#5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay thời tiết cực mát mẻ, gió hiu hiu thổi nhè nhẹ, nắng vẫn rót mật lên từng phiến lá, chim chóc vẫn hót véo von gọi bạn, vài chú ve già vẫn nỉ non kêu tiếc mùa hè, sắc trời sắp sang thu thật lý tưởng để ngắm cảnh, làm thơ, sáng tác nghệ thuật hay bay bổng với những giấc mơ lãng mạn.

Mùa này đôi lứa liên tục luôn có những cái nắm tay tung tăng sân trường, hay hành lang lớp học, thậm chí lén lút rời ký túc xá, đâu đâu cũng thấy trái tim bay loạn xạ.

Thế nhưng có người vẫn mặc kệ thời tiết, không thèm biết đẹp xấu thế nào, cũng chả thèm nhìn ngó có bao nhiêu cặp uyên ương đang khoe dáng trước bàn dân thiên hạ như mọi khi mà chỉ chăm chăm ánh mắt nóng rực lửa nhìn về một mục tiêu duy nhất.

Còn ai ngoài Yun nữa, sau màn lập công mách lẻo của Hoseok, hiện tại Yun đang nhìn về phía Tae với ánh mắt "hận một nỗi căm hờn trong cũi sắt",chưa thể động thủ vì cơn giận đang kiểm soát hành động. Hoseok nhìn Yun chỉ biết nuốt nước bọt, thắc mắc không hiểu vì sao chỉ vì một cú đá vô tình mà nhỏ lại thù kinh đến thế.

"Này, bà còn tỉnh táo chứ?"_Hoseok thu hết can đảm khẽ lay vai Yun.

"RẤT...RẤT...TỈNH TÁO..._Yun nghiến răng nhấn mạnh từng từ.

Hoseok bất giác cảm thấy hình như bây giờ là mùa đông chứ không phải hè nữa rồi, thu cũng chả phải nốt. Hoseok nhìn sang Tae vẫn ngây thơ nói chuyện với Shin mà không hay tử thần đang rình rập bên cạnh.

Yun chậm rãi tiến lại gần. Tae chột dạ, cảm thấy gai gai sống lưng, từ từ quay đầu lại. Tae phải giật mình vì ngọn lửa ngùn ngụt phát ra từ người Yun.

"Em là TaeTae?"_Yun cười nhẹ nhàng, nói thanh thoát.

"Dạ..."_Tae hơi run trước bá khí của Yun.

"Em tham gia đội bóng phải không nhỉ?"

"Vâng, đúng chị ạ?"

"Trình độ thế nào?"

"Cũng tạm thôi!"_Tae thấy Yun bắt chuyện khá bình thường, cảm thấy an tâm, tiếp tục cười vui vẻ.

"Vậy à? Nhưng chị nghĩ em không nên tham gia đội bóng"

"Dạ? Sao...vậy chị?"

"Trình độ của em phải nói là rất kém thì đúng hơn, em đá nhưng không biết định hướng đường đi của bóng, khung thành đứng yên nhưng chỉ biết đá vào những vị trí di động, đã vậy lực bóng còn không kiểm soát được, gây ra hiệu quả nghiêm trọng, em biết là gì không?"

Yun cứ đều đều nhả ra từng chữ một, bình tĩnh nói chuyện, nhưng duy chỉ Yun và Hoseok mới biết Yun muốn bùng nổ như thế nào. Bình tĩnh chỉ là giai đoạn đầu. Chủ cần Tae châm đúng ngòi, bom sẽ nổ.
Nạn nhân vẫn không hay biết tình hình chiến sự đang căng thẳng trong đầu Yun, chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên về những điều Yun nói.

"Chị là quản lí đội bóng hả? Sao chị biết em hay vậy?"

Tae suýt xoa thầm tán thưởng. Vào trường này quả là sáng suốt nha, quản lí đội bóng còn tinh tường như vậy, chắc chắn thành viên đội bóng sẽ cực phi thường. Tae là tiền vệ nên khả năng dứt điểm còn non, chỉ biết chuyền cho đồng đội, nhưng khi bị áp lực tâm lí thì Tae không thể làm chủ lực đá của mình, làm đồng đội nhiều khi không bắt được bóng. Hiện thời Tae vẫn đang sửa những khuyết điểm của mình.

"Có gì đâu, chỉ cần được hân hạnh đón trái bóng em đá một lần thôi, chị cũng đủ hiểu"

Yun đang cực kì bực bội, sao lại có người mặt dày như thế, còn giả nai trước mặt Yun, đáng ghét. Phải nhịn, chưa đến lúc ra chiêu, cố gắng, cố gắng.

"Chị xem em đá khi nào vậy?"_Tae ngạc nhiên.

"Lúc sáng"

"Sáng nay em mới kiểm tra sát hạch vào đội, đâu có được ra sân tập luyện"

"Sao cơ?? "_Yun trố mắt_"Sáng...em không đá? "

"Vâng, sáng nay em chỉ ra xem các anh tập, rồi được nhờ làm thủ môn..."

Aha, đến lúc rồi, nói tiếp đi, ta sẽ cho biết tay. Yun bẻ ngón tay răng rắc.

"Nhưng chưa kịp đeo găng xong em đã bị bóng đá vào đầu, phải vào ghế nghỉ ngơi luôn, còn chưa chạm vào quả bóng..."

Tae như bắt được người để trút bầu tâm sự nỗi uất ức sáng nay, nói một tràng dài kể lể sướt mướt, không để ý đến sự thay đổi sắc mặt từ ngạc nhiên đến khó hiểu, rồi sau đó là đỏ như hỏa thần của Yun, chỉ biết kể và kể, cũng không ai để ý Hoseok đang lén lút chuồn ra sau lưng Yun, thực hiện kế 36.

"JUNG HOSEOKKKK, ÔNG CHẾT VỚI TUII!"

Yun hét lớn, tóm lấy áo Hoseok cật lực, mặc cho cậu vung tay loạn xạ tìm cách thoát nạn.

Sân trường im ắng tiếp tục náo loạn bởi những tiếng la hét chí chóe của Yun và Hoseok. Để lại Tae đứng đó ngáo ngơ khó hiểu cùng cái lắc đầu bất lực của Shin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro