(1) Nỗi ám ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi là một cỗ máy.

Không có cảm xúc, không có tình thương.

Cuộc sống của tôi luôn lặp đi lặp lại như đã được lập trình sẵn, ăn và học.

Mục tiêu cuối cùng chỉ là làm sao để các bài kiểm tra đạt điểm tuyệt đối mà thôi.

Nhiều khi mệt mỏi, áp lực, nhưng lại không thể chia sẻ cùng ai, trước mặt chỉ là một núi bài vở chất cao thành đống, những công thức dài ngoằng cần học thuộc.

Buổi sáng, 5 giờ 30 dậy làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng, sửa soạn sách vở và đến trường.

Buổi trưa đi học về, ăn trưa, tôi dành ra 2 tiếng nghỉ trưa để hoàn thành bài tập ở lớp.

Buổi chiều, tôi lại đến trường học thêm.

Buổi tối, tôi đi học nhóm.

Về đến nhà đã 8 giờ tối, tôi lại lao đầu vào bàn học.

Cuộc sống này thật tồi tệ, tôi không muốn!

Tôi không muốn bản thân dần dần biến thành một cỗ máy chỉ biết có học, học, học và học!

Tôi không muốn cảm giác áp lực về thi cử, về điểm số cứ bóp nghẹt lấy mình, tôi không thể thở được, tôi không thể hét lên được, tôi đưa tay ra cầu cứu, mọi người bỏ mặc tôi.

Bố mẹ tôi chỉ muốn tôi được điểm cao , muốn tôi là một đứa con hoàn hảo ,muốn tôi là sự tự hào của họ, họ muốn mỗi khi nhắc đến tôi với người khác là phải thành tích cao ngút trời, giỏi giang ra sao, chăm chỉ thế nào.

Và tôi, lại trở thành người "được" các ông bố bà mẹ đem ra so sánh mỗi khi con họ bị điểm kém.

Bạn bè chỉ mong được như tôi.

Các ông bố bà mẹ đó chỉ mong con họ được như tôi.

Bố mẹ tôi chỉ mong tôi đạt thành tích cao nhất.

Họ nghĩ rằng cuộc sống của tôi rất viên mãn, họ nghĩ rằng tôi hạnh phúc khi những lời ca tụng kia là nói về mình.

Nhưng tôi, không muốn!

Tôi muốn thoát ra khỏi cảnh tù đày này, tôi không thể thở được, cổ họng khô rát.

Cái vỏ bọc ưu tú hoàn hảo liệu có thể che đậy được một tâm hồn đã chằng chịt vết thương hay không?

Bạn có nhìn thấy được trái tim tôi không?

Nó đang rỉ máu đấy.

Nó đang cố nói với bạn rằng "Tôi vô cùng đau khổ, tôi không muốn như thế này nữa, làm ơn hãy cứu tôi ra khỏi chỗ này. Đi đâu cũng được, miễn là rời xa chỗ này, và đừng bao giờ trở lại nữa."

Bạn có nghe thấy không?

Tất nhiên là không rồi.

Bọn họ cũng vậy, bọn họ hoàn toàn không nghe thấy những gì tôi nói, bọn họ không hiểu tôi, bọn họ ngưỡng mộ tôi, bọn họ mong sao bản thân họ cũng giỏi giang ưu tú được như tôi.

Xin các người đấy, làm ơn...

Cứ nghĩ đến việc phải tiếp tục thế này, tôi lại không thở nổi.

Tại sao bố mẹ không hiểu cho tôi chứ?

Thứ mà họ thấy, chỉ là những bài kiểm tra xuất sắc của tôi.

Tại sao họ không thấy thân thể của tôi đã gầy gò đến mức đáng sợ, khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt thâm quầng như xác chết của tôi?

Tại sao họ không thấy được tôi đã rất mệt mỏi, rất áp lực cơ chứ?

Bạn biết họ hỏi tôi nhiều nhất câu gì không?

"Bài kiểm tra hôm trước con được mấy điểm?"

Mà không bao giờ nói "Học hành có vất vả lắm không con? Nhớ chú ý sức khỏe!" hay là "Ngủ đi con, bài vở để mai học tiếp."

Tôi...

Đã không thể khóc được nữa rồi.

Thân xác tôi đã hao mòn rồi, tâm hồn tôi đã bị vắt kiệt rồi.

Giờ đây, những thứ mà tôi có được, chỉ là một tâm hồn tàn tạ như bông hoa bị người ta giẫm nát mà thôi.

Tôi là một cỗ máy hoàn hảo trong mọi việc

Không có cảm xúc, không có tình thương...

Tôi ... muốn thoát khỏi đây

Tôi muốn sống như một con người , làm ơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bts#np#xk