Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jimin nói được thì làm được, trưa ngày hôm sau liền lôi kéo Chaeyoung đang nghỉ làm đi xem mắt.

Trước khi xem mắt, anh nhìn Chaeyoung trong bộ đồ công sở đen thui, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lôi kéo cô đi trung tâm thành phố thay đổi trang phục.

"Ngay cả xem mặt tôi cũng chưa đồng ý với anh, anh còn được đằng chân lân đằng đầu đổi trang phục chiến đấu của tôi?" Chaeyoung ỉu xìu bị anh kéo ra khỏi công ty.

"Cô cũng biết là trang phục chiến đấu? Dù sao cũng do Park Jimin tôi giới thiệu, cô mặc bộ này ra ngoài gặp người, không chừng đã ném mặt mũi tôi lên hành tinh nào rồi! Hơn nữa, mỗi một lần xem mắt đều là một lần chiến đấu, để bảo tồn lượng máu, giành được thắng lợi cuối cùng, chúng ta phải trang bị cho tốt!"

"Người chơi tiền thật đáng xấu hổ!"

"Chờ sau khi cô bị người chơi tiền giết một trăm lần đến mức hết sạch kinh nghiệm thì sẽ không khỏi mơ ước rồi." Park Jimin xách cô vào một cửa hàng hiệu, rất to giọng nói với nhân viên chân dài của cửa hàng: "Chọn một bộ thích hợp với cô ấy."

Nhân viên cửa hàng vô cùng nhiệt tình, liên tiếp hỏi Chaeyoung có yêu cầu gì, sau đó chỉ từng bộ từng bộ cho cô: "Cái này thế nào? Chị da trắng, rất hợp mới màu xanh ngọc."

"Hay là cái váy này? Chị mảnh khảnh, mặc vào trông rất ra dáng."

Chaeyoung xoay người sang chỗ khác, thấy Park Jimin ngồi trên sô pha mềm mại như ở nhà mình, áo sơ mi màu xám bạc tôn anh lên như vương giả, chiếc quần âu màu đen cũng toát ra vẻ cấm dục lại khêu gợi?

Cô cảm thấy rất tuyệt vọng, cô thật sự không nên nhiều chuyện quy hoạch lại tủ quần áo cho anh, nếu không khi anh mặc bộ đồ màu sắc sặc sỡ ra ngoài thì cô sẽ có đầy đủ lý do chỉ trích anh: "Anh ăn mặc sắc sảo thế này mà cũng dám ra đây gặp người, tôi mặc thế này thì có vấn đề gì?"

Người con của cầu vồng với góa phụ đen, vừa đẹp còn gì!

Park Jimin thấy cô buồn bực không vui nhìn mình, còn tưởng rằng cô đang đau lòng tiền nên vô cùng hào phóng lần tìm cái thẻ tín dụng, quơ quơ giữa không trung, hàm ý rất rõ: Tôi thanh toán, cô cứ yên lòng mà chọn!

Chaeyoung ngây ra rồi để mặc cho người đẹp chân dài tự do chọn lựa.

Mặc kệ là đối tượng ai giới thiệu, nói tóm lại một câu, dù sao cũng đều là đi xem mắt. Đã đều là đi xem mắt, gặp những người mẹ cô giới thiệu và gặp những người Park Jimin giới thiệu thì có gì khác nhau đâu?

Cô cầm theo bộ quần áo mà người đẹp chân dài đã chọn đi vào phòng thay đồ, thừ người một lát rồi mới bắt đầu thay quần áo.

Vào thời điểm Park Jimin ân cần giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô này cô rõ ràng nên buồn đau mới phải, vì sao cô lại cảm thấy tung tăng vì có thể đi mua quần áo với anh?

Đây là lần đầu tiên Park Jimin đưa một người phụ nữ đi mua quần áo, nhìn Chaeyoung ra khỏi phòng thay đồ với các tạo hình khác nhau, anh cũng cảm thấy mới lạ.

Người đẹp chân dài luôn ở bên cạnh làm người thuyết minh: "chiếc váy này bó sát người, có thể tôn lên đường cong con gái, à, chị soi gương ngang người mà xem, có phải nhìn ra vòng eo trông mềm mại đi bao nhiêu không?"

Chaeyoung ngượng nghịu nhìn Park Jimin, qua ánh mắt anh toát ra ý tán thưởng, anh cười tủm tỉm nói: "Mua!"

Xét thấy nhân viên cửa hàng chọn nhiều bộ như thế, Park Jimin bảo Chaeyoung thử từng bộ một, từ bộ đồ công sở đến váy ngắn, từ áo trong đến áo khoác, chỉ cần anh cảm thấy đẹp thì đều rộng rãi vung tay, một chữ: "Mua!"

Chaeyoung nghe thấy mà kinh hồn bạt vía: "Chỉ một bữa cơm, mua nhiều thế làm gì? Cứ năm phút lại vào toilet thay đồ một lần?"

"Cái này gọi là chuẩn bị chu đáo cho kháng chiến trường kỳ!" Park Jimin chọn cái váy ban đầu để làm trang bị chiến đấu cho hôm nay, bảo Chaeyoung thay rồi đưa cô đến một nhà hàng cách đó không xa.

"Lúc nào lĩnh lương tôi sẽ trả tiền lại cho anh." Chaeyoung nhìn túi đồ to trong tay anh.

"Không cần, dù sao tiền để đấy cũng chả làm gì, mặc trên người cô còn có cảm giác tồn tại."

"Nhất định phải trả." Chaeyoung khăng khăng, nghĩ thầm anh cũng không phải là gì của cô, sao có thể để anh mua quần áo cho cô?

Nghĩ thế, trong lòng không khỏi sụp đổ một hai tấc.

Lúc ở trong thang máy, Park Jimin hỏi cô: "Có son môi không?"

"Có."

"Tô lên một ít, trông ổn hơn đấy."

Cô nghe lời lấy ra, nhưng khổ nỗi không mang theo gương bên người nên chậm chạp không biết làm thế nào.

Park Jimin tiếp nhận son môi rất tự nhiên, một tay nâng cằm cô lên: "Đừng nhúc nhích."

Chaeyoung cứng cả người, nhìn khuôn mặt anh gần ngay trước mắt, sau đó... anh tự tay tô son cho cô dù vô cùng trúc trắc.

Khoảng cách gần như thế, cô trông thấy lông mi anh vừa dài lại vừa dày, tựa như hai cánh quạt suýt thì che khuất tia dịu dàng chợt lóe lên trong đôi mắt kia. Đầu ngón tay anh chạm đến da thịt cô, thật cẩn thận như đối xử với thứ gì đó vô cùng quý báu.

Chaeyoung trừng mắt nhìn, thấy khuôn mặt lại từ từ thu nhỏ lại, anh trả son lại cho cô, vừa lòng nói: "Ok, thế này có thể gặp người được rồi!"

Trước khi ra khỏi thang máy, anh thậm chí nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cô: "Mặc kệ người cô gặp là ai, có thân phận địa vị hay nghề nghiệp cao hơn cô bao nhiêu, cô phải nhớ, không có ai là cô không xứng với cả."

Anh mỉm cười cốc vào đầu cô: "Đừng ngẩn người, tôi nghiêm túc đấy, đầu tiên cô phải tin tưởng bản thân mình là độc nhất vô nhị, sau đó mới có thể cho người khác cảm thấy cô đáng giá có được tất cả những gì tốt nhất."

Chaeyoung nháy mắt, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Phải nói với anh thế nào đây? Điều tốt nhất cô có thể có chính là lẳng lặng đứng đối diện anh như lúc này, nghe anh dùng giọng nói dịu dàng hiếm thấy nói chuyện với cô, trong ánh mắt không có gì khác ngoài bóng dáng cô.

Nhưng Park Jimin lại cười lộ hàm răng trắng vô cùng đẹp mắt, nói với cô: "Đi nào, đến lúc xem mắt rồi!"

Đi vào sảnh lớn, Park Jimin chỉ vào một bàn gần cửa sổ bên trái nhà hàng, đã có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ âu đi giày da ngồi đó. Cách rất xa nên Chaeyoung không thấy rõ khuôn mặt anh ta, nhưng từ đường nét mơ hồ có thể cảm giác được đây không phải người bình thường.

"Quản lý tài vụ công ty niêm yết, Lee Taeyong, năm nay hai mươi tám tuổi, trông rất tuấn tú –" Park Jimin giới thiệu được nửa thì bỗng ngừng lại, sau đó bổ sung một câu, "Đương nhiên, kém hơn tôi một chút."

Anh chỉ vào chiếc ghế dài sau tấm thủy tinh: "tôi ăn ở bàn bên kia, có chuyện gì thì gọi tôi bất cứ lúc nào."

Chaeyoung còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị Park Jimin đẩy ra ngoài.

Cô căng thẳng bước lên mấy bước rồi lại quay đầu nhìn anh thì thấy anh nhếch môi cho cô nụ cười an tâm, trong nụ cười có sức mạnh dỗ yên lòng người.

Chaeyoung trong lòng đau xót, quay đầu đi về phía chiếc bàn của Lee Taeyong. Cái cột trong sảnh lớn có mặt kính trong suốt, chiếu ra cô trong bộ váy đen, thoạt nhìn nhỏ nhắn mảnh mai, tươi đẹp động lòng người.

Cô cảm thấy hiếm khi mình được mặc bộ đồ đắt tiền như vậy, hiếm khi trông xinh đẹp như thế, tất cả đều nhờ Park Jimin, nhưng lại là vì để cô xinh đẹp cho người khác xem, điều này khiến cô không thể nào vui nổi.

Lee Taeyong cũng chú ý tới Chaeyoung đang đi về phía mình, hơi sửng sốt sau đó đứng dậy cười nhẹ với cô: "Xin chào, tôi là Lee Taeyong."

Gương mặt tuấn tú, nụ cười niềm nở, trong nháy mắt đã trấn an trái tim thấm thỏm không yên của Chaeyoung.

Có lẽ cô đã lựa chọn chính xác, tấm lòng Park Jimin dành cho cô có trời đất chứng giám, anh tìm giúp cô toàn những tinh anh trong ngành, sẽ không để cô chịu thiệt.

***

Từ giây phút giúp Chaeyoung tìm đối tượng đi xem mắt, Park Jimin chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống có sức sống như thế. Ánh nắng mặt trời tươi sáng, bầu trời quang đãng, mà Chaeyoung ăn mặc chiếc váy màu đen vừa đẹp vừa gợi cảm theo ý anh, cuối cùng trong lời lẽ cảm động đến phát khóc của anh đã thẳng lưng bước lên chiến trường.

Từ giây phút đưa cô ra khỏi cổng công ty, mãi cho đến khi cửa thang máy nhà hàng mở ra, tất cả đều theo diễn ra theo dự đoán của anh, quản lý Park đáng yêu của anh quả nhiên là hòn ngọc thô chưa được gọt rũa còn ẩn giấu ánh hào quang, nay được anh trang hoàng tỉ mỉ, đã xinh đẹp đến đi làm người mẫu.

Ai, thật đúng là có cảm giác nước mắt lưng tròng khi nhà có thiếu nữ trưởng thành đây!

Nhưng khi Chaeyoung rốt cục xoay người sang chỗ khác, đi về hướng Lee Taeyong đẹp trai mà anh tự mình lựa chọn thì Park Jimin nhiên cảm thấy là lạ làm sao.

Anh nhìn bóng dáng Chaeyoung, bỗng nhiên bắt đầu tự hỏi một vấn đề — sao chiếc váy này lại hở vai, phần da thịt trắng nõn kia sao lại lộ ra ngoài, như vậy có thật sự xứng đáng với chiến dịch quét hoàng (*) nghiêm khắc hiện nay không?

[(*) chiến dịch quét sạch văn hóa đồi trụy của TQ]

Ừ, không ổn, không ổn.

Cứ thế đứng tại chỗ, anh thấy Lee Taeyong tỏ vẻ kinh diễm, sau đó đứng dậy cười đến nhộn nhạo với quản lý Park của anh, thì một vấn đề nữa lại xuất hiện – người này cười đến đáng khinh như thế, thoạt nhìn có vài phần mặt người dạ thú, không phải sẽ nảy sinh ý nghĩ lệch lạc gì với Chaeyoung đấy chứ?

Lần sau khi xem xét đối tượng, anh phải cân nhắc kỹ càng mới được.

Có nhân viên phục vụ thấy Park Jimin đứng đó ngẩn người thì nhanh chóng đến bên cạnh anh, cười hỏi anh: "Thưa anh, anh dùng cơm à?"

Lúc này Park Jimin mới hoàn hồn: "Đặt trước rồi, tôi họ Park." Sau đó đi tới chiếc ghế dài cách bàn Chaeyoung chỉ một vách ngăn, gọi bừa vài món rồi tập trung nghe đoạn đối thoại cách vách ngăn.

Khi món khai vị được bưng lên, anh vừa gắp thức ăn vừa nghe Lee Taeyong tự giới thiệu tình hình trong nhà: "Nhà tôi thì tôi là con một, cha mẹ khoẻ mạnh, sống cùng tôi."

Nghe nói cha mẹ nhà họ Lee rất mạnh mẽ, nếu sống cùng nhau, về sau Chaeyoung lấy chồng, với tính cách bánh bao này, cô sẽ chịu thiệt! Không ổn không ổn.

Anh ăn đậu phộng cay nhíu mày lại.

Lee Taeyong nói tiếp: "ở thành phố B, tôi có căn hộ ba phòng, định sau này kết hôn, nếu vợ tôi không muốn ở cùng bố mẹ tôi thì có thể ra ở riêng, đừng lo."

Cái gì? Vì vợ mà có thể tùy tiện vứt bỏ cha mẹ già cả, ham tự hưởng lạc? Ha ha, nhân phẩm như thế thật sự không thành vấn đề sao? Không ổn không ổn.

Anh không yên lòng lại gắp thêm một miếng nhét vào miệng, lập tức phun ra, vội vàng uống nước — gắp phải miếng ớt, cay chết người!

Lee Taeyong mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt, càng nhìn càng vừa lòng, nói từ gia đình đến lý tưởng cuộc đời, tới định hướng giáo dục con cái, sau đó vạch sẵn nhà trẻ, trường tiểu học... thậm chí đã tính tới đại học cho con cái.

Chaeyoung bị sự nhiệt tình của anh ta khiến cho hoảng sợ, vội vàng nói: "Anh Lee, anh không hỏi công việc của tôi sao?"

Lee Taeyong mỉm cười, "việc đó thì quan trọng gì?"

"Việc này ... việc này sao lại không quan trọng?" Chaeyoung không hiểu ra sao, trước kia khi gặp mặt các đối tượng mà Song Hanyeon giới thiệu, điều này là vấn đề quan trọng nhất.

Lee Taeyong thấy cô giật mình thì đột nhiên hiểu ra, vì thế cười giải thích: "Dù bây giờ cô đang làm nghề gì, sau này nếu đã kết hôn với tôi thì đều từ chức về làm nội trợ, cho nên tôi cảm thấy không cần phải xoắn xuýt vấn đề này quá!"

Chaeyoung hoàn toàn ngây ngẩn.

Park Jimin ở cách vách rốt cục không nhịn được nữa, để cốc nước xuống cạch một tiếng, bình tĩnh đi tới bàn hai người, kéo tay Chaeyoung: "Được rồi, đến giờ rồi, đi thôi!"

Chaeyoung giật bắn mình: "sao anh lại đi ra?"

Lee Taeyong cũng sửng sốt: "tổng giám đốc Park? Sao anh lại tới đây?"

Park Jimin nhíu mày liếc anh ta một cách ghét bỏ: "đã thế kỷ hai mốt rồi, cậu còn muốn tìm phụ nữ chỉ ở nhà sinh con làm việc nhà, có tư tưởng này thì nên đi Nhật Bản lấy cô vợ nết na mới đúng. Xin lỗi nha, quản lý Park nhà chúng tôi chí hướng cao xa, tuyệt đối không làm bà nội trợ!"

Anh kéo tay Chaeyoung, đi ra khỏi nhà hàng vô cùng phóng khoáng.

Chaeyoung dở khóc dở cười bị anh túm đi, "anh như vậy quá không lễ phép!"

"Sao mà không lễ phép? Lời ít mà ý nhiều trình bày rõ lý do hai ngươi không thích hợp, sau đó chạy lấy người, có chỗ nào không đúng?" Park Jimin đi chầm chậm, quan tâm cô đi giày cao gót.

"Người xem mắt là tôi với anh ta, ít nhất tôi phải là người đi tói tư tưởng của hai chúng tôi không thống nhất, không thích hợp ở chung, anh tự dưng chạy đến như thế thì đột ngột quá."

Park Jimin lé mắt nhìn cô, "Vậy ý cô là còn muốn trở về tiếp tục cuộc nói chuyện thân mật hữu nghị với anh ta? Được đấy, cô đi đi, thật là nhìn không ra, cô lại có ý định làm bà nội trợ đấy. Được được, tôi làm người tốt thì làm đến cùng, đưa phu nhân đến tây thiên, phu nhân ngài đi mạnh khỏe."

"Thôi không cần." Chaeyoung bỗng dưng nở nụ cười, "anh đã cảm thấy không thích hợp thì thôi đi."

Như vậy không thể tốt hơn, do anh bắt đầu, do anh kết thúc. Cô nhìn ra anh thật sự quan tâm tới cô, sợ giới thiệu người không thích hợp sẽ để cô thiệt thòi.

Park Jimin thấy cô nở nụ cười, không biết sao cũng cảm thấy vui lên, đi ngang qua một nhà hàng, anh vô cùng sung sướng lôi kéo cô đi vào, "Đi, ăn cơm đi!"

Mãi đến khi hai người cùng nhau vùi đầu ăn nhiều thì anh mới giật mình hiểu ra vì sao lại có cảm giác là lạ khó tả này rồi — anh luôn luôn không thích ăn cơm một mình, muốn hai người tranh nhau ăn mới thèm ăn!

Chaeyoung hiếm khi thấy Park Jimin ăn thỏa sức như thế, vừa cười vừa nói: "ôi chao, Park đại gia bình thường không có nhân sâm bào ngư thì không ăn, thế nào hôm nay lại ăn ngon miệng thế?"

Park Jimin lé mắt liếc cô: "Cô cũng biết thật vất vả tôi mới ăn ngon miệng thì mau mau khóa miệng lại ít đi vài lời, tránh cho Park đại gia nhìn cô thêm mấy lần lại chẳng thèm ăn gì nữa, còn phải mua mấy vỉ men tiêu hóa làm cơm ăn."

Chaeyoung lập tức đen mặt, buông đũa bắt đầu vén khăn trải bàn, lục lọi túi xách, còn cúi đầu tìm dưới gầm bàn. Park Jimin buồn bực hỏi cô: "Nhìn này nhìn nọ, tìm cái gì?"

"Khẩu đứng của tổng giám đốc Park nhà chúng ta." Cô trả lời vô cùng nghiêm túc, còn tỏ vẻ tìm khắp xung quanh: "Vừa rồi vẫn còn cơ mà, sao vừa đánh rắm đã biến mất tăm rồi?"

Park Jimin xụ mặt: "Ối chà, cô nói rõ ràng cho tôi, ai đánh rắm, hả? Ai đánh rắm?"

"Ôi, tôi nói này anh đánh xong thì thôi đi, lại còn đánh liên hoàn nữa?" Chaeyoung dứt khoát bịt mũi, bất đắc dĩ thở dài với anh, "buổi sáng ăn nhiều đậu đúng không? Vừa đánh là không ngừng được!"

Park Jimin thẹn quá mà giận bắt đầu xắn tay áo, vẻ mặt dữ tợn như muốn ra tay: "Park Chaeyoung cô có tin ông đây bóp chết cô rồi bán vào lò mổ không? Đương nhiên, có tí thịt thế này, trước tiên phải tiêm ít nước vào cho cô chứ không thì không bán được giá cao!"

"Mau tới mau tới, mãi mới mời được ngài, nhanh ra tay đi!" Chaeyoung vui tươi hớn hở dấn cổ tới: "bắt đầu từ đâu? Từ chỗ này? Mau bóp đi nào, coi như tôi cầu xin anh ấy, đã quen biết anh lâu như thế rồi, từng bị anh độc mồm mắng nhiếc gần chết, còn thiếu mỗi bóp chết, mau tới mau tới!"

Mà Park Jimin vốn định bóp cổ cô mấy phát cho hả giận thật, nhưng nhìn cô mặc chiếc váy đen bằng tơ tằm chữ V hở vai. Nước da trắng nõn bóng loáng lộ ra ngoài, trông rất nữ tính. Đặc biệt là phần từ xương quai xanh lên cổ, không chỗ nào là không nhẵn nhụi chói mắt, trắng sáng đến lóa mắt người ta.

Anh dừng lại giữa không trung, xụ mặt rụt móng vuốt lại, một lần nữa cầm đũa lên ăn hết miếng này đến miếng khác, như muốn gặm từng miếng từng miếng người phụ nữ trước mắt cho hả giận.

Chaeyoung nhìn mà nổi da gà, Park đại gia đói quá đến mất cả lý trí rồi sao? Cứ như quỷ chết đói từ trong chuồng ra. Cô khiếp vía mà vội vàng đẩy đĩa sườn xào chua ngọt trước mặt sang chỗ anh: "đây đây, còn đây nữa!"

Park Jimin vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt vừa thông cảm vừa ghét bỏ của cô thì không khỏi sa sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bữa này cô mời."

Sửng sốt hai giây, Chaeyoung không thèm nói gì mà vội vàng lấy lại đĩa sườn xào, cũng bắt đầu dùng hai tay mà gặm như quỷ chết đói đầu thai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro