Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào khoảnh khắc xe Cadillac đến tiểu khu thì Park Jimin bỗng nhiên quay đầu nói: "Quay đầu."

Park Chanyeol ngẩn ra, "Làm sao vậy?"

"Em không về nhà!" Mang theo men say, Park Jimin thay đổi ý định, bắt đầu giở trò: "Em muốn đến hỏi người phụ nữ kia, vì sao không đến đón em!"

Anh bắt đầu đập ghế lái xe một cách điên cuồng: "Lái xe lái xe lái xe lái xe..." cứ như đang niệm chú.

Lái xe khó xử nhìn Park Chanyeol thì thấy anh nở nụ cười đầy hứng thú, gật đầu với anh: "lái đi."

Park Chanyeol từng đưa Chaeyoung về nhà nên tất nhiên biết địa chỉ của cô, do đó nói cho lái xe biết, anh thấy Park Jimin vừa lòng yên tĩnh lại, một lòng một dạ đợi tính sổ với Chaeyoung.

Mà bên kia, Caheyoung đợi rất lâu mà không thấy taxi, trái lại chờ được điện thoại của Kim Yugyeom. Cô nghe máy, thấy Kim Yugyeom ở đầu bên kia dịu dàng hỏi: "đang ở đâu thế?"

Cô chần chờ một lát rồi vẫn báo địa chỉ: "quảng trường BangTan."

Kim Yugyeom kinh ngạc, "Đã muộn thế này, làm gì ở BangTan?"

Chaeyoung xấu hổ sờ sờ cái mũi, tìm cái lý do mà kẻ tâm thần cũng chê bai: "... đi dạo."

"Đi dạo?" Dường như Kim Yugyeom lẳng lặng cười cười, hỏi cô: "Bây giờ dạo xong chưa?"

"Ừ, xong rồi." Cô quả nhiên là thiên tài, đi dạo mà có thể dạo đến nơi cách nhà mình một tiếng đi xe, "Đang đợi xe taxi."

Đã tối thế này, ở BangTan rất ít xe là điều mọi người đều biết. Kim Yugyeom không chút suy nghĩ đã nói: "mình tới đón cậu."

Chaeyoung vội vàng từ chối: "Thế sao được? Rất phiền cậu, mình chờ một lát nữa là có xe rồi, không chừng là có ngay đây."

"Mình có việc tìm cậu, thuận tiện tới đón cậu." Kim Yugyeom nói giọng rất ôn hòa nhưng không cho khước từ, sau đó Chaeyoung nghe thấy tiếng anh phanh lại, chắc là đã thay đổi hướng đi về phía BangTan.

Cô nhìn quảng trường trống trơn vắng vẻ mà xấu hổ: "Vậy phiền cậu, trên đường cẩn thận."

"Ừ." Kim Yugyeom đã ngắt máy, bình tĩnh nhìn đường quốc lộ sáng rực rỡ, nơi khóe môi nở nụ cười dịu dàng.

***

Khi Kim Yugyeom đến quảng trường BangTan thì thấy Chaeyoung đứng cô đơn một mình ở ven đường, mặc chiếc áo gió màu xanh nhạt, như một gốc cây đón gió mà sinh trưởng.

Cô vẫy vẫy Kim Yugyeom, đi tới bên cạnh xe, đang chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy không biết làm sao nói một câu: "Mình là kẻ mang vi-rút sao? Có cần cách mình xa thế không?"

Cô dừng tay lại rồi đi lên chỗ ghế phụ lái, mở cửa ngồi xuống, vừa thắt dây an toàn vừa đỏ mặt hỏi: "thế, tìm mình có việc gì sao?"

"Ừ, mình muốn hỏi cậu tối mai có rảnh không, sắp đến sinh nhật mẹ mình, mình không nghĩ ra nên tặng cái gì, muốn hỏi ý kiến cậu, nhờ cậu cùng mình đi mua quà." Kim Yugyeom khởi động xe, thận trọng nói.

Chaeyoung lập tức dở khóc dở cười, "đây là cái mà cậu gọi là tìm mình có việc?"

"Đúng."

"Nói qua điện thoại là được rồi, có cần phải đi xa đến đây thế không?"

"Như vậy có vẻ có lòng hơn." Kim Yugyeom dùng sườn mặt đối mặt với Chaeyoung, khóe môi cong lên thành độ cong đáng ngờ: "Nghe nói có lòng tới thì đối phương sẽ không đành từ chối."

"..."

Anh nói đúng, cô đúng là ngại mà từ chối, biết rõ anh đang gắng tạo thêm nhiều cơ hội để hai người ở bên nhau, nhưng tấm lòng này đã đến mức lái xe đến tận đây tìm cô hỏi, dù thế nào cô cũng không thể nói ra được lời từ chối.

Chút rầu rĩ này của Chaeyoung nhanh chóng tan biến trước cảm giác tồn tại dịu dàng mạnh mẽ của Kim Yugyeom, cô bắt đầu cảm thấy, có lẽ thử ở bên Kim Yugyeom một lần nữa cũng không phải là lựa chọn tồi, anh tốt như vậy, chín chắn như vậy, lại là người cô từng thích nhiều năm, bỏ qua lòng ích kỷ mà anh biểu hiện ra trước kia thì anh vẫn là một người đàn ông tốt.

Vậy thử xem đi, dù sao không cần tiền.

Nghĩ đến đây, cô nghiêng đầu sang cười hỏi anh: "Thế bác gái là người thế nào? Sẽ thích kiểu quà gì? Trước kia lúc gặp bác ấy ở cuộc họp phụ huynh, chỉ nhớ trông bác rất quý phái rất dịu dàng, còn đâu thì không nhớ lắm."

Kim Yugyeom nở nụ cười, "không khác các bà mẹ khác, cậu cứ coi như sinh nhật mẹ mình, không cần băn khoăn nhiều, cảm thấy nên mua cái gì thì nói cho mình biết là được. Nhưng cũng không cần sốt ruột, ngày mai có thể đi dạo rồi nói sau."

Chaeyoung lập tức lúng túng, coi như mẹ mình? Lời này rốt cuộc có ý nghĩa đen hay là còn có thâm ý khác?

Cô liếc nhìn Kim Yugyeom thì phát hiện anh vẫn tươi cười y như trước, đẹp đẽ, dịu dàng, không hề có vẻ chột dạ ... có lẽ là cô nghĩ nhiều.

Hai người cứ thế nói một đường, rất nhanh xe đã đến ngoài cửa tiểu khu Chaeyoung ở, Kim Yugyeom nói đưa cô đi vào, thì thế mở cổng tiểu khu, một đường đưa cô đến dưới tòa nhà cô ở.

Cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đang đỗ, bởi vì trời tối, Chaeyoung cũng không chú ý lắm, mà xuống xe cười cảm ơn Kim Yugyeom.

Kim Yugyeom cũng xuống xe theo, đứng ở trước xe nhìn Chaeyoung, mỉm cười nói: "Ngày mai cuối tuần, cả ngày cậu đều ở nhà sao?"

Chaeyoung gật đầu.

"Thế hay là cùng đi ăn cơm tối đi." Như là sợ Chaeyoung sẽ từ chối, anh lại không nhanh không chậm bổ sung một câu, "Xem như cảm ơn cậu chọn quà giúp mình."

Đại khái là nhìn ra mỗi câu anh nói đều đã cân nhắc tỉ mỉ, nói với phương thức không dễ dàng bị từ chối nhất, Chaeyoung không khỏi cười rộ lên, không làm ra vẻ nữa, gật đầu, "Được."

Câu trả lời thẳng thắn thế lại khiến Kim Yugyeom hơi sửng sốt, sau đó anh mỉm cười tươi hơn, nghĩ nghĩ, anh thành khẩn nói: "Trước kia mình không nói rõ tình cảm dành cho cậu, khiến cậu vô duyên vô cớ khổ sở lâu như vậy, mình xin nhận lỗi, nếu có thể, Chaeyoung, mình hy vọng có thể dùng thời gian sau này để bù đắp cho cậu."

Thấy Chaeyoung đờ người ra, anh dang hai tay, ra vẻ thoải mái nói với cô: "Nếu bằng lòng tha thứ cho hành vi trước đây của mình thì hãy cho mình một cái ôm của bạn bè cũ gặp lại đi. Đương nhiên, nếu có thể cho mình một cơ hội nữa để theo đuổi cậu thì tốt quá."

Chaeyoung buồn cười, thật lòng bước lên một bước, định ôm anh như bạn bè cũ gặp lại sau khi xa cách lâu ngày.

Cũng ngay vào khoảnh khắc đó, sự việc lại có biến đổi.

Một người đàn ông hơi rượu đầy người, nổi giận đùng đùng lao xuống từ chiếc Cadillac màu đen cách đó không xa. Anh chạy với tốc độ chạy nước rút trăm mét, đồng thời đáng ngờ là anh không hề xiêu xiêu vẹo vẹo vì say rượu, mà chạy thẳng tuột tới chỗ hai người vừa tiếp xúc tứ chi.

Kim Yugyeom còn chưa kịp cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng thì đã bị người đàn ông bất thình lình xuất hiện đấm cho một cú, khó khăn dựa vào cửa xe mới không ngã xuống. Chaeyoung sợ tới mức hét lên một tiếng, sau đó mới phát hiện người này thế mà lại là Park Jimin.

Park Jimin sặc mùi rượu túm lấy tay Chaeyoung, chất vấn Kim Yugyeom với giọng lạnh lẽo lại thêm căm phẫn: "Anh là cái quái gì? Thế mà dám chạm vào cô ấy! Chán sống?"

Đây là lần thứ hai Kim Yugyeom bị Park Jimin đánh, hơn nữa giống hệt lần đầu, Park Jimin cứ chuyên chọn mặt để đánh! Khóe miệng anh nóng rát, môi cũng va vào hàm răng, trong miệng có vị mằn mặn, chắc là chảy máu rồi.

Anh thấy Park Jimin túm chặt cổ tay Chaeyoung, che chở Chaeyoung ở phía sau mình bằng tư thế chiếm hữu rất mạnh, ánh mắt anh cũng từ từ lạnh buốt, đấm trả một cú lên bên mặt trái của Park Jimin không chút do dự: "Vậy anh tính là cái quái gì, có tư cách gì chạm vào cô ấy?"

Trong xe Cadillac màu đen, lái xe cứng đờ người, đang chuẩn bị đi xuống hỗ trợ thì Park Chanyeol bình tĩnh bảo: "Không cần lo cho cậu ấy."

Lái xe dừng tay rồi nghe thấy người làm anh trai nói giọng nghiền ngẫm: "Để mặc nó, không chừng như thế mới có thể khiến hai người nhận ra lòng mình."

Chiến tranh hết sức căng thẳng, Park Jimin buông lỏng tay Chaeyoung ra, đánh về phía Kim Yugyeom, khiến Chaeyoung sợ tới mức vội vàng vọt tới trước mặt Kim Yugyeom ngăn cản anh, "Park Jimin anh làm gì thế!?"

Cô vừa sợ vừa hãi, ngửi được mùi rượu nồng nặc thì biết Park Jimin uống rượu, sợ anh còn làm ra hành vi quá khích gì nữa nên chỉ có thể cất giọng sắc bén hỏi anh: "Anh uống rượu? Chạy đến đây phát điên gì đấy!"

Khó khăn lắm Park Jimin mới dừng nắm đấm trước mặt cô, nhìn cô liều lĩnh che chở Kim Yugyeom, ánh mắt anh vừa kinh ngạc vừa tức giận, anh lập tức xiết chặt nắm đấm, rồi nặng nề buông lỏng ra.

Trong ánh mắt ẩn chứa tia bị tổn thương, anh hổn hển chất vấn Chaeyoung: "Cô thích anh ta thế sao? Cô, cô ngay cả sự sống chết của tôi cũng không quan tâm?"

Chaeyoung dừng một chút, quay đầu lại nói với Kim Yugyeom: "Mình xin lỗi, anh ấy uống rượu, cậu đi về trước đi, lát nữa giải quyết xong thì mình sẽ gọi điện giải thích cho cậu."

Cô thấy hình như khóe miệng Kim Yugyeom đã sưng lên, lo lắng kéo cửa xe ra, vội vã đẩy anh đi vào: "trước khi về nhà nhớ vào hiệu thuốc mua thuốc, nếu không ngày mai trông sẽ rất xấu!"

Cô ra hiệu cho Kim Yugyeom đi trước bằng ánh mắt gần như là cầu xin, để mình cô giải quyết chuyện với Park Jimin.

"Giờ anh ta uống rượu, cậu giải quyết thế nào?" Kim Yugyeom nhìn chiếc Cadillac cách đó không xa: "Chaeyoung, cậu đi theo mình đã, chờ anh ta đi rồi hẵng về nhà."

Kim Yugyeomnhìn ra ý đồ của cô, nhưng chậm chạp không muốn rời đi, bảo anh để cô lại với Park Jimin? Anh không làm được.

Park Jimin nghe thấy lời anh ta nói, say khướt cũng không biết hiểu được mấy phần, tóm lại có dấu hiệu nóng lòng muốn lên đánh người.

Chaeyoung vội vã ngăn Park Jimin lại, gần như phải dùng giọng không biết làm sao nói với Kim Yugyeom: "Coi như mình cầu xin cậu đấy, đi trước đi!" Dừng một chút, đối diện với ánh mắt sa sầm của Kim Yugyeom, cô nói dịu giọng đi: "Tối mai còn phải cùng đi ăn cơm, cậu mau đi bôi thuốc đi, không thì sưng mặt lên, ăn cơm làm sao được?"

Kim Yugyeom nhìn cô một lát, trong lòng biết rõ cô không còn cách nào mới có thể dùng bữa cơm kia khuyên nhủ anh, nhưng không thay đổi được tia cầu xin trong mắt cô, rốt cuộc anh vẫn lên xe.

Trước khi đi, anh lạnh lùng liếc nhìn Park Jimin, nói với Chaeyoung: "Có chuyện gì lập tức gọi điện cho mình."

Lái xe ra khỏi tiểu khu, Kim Yugyeom dừng ở ven đường không đi. Cúi đầu nhìn màn hình di động tối đen, anh sờ sờ khóe miệng, nhíu mày lại vì đau nhưng mà di động cuối cùng vẫn không vang lên.

Năm phút sau, anh thấy chiếc xe Cadillac màu đen kia ra khỏi tiểu khu, rốt cục bình tĩnh rời khỏi nơi này.

***

Nhưng mà trên chiếc Cadillac rời khỏi kia không hề có Park Jimin, khi nhìn thấy Chaeyoung vừa đấm vừa mắng Park Jimin thì Park Chanyeol mỉm cười, bảo lái xe: "Lái xe."

Lái xe sửng sốt, "Thế, thế –"

"Không cần quan tâm nó, tự nhiên có người chứa chấp nó." Park Chanyeol cười đến dịu dàng đẹp đẽ, rất dễ khiến người ta nhớ tới người quân tử khiêm tốn như thiết như tha, như trác như ma (*) trong Kinh Thi, nhưng trong ánh mắt lại lưu chuyển ánh sáng như con hồ ly đa mưu túc trí.

[(*) người quân tử luôn dùi mài kinh sử, trau dồi phẩm chất]

Vì thế trong trời tối đen như mực chỉ còn lại Park Jimin và Chaeyoung.

Chaeyoung trợn mắt nhìn anh, chỉ trích anh: "Park Jimin anh có bệnh hả? Tối tăm thế này uống say cũng không điên thế chứ? Cãi nhau với người nhà thì có liên quan gì tới tôi? Cần gì phải tìm tôi trút giận?"

Park Jimin nói rất hùng hồn: "Tôi có trút giận lên cô đâu nào? Tôi không đánh không chửi cô, tôi đánh là đánh tên họ Kim kia!"

"Anh nói cho có lý được không? Anh ấy làm gì mà chọc giận anh, để anh đi đánh anh ấy?"

"Anh ta ôm cô!" Park Jimin gân cổ cãi: "Anh ta động tay động chân với cô!"

"Buồn cười, anh ấy động tay động chân với tôi thì liên quan gì đến anh? Hơn nữa, Park Jimin, người giới thiệu cho chúng tôi xem mắt là anh, hiện tại đừng nói là ôm một cái, kể cả chúng tôi đến với nhau cũng không liên quan gì tới anh đi?"

"Cô, cô còn muốn đến với anh ta?" Park Jimin tức giận ngun ngút, nương men say chỉ vào cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Tôi hỏi cô, Park Chaeyoung, cô có còn khí tiết không hả?"

"Tôi cmn có không còn trinh tiết cũng chả mắc mớ gì tới anh!" Chaeyoung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, liên tiếp chọc vào ngực anh, "Bây giờ anh cứ xía vào là thế nào? Anh làm những chuyện khiến người ta hiểu lầm là thế nào? Người là anh tìm tới, chuyện là anh tác hợp, đến bây giờ anh lại giở quẻ gì đấy, phát điên gì đấy?"

Trên tầng có người thò đầu ra, tức giận hét lên: "Vợ chồng son tối tăm thế này ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Về nhà đóng cửa nhà mình muốn ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ, đừng có ồn ào nữa? Không cho người ta ngủ hả!"

Park Jimin cũng hét trả: "Ông đây cứ ồn ào đấy làm sao!"

Chaeyoung đập một cái lên đầu anh, nén giận ngẩng đầu giải thích: "Dạ, dạ, cháu xin lỗi ạ, chúng cháu về ngay đây!" Sau đó một tay bịt miệng Park Jimin, một tay kéo áo anh đi lên trên.

Cô nén giận cả bụng đây, tối nay phải tính toán rõ ràng với thằng nhóc này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro