Chap 11: Bù đắp tổn thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu có thể được mang một phép màu, điều anh cầu nguyện duy nhất, không phải là Sazu thật lòng, không phải là Sazu sống lại để yêu anh, mà là cho anh quay lại thời điểm anh gặp cô - Lisa.

Anh dù chết, cũng sẽ không bắt đầu sai lầm ngớ ngẩn đó.

Hóa ra giữa anh và Sazu, tình yêu chưa thực tồn tại , tất cả là hư vô.

Năm đó anh gặp Sazu, là lúc anh bắt đầu xây dựng sự nghiệp. Trong mắt anh lúc đó, cô ta chân thành, không ham vinh hoa, và anh đã lựa chọn.

Anh lại không biết, đối với cô ta, đó là thời điểm tiếp cận anh thuận lợi nhất, thao túng tình yêu của anh dễ dàng nhất.

Giờ phút này, anh nhận ra, ngay cả tình cảm của anh dành cho cô ta, cũng không phải là tình yêu, chỉ là u mê ngộ nhận.

Nếu yêu, anh há lại có thể dễ dàng quên cô ta, rồi đặt cô vào tim mình thay thế sớm như vậy? Nếu yêu, anh lại có thể vì gặp cô mà quên cô ta nhanh đến vậy? Giữa hai bọn họ, so đi so lại , không ai nợ ai.

Jeon Jungkook, đời này chỉ nợ một người duy nhất là Lalisa, là người anh yêu,  là người mà cho dù anh moi tim ra cũng sẽ bù đắp những tổn thương mà cô đã nhận.

-----------

" Đừng, đừng lại đây, đừng chạm vào tôi, tránh ra "

Lalisa gặp ác mộng la hét, tay chân khua khoắng, mồ hôi vã ra. Anh giật mình vội tóm chặt tay cô.

" Đừng sợ, có anh ở đây "

Như nghe được lời trấn an, cô yên ắng, ngủ tiếp. Anh nhìn cô trong mắt chứa đựng xót xa, đau lòng.

Mấy ngày sau đó, Jungkook  không rời cô nữa bước. Đôi khi vừa chợp mắt, anh lại thấy cô biến mất. Anh hoảng sợ bật dậy, lòng đầy trống rỗng, cô tịch.

Anh, thật sự cần cô.

Lúc cô tỉnh dậy đã là ba ngày sau. Do ảnh hưởng tâm lý, nên dù không chấn thương cô cũng không muốn mở mắt. Tiềm thức trốn tránh những tổn thương đã gặp phải.

" Em tỉnh rồi "

Jungkook bước vào phòng, thấy cô ngồi dậy, vội lại gần.

" Đừng qua đây "

Cô lập tức rút người lại, né tránh đụng chạm của anh, mắt hoang mang sợ sệt, tay anh cứng ngắc giữa không trung.

" Đừng chạm vào tôi, tránh xa ra, cút đi"

Lisa hét lên, môi run run, nước mắt lại rơi ra, từng giọt thi nhau chảy, hai tay vô thức nắm chặt vạt áo.

" Lisa,  đã không sao rồi. Em bình tĩnh lại đi "

Anh đau lòng trấn an cô, vươn tay kéo cô lại gần.

"Không, tránh ra, đừng chạm vào tôi"

Cô đẩy anh ra, đánh anh túi bụi, anh bất chấp ôm chặt cô, giúp cô bình tĩnh.

" Lisa, nghe anh, em thật sự không có chuyện gì, chuyện đó chưa hề xảy ra, tin anh"

Cô đang giãy giụa bỗng cứng ngắc người, anh nói chuyện đó chưa xảy ra?

" Anh nói gì? "

Cô nghi hoặc hỏi, mắt còn đọng nước, tâm anh như người nhéo, nhói buốt liên hồi, anh giấu nhẹm cảm xúc, nhìn sâu vào mắt cô.

" Là sự thật,  anh đã đến đó đưa em ra, hắn ta chưa làm gì em cả"

Cô nghe anh nói, bưng mặt khóc nức nở. Cô cứ tưởng rằng hắn đã làm nhục cô, bao uất ức đau khổ cứ thế để nước mắt rửa trôi.

Tiếng khóc của cô trực tiếp cứa vào tim anh, ê ẩm chua xót. Anh không biết phải làm gì, ôm chặt cô vào lòng, mặc cô phát tiết.

Lisa không bận tâm đến người đàn ông bên cạnh mình, cũng quên cả giữa hai người đã từng có hiểu lầm thù hận.

Lần đầu tiên trong đời, cô khóc như một đứa trẻ , không ngần ngại che dấu cảm xúc, bao đau khổ cô chịu đựng, bao tổn thương được ban tặng. Cứ nghĩ bản thân chai sạn , nhưng hôm nay cô lại một mạch bộc phát.

Cô ngủ quên trong lòng anh, anh ngồi đó, không rời đi , vĩnh viễn không buông tay cô.

-----------

Lise được quản giáo dẫn ra khỏi song sắt, khuôn mặt đờ đẫn, tóc tai rũ rượi, mặt đầy vết xước xát do va chạm với bạn tù.

Cách một lớp cửa kính, cô ta thấy Lisa vội nhào tới, hét lên.

" Chị đến đây làm gì, đến cười tôi sao?"

Lisa bình tĩnh, nhìn cô ta, thản nhiên đáp.

" Đúng vậy "

Sao bao thương tổn, cô đã học được cách lạnh nhạt với mọi thứ. Cứ ngỡ tình thân là thứ đáng tin cậy nhất, hóa ra một khi con người muốn quay lưng thì dù tình yêu hay tình thân cũng đều bác bỏ, sẵn sàng phản bội, ban tặng nhau đau khổ.

Cô cần gì phải hi sinh thêm nữa, cô đã có con của mình, đó mới là người duy nhất, cô nên yêu thương trân trọng

Câu nói của cô thành công chọc Lise nổi điên , cô ta gào thét, đập hai tay vào lớp kính phân cách , nhân viên quản giáo phải ghìm cô ta lại.

" Hãy trả giá cho tất cả những gì mà mình gây ra đi, nơi này rất hợp với em đấy, em gái"

Cô rời đi, bỏ lại phía sau Lise căm phẫn, điên cuồng la hét, không chịu được sự ương bướng của cô ta , quản giáo lôi cô ta sềnh sệch vào trong, khóa cửa lại.

Lise la hét chán, hết khóc lại cười, ngơ ngác như một đứa trẻ . Cô ta Vì hậu quả của chính mình mà phát điên.

------------------

Chap sau nữa là hoàn rồi nha.

Chap sau là HE hay SE  thì mọi người nhớ đón xem,  tui sẽ cố gắng ra trong ngày mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lizkook