chương 2: Cuộc sống sau khi từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ê con kia làm gì mà ủ rủ vậy tươi tỉnh lên xem nào - Kim Iseul. Bạn thân của Lee Eunbi từ hồi cởi chuồng đi ị. Em gái Kim Taehyung. Là người cung cấp thông tin của Jimin cho Eunbi. Ai bảo anh nó là bạn thân của Jimin chứ.

- Tỏ tình bị từ chối vui sao nổi - Eunbi rầu rĩ đáp lại.

- Cũng đâu phải lần đầu- Iseul chống cằm nói - Dù sao cũng biết trước kết quả rồi mày còn buồn làm gì.

Eunbi nhìn Iseul như nhìn một còn ngốc.

- Tao không nói với mày nữa. Nói chuyện với mày thà tao nói với đầu gối tao còn vui hơn. Tao giải đề hoá đây - Eunbi lôi ra một sắp đề hoá dày cộm rồi cắm cúi giải.

Trên đầu Iseul đầy vạch đen. Con mẹ nó mấy đứa học giỏi đều giải sầu như vậy à.

----------------------------------------------------------------------------------------------

Park Jimin hôm nay vẫn đến trường như mọi ngày. Nhưng hôm nay không thấy cô bé kia chờ để đưa đồ ăn sáng cho anh đâu cả. Chắc có lẽ vẫn còn giận về chuyện hôm qua đây mà. Vài hôm nữa hết giận rồi lại bám dính lấy anh thôi. Lần nào cũng vậy nên Jimin cũng không để tâm lắm.

- Yo bạn yêu quý của tớ. Hôm nay không ai ship đồ ăn cho à - Kim Taehyung bạn chí cốt của Park Jimin mở mồm ra nói ngay khi thấy Park hotboy hôm nay lại đi tay không vào.

- Thấy còn hỏi. Rảnh quá à ? Rảnh thì học bài đi. Lát kiểm tra 15p đấy. Không học lát đừng có hỏi tao - Park Jimin tâm trạng đang không tốt. Lại gặp thằng chí cốt móc mỉa. Cọc. Quạo. Chửi

Kim Taehyung là người duy nhất mà Park Jimin chẳng thể nói chuyện nhẹ nhàng nổi.

Thằng này nhây hạng nhì đố cha bố con nào dám xưng hạng nhất.

Nếu như chưa bị đánh xức đầu mẻ trán thì nó chưa dừng cái sự nhây.

Vì quá nhây nên dù rất đẹp trai vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào.

- Ối quên mất - Taehyung hốt hoảng - Tao về chỗ học bài đây. Đừng mong ngóng tao quá nha - Trước khi về chỗ còn vẫy tay mãnh liệt như kiểu lần cuối gặp nhau vậy.

- Cútttttttttttt - Park Jimin lớn giọng làm cho lớp 12A giật mình, thảng thốt. Jimin cao một mét bảy mươi ba chấm năm nhẹ nhàng đâu rồi. Tại sao lại để thằng lùn kia đứng la lối ở đây.

----------------------------------------------------------------------------------------------
Kết thúc một ngày dài học tập. Giờ tan trường, học sinh lớp nào cũng như bầy ong vỡ tổ. Bên lớp 11A có hai con dở hơi chưa đi về mà còn ngồi tâm sự với nhau.

- Cuối tuần đi chơi hông?- Iseul đang luyên thuyên than thở thằng anh trai nhây như cún của nó đột nhiên quay qua hỏi.

- Đi đâu ? Làm gì ? Tao không có tiền - Eunbi không nhìn Iseul mà trả lời.

- Con mẹ nó. Bạn nói gì đó nó thực tế chút đi - Iseul bất mãn nói.

- Nhưng đi đâu ?

- Đi làm tóc để thay đổi cuộc đời. Tao sẽ làm một quả đầu như Jo Yi Seo để có thể kiếm được một chàng như Park Sae Roy - Iseul mơ mộng nói - Đi đi rồi bổn cung sẽ tặng cưng vài quyển sách

- Quân tử nhất ngôn - Eunbi nghe được mua sách liền tươi tỉnh.

- Oke oke - Iseul mỉm cười.

----------------------------------------------------------------------------------------------

- Ê Chim cao mét bảy mươi ba chấm năm - Taehyung gọi lớn khi thấy Jimin đã đi gần đến cổng trường.

Park Jimin đầu đầy vạch đen. Con mẹ nó chứ. Ngày nào thằng điên này không chọc cậu chửi thì nó ăn không ngon, ngủ không yên, đi nặng bị táo bón à.

Nhất định là phải thêm bảy mươi ba chấm năm mới được à? Làm bạn nhau cũng hơi bị lâu rồi đấy.

Hơn nữa cậu là chấm sáu. BẢY MƯƠI BA CHẤM SÁU. Nói vậy là mất 0.1 cm của cậu.

Lại nói đến chiều cao. Park Jimin cảm thấy bản thân mình bị phản bội một cách sâu sắc. Rõ là từ cấp một đến hết cấp hai. Cậu cao hơn thằng Taehyung cũng khá khá. Vậy mà đùng lên cấp ba đã thấp thì chớ còn chẳng được mét bảy mươi lăm. Thử hỏi có đau lòng không chứ.

- Gì ? - Bạn học Park mang tâm trạng quạo hết sức quạo đáp.

- Chờ tao về với. Nhà chúng mình chung đường mà thì phải về chung với nhau chứ - Taehyung chạy lại khoát vai bạn mình nói

Jimin nhìn mặt thằng bạn, chẳng nói gì cứ vậy mà đi về.

------------

- Này Jimin _ ssi - Taehyung đột nhiên gọi

- Sao - Jimin cáu kỉnh đáp. Thằng này một ngày gọi cậu bằng mấy chục cái tên lạ lùng.

- Mày rõ ràng là thích con bé Eunbi mà. Sao lần nào con bé tỏ tình mày cũng không đồng ý vậy - Taehyung đột nhiên nghiêm túc hỏi

Jimin im lặng. Bởi bản thân cậu còn không biết thì sao trả lời. Đúng là cậu thích Eunbi. Thích từ lần đầu gặp mặt. Thích từ lúc va vào nhau ở hành lang ấy. Cậu vô ý giẫm lên cuốn sách của cô. Lúc ấy định quay sang xin lỗi thì đụng phải gương mặt dễ thương của Eunbi. Cậu liền bối rồi. Mà cũng vì quá bối rối nên quên xin lỗi mà đi mất. Jimin tới tận bây giờ vẫn hối hận vì chuyện ấy.

Ấy vậy mà cậu cũng đâu có ngờ Eunbi lại theo đuổi cậu mãnh liệt đến thế. Nhưng lí do cậu không đồng ý lời tỏ tình thì chính bản thân cậu cũng không biết.

Có lẽ là do tóc cô đã dài khiến cô đẹp một cách dịu dàng chứ chẳng phải là mái tóc ngắn đáng yêu.

Có lẽ là do cô không còn đeo cặp mắt kính to tròn hơi ngố nữa.

Cũng có lẽ là do cô học quá giỏi khiến đôi lần khiến anh cảm thấy bản thân mình có chút không xứng.

Nhưng mà...

Mặc dù không đồng ý nhưng anh đã từ chối đâu.

- Tao nghe con em điên rồ nhà tao kể. Eunbi dạo này buồn bã lắm đấy. Dù sao cũng là thích nhau thì quen nhau đi cho vui nhà vui cửa. Mày cứ như vậy, một ngày nào đó con bé nó nản thật. Nó bỏ mày rồi thằng nào hốt nó về. Tới lúc đó mày có hối hận thì cũng muộn rồi nhé - Taehyung hôm nay như chuyên gia tư vấn tâm sinh lí cho trẻ vị thành niên xổ một tràng.

Park Jimin lại im lặng. Dường như cậu đang suy nghĩ điều gì đó. Đột nhiên đường về nhà lại im lặng đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro