Chương 1 : Mối tình đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#1

Đêm hè, yên tĩnh và thanh vắng.

Trong khu ký túc xá nam của trường Đại học T vừa mới xây chưa được bao lâu, cửa sổ sáng loáng, sạch sẽ, hương cà phê dìu dịu quyện lẫn mùi sữa lan toả khắp căn phòng. Chiếc rèm cửa mỏng, sọc xanh lam hờ hững đu đưa theo làn gió đêm, thi thoảng lại chạm vào chiếc chuông gió san hô treo trên cửa sổ, phát ra những tiếng ngân khe khẽ.

Tuấn Chung Quốc đang chống hai khuỷu tay nằm trên chiếc giường được trải ga màu xanh nhạt, đôi chân thon dài khẽ đưa qua đưa lại, mái tóc cong màu cà phê được chải cẩn thận. Cậu gập cuốn tiểu thuyết vẫn còn thơm mùi mực in lại rồi rút một cuốn khác từ chồng tiểu thuyết cao ngất, lông mi khẽ chớp chớp, đôi mắt trong veo vẫn còn vương chút xúc cảm từ cuốn tiểu thuyết ướt át dưới ánh trăng đèn trở nên long lanh

Mở phần giới thiệu nội dung, cậu tỏ vẻ hơi chán nản: "Lại là câu chuyện của hoàng tử bạch mã và công chúa Lọ Lem. Nhân vật nam chính tuấn tú, giàu có, si tình; nhân vật nữ chính gia cảnh nghèo khó, dịu dàng, tốt bụng."

"Nếu không sao gọi là tiểu thuyết ngôn tình chứ?" Cậu bạn cùng phòng Trịnh Hạo Thạc đang ngồi dịch tài liệu lịch sử trước máy vi tính, vừa giơ tay xoa xoa cái trán nhức mỏi vừa trả lời

Chung Quốc uể oải lật từng trang tiểu thuyết. "Đúng thế, hiện thực đâu phải là cổ tích tình yêu, những cô nàng Lọ Lem dịu dàng, tốt bụng sẽ mãi mãi chẳng thể trở thành công chúa, những anh chàng giàu có sẽ không bao giờ là những người tốt để ta nương tựa suốt đời! Những người đàn ông hoàn hảo trong tiểu thuyết không hề tồn tại."

"Vậy mà cậu còn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình?" Hạo Thạc quay lại nhìn cậu, đôi mắt thông minh, lanh lợi, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt dịu dàng, luôn để cho người đối diện ấn tượng rất dễ chịu.

"Tớ đang nâng cao tiêu chuẩn chọn đàn ông của mình." Chung Quốc nói xong, lại lắc đầu đăm chiêu nhìn Hạo Thạc, thở dài. "Haizz! Những cậu trai không thích đàn ông như cậu sẽ không hiểu được đâu."

"Tớ thấy thay vì nâng cao tiêu chuẩn chọn đàn ông thì hãy nâng cao năng lực chịu đựng của bản thân thì hơn..." Hạo Thạc chưa nói hết câu thì người thầy hướng dẫn yêu quý của cậu gọi tới. Hạo Thạc khóc dở mếu dở nhưng giọng vẫn rất lễ phép: "Đã dịch xong rồi ạ, em đang sửa lại, gửi cho thầy... Phòng làm việc? Ồ, được, bây giờ em sẽ mang tới cho thầy ngay"

Cúp điện thoại, cậu không dám chậm trễ thêm phút nào, lập tức sắp xếp lại tài liệu rồi lao ra khỏi phòng, trước khi đi mới nghĩ đến chủ đề chưa nói xong với Chung Quốc, bèn vội vã buông 1 câu: "Cậu cứ nhẩn nha nâng cao tiêu chuẩn chọn đàn ông của cậu đi, tớ tiếp tục đi nâng cao khả năng chịu đựng của mình đây."

"Cậu nhớ về sớm nhé, đừng để tớ lại một mình!"

"Tớ nỡ lòng nào chứ..."

Hạo Thạc đi rồi, trong đêm tối tĩnh mịch, Chung Quốc vô tình lại bước vào một câu chuyện tình yêu.

Trong tiểu thuyết, nhân vật nam và nữ chính có một cuộc gặp gỡ lãng mạn, một cuộc tỏ tình lãng mạn, mỗi tình tiết đều vô cùng lãng mạn khiến cho Chung Quốc cảm xúc dâng trào, chỉ muốn lập tức có được người đàn ông này để yêu, yêu hận tình thù, sinh ly biệt thật bi thương biết bao. Ngay cả khi không đến mức sinh ly tử biệt, bãi bể nương dâu thì chỉ "bỏ trốn" cùng nhau cũng đủ lãng mạn rồi.

Cậu bạn cùng phòng Hạo Thạc từng hỏi cậu: "Tại sao cậu lại theo đuổi giá trị tinh thần cao như vậy?"

Cậu trả lời: "Không yêu mãnh liệt, yêu hết mình dù phải chết thì làm sao xứng với bấy nhiêu cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà tớ đã đọc chứ!"

Hạo Thạc im lặng.

Tình tiết của câu chuyện đang phát triển đến cao trào thì điện thoại của cậu đổ chuông, trên màn hình hiện lên chữ "Mama", người mà bao nhiêu ngày qua không thấy hỏi han gì cậu cả.

Điện thoại vừa kết nối, cậu chưa kịp lên tiếng, đầu máy bên kia đã vang lên mệnh lệnh cương quyết của mẹ cậu: "Chung Quốc, tối thứ Sáu mẹ sẽ bảo lái xe đến trường đón con!"

Cậu ôm lấy điện thoại, cảm thấy vô cùng bất an. "Không phải mẹ lại bắt con đi gặp cái tên Kim...Kim gì gì đó chứ?"

Nhắc đến cái tên Kim gì đó, cậu lập tức vênh mặt lên.

Một tuần trước, cũng đúng lúc cậu đang đọc tiểu thuyết tới đoạn cao trào thì mẹ cậu gọi điện, nói là định giới thiệu cho cậu làm quen với một chàng trai tuấn tú, khôi ngô, tốt nghiệp MBA ở Harvard. Điều quan trọng nhất là bố anh ta chính là Kim Nam Tuấn, cổ đông lớn của một công ty điện khí.

Kim Nam Tuấn là bạn học thời đại học với Tuấn Thiên Nam, bố của Chung Quốc. Hai người có mối thâm tình rất tốt, trong lúc nói chuyện phiếm bèn đưa con cái ra gán ghép, nói đùa một cách vô thưởng vô phạt cho rằng đây là "sự hợp tác của ông trời". Có điều, kể từ khi Chung Quốc phản đối quyết liệt cái tư tưởng phong khiến cũ kĩ môn đăng hộ đối này, hai vợ chồng Tuấn Thiên Nam cũng không còn nhắc tới chuyện này nữa. Chung Quốc vốn tưởng họ đã hiểu ra, ai ngờ là do con trai nhà người ta đã ra nước ngoài rồi. Giờ anh ta về nước, họ lại bắt đầu nhắc đến chuyện xưa.

Cậu định từ chối khéo: "Con vẫn còn nhỏ, sao mẹ phải vội gả con đi như vậy chứ?"

Mẹ cậu phản bác không chút khách khí: "Con đã hai mươi ba tuổi rồi, sắp bước vào nhóm tuổi kết hôn muộn rồi đấy!"

"Chẳng phải vẫn còn hai tháng nữa mới tới sinh nhật con sao?" Cứ như cậu thực sự sắp bước vào độ tuổi kết hôn muộn vậy.

Chung Quốc lau những giọt mồ hôi trên trán, giọng nũng nịu nài nỉ: "Mẹ, dù gì con cũng là con trai ruột của mẹ mà! Mẹ đâu thể tuỳ tiện tìm cho con một người đàn ông để gả cho xong chuyện được chứ!"

"Việc đại sự cả đời của con, mẹ đã bao giờ tuỳ tiện chưa hả? Tại Hưởng chắc chắn là một người đàn ông tốt, mẹ chỉ thu xếp để các con gặp mặt một lần, mẹ đảm bảo gặp cậu ta rồi, chắc chắn con sẽ hài lòng!"

"Bọn con chẳng phải đã phải gặp nhau từ lâu rồi đó sao?" Chung Quốc nhớ lại hình dáng mơ hồ còn đọng lại trong ký ức. "Anh ta quá thấp."

"Thấp?! Con cho rằng cao bao nhiêu mới được gọi là cao hả?"

"Anh ta hình như còn chưa được một mét..." Cậu ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Mà người toàn thịt là thịt!"

"Cái thằng nhóc này! Lúc đó Tại Hưởng mới có bảy tuổi."

"Nền tảng thấp kém như vậy, dù có cải thiện cũng chẳng thể đẹp hơn được!"

"Con cứ gặp đi rồi biết, Tại Hưởng không những khôi ngô, tuấn tú mà tính tình cũng rất tốt!"

Chung Quốc lập tức giở lại phần giới thiệu nội dung cuốn tiểu thuyết, nhìn thấy phần giới thiệu về nhân vật nam chính: tuấn tú, giàu có, dịu dàng, đa cảm, tốt nghiệp ở MBA ở Harvard, không dựa dẫm vào gia thế, tay trắng dựng nghiệp...cũng cảm thấy hơi động lòng, đang do dự xem có nên gặp mặt nhân vật nam chính của tiểu thuyết ngôn tình ngoài đời thực hay không thì đột nhiên cậu nhớ ra cái tên này hình như ngày trước Hạo Thạc từng nhắc tới.

Sau đó, Hạo Thạc quay về, cậu vội vã hỏi: "Hạo Thạc, có phải cậu đừng nhắc tới cái tên Kim Tại Hưởng không?"

"Đúng vậy". Hạo Thạc đặt đồ xuống, ngồi xuống trước máy tính để xem có tin nhắn QQ nào không, chẳng vì lý do gì cả, đây chỉ là một thói quen của cậu.

"Anh ta là người thế nào?"

"Cậu cứ mua bấ kỳ cuốn tạp chí lá cải nào hoặc lên baidu tìm là sẽ biết cả thôi!"

"Nổi tiếng vậy sao?"

"Anh ta từng có bao nhiêu người phụ nữ, dùng CPU dual-core cũng không thống kê hết được đâu... Đánh giá một nữ minh tinh có nổi tiếng hay không, đẹp hay không chỉ cần cô ta có scandal nào với anh ta hay không! Người phụ nữ nào mà yêu anh ta thì thật sống không bằng chết, sớm chết sớm được siêu thoát..."

Chung Quốc kiểm tra tốc độ vận hành và dung lượng của CPU dual-core, quả nhiên là một con số vô cùng lớn.

Nhìn con số dài dằng dặc, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là: Mình có phải là con trai ruột của mẹ hay không?!

Ý thứ hai là: Muốn mình lấy anh ta, trừ phi mình chết!

Bởi cú sốc tinh thần từ tuần trước đó, giờ đây vừa nghe thấy mẹ nói muốn đón cậu về nhà, cậu lập tức kiên quyết nói rõ lập trường: "Mẹ muốn con lấy anh ta, trừ phi con chết!"

Đầu dây bên kia điện thoại im lặng giây lát rồi vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của mẹ. "Không phải, không phải, là do ông nội nhớ con, muốn cuối tuần này con cùng ông đi uống trà."

"Ồ!" Thực ra cậu cũng đang rất nhớ ông nội.

Sáng sớm hai ngày sau đó.

Sau đúng hai giờ đồng hồ bị hành hạ bởi một thợ làm đẹp cao cấp, đứng trước gương, Chung Quốc lúc này như đã hoàn toàn lột xác.

Bộ đồ vest màu đen dài chấm gót, không hở chỗ nào nhưng ôm lấy thân hình thon thả, làm nổi bật những đường nét quyến rũ của cậu. Mái tóc vừa mới uốn cong được chải cẩn thận.

Chung Quốc ngắm nhìn mình trong gương, mọi ấm ức trong lòng bỗng tiêu tan. Cuối cùng cậu đã hiểu thế nào được gọi là chuyên nghiệp, đó có thể là làm đẹp để ngay cả bản thân cũng không nỡ ngắm nhìn.

"Chung Quốc, con nhìn xem, con gái thì phải thế này chứ!"

Chung Quốc quay lại nhìn mẹ, người đang nắm mạch máu kinh tế của cậu, thấy mẹ tỏ ra rất hài lòng, cậu liền dò hỏi: "Mẹ có nhận ra con là ai không?"

"Vớ vẩn, con chính là do mẹ đẻ ra đấy!"

Ý là: Nếu không phải là mẹ đẻ ra thì tuyệt đối không thể nhận ra được!

Chuẩn bị xong, Chung Quốc bước từng bước lên xe. Cậu đương nhiên thừa biết đi uống trà với ông nội không cần thiết phải làm đẹp thành thế này, họ chắc chắn còn có mục đích khác, nhưng nghĩ tới việc những chiếc thẻ ngân hàng rất dễ bị khoá lại, cậu quyết định...nhận nhịn.

Quả nhiên, không ngoài dự liệu của cậu, vừa bước vào quán trà, Kim Nam Tuấn trong trang phục nhã nhặn, lịch sự, nét mặt thân thiện đã bước tới.

"Là Chung Quốc à?! Suýt chút nữa bác đã không nhận ra rồi."

"Bác Kim!" Cậu hơi cúi người, lễ phép chào hỏi, nhủ thầm: "Bác có thể nhận ra được mới là lạ đấy!"

Bà Kim nay sau đó cũng nhiệt tình đi tới cầm lấy tay cậu, kéo cậu tới ngồi cạnh. "Ngồi xuống đây uống trà, Tại Hưởng sẽ đến ngay bây giờ đấy!"

"Cháu cảm ơn." Chung Quốc ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm lấy cốc trà lặng lẽ đưa lên miệng, chậm rãi thưởng thức. Mặc dù bản tính của cậu từ trước tới nay là thích gì làm nấy, không chịu bất kỳ sự ràng buộc nào, nhưng trước mặt bạn bè lcủa bố mẹ, cậu luôn giả vờ là một cậu trai khuê các, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Bản thân cậu thì thế nào cũng được, nhưng ít nhiều gì cậu cũng phải nể mặt bố mẹ chứ!

Trà đã uống hơn nửa, Kim Nam Tuấn áy náy nhìn đồng hồ, giải thích: "Tại Hưởng vừa gọi điện nói là sắp tới nơi rồi, chắc là bị tắc đường."

Tắc đường?! Lớn chừng này tuổi, cậu chưa từng gặp cảnh tắc đường vào buổi sáng sớm ngày thứ Bảy bao giờ, thế cũng đủ biết khả năng ngày hôm nay bị tắc đường thấp tới mức nào.

Chung Quốc tiếp tục thưởng thức trà như không hề có chuyện gì, nhưng vị trà thanh mát hoàn toàn không thể làm nguôi cơn giận dữ đang bốc lên trong người.

Cốc trà thứ hai cũng đã uống đến giọt cuối cùng, cái gã đàn ông được bố mẹ hết lời ngợi khen đó vẫn không thấy xuất hiện.

Từ sáu giờ sáng cậu đã bị mẹ kéo ra khỏi giường, trong lúc mơ mơ màng màng thì bị lôi đến chỗ thợ làm đẹp để hành hạ. Còn hắn ta, ngay đến việc tối thiểu là tới đúng giờ cũng không làm được! Sao mẹ cậu lại đi giới thiệu cho cậu loại đàn ông này chứ? Phong lưu, đa tình chưa nói vội, quan trọng là hắn hoàn toàn không biết tôn trọng người khác. Nếu ngay cả những phép lịch sự tối thiểu mà hắn cũng không hiểu được, vậy thì cậu cũng sẽ khiến hắn phải nếm trải một chút cảm giác không được tôn trọng.

"Xin lỗi, con đi vệ sinh một chút." Chung Quốc lễ phép nói rồi đứng lên, bước chậm rãi ra khỏi phòng trà. Sau khi đi qua lối rẽ cuối hành lang, cậu lập tức lao ra khỏi cửa quán trà.

Chung Quốc vừa chạy đến cửa, đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng, khi ra ngoài uống trà cậu không mang theo ví.

Cậu khẽ kêu lên đầy hối hận!

Cúi đầu xuống nhìn cách ăn mặc, chuẩn bị có phần quá thái của mình, cậu đang do dự xem có nên quay lại hay không thì tiếng phanh xe chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, cậu chợt nhận ra mình đang đứng ngay giữa đường cái, suýt chút nữa đã bị một chiếc Porsche đang phóng như điên trên đường hất tung.

"Cậu không sao chứ?" Một người đàn ông lịch sự từ trên xe bước xuống, thái độ vô cùng thành khẩn, nói: "Xin lỗi vì đã làm cậu sợ!"

Anh ta nói cứ như thể việc cậu đứng ngây người giữa đường là lỗi của anh ta vậy.

Bởi vì anh ta rất cao, ít nhất cũng một mét tám, Chung Quốc phải ngẩng đầu lên mới nhìn rõ được. Anh ta mặc một bộ trang phục dạo phố đắt tiền, trông có vẻ là một người kinh doanh thành đạt, có giáo dục và gu thẩm mỹ ăn mặc. Về tướng mạo, đôi mắt nhỏ dài, sống mũi thẳng, cặp môi hơi mỏng, làn da nâu đầy nam tính, từ trước tới nay cậu luôn có ấn tượng sâu sắc với các anh chàng đẹp trai cho nên cậu hoàn toàn chắc chắn gương mặt này mình đã từng thấy ở đâu rồi. Ngẫm nghĩ giây lát, cậu chợt nhớ ra. "V?!"

Cậu và V từng có duyên gặp nhau một lần trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn. Ngày hôm đó, Chung Quốc vừa vào đến nhà bạn đã để ý tới V bởi vì diện mạo của anh ta rất phù hợp với những lời mô tả trong các cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Khoé miệng anh ta hơi nhếch lên, ngay cả khi không cười trông cũng như đang cười vậy, nụ cười nơi khoé miệng luôn ẩn giấu một chút xấu xa rất khó nắm bắt, cặp mắt hơi híp lại một cách thiếu đứng đắn. Sự dịu dàng mang chút xấu xa này khiến cậu có cảm giác anh ta giống như hình tượng Sở Lưu Hương trong tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long.

Khi bạn của cậu giới thiệu họ với nhau, V nghe thấy tên của cậu thì tỏ vẻ hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười đăm chiêu rồi chủ động chìa tay ra. "Tôi là V."

Sau đó họ nói chuyện với nhau. Anh ta rất có tài ăn nói, tính cách của cậu cũng cởi mở, cho nên họ đã cùng nhau chuyện trò vô cùng vui vẻ, từ lý tưởng đến cuộc sống, từ sa mạc Sahara tới biển Aegean, nhưng khi chia tay anh ta không hề chủ động xin số điện thoại của cậu, thậm chí cũng không chủ động nói cho cậu biết tên tiếng Trung của anh ta là gì, cậu cũng không tiện hỏi.

Chung Quốc vốn nghĩ hai người sẽ chẳng bao giờ gặp lại, không ngờ lại có cuộc gặp ngẫu nhiên này, thực sự là một bất ngờ đầy thú vị.

V cũng hơi sửng người, kinh ngạc nhìn cậu từ đầu đến chân.

"Là em? Em thế này... Đang định bỏ trốn khỏi đám cưới hả?"

Nghe anh ta nói, Chung Quốc mới sực tỉnh, cuối cùng định thần trở lại, vội vã nhảy lên xe của anh ta, giục: "Mau đưa tôi rời khỏi chỗ này!"

"Muốn đi đâu?"

"Sa mạc Sahara, cảm ơn anh!"

Anh ta nhướn mày, mỉm cười, nhanh chóng ngồi vào trong xe, trước khi cậu bị người ta bắt được, cần phải đưa cậu thoát khỏi cái chốn thị phi này.

"Tôi xin mạo muội hỏi, em có chắc định mặc như này đi đến sa mạc không?" V chỉ vào bộ vest dài chấm gót của cậu.

Cậu soi mình qua gương chiếu hậu, vuốt vuốt mái tóc cứng như rễ tre, chỉnh lại mái tóc bị chổm đang rủ lung tung xuống mắt, cuối xuống nhìn chiếc quần dài rườm rà, cậu nghiến răng, xé toạc, chiếc quần lịch lãm trong phút chốc biến thành một chiếc quần ngắn chỉ dài đến bắp chân, chiếc áo khoác cũng được cởi ra. Sơmi bên trong mở hai nút trên lộ rõ xương quai xanh

"Bỏ trốn khỏi đám cưới cũng đâu cần phải vội như thế này chứ?" V quay sang trân trối nhìn cậu, khẽ sờ nhẹ lên môi mình, cười mà như không.

"Anh thấy tôi giống với những cậu trai ngốc nghếch tới mức bước vào buổi lễ kết hôn mới nghĩ tới việc bỏ trốn sao?"

"Vậy em vội gì chứ?"

Cậu cúi xuống xoa xoa gót chân mỏi nhừ, tiện tay quẳng đôi giày ra phía sau. "Nếu bố anh bắt anh phải gặp một người mà anh chưa từng gặp bao giờ, không chừng anh còn chạy nhanh hơn cả tôi đấy!"

Anh ta bình tĩnh đáp: "Cũng đâu đến mức đó."

"Nếu đối tượng gặp mặt khiến anh chỉ nghĩ tới thôi đã thấy buồn nôn thì sao?"

Anh ta nhướn mày, hài hước nói: "Không phải là chưa từng gặp mặt sao?"

Cậu dám khẳng định người đàn ông này chưa tốt nghiệp đại học, đầu óc anh ta rõ ràng được làm bằng đá. "Chưa từng gặp nhưng từng nghe nói rồi. Anh ta có bao nhiêu bạn gái, bản thân cũng không đếm hết được."

"Ồ! Vậy sao?" V nhìn Chung Quốc với ánh mắt hơi khó hiểu. "Em nói người đàn ông đó là..."

"Anh ta tên là Kim...Kim cái gì ấy nhỉ? Tại..."

"Kim Tại Hưởng."

"Đúng rồi! Í, anh cũng từng nghe nói về người này?"

Anh ta khẽ ho khan một tiếng, ngỡ ngành đếm các ngón tay, xem ra anh ta có khi còn chưa tốt nghiệp tiểu học. Thấy anh ta mải mê đếm, Chung Quốc không kiên nhẫn nổi, cắt ngang: "V, anh có thể đưa tôi đến..."

Cậu đang định nói "Đại học T" thì điện thoại di động của anh ta đột nhiên đổ chuông, anh ta liếc nhìn màn hình, thần người vài giây rồi mới bật điện thoại, đeo tai nghe.

"Anh... vừa ra khỏi nhà, có việc gì không?"

Chung Quốc ngắm nhìn những trung tâm thương mại sang trọng, bất giác thở dài về sự kỳ diệu của điện thoại di dộng.

Anh ta chăm chú nghe điện thoại, im lặng một lúc lâu, mới lặng lẽ thở dài. "Anh có chút việc..."

Cậu cứ tưởng mình làm lỡ việc của V, vội vã nói: "Không sao đâu, tôi không vội, anh cứ làm việc của anh trước đi."

Thực ra nếu không phải vì trên người không có một xu nào thì cậu nhất định đã xuống xe bởi thái độ của anh ta có vẻ vô cùng sốt ruột.

Anh ta chần chừ giây lát rồi nói vào điện thoại: "Được rồi, anh sẽ tới ngay."

Anh ta cho xe đi lên cầu vượt, lái xe về phía trung tâm thành phố, suốt đường đi anh ta không nói lời nào, thái độ trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực tế lại vượt đèn đỏ tới ba lần liền.

Đây là lần đầu tiên Chung Quốc ngồi trong xe Porsche, cũng không biết hệ số an toàn của loại xe này thế nào. Cậu vẫn còn chưa kịp đặt chân tới sa mạc Sahara, càng không muốn sinh mạng bé nhỏ của mình rơi vào tay người đàn ông mới chỉ gặp mặt có hai lần.

Thế là cậu nín thở tập trung tinh thần, không dám làm phiền anh ta, lén thắt chặt dây an toàn hơn một chút.

Cũng may đoạn đường không xa lắm, mười phút sau, chiếc xe của V cuối cùng dừng lại trước một quán cà phê nhỏ, Chung Quốc cũng có thể bình tâm trở lại.

Cậu đang định xuống xe, V lại nói: "Xin lỗi, em đợi tôi ba phút."

"Tôi không vội, lâu một chút cũng không sao đâu."

Cậu vốn chỉ khách sáo nói vậy, không ngờ V lại làm thật, từ lúc vội vã đi vào trong quán cà phê, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ thì không có chút dấu hiệu nào cho thấy anh ta chuẩn bị đứng lên đi ra cả.

Cậu đợi tới mức hết kiên nhân, bèn xuống xe, đi tới trước cửa sảnh của quán cà phê, nhìn vào bên trong qua tấm cửa kính, V và một cô gái đang ngồi đối diện nhau. Cô gái đó chỉ nghiêng nhìn thôi cũng đủ biết tại sao ban nãy anh ta lại vượt ba lần đèn đỏ rồi. Quả là một người con gái xin đẹp hiếm có, cô ta hoàn toàn không càn phải mặc những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền, cũng không cần phải trang điểm mà vẫn toát lên vẻ cao quý thoát tục, như bông hoa lan nở giữa thung lũng. Mà giây phút người đẹp khiến người ta cảm động nhất chính là rơi lệ, từng giọt nước mắt rơi xuống khiến ngay cả cậu cũng thấy tim mình như thắt lại, chứ đừng nói đến người đàn ông đang ngồi đối diện.

Đối diện với người con gái như thế này, chẳng có người đàn ông nào có thể đứng dậy nổi trong vòng ba phút. Cho nên cậu quyết định bỏ qua cho việc trễ hẹn của anh ta!

Mặc dù Chung Quốc không nghe thấy cô ta nói gì nhưng cậu có thể đọc được su đau thương và bất lực trong ánh mắ của V. Rõ ràng là anh tay yêu người con gái này, bởi vì người đàn ông chỉ dành ánh mắt này cho người phụ nữ mà mình yêu thương.

Nhưng cô gái đó tuyệt đối không phải là bạn gái của anh ta, nếu không anh ta đã không phải căng thẳng đan chặt các ngón tay vào nhau, rất nhiều lần muốn đưa tay ra chạm vào đôi bàn tay thon nhỏ đó nhưng đều rụt lại.

Khẽ thở dài, Chung Quốc quay lại xe, nhẫn nại nhìn kim đồng hồ tích tắc chạy, chờ đợi thời gian lặng lẽ trôi đi trong lúc họ nói chuyện. Cậu cứ ngỡ cuộc nói chuyện của bọn họ sẽ kéo dài tới một vạn năm thì đột nhiên cô gái đó đứng dậy, đi ra khỏi quán cà phê, nét mặt lạnh băng.

"Tử Du, em đợi đã..." V đuổi theo, kéo cánh tay trắng ngần của cô ta lại. "Không phải anh không giúp em, em phải hiểu tính anh ấy hơn anh chứ, trong cuộc đời của anh ấy hoàn toàn không có từ thoả hiệp."

"Thực ra anh hoàn toàn không muốn giúp em."

"Nếu anh không muốn giúp em thì tại sao lại nói cho em biết anh ấy đã đầu tư vào loại cổ phiếu nào và anh ấy đã hối lộ Giám đốc ngâm hàng Trương?" Anh ta lắc đầu vẻ thất vọng. "Đến bây giờ em vẫn không hiểu... Bao nhiêu năm qua, trong mắt em ngoài anh ta ra, không còn ai khác nữa sao?"

Người con gái tên là Tử Du đó sững sờ giây lát, liếc nhìn về phía xe của anh ta, sau khi bắt gặp ánh mắt của Chung Quốc, bèn quay người rời đi.

"Tử Du, rốt cuộc anh có chỗ nào không bằng anh ta chứ?"

Đúng là kiểu tỏ tình cũ rích! Chung Quốc ngáp dài, dựa vào ghế, ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh, thầm nghĩ, với cách theo đuổi phụ nữ như thế này thì có đến già anh ta cũng chẳng kiếm được bạn gái, thật tiếc cho chiếc xe đua mui trần này biết bao!

"Tại sao không thể cho anh một cơ hội?" V một lần nữa nói.

Sau lời tỏ tình tha thiết đó, Tử Du ngoái lại, một cái ngoái đầu cực đẹp, ánh mắt lạnh lùng đầy lý trí. "Bởi vì anh không biết thế nào là yêu..."

Cô ta đi rồi, đi một cách vô cùng bình tĩnh, tới mức khiến người ta không cảm thấy một chút cảm xúc nào.

Chung Quốc cứ tưởng V sẽ đuổi theo, nhưng không. Anh ta đứng ở đó rất lâu, nhìn theo từng bước chân ung dung của Tử Du, nhìn theo bóng dáng không chút cảm xúc của cô ta.

Ánh mặt trời chói chang kéo chiếc bóng phía sau anh ta dài ra, khiến cho dáng người của anh ta càng trở nên cao lớn.

Chung Quốc ngồi thẳng người dậy một cách vô thức, nhìn theo bóng của anh ta.

Thời gian lặng lẽ trôi đi.

Không biết bao lâu sau đó Chung Quốc đột nhiên cảm thấy một dòng máu nóng bốc lên tận đầu, cậu hét to với anh ta: "Cô ta không xứng đáng! Một người phụ nữ thờ ơ với những gì anh trao tặng không đáng để anh phải níu giữ!"

Có những người phụ nữ, khi từ chối người khác sẽ vô cùng áy náy nói: "Chúng ta không phù hợp."

Người phụ nữ như thế khiến người ta xót xa.

Có những người phụ nữ, khi từ chối người khác sẽ khinh khỉnh nói: "Đừng có nằm mơ!"

Người phụ nữ như thế khiến người ta thấy lòng nguôi lạnh.

Có những người phụ nữ, khi từ chối người khác sẽ tỏ ra quan tâm nói: "Nhất định sẽ có người phù hợp với anh hơn em."

Người phụ nữ như thế khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Nhưng so với người phụ nữ kia thì những người phụ nữ trên đều rất nhân từ. Một người phụ nữ không biết trân trọng tình cảm của người khác và những thứ người khác dành tặng cho mình mới thực sự không biết thế nào là yêu!

V kinh ngạc quay lại, ngỡ ngàng nhìn cô như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.

Cậu hét to hơn: "Người không biết yêu chính là cô ta, không phải anh!"

"Tại sao?" Anh ta ngạc nhiên mỉm cười, nụ cười nhẹ như thể mọi thứ chỉ thoáng qua như mây khói, duy chỉ có sự buồn bã trong ánh mắt anh ta là vẫn chưa thể xua tan.

Tại sao? Cậu cũng không biết tại sao, có lẽ vì cái ngóng nhìn cuối cùng của anh ta, hoặc cũng có thể vì câu nói đó của anh ta: "Tại sao không thể cho anh một cơ hội?". Thứ anh ta cần không nhiều, chỉ một cơ hội mà thôi! Cậu đã rất xúc động, cậu đã nhận ra tình yêu chân thành nhất của một người đàn ông.

"Nếu cô ấy biết thế nào là yêu, nhất định sẽ quay lại nói với anh rằng: Em xin lỗi, không yêu anh là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời em!" Cậu suy nghĩ mông lung, buột miệng thốt ra một câu khi chưa suy nghĩ kĩ: "Nếu tôi là cô ấy, nhất định tôi sẽ nói như vậy!"

"Ồ?!" V quay lại nhìn cô, rất chăm chú rồi mỉm cười. "Cảm ơn em đã động viên! Nhưng tôi không hy vọng một ngày em sẽ nói với tôi như thế này đâu."

"Hừ!" Cậu hơi sững người, sau đó nói: "Tôi càng không hy vọng..."

Nói xong, cậu mới nhận ra đoạn nói chuyện này có rất nhiều cách hiểu, hơn nữa càng nghe càng thấy dễ gây hiểu lầm.

Cậu xoa xoa hai bên má đỏ bừng, ngồi ngay ngắn lại, cụp mắt xuống, thực hiện nguyên tắc im lặng là vàng.

Cho tới khi V ngồi vào trong xe, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi đã quay lại muộn năm mươi phút."

"Không sao đâu." Cậu không muốn so đo với một người đàn ông đang thất tình.

"Em muốn đi đâu?"

"Tuỳ anh."

Anh ta khởi động xe, quay lại con đường ban nãy. "Ra bãi biển được không?"

Vừa mới bị người phụ nữ mình yêu bỏ rơi chưa tới một phút mà đã dẫn một cậu trai khác tới bờ biển, đây là tư duy logic gì vậy hả?

Cậu đang hồ nghi việc V đau lòng rốt cuộc là thật hay giả thì anh ta lại một lần nữa vượt đèn đỏ, cậu hoàn toàn không biết phải nói gì nữa,

Thắt dây an toàn thật chặt, Chung Quốc quyết định sẽ hy sinh một lần, cùng anh ta đi ra biển cho khuây khoả. Không có ý gì khác, chỉ là nghĩ đến an toàn tính mạng của anh ta mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro