông đúng nghĩa

Cả tuần nay anh đã ngủ vùi trên giường để mặc cho cả thế giới dưới chân sụp đổ, mặc cho ngoài kia 152 người khách Việt trốn mất tại Đài Loan, cả đoàn khách Việt bị đánh bom ở Ai Cập, áp thấp nhiệt đới đang đổ bộ, tiếng càm ràm của mẹ hay chỉ là tiếng kêu meo meo của con mèo đòi âu yếm.

Cậu bạn nhắn tin hỏi Chính Quốc nghĩ gì về những sự kiện đấy, anh chỉ biết xem tin nhắn và tiếp tục hành trình vùi đầu vào giấc ngủ, biết nói gì hơn khi đầu lúc này trống rỗng, trống rỗng thực sự.

Có những lúc Chính Quốc muốn biến mình thành người thực vật, chỉ việc nằm đó mà hít lấy hít để chút không khí còn sót lại trong căn nhà ọp ẹp, tồi tàn mà anh đang sinh sống. Anh chán chường việc phải lau và hứng từng giọt nước mưa len lỏi qua mái nhà, chán chường với thảm cảnh nước ùa vào nhà, ngồi nheo nhóc như lũ ếch trên lá sen để mong chờ một giấc ngủ an yên. Anh loay hoay không biết phải làm thế nào để xé tan cuộc sống hiện tại, bước sang một trang mới tốt đẹp hơn. Cố gắng hết sức kiếm tiền từ những việc mình chẳng mặn mòi cho lắm. Không làm, không ưng thì đói, nhưng lao đầu vào thì liệu cuộc sống có khá khẩm hơn? Bất lực và vô dụng, chỉ muốn nằm đó, tự tiêu hóa, ăn mòn bản thân và chết đi trong từng nhịp thở.

Chuông tin nhắn đến và một lần nữa, hắn kéo Chính Quốc ra khỏi những cảm xúc nhớp nháp, đen đặc đang bủa vây. Nếu không nhìn điện thoại, anh cũng chả biết lúc này mặt trời đã lên hay chưa, bởi lẽ căn phòng bốn bề là những bức tường hoen ố. Trận ngập lụt vửa rồi đã khiến những vôi rơi ra từng mảng trắng tinh như vỏ trứng vịt, nước rút đi để lại cho anh chồng sách vở bốc mùi ẩm mốc, căn phòng không có cửa sổ, không chút ánh sáng, không một sự sống.

Anh cứ vật vờ như những xác chết trong nạn đói của Nam Cao, hờ hững nhìn cây kim đồng hồ nhích từng chút nặng nhọc, thật xuất sắc khi anh đang sống và trải nghiệm cuộc đời của Mị, của Hộ, của Chí, sống với những đớn đau mà họ đã từng trải qua, sống như người cõi âm.

Hắn, gã con trai có nhiều hoài bão và tham vọng. Sáng nay chỉ mới 5 giờ sáng, hắn đã có mặt tại trung tâm thành phố Vũng Tàu để chạy truyền thông cho dự án của công ty. Hắn chụp và gửi cho anh xem những hoạt động của người dân vào buổi sớm mai, nào là những con cá lấp lánh ánh bạc đang giãy giụa dưới tấm lưới, nào là khung cảnh bình minh trên biển, cảnh những chiếc thúng tròn lênh đênh trên sóng nước. Nhớ hắn mười phần, anh ganh tị với hắn hết tám phần bởi những năng lượng hắn có được trong khi hiện tại, xung quanh anh, chỉ toàn bóng tối. Một lần nữa, hắn lại gửi về cho Chính Quốc một chút sự sống của ngày mới. Anh bật dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi khoác vội chiếc áo mỏng tanh lên người. Anh muốn mình vùng vẫy thật mạnh, xé toạc những thứ kinh khủng đang ôm trọn lấy thân thể anh những ngày qua, cách anh chọn là chạy đến quán cafe quen thuộc, tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ rồi lặng lẽ để nhìn dòng đời xô đẩy. Điền Chính Quốc chạy trốn bản ngã, chạy trốn chính ngôi nhà của mình để nhìn lại chính bản thân mình.

Gọi cho mình một tách trà hoa cúc nóng, anh bắt đầu chìm vào những giấc mộng bên khung cửa sổ thơ mộng và bản nhạc tình ca của quán quen.

Sài Gòn năm nay lạ quá, mưa vào mùa đông, nhìn những giọt nước mưa rơi đì độp trên lá, Chính Quốc lại tưởng hè về. Hàng nghìn kí ức ùa về trong đầu anh, vùng vẫy đến phát ngộp. Ngoài cửa sổ là những tán lá xanh mơn mởn của loài cây bò cạp vàng, loài cây mà người đời thường ví von chúng là đế vương của các loài hoa bởi mang trong mình một màu vàng vương giả. Chúng kiêu hãnh đến thế, ấy vậy mà ngày trước, bọn trẻ con nỡ lòng nào hái hoa về, đập nát ra và chế biến những món ăn kinh dị cho lũ kiến và sâu bọ. Thứ làm anh nhớ đến khi nói đến bò cạp vàng nhiều nhất đó là những con bướm nhỏ. 

Mãi đến sau này khi lớn lên, nhờ vào google, Chính Quốc mới biết chúng có tên là bướm bắp cải. Đó là một loài bướm nhỏ được phủ lên mình màu trắng xanh nhẹ nhàng như những chiếc lá non mới nhú, chẳng cần chút họa tiết hay sắc màu rực rỡ nào điểm xuyến trên đôi cánh ấy, chúng đơn giản, ngây thơ và mỏng manh đến lạ. Vào những ngày nắng, chúng thường bay rất nhiều trên những cây bò cạp vàng tạo nên một khung cảnh rất nên thơ, hình ảnh đó đến tận bây giờ vẫn còn ám ảnh anh khi nhớ về kí ức của một thời thơ dại.

Cô bé ngồi sau cất giọng rất nhỏ nhẹ: "Anh ơi, anh có khăn giấy không, cho em xin một tờ"

Chính Quốc xoay người lại nhìn em, một cô bé cỡ 8 tuổi mặc chiếc áo đầm màu trắng đang nhoẻn cười chờ đợi câu trả lời, trên tay em là một chiếc máy ảnh canon cũ.

" Không, anh không có" – Anh đáp rồi quay mặt lên tiếp tục thả hồn theo những hạt mưa rơi bên cửa sổ

Chỉ trong phút giây ngắn ngủi, Chính Quốc nhận ra cô bé có nụ cười thật tươi với hàm răng đều như bắp , mái tóc ngắn của em bồng bềnh như những đám mây lững lờ trôi vào một ngày nắng đẹp. Cô bé lại gần cửa sổ chỗ tôi ngồi,em đưa máy ảnh ngang tầm mắt, hướng ống kính về phía cảnh vật bên ngoài qua khung cửa, bất giác, em quay sang anh và chụp.

Ánh đèn flash bất ngờ làm anh chói mắt đến độ khó chịu

- "Em làm gì vậy?" - Chính Quốc như phát cáu

- "Chụp ảnh anh " – Em nói rồi cười hì hì như chưa có chuyện gì xảy ra. Em lại gần và đưa anh xem tấm ảnh em vừa chụp được

- " Anh đẹp không này?"

Chính Quốc nhìn vào màn hình máy ảnh, những chiếc ghế trơ trọi trong quán thật tẻ nhạt, trên mặt bàn vẫn là ly trà tôi đang uống dở, thế nhưng... 

...Anh đâu??

Điền Chính Quốc ngước lên nhìn em, anh vẫn chưa hết bàng hoàng thì em trả lại cho anh một nụ cười thật hiền, đáy mắt em trong vắt như những vũng nước đọng ngoài kia, cả bầu trời, cả những tán lá bò cạp vàng đung đưa trong cơn mưa tiết đông lạnh lẽo.

'Tôi đâu? TÔI ĐÂU!????' - Chính Quốc hét toáng lên trong suy nghĩ của mình

Em chạy về bàn của mình bỏ mặc anh trong nỗi ngỡ ngàng đến run sợ, có phải đôi mắt anh đã vùi chôn vào những giấc mộng quá lâu, lâu đến nỗi không còn tìm thấy bản thân mình? Quái lạ, anh gặp ma hay anh đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa? Không thể nào, tự trấn an mình. Chiếc máy ảnh canon cũ mèm được em đeo tòn ten tren cổ trông như một nhà báo, một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Nhưng khoan đã, em chỉ tầm 8 tuổi thôi mà. Em... em là ai?

Chính Quốc xoay người lại đế tìm kiếm câu trả lời nhưng không thấy em đâu nữa, chỗ em ngồi, anh chỉ thấy con bướm bắp cải vươn đôi cánh thanh khiết của mình bay ra cửa sổ khi cơn mưa còn chưa dứt.

Chính Quốc ở đâu trong tấm ảnh đấy? Chính Quốc ở đâu giữa quán cafe vắng tanh này, giữa cuộc đời này. Và em là ai? Có phải em là cánh bướm thuần khiết ấy đang cư ngụ nơi bầu trời bao la đấy không?

Tiếng nhạc du dương trong quán cafe bỗng được thay bằng tiếng kinh cầu nghe não nề, buồn đến vô tận...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro